Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 15: Ngẫu nhiên gặp tại nhà ăn



“Kỳ thật tớ là muốn hỏi cậu về tiếng Anh của tớ, ngữ pháp của tớ không tốt, thầy Triệu kiểu gì cũng nhắm vào tớ.” Vương Dương nói.

“Như vậy a……” Thẩm Tri Ngôn cười lên, vui đùa nói: “Cậu trực tiếp hỏi tớ luôn, không cần “hối lộ” tớ.”

Bộ dáng cậu cười lên rất ngoan, đôi mắt vốn đã to tròn nay cong thành hai hình trăng non lưỡi liềm, phía dưới là đôi má trắng hồng, má phải còn có cái lúm đồng tiền không lớn không nhỏ, vừa đủ đẹp.

Vương Dương nhất thời không nói chuyện, vài giây sau mới nói: “Vậy cảm ơn cậu.”

Cao tam chú trọng việc học, bụng cũng nhanh đói, Thẩm Tri Ngôn ngày thường sẽ lấy ở trong hộc bàn một ít sữa bò hoặc là chocolate.

Cuối cùng một đường dạy học, Thẩm Tri Ngôn có chút đói bụng. Cậu duỗi tay sờ trong ngăn kéo chocolate, sờ soạng nửa ngày lấy ra tới một đống giấy gói, mới nhớ tới chocolate hôm trước hết rồi. Cũng may Vương Dương buổi sáng cho cậu bình đậu nành, Thẩm Tri Ngôn không đói bụng đến mức kêu to.

Trường học có hai cái nhà ăn, một mới một cũ, cái cũ thì gần khối lớp cao tam, cái mới thì ở các khối khác, Thẩm Tri Ngôn ngày thường vì tiết kiệm thời gian, đều đi nhà ăn cũ.

Mới vừa tan học, nhà ăn rất nhiều người, Thẩm Tri Ngôn thích ăn cá, cho nên cho dù chỗ bán cá xếp hàng thật dài, thật nhiều người, cậu vẫn xếp hàng mà đợi, trong miệng ăn chocolate mới mua.

Cả hàng đi đều đều, Thẩm Tri Ngôn trong đầu nghĩ về “nhị lực cân bằng”, bên người đột nhiên bắt đầu xôn xao, nữ sinh xếp phía dưới liên tục quay đầu nhìn xung quanh. Thẩm Tri Ngôn tò mò, cũng quay đầu lại xem, sau đó thấy Giang Dữ An cùng một đám nam sinh vây quanh đi vào nhà ăn.

“Giang Dữ An a,rất soái a.” Thẩm Tri Ngôn nghe nữ sinh trước và sau cùng nói.

Thẩm Tri Ngôn nghe trong lòng mạc danh rất đắc ý, ánh mắt trộm dán lên Giang Dữ An đang đi lên lầu hai.

Chỗ bán cá vẫn luôn không tồi, Thẩm Tri Ngôn vận khí khá tốt, đến cậu còn dư lại một phần cuối cùng, dì ở nhà ăn trực tiếp đem nước sốt dư bỏ vào hết chén cậu, tràn đầy một muỗng lớn.

Lầu một đã không còn chỗ ngồi, Thẩm Tri Ngôn bưng mâm đồ ăn lên lầu hai.

Giang Dữ An ở đâu, rất dễ tìm, bởi vì người này thật sự là rất sáng chói.

Bất quá Thẩm Tri Ngôn không ngồi gần quá, giấu đầu lòi đuôi ngồi ở vị trí rất xa.

“Giai Giai, Thẩm Tri Ngôn kìa.” Hứa Tuệ Hân đẩy đẩy Ninh Giai.

“Ở đâu?” Ninh Giai vội bỏ chiếc đũa xuống.

“Chỗ đó, bên cửa sổ.” Hứa Tuệ Hân hàm súc chỉ chỉ.

Đàm Tùng Lâm cùng Ninh Giai đều nhìn qua, “Thiết” một tiếng, nói: “Cũng chỉ như vậy.”

“Kiến nghị cậu nên kiểm tra lại đôi mắt.” Ninh Giai liếc Đàm Tùng Lâm một cái, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Thẩm Tri Ngôn.

“Đi đưa nước đi, cậu ấy không mang nước.” Hứa Tuệ Hân nói.

Ninh Giai xua xua tay, nói: “Không được, không được, cậu ấy đã học cao tam, tớ không thể quấy rầy cậu ấy.”

“Ai u, Ninh tỷ còn rất tri kỷ a.” Bên cạnh một đống nam sinh chơi bóng huýt sáo.

“Đưa nước thì không có gì, cậu xinh đẹp như vậy, cậu ấy khẳng định sẽ cao hứng, nói không chừng hiệu suất học tập còn tiến bộ không ít đâu.” Hứa Tuệ Hân ủng hộ Ninh Giai.

Ninh Giai có chút tâm động, trái phải nhìn Giang Dữ An trên bàn có một bình đồ uống, là vừa rồi có một nữ sinh đưa tới, vừa bỏ xuống liền chạy, Giang Dữ An còn một ngụm cũng không uống.

“Cái kia……” Ninh Giai do dự nhìn về phía Giang Dữ An.

“Không được.” Giang Dữ An nói thẳng.

Ninh Giai ngẩn người, bĩu bĩu môi không nói chuyện, Hứa Tuệ Hân nhéo nhéo cổ tay của cô an ủi.

“Giang ca! Huynh đệ tốt!” Đàm Tùng Lâm một ôm lấy bả vai Giang Dữ An.

Giang Dữ An lạnh lùng liếc liếc cánh tay đặt lên vai.

…… Đàm Tùng Lâm ha hả cười bỏ tay ra.