Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 14: Ôm



Lối đi nơi cầu thang vừa hẹp vừa tối.

Vừa rồi lúc Tề Diệp nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh bị văng, vốn nghĩ đến việc rời khỏi đây.

Nhưng với thể lực của cậu hiện tại nếu thực sự từ chỗ này chạy ra, Tống Đào nhìn thấy có thể bắt được cậu ngay lập tức. Cậu căn bản không chạy được bao nhiêu bước.

Càng quan trọng hơn là đầu cầu thang yên lặng không người qua lại, không có camera giám sát, đến lúc cậu bị đánh xong Tống Đào bỏ đi mất rồi, mới là bất lợi nhất.

Cho nên lúc này cậu không có lựa chọn đi.

Tề Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng bị đánh một trận, mặc dù phương pháp địch hao một ngàn ta tổn tám trăm có chút cực đoan, nhưng sẽ không đến mức phải một mình ngậm bồ hòn làm ngọt.

Kết quả cậu không nghĩ tới chính là Đường Lê vậy mà cũng ở nơi đây, còn bắt cậu kéo vào.

Môi mỏng của Tề Diệp hơi mím lại, nơi này không rộng lắm, tư thế này khiến cậu và đối phương gần đến sát.

Cổ tay cậu bị người nắm chặt, một tay khác đè chặt eo cậu, trói buộc không để cậu lộn xộn di chuyển.

"Cậu như này là có ý gì?"

Tề Diệp biết làm loạn lúc này đối với bản thân không có gì tốt, nhưng cậu không nghĩ Đường Lê có lòng tốt đến giúp đỡ mình.

"Bây giờ cậu đem tôi giữ chặt ở cái góc chết này, là muốn tiện cho Tống Đào động thủ hay vẫn là tiện cho cậu động thủ?"

Đường Lê sững sờ, rõ ràng là không ngờ đối phương lại nghĩ như vậy. Nhưng mà suy nghĩ một chút.

Cũng đúng thôi, trong mắt Tề Diệp, cậu và Tống Đào không phải thứ tốt đẹp gì, cá mè một lứa cả.

Cô vừa rồi chỉ chủ động kéo Tề Diệp đến đây trốn là đã coi như OOC rồi.

Tuy rằng sẽ bị trừ mất một ít điểm vận khí, mấy ngày nữa sẽ gặp xui xẻo, nhưng sau khi cân đong đo đếm Đường Lê vẫn lựa chọn làm như vậy.

Một mặt là sợ Tề Diệp giá trị hắc hóa gia tăng, mặt khác Đường Lê lại bị lương tâm lấn át.

Không phải cô chưa từng đánh nhau với Tống Đào, cái tên kia động thủ cũng không biết nặng nhẹ.

Từng quyền nện vào da thịt, cái loại thể chất chỉ mới tùy tiện dùng sức bóp một chút cũng đỏ cả mảng như Tề Diệp làm sao có thể chịu được?

Thấy Đường Lê không nói, Tề Diệp cho rằng mình đã đoán đúng.

"Đường Lê, tôi ngược lại đã đánh giá thấp cậu. So với tên ngốc ở bên ngoài kia, đầu óc của cậu dùng cũng khá tốt đấy."

Gương mặt kia, đôi mắt kia lạnh lẽo như sương tuyết bao phủ.

"Cũng càng vô sỉ."

"Ngậm miệng."

Đường Lê không chịu được nhất chính là ánh mắt này của cậu, vừa lạnh vừa u ám, khiến trong lòng cô buồn bực đến hoảng.

"Tôi chính là không thích cậu, xem cậu chân tay gầy guộc thế này tôi thực sự muốn động thủ cũng cần gì phải đến cùng Tống Đào? Một đấm của tôi cậu có chịu nổi đâu."

