Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 17: Hàng xóm mới giúp ta một cái đại ân



“Ai, huynh đệ.” Có người kêu: “Đem bóng ném lại đây!”

Thẩm Tri Ngôn chớp chớp mắt, thấy người rõ ràng là vị đụng phải mình nơi nhà ăn.

Cậu nhíu nhíu mi, có chút lười, nhưng vẫn đứng dậy, đem bóng nhặt lên ném qua, nhìn thấy Giang Dữ An ôm cánh tay dựa vào cột đứng ở cách đó không xa.

“Uy!” Đàm Tùng Lâm bắt được bóng, thảy trên mặt đất vỗ vỗ, khiêu khích nhìn hướng Thẩm Tri Ngôn kêu: “Chơi bóng sao? Đánh một trận?”

Ánh mắt hắn ngạo mạn lại xem thường, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra “người tới không có ý tốt”. Thẩm Tri Ngôn nhớ lại một chút, không nhớ mình đã từng đắc tội hắn ở đâu, vì thế xoay người cầm áo khoác đi.

“Triệu Phi.” Đàm Tùng Lâm hô một tiếng.

Một người trong đội bóng khác lập tức tiến lên vài bước ngăn trở Thẩm Tri Ngôn, nâng cằm trừng mắt, nói: “Khinh thường à?”

Thẩm Tri Ngôn tuân thủ luật pháp mười mấy năm, lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, có chút ngơ ngác, đành phải đứng thẳng ngay ngắn, cứng ngắc trả lời: “Tôi không.”

“Sẽ không?” Triệu Phi khoa trương cười rộ lên: “Không phải đâu? Thật đúng là một tiểu bạch kiểm không hơn không kém.”

Thẩm Tri Ngôn không muốn nói chuyện, nhìn hắn một cái, đưa thân muốn chạy.

“Ai, đừng đi.” Triệu Phi giữ chặt bả vai cậu: “ Chúng ta có thể dạy a.”

“Có bệnh?” Thẩm Tri Ngôn ném hắn ra, có chút bực.

“ Mày mẹ nó nói cái gì!” Triệu Phi trừng mắt: “Lặp lại lần nữa!”

“Yêu cầu cũng có chút kỳ cục.” Thẩm Tri Ngôn nói.

“Mày mẹ nó tìm……” Triệu Phi giơ tay muốn đánh, Thẩm Tri Ngôn theo bản năng nhắm mắt, lại có người kéo lại Triệu Phi, đau đớn đoán trước không rơi xuống tới, cậu nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Được rồi.” Giang Dữ An ném tay Triệu Phi ra, thanh âm nghe có chút lạnh.

“Giang ca!” Triệu Phi còn bực.

Giang Dữ An nhíu nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Triệu Phi: “Tao nói, được rồi.”

Triệu Phi biểu tình đổi đổi, hung hăng trừng Thẩm Tri Ngôn một cái, xoay người phủi tay đi.

“Ai,Triệu Phi!” Đàm Tùng Lâm hô một tiếng, lại vội hướng Giang Dữ An nói: “Ca, tao đi xem nó một chút.” Nói xong ôm bóng chạy, sợ chậm một giây Giang Dữ An với “con mắt hình viên đạn” liền dừng ở trên người mình, vài người khác thấy thế cũng chạy, trong lúc nhất thời sân bóng chỉ còn lại có Giang Dữ An cùng Thẩm Tri Ngôn.

Giang Dữ An quét mắt qua Thẩm Tri Ngôn một cái, ánh mắt liền chạm nhau, Thẩm Tri Ngôn lập tức cười rộ lên.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời buổi ban chiều mùa thu vừa đúng lúc, xuyên qua lá cây tầng tầng lớp lớp, vừa vặn ngã lên đầu của Thẩm Tri Ngôn, sợi tóc mềm mại liền biến màu nâu nhẹ nhàng.

“Cảm ơn.” Thẩm Tri Ngôn nói.

Giang Dữ An trên mặt không có biểu tình nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ngôn trong chốc lát, mới hỏi: “Cậu nhìn không ra tôi cùng bọn họ quen biết?”

“ Biết chứ.” Thẩm Tri Ngôn nói: “Nhưng là các cậu không giống nhau.”

“Cậu sao biết chúng tôi không giống nhau?” Giang Dữ An nhướng mày.

Bởi vì tớ “trông mặt mà bắt hình dong”, Thẩm Tri Ngôn trong lòng nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chính là không giống nhau.”

“A.” Giang Dữ An cười nhạo một tiếng, không nói cái gì nữa, đi đến một bên mặc xong quần áo xoay người đi. Thẩm Tri Ngôn vẫn luôn nhìn hắn đến khi thân ảnh biến mất ở chỗ rẽ sân bóng rổ.

Thẩm Tri Ngôn vô cớ bị nhằm vào, không cảm thấy bực bội, ngược lại trong lòng rất vui vẻ. Cậu không đem Triệu Phi và một đám người để ở trong lòng, chỉ bởi vì Giang Dữ An giúp mình mà đắc chí. Thế cho nên tiết tự học buổi chiều,tinh thần thực phấn chấn, làm liền ba chương bài thi, xem đến tỷ mỷ từng câu.

