Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 6: Tiểu tử kia có ném chết người không



Giang Dữ An đến phòng học thời điểm tự học vừa mới bắt đầu, bất quá cao nhị ( năm hai) quản không tính là nghiêm, sáng sớm tự học không lão sư, các bạn học ngủ bù thì ngủ bù, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, còn có hai người tránh ở ban công ăn cơm sáng.

Giang Dữ An mới vừa ngồi xuống, Đàm Tùng Lâm liền chạy lại.

“Giang ca, ngươi đem ta kéo vào danh sách đen?”

Giang Dữ An không tỏ ý kiến.

“Đừng a.” Đàm Tùng Lâm xua tay: “Ta sai rồi Giang ca, ngươi đem ta kéo ra đi.”

Giang Dữ An đem điện thoại mở khóa ném qua.

Đàm Tùng Lâm cười ha hả đem chính mình từ phòng tối thả ra,sau đem điện thoại trả lại.

“Giang ca ta đã biết.” Đàm Tùng Lâm đè nặng thanh âm: Nói “ Tiểu tử kia gọi là Thẩm Tri Ngôn, cao tam.”

“Ân.” Giang Dữ An không có gì hứng thú, cúi đầu bắt đầu đeo tai nghe.

“Nghe nói là cái học bá, nhiều lần được hạng nhất.” Đàm Tùng Lâm trên mặt mang theo bất mãn: “ Cái tên danh dự được đề trên bảng vàng chính là cậu ta.”

“Loại mọt sách này, cũng chỉ có cái thành tích tốt, lớn lên giống tiểu bạch kiểm, ta cũng như vậy a”.

Đàm Tùng Lâm vén tay áo lên làm tư thế thủy thủ mạnh mẽ: “Thật không biết Giai Giai thích cậu ta cái gì!”

Giang Dữ An liếc Đàm Tùng Lâm một cái,không nói chuyện.

“Ai,Giang ca.” Đàm Tùng Lâm khoe khoang cơ bắp xong rồi, buông tay áo:“ Ngươi nói ta đi xuống ở bảng vàng danh cho tiểu tử kia một cái mặt mèo được không? Làm học sinh toàn trường chê cười nó.”

“Ngươi không bằng lần sau chạy đến văn phòng cao tam đem bài thi của cậu ta tất cả đổi thành điểm 0, toàn trưởng sẽ chê cười cậu ta.” Giang Dữ An mặt vô biểu tình nhìn hắn.

“Được đó!” Đàm Tùng Lâm vỗ tay một cái, cảm thấy rất được: “Làm cậu ta thi hạng nhất từ dưới đếm lên! Xem cậu ta có ném chết người không!”

Giang Dữ An: “……”

“Bất quá có chút khó khăn a ca, văn phòng cao tam lúc nào cũng đều có người, liền tính không có ai, kìa khoa bài thi nhiều bài thi đến như vậy,ta cũng không biết bài thi của tiểu tử kia ở trên tay lão sư nào? Hơn nữa cậu ta trước giờ thành tích tốt như vậy, đột nhiên điểm thấp sẽ có người hoài nghi?” Đàm Tùng Lâm buồn rầu mà nói.

Giang Dữ An một lời khó nói hết nhìn Đàm Tùng Lâm liếc mắt một cái, lời ít mà ý nhiều nhổ ra một chữ.

“Lăn.”

Hành lang lầu 3 tùy thời đều có các lão sư ở tuần tra, bất quá Thẩm Tri Ngôn vận khí khá tốt, một đường vào phòng học cũng không gặp được lão sư nào. truyện tiên hiệp hay

“Thiên! Học thần cư nhiên đến muộn!” Vu Vi trừng mắt một đôi mắt tròn, không thể tin tưởng nói.

“Ngủ quên.” Thẩm Tri Ngôn ngồi xuống, nhìn đến trên bàn đã thu tốt một xấp bài tập hóa học quay đầu nhìn Vu Vi nói “Cảm ơn”.

“Không phải tớ thu, là Vương Dương.” Vu Vi chỉ chỉ mặt sau.

Thẩm Tri Ngôn rất ngoài ý muốn, quay đầu đi xem, vừa lúc thấy Vương Dương nhìn qua, cậu hướng Vương Dương cười cười như cảm ơn.

Vương Dương cũng cười, bộ dáng rất ngượng ngùng, tự học lại chủ động giúp Thẩm Tri Ngôn đem bài tập ôm tới rồi văn phòng.

Đào lão sư đưa dược khá tốt, Thẩm Tri Ngôn phun mấy ngày liền tốt không sai biệt lắm, về sau không thể lấy cớ nghỉ thể dục, Thẩm Tri Ngôn không yêu thể dục, đặc biệt là mấy ngày nay nắng gắt cuối thu, ánh nắng chói lọi phơi đến đau cả người.

Cao tam thật vất vả mới có tiết thả lỏng,lão sư thể dục thiện giải nhân ý, chạy một vòng liền tự do hoạt động. Đối với Thẩm Tri Ngôn, tự do hoạt động chính là ngồi ở bóng cây phía dưới trốn trốn ánh nắng, nghe một ca khúc, nhớ về các bài học tri thức.

Ánh nắng rất lớn, cậu không vận động nhưng vẫn là khát, Thẩm Tri Ngôn ngồi trong chốc lát, khát nước đến chịu không nổi, đứng lên muốn đi mua nước uống, đi ngang qua sân bóng rổ, Vương Dương hỏi cậu làm gì đi, cậu trả lời mua nước, thuận miệng hỏi Vương Dương một câu “Cậu muốn sao”, kết quả sân bóng rổ một đống nam sinh ồn ào nói “Muốn muốn muốn”.