"Hôm nay ở nhà ăn cmn không phải cậu cũng có mặt à? Chẳng lẽ cậu thực sự nghĩ rằng tôi ném cái khay đập hắn là vì cậu? Ông đây chỉ là có ân oán với thằng ôn kia, nhìn hắn không vừa mắt mà thôi. Tôi hôm nay cũng là đặc biệt đến đây dạy dỗ cậu ta, cmn đừng có tự dát vàng lên mặt.

Trong nhận thức của cậu, lời này của Đường Lê cũng hợp lý. Suy cho cùng, ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến đại viện Đường Lê đã tỏ ý chán ghét mình. Chỉ là nghe đối phương nói nhiều như vậy, luôn có một loại ảo giác là cậu ta đang cố ý giải thích cho mình nghe, sợ mình hiểu lầm.

Nghĩ đến đây Tề Diệp im lặng một lúc, trong đôi mắt đen láy kia lấp lóe cảm xúc nào đó.

"... Vậy tại sao cậu lại lôi tôi vào đây?"

Đây cũng là điều cậu bối rối nhất.

Cậu nghĩ cho dù Đường Lê đặc biệt đến tìm Tống Đào, càng nên đứng im ở đây xem kịch, khoanh tay đứng nhìn mới đúng.

Đường Lê dừng lại một chút, không nhìn cậu nữa.

Tống Đào ướt sũng nước vì bị Tề Diệp nhốt trong phòng vệ sinh dội cho một xô nước, lúc này hùng hùng hổ hổ vừa chửi vừa chạy qua đây, chật vật vô cùng.

"Cậu không phải dội cho cậu ta ướt như chuột lột à? Ông đây xem đến vừa lòng vui mắt, coi như hành thiện tích đức đi."

Cô không phải người giỏi nói dối, lúc nói lời này ánh mắt một mực nhìn ra chỗ khác.

Thiếu niên nghe xong cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ nhếch khóe miệng. Đối với cậu, câu trả lời này nằm trong dự liệu.

"Tôi sẽ không cám ơn."

Đường Lê cũng biết nói cái gì với cậu cũng vô dụng, dù sao cũng là người ta chán ghét mình, không có cách nào giải thích cái gì với cậu.

Cô bực mình "hừ" một tiếng, thấy Tống Đào nghe được động tĩnh đang đi về phía cầu thang bên này.

"Ai cmn hiếm lạ lời cảm ơn của cậu."

"Đi đi, mau cút đi, đừng chậm trễ ông đây làm chính sự."

Đường Lê thấy Tống Đào sắp đi tới, cô có chút sốt ruột, sợ một lát động thủ với tên kia lỡ tay ngộ thương đến Tề Diệp.

Thế là vội vàng nới lỏng tay nắm giữ Tề Diệp, trực tiếp đẩy cậu đi xuống cầu thang.

Cô không dùng nhiều sức.

Chỉ là thiếu niên không ngờ đối phương lại hành động như vậy, cũng không để ý dưới chân, trọng tâm mất thăng bằng làm chân bị đập trúng.

Nếu không phải cậu phản ứng nhanh, dùng tay vịn thang, có thể sẽ phải ngã xuống đoạn cầu thang này.

Tề Diệp cắn môi dưới, nhẫn nhịn để không kêu thành tiếng, kết quả là sắc vèo một cái trắng bệt.

Mắt cá chân đau nhức, cơ bắp thịt hơi nhúc nhích, cậu hít một hơi thật sâu ngước mắt lên nhìn từ bên dưới.

Ánh sáng trên cầu thang mờ ảo, dù vậy Đường Lê cũng nhìn thấy Tề Diệp khóe mắt mơ hồ hiện ra làn nước mờ nhạt.

Đường Lê nuốt nước bọt, có chút chột dạ há to miệng, muốn nói gì đó.

Nhưng mà Tề Diệp không cho cô cơ hội, cậu chỉ hung hăng trừng cô một chút.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Đào, cậu tức giận đôi mắt đỏ hoe quay đầu rời khỏi.