Tiết tự học buổi tối là tiếng Anh, cô giáo Triệu cầm tới một chồng bài thi muốn kiểm tra, phía dưới học sinh trong miệng còn kêu rên, trên tay một người so với người khác động tác mau lẹ, bọn họ sớm đã dưỡng thành thói quen, cao tam thường xuyên kiểm tra, vài tiếng “kêu rên” kia bất quá vì để phù hợp với hoàn cảnh.

Bài thi của Thẩm Tri Ngôn cùng lớp phó học tập theo thường lệ được sửa ra trước, hai cái điểm tối đa, buổi tối trong tiết tự học, Thẩm Tri Ngôn với lớp phó mỗi người một nửa, đem bài thi sửa lại giúp cô giáo Triệu.

Lần thi này điểm trung bình trên dưới 130, cô giáo Triệu khá vừa lòng, vì thế cùng lúc phát bài thi cũng tuyên bố hủy bỏ " tự học buổi sáng ", nhưng cả lớp còn chưa kịp hoan hô, cô giáo Triệu lại nói:" Hai mươi phút học kia hiệu suất rất cao, ngày mai các em muốn đến học sớm một chút cũng được, cô vẫn sẽ ngồi tại lớp, có thắc mắc nào cũng có thể hỏi".

Nàng nói như vậy, đại khái có thể hiểu, “Tự học sớm” chỉ là hình thức hủy bỏ, lần này tiếng Anh không khi đến điểm trung bình, nên tới vẫn là đến tới.

Hạ Nhất Thanh hôm nay phải trực đêm, không ở nhà, Thẩm Hoài Minh ở thư phòng sửa sang lại đề thi đại học bao năm qua. Ngôn Tình Tổng Tài

Thẩm Tri Ngôn vào cửa sau cùng bà cậu chào hỏi liền chui vào phòng, từ trong ngăn kéo ngay đầu giường lấy ra hai hộp chocolate nhập khẩu nước Đức, rất quý, ăn cũng rất ngon, là dì cậu đi công tác nước Đức mang về, Thẩm Tri Ngôn vẫn luôn không nỡ ăn.

Cậu cầm một hộp ra khỏi phòng, vừa vặn đụng phải Thẩm ba ra uống nước, tức khắc có chút chột dạ.

“Làm gì vậy?” Thẩm Hoài Minh hỏi cậu.

Thẩm Tri Ngôn lắc lắc chocolate hộp trong tay, nói: “Cái kia…… Hàng xóm mới là bạn học của con, cậu ấy hôm nay đã giúp con một việc, con muốn cảm ơn cậu ấy.”

“Ai u.” Thẩm Hoài Minh thấy rõ hộp trên tay cậu, trêu ghẹo nói: “Xem ra là cái đại ân a.”

Thẩm Tri Ngôn cười cười, bay nhanh ra đến cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Buổi tối gió thổi trên người có chút lạnh, Giang Dữ An tắm rồi ra lấy khăn lông lau lau bọt nước trên người. Di động đặt trên bàng vang lên, Giang Dữ An nhìn thoáng qua, không định tiếp, bên kia vang rồi tự động đứt, nhưng nhanh chóng gọi lại,Giang Dữ An nhíu nhíu mi, duỗi tay tiếp.

“Như thế nào không nghe điện thoại?” Là một giọng nam, nghe thực uy nghiêm.

“ Đang tắm.” Giang Dữ An nói.

Bên kia không nói chuyện, qua hai giây, mới mở miệng, mang theo một tia áp bách: “Hiện tại liền “Ba” cũng không gọi phải không?”

Giang Dữ An không tỏ ý kiến.

“Giang Dữ An, mày còn biết mày họ gì sao?” Giang Viễn Đình đột nhiên quát lớn một tiếng.

“Tôi cũng có thể nhanh chóng theo họ mẹ.” Biểu tình Giang Dữ An trên mặt chợt lạnh: “Dù sao người ấy còn không có ai theo họ, cùng ông không giống nhau, về sau sinh vài đứa nữa, liền theo họ ông,bao nhiêu cũng được.”

“Giang Dữ An!” Giang Viễn Đình quát, sau đó trầm mặc, một lúc lâu mới nói: “ Ba không muốn cùng con lớn chuyện, chuyện mẹ con ta cũng không nghĩ đến……”

“ Ông đừng đụng đến chuyện mẹ tôi.” Giang Dữ An đánh gãy lời ông.

Giang Viễn Đình không nói chuyện, Giang Dữ An trên bàn trà lấy quá hộp thuốc, bực bội bậc lửa một cây, đè nặng cảm xúc.

Thẩm Tri Ngôn không ấn chuông cửa, giơ tay gõ gõ cửa, có chút khẩn trương, nghĩ thầm nếu Giang Dữ An không ngủ có thể nghe thấy, hắn ngủ, ngủ,liền……

Lần đầu không ai trả lời, Thẩm Tri y lại gõ, tay mới vừa nâng lên, cửa đột nhiên bị người từ bên trong mạnh mẽ kéo ra, cuốn lên một trận gió, mang theo một cổ mùi hương ẩm ướt mát lạnh như vừa tắm ra phả vào mặt cậu.

Giang Dữ An cau mày, mặt vô biểu tình nhìn xuống cậu.

“Tớ……” Thẩm Tri Ngôn ngẩng đầu, lại chỉ kịp nói một chữ.

Giang Dữ An, Giang Dữ An…… Cư nhiên! Cư nhiên! Cả thân trên trần trụi!