Đường Lê xuất thần trước nhan sắc.

Ánh mắt cô rơi xuống cầu thang, nhìn chằm chằm về hướng chàng trai đang rời đi đến xuất thần.

Tống Đào bước tới cũng không nhìn thấy mặt Đường Lê, chỉ thấy có một bóng người quay lưng lại với hắn.

Hắn cắn răng, trực tiếp vươn tay túm lấy cổ áo Đường Lê từ phía sau kéo ra ngoài.

"Thằng ch*! Để ông đây dễ dàng tìm được mày rồi! Dám chơi đểu ông đây có đúng không? Ông đây hôm nay đập nát óc..."

Nắm đấm của Tống Đào còn chưa kịp rơi xuống, Đường Lê đã ổn định thân mình, phản ứng cực nhanh giữ chặt tay của hắn, đem ngón út của hắn hung hăng bẻ một cái.

Không kịp chuẩn bị, hắn bị đau đến nhe răng trợn mắt.

Vừa lúc hắn định lấy đầu gối định đá vào thân dưới của Đường Lê, Đường Lê xoay người bắt lấy hắn ném qua vai đập xuống đất.

"Đis cả nhà mày, cmn mày...?!"

"Đường Lê, tại sao lại là cậu?!"

Tống Đào nhân duyên không được tốt, ngày bình thường cũng đắc tội không ít người. Khi bị nhốt trong gian phòng, bị nước xối ướt hết cả người, trong đầu hắn nghĩ tới tất cả mọi người, kể cả Tề Diệp.

Nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là Đường Lê.

Đường Lê độc đoán, không nói đạo lý, tính tình thối hơn cả chó. Nhưng cô thẳng thắn, thích ai ghét ai thể hiện ra mặt sẽ không cong cong uốn uốn xoắn xuýt ở sau lưng làm chuyện âm hiểm.

Vì vậy khi nhìn thấy khuôn mặt của Đường Lê, đồng tử của hắn co rút, nhất thời không phản ứng lại.

"Mới vừa rồi là cậu đem ông đây nhốt vào nhà vệ sinh giội nước??!"

Tống Đào vẻ mặt quá mức chấn kinh như thể hắn vừa bị lừa gạt, phản bội xong.

Trông Đường Lê chột dạ đến khó hiểu.

Nhưng cô không thể đem Tề Diệp nói ra, đành phải đưa tay lên sờ sờ cổ mình, hạ giọng thú nhận.

"... Là tôi."

Tống Đào nghe được lời khẳng định, trong chớp mắt giống như tín ngưỡng sụp đổ, không để ý đau đớn, chống đỡ lấy mặt đất bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên.

"Đường Lê, là ông đây nhìn lầm cậu! Cậu vậy mà cũng học loại thủ đoạn tính toán đâm sau lưng người khác như này! Ông đây đắc tội cậu lúc nào? Trưa nay chuyện ở nhà ăn cũng là cmn cậu động thủ trước. Ông đây có so đo với cậu chưa!"

"Cậu với tôi không thù không oán, nhưng cậu động đến Tề Diệp."

Thiếu niên tràn đầy tức giận bị câu nói đột ngột của đối phương làm cho giật mình.

"Cậu có ý gì? Tôi nhìn nó không vừa mắt dạy dỗ nó thì động gì đến cậu? Nó cũng đâu phải anh em của cậu!"

"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, từ nay về sau nhớ kỹ cho ông! Tề Diệp là người của ông đây, đừng động đến cậu ta."

Cô khoanh tay lạnh lùng liếc nhìn người đối diện, sắc mặt nghiêm túc không giống như đang nói đùa.

Nếu Đường Lê nói thẳng Tề Diệp là anh em của cô thì sự việc cũng coi như xong đi, nhưng cô lảng tránh, chỉ cảnh cáo đôi lời.

Lại thêm mắt hắn cũng không phải mù, Tề Diệp kia đối với khiêu khích và cảnh cáo của hắn hầu như đều bỏ qua không thèm để ý.

Hôm nay khi nhìn thấy Đường Lê ở nhà ăn, sự kinh tởm trong mắt cậu ta không thèm che giấu, nói là thâm cừu đại hận cũng có người tin.

Kết quả Đường Lê một chút cũng không thèm để ý, còn cố ý ở chỗ này chặn hắn lại. Chỉ vì xả giận cho Tề Diệp.

Tống Đào chợt nhớ đến bài viết đứng đầu diễn đàn trường hồi lớp mười.

Trong lòng của hắn lập tức một hơi lên không được cũng sượng mặt, kìm nén đến lợi hại.

"... Fuck, cmn cậu thích đàn ông thật à!"

Xem ra mọi người sẽ đi đến kết luận như vậy, Đường Lê cũng lười phủ nhận, chỉ ưu nhã cho Tống Đào một ánh mắt khinh bỉ.

"Nghĩ thế nào tùy cậu. Dù sao sau này cậu thu liễm một chút, không thì đừng trách tôi không khách khí."

Tống Đào mất một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần.

"Đường Lê, thành thật mà nói, Tống Đào tôi bình thường mắt nhìn người tốt hơn cậu, cong thì cũng không nói, ánh mắt cậu như vậy mà xem được à?"

"Cậu coi trọng Sở Bắc Thần bên Trường Thể thao còn chưa tính, cmn cậu vậy mà đi thích cái đồ yếu đuối ẻo lả đó! "

"Yếu đuối ẻo lả? "

Đường Lê nghe thấy thì cau mày, không đồng ý lời hắn nói.

"Mặc dù Tề Diệp yếu ớt, nhưng cậu ấy không ẻo lả."

Nói đến đây, cũng không biết thế nào.

Trong đầu cô chỉ toàn là đôi mắt rực lửa vì tức giận của đối phương lúc rời đi.

Trời chiều hoàng hôn, ánh sáng màu da cam lặng lẽ chảy xuôi.

Có chút mật đường phản chiếu trong con ngươi đen như mực của cậu, lại thêm một chút hơi nước nhàn nhạt.

Thật xinh đẹp.

Giống như bảo thạch quý giá.

...

Cầu thang vào cửa tầng một chỉ năm sáu bậc, không nhiều như các tầng khác.

Coi như Đường Lê dưới tình thế cấp bách dùng sức hơi mạnh thì người té xuống cũng nhiều nhất bị ngã trầy da, sẽ không phải là vấn đề lớn.

Nhưng Tề Diệp thì khác, thể chất đặc thù.

Lúc ấy miễn cưỡng ổn định cân bằng không có té xuống, nhưng lại trẹo chân.

Mắt cá chân sưng đỏ lợi hại đến nỗi mỗi bước đi đều đau đớn như nàng tiên cá giẫm trên lưỡi dao.

Thể lực của cậu vốn đã không được tốt, buổi sáng mai đi bộ từ nhà đến trường phải vừa đi một chút lại ngừng một chút để bình phục hô hấp, lúc này vết thương ở chân chắc chắn đã nặng thêm.

Trước đó đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ để chờ Tống Đào tập luyện xong và nghỉ ngơi.

Mặc dù vào mùa hè trời tối chậm, nhưng với tốc độ như ốc sên của Tề Diệp đi bộ trở về tới có lẽ trời đã tối hẳn rồi.

Tề Diệp không dư giả tiền để bắt taxi về nhà, ánh sáng màu cam phía dưới chân trời dần biến mất. Không biết lúc nào, đèn đường hai bên đường cũng đã bật sáng.

Mang bóng tối vô tận xung quanh cậu phân tán đi.

Dù ánh sáng đèn đường mờ ảo, vàng vọt nhưng cũng đủ thấy. Nhưng đêm đen như vậy quá khắc nghiệt, cậu có chút sợ hãi.

Tề Diệp rất sợ bóng tối, không chỉ bởi vì khi còn nhỏ Tần Uyển đi làm về muộn, một mình chờ đợi nên sợ hãi.

Càng là bởi vì năm học lớp mười ở Hoài Hà, cậu suýt bị người lôi vào rừng cây xâm phạm.

Lúc ấy cũng là một đêm yên lặng tĩnh mịch thế này, cậu bị bịt kín mũi miệng, ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không có.

Nếu như ngày đó Tần Uyển không vừa lúc trở về thấy được, có lẽ cả đời này của cậu đã bị hủy hoại.

Sự việc này đã gây ra bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng Tề Diệp, liên tục mơ thấy ác mộng cả tháng trời.

Trong giấc mơ toàn là khuôn mặt kinh khủng của người đàn ông kia.

Hôm nay dù chỉ ở lại nửa tiếng đồng hồ để đợi Tống Đào, cậu vẫn không kịp về trước khi đêm tối xuống.

Nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm chân bị đau, Tề Diệp đã có thể về trước khi trời tối.

Nửa đoạn đường đầu vẫn ổn, trên phố vẫn đông người qua lại.

Nhưng đoạn đường tiếp có một con ngõ nhỏ nhất định phải đi qua, ban ngày còn không có người, huống chi là ban đêm.

Tề Diệp kìm nén sự hoảng sợ trong lòng.

Ngay cả khi mắt cá chân sưng đỏ và đau đớn đến khó nhịn, vẫn cố hết sức tăng tốc muốn mau mau rời khỏi con hẻm này.

Đường Lê ra khỏi cổng trường đi không được bao lâu, cô nhìn thấy Tề Diệp đang chật vật bước đi cách đó không xa, liếc mắt nhìn xuống thấy rõ mắt cá chân của cậu ta đỏ bừng sưng tấy.

Cậu ta vốn đã bị thương ở chân rồi, lại đi một đường như thế, chỗ bị thương không nhẹ cũng biến thành nghiêm trọng.

Nó sưng tấy đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng giật mình.

Đây là do cô sơ suất, đối với Tề Diệp mà nói quả thật là tai bay vạ gió.

Đường Lê cảm thấy không đành lòng, trong tiềm thức chuẩn bị bước tới đỡ cậu.

【Bíp, cảnh báo OOC. 】

【Cmn, cậu ta đã thành ra như vậy, nếu chỉ trơ mắt ra nhìn thì có còn là con người không? 】

Hệ thống im lặng trong giây lát.

【Nhưng kí chủ đã bị trừ vận khí một lần rồi, nếu trong thời gian ngắn lại có hành vi ooc khác, không phải chỉ đơn thuần là uống nước lạnh bị mẻ răng, đi đường vấp ngã đơn giản như vậy đâu. 】

【Có thể xui xẻo đến mức đi ra ngoài bị xe đụng chết cũng không biết chừng. 】

【Ờ, vậy quên đi. 】

Nghe được khả năng tính mạng có thể gặp nguy hiểm, Đường Lê nghĩ cũng không cần nghĩ trực tiếp bỏ qua.

【Không làm người nữa à? 】

【Hừ, sao có thể quan trọng bằng cái mạng chó này được chứ? 】

【...】

Hệ thống không nói nữa, giống như đi ngủ đông rồi.

Đường Lê từ sớm đã quen với việc nó thỉnh thoát tắt máy, dù sao thì cô cũng không muốn cùng nó tám chuyện trời đất.

Cô nhướng mi liếc người trước mặt một chút, con hẻm này là con đường duy nhất để đi về.

Với tốc độ của Tề Diệp, ước tính phải mất nửa giờ nữa mới có thể đến nhà.

Buổi trưa Đường Lê không ăn gì, vừa rồi chỉ ăn vài miếng bánh mì đối phó, bụng vẫn trống rỗng.

Cô cảm thấy đã không thể đi lên đỡ người, vậy cũng không còn chuyện của mình nữa.

Không bằng về nhà sớm một chút lấp đầy bao tử.

Nghĩ như vậy, Đường Lê tăng tốc nện bước về phía trước.

Kết quả là cô chưa kịp vượt qua Tề Diệp.

Đối phương vừa nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy bóng đen trên mặt đất ngày càng gần.

Tề Diệp trong lòng cả kinh, đem hòn đá vừa mới tranh thủ nhặt ở ven đường ném về phía sau lưng.

Viên đá to bằng quả trứng ngỗng, nhưng ở khoảng cách gần như vậy nếu đập trúng thì chắc chắn sẽ tạo ra một lỗ thủng trên đầu.

Cũng may Đường Lê phản ứng nhanh, có kinh nghiệm thực chiến phong phú cũng đã ít nhiều gặp phải những mánh khóe đánh lén thế này.

Vừa thấy Tề Diệp giơ tay lên liền vô thức nghiêng đầu tránh đi, hòn đá lướt qua má cô đập vào bức tường bên cạnh.

Một tiếng "cộp" giòn vang rõ ràng, Đường Lê chỉ nghe thôi đã thấy sợ hãi trong lòng.

"Fuck, Tề Diệp, không phải chứ? Tôi vừa rồi ở đầu cầu thang đẩy cậu là để cho cậu đi nhanh một chút. Cũng không phải cố ý làm chân cậu đau. Cmn cậu vậy mà lấy đá nện tôi?"

Mặt cậu ta tái nhợt, nghe được giọng nói quen thuộc thì dừng lại.

Đèn đường lờ mờ, Tề Diệp nhìn thiếu niên mình chán ghét ngay trước mặt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Có thể ở thời điểm này nhìn thấy người quen, Tề Diệp an tâm một cách khó hiểu.

Trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy Đường Lê cũng không đáng ghét đến vậy.

"Thật xin lỗi, tôi không biết là cậu."

Tề Diệp trầm giọng nói, tay chân lạnh lẽo, thở ra một hơi nặng nề.

Cơ thể cậu hơi run lên, cả người nhè nhẹ mà cong lại.

Đường Lê đứng cách thật gần mới phát hiện sự khác lạ của cậu.

"Chậc, được rồi, là tôi làm sai trước."

Cô cố gắng hết sức duy trì vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, sau khi không nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Đường Lê biết thái độ của cô lúc này là đúng.

Nguyên chủ tuy rằng tùy hứng bá đạo nhưng bản tính không xấu, chỉ là từ nhỏ bị chiều đến hỏng.

Trước đó Đường Lê đã phát hiện ra rằng nếu cô chủ động giúp đỡ Tề Diệp thì chính là ooc. Nhưng nếu là bất đắc dĩ, không thể không làm liền không tính là ooc.

Ví dụ, khi cả nhà Tề Diệp mới chuyển đến, Đường Lê chủ động đi giúp họ xách đồ chính là ooc. Nếu là Từng Quế Lan yêu cầu, cô chỉ cần tỏ ra miễn cưỡng, không tình nguyện mà làm là được.

Còn bây giờ, chiếu theo tính cách của nguyên chủ là không thể nào chủ động xin lỗi cũng không có khả năng tiến lên giúp đỡ.

Bất quá dù sao cũng là do cô không cẩn thận khiến Tề Diệp chịu đau, có thể không động thủ dìu cậu.

Nhưng là bởi vì chột dạ, áy náy nên ngữ khí có thể nhẹ nhàng hơn bình thường một chút.

Chuyện này cũng phù hợp với nhân thiết.

(Nhân thiết: thiết lập tính cách của nhân vật. Sau này tui sẽ không chú thích từ này nữa.)

Có lẽ cô có thể thừa dịp lúc này thử hỏi thăm, quan tâm đối phương một chút.

Hẳn là sẽ không ooc.

Đường Lê đảo mắt mấy vòng, dư quang liếc nhìn thiếu niên ở bên cạnh.

Vừa rồi chính là nàng suýt chút nữa bị trúng đạn, kết quả là đối phương còn có vẻ sợ hãi hơn cả mình.

Trán cậu không biết từ khi nào đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, tóc trước mặt bị thấm ướt.

"Sao sắc mặt cậu khó coi thế? Đau?"

Tề Diệp sửng sốt, cho rằng mình nghe thấy ảo giác.

Đây là lần đầu tiên Đường Lê hòa bình nói chuyện với cậu, không phải là kiểu âm dương quái khí, châm chọc khiêu khích.

"Ánh mắt của cậu là thế nào?"

"Không có gì, chỉ là bất ngờ thôi."

"Tôi cho rằng cậu không thể nói được tiếng người."

Mặt mày cậu lãnh đạm, lúc nói lời này ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn Đường Lê.

CMN.

Đường Lê tức đến buồn cười.

"Ông đây không biết nói tiếng người? Tôi thấy là cậu miệng chó không mọc nổi ngà voi."

"Vốn xem cậu như thế này cũng có chút tội lỗi, hóa ra là tôi lo lắng thừa. Xem ra cậu hiện tại ngoại trừ chân sưng một chút cũng không có vấn đề gì lớn, vẫn còn sức lực dỗi người, chắc cũng không đau đớn gì nhiều nhỉ."

Cô vừa nói vừa vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại trên người mình, cảm thấy thay vì ở đây mặt nóng dán mông lạnh, không bằng trở về sớm hơn để lấp đầy bụng thì hơn.

"Vậy cậu cứ từ từ chậm rãi mà đo đường đi, tôi không rảnh phụng bồi, đi trước một bước."

Tề Diệp khẽ giật mình, không nghĩ tới mọi chuyện lại như thế này, không ra tay giúp đỡ còn chưa tính, vậy mà thật chó đến mức vứt mình mặc kệ.

Đường Lê không nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt thiếu niên.

Mới đi được vài bước liền cảm giác góc áo của mình bị mắc lại.

Tưởng là mắc phải chạc cây gì, quay đầu nhìn lại. ――là Tề Diệp nắm lấy góc áo của cô.

Khuôn mặt tái nhợt của Tề Diệp bởi vì đối đầu với Đường Lê mà ánh mắt nhiễm lên chút đỏ, là xấu hổ, cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cậu không có cách nào khác, cậu sợ bóng tối, lại càng sợ những con hẻm vắng về đêm.

"... Vừa rồi tôi quá lời, cho tôi xin lỗi cậu được không?"

Vừa nói cậu vừa siết chặt góc áo của Đường Lê, lông mi dài run rẩy kịch liệt, cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt.

"Nhưng chuyện này cậu cũng sai. Tôi là bị cậu đẩy xuống mới trẹo chân."

"Cho nên?"

Đường Lê nghĩ đối phương muốn mình xin lỗi cậu, nhướng mày, khoanh tay cười lạnh.

"... Cho nên cậu không thể bỏ mặc tôi."

Tề Diệp không có nói cho Đường Lê rằng cậu sợ bóng tối, cảm thấy mất mặt. Thế là đành phải dùng lí do thoái thác, cho mình một cái bậc thang leo xuống.

―― Cậu chỉ là quá đau, đến mức không thể bước đi một mình mà thôi.

Những lời này nghe như đang ngầm chỉ trích Đường Lê, nhưng giọng điệu của Tề Diệp quá nhẹ quá thấp.

Giống như lông vũ bị quét qua, khiến người ta ngứa ngáy.

Đường Lê có chút ngạc nhiên, nhưng càng nhiều hơn chính là vui vẻ. Rốt cuộc thì kể từ lần gặp đầu tiên người bên kia đã không cho cô sắc mặt gì tốt.

Cô xích lại gần chút, có chút hăng hái mà nhìn chằm chằm vào cậu một hồi.

"Tề Diệp, cậu đây là làm nũng với tôi sao?"

"Làm nũng?"

Đôi môi mỏng của Tề Diệp mím lại thành một đường thẳng, vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống.

"Tôi không biết cậu như thế nào từ trong lời tôi nói nghe được tôi làm nũng, tôi chỉ là đang nói sự thật."

"Cậu muốn rời đi tôi cũng không thể ngăn cản cậu, nhưng nếu cậu thật sự rời đi, tôi sẽ đi tìm bà của cậu. Không những đẩy tôi xuống cầu thang mà trước đó còn đánh nhau với mấy người bên trường nam sinh. Tôi sẽ đem mọi chuyện một năm một mười toàn bộ nói cho bà nghe. "

"... Cậu đang uy hiếp tôi? "

"Cũng không hẳn vậy. Chỉ là thay đối tượng để giải bày sự thật mà thôi."

Thiếu niên nói đến đây thì dừng lại một chút, trầm giọng bổ sung thêm một câu.

"Đương nhiên, tôi không phải là người độc đoán ngang ngược."

"Vậy câu trả lời của cậu là gì?"

Đường Lê thực sự không tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy lúc này Tề Diệp dùng Từng Quế Lan để uy hiếp cô quả thực là quá cơ trí rồi.

Trước đó cũng đã nói, cô không thể chủ động giúp đỡ Tề Diệp, nhưng nếu cậu ta dùng phương pháp này uy hiếp cô. Chỉ cần đó là cậu yêu cầu, không phải là chuyện giết người phóng hỏa, cô đều có thể "bất đắc dĩ" "không tình nguyện" đi làm.

Theo cách này, mọi thứ đều logic, sẽ không ooc, càng sẽ không trừ điểm vận khí của cô.

Tuy nhiên, Tề Diệp không biết Đường Lê đang nghĩ gì.

Hắn nhìn đối phương một hồi lâu cũng không có đáp lại hắn, khóe miệng châm chọc mà cười, buông tay nắm áo Đường Lê.

Tề Diệp cảm thấy mình thật nực cười.

Vừa rồi trong nháy mắt vậy mà nghĩ rằng đối phương thực sự cảm thấy áy náy, sẽ thực sự đồng ý ở lại.

Thật ra, vừa rồi Đường Lê không nói lời nào là đang chờ đợi đối phương, xem cậu còn có yêu cầu gì khác không.

Cuối cùng Tề Diệp ngược lại nghĩ hay lắm, thật đúng là chỉ là không cho cô đi, thành thật đến mức cô không thể chịu đựng được nữa.

Lúc này nhìn thấy hắn nới lỏng tay nắm góc áo, tựa hồ ngay cả yêu cầu này cũng dự định từ bỏ.

Đường Lê nghẹn họng, có chút hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn đối phương một chút.

"Tề Diệp, sao cậu lại không có tiền đồ như vậy?"

"Trong tay cậu có một đống thứ để uy hiếp tôi như vậy, kết quả cậu lại đưa ra yêu cầu hỏng bét thế kia?"

Thiếu niên nghe không hiểu, nhíu mày nhìn sang.

"Ý cậu là gì?"

"Ý tôi là có thể quá phận một chút."

"Ví dụ như, để tôi cõng cậu."

Đường Lê câu môi cười cười, lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ, trên trán hiếm khi không hung hăng dữ tợn như bình thường.

Đôi mắt màu trà ấy trong suốt nhu hòa, phản chiếu ánh sáng giống như tinh hà nhỏ vụn.

"Lại ví dụ như, ôm cậu trở về."

(Ôm trong tiếng Trung cũng có nghĩa là bế, bồng. Mọi người thích ý nào hiểu ý đó nhe:>

Công nhận nữ chính thẳng nam với mạnh mẽ ghê, tui thích ák.)