Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 2



Editor: Sasaswa

Nghe Tô Thần nói, thợ cắt tóc biểu tình cứng đờ, hắn xác nhận một lần nữa: "Cậu chắc chứ?"

Tô Thần gật đầu nói: "Tôi vô cùng chắc chắn, anh yên tâm cắt đi." Chủ yếu là Tô Thần lười lãng phí thời gian nhuộm lại tóc mình, không bằng cứ trực tiếp cạo hết cho thuận tiện, bây giờ còn là mùa hè nên không sợ lạnh. Trước đây cậu luôn để ý đến hình tượng của mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ mặc kệ hình tượng của mình như bây giờ. Bất quá trải qua sự việc nhà tan cửa nát ở đời trước, những điều này đối vơi cậu không còn quan trọng nữa.

Vì là cạo trọc nên phi thường thuận tiện, gội đầu này đó tất cả đều không cần, rất nhanh một cái đầu trọc lóc đã được ra đời.

Tóc tai gì đó đều được cạo hết, mái tóc che hết nửa khuôn mặt cũng được cạo sạch sẽ. Tô Thần nhìn chính mình trong gương có chút tái nhợt, cảm giác thấy hơi xa lạ. Cậu còn nhớ hai năm sau mình gầy đi rất nhanh, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi.

Tô Thần không gầy yếu như mẹ cậu, nét đẹp của cậu được thừa hưởng từ mẹ, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, làn da cũng trắng trẻo long lanh, đặc biệt là đôi mắt đào hoa đặc biệt câu nhân.

Thế nhưng Tô Thần đối với ngoại hình của mình cũng không hài lòng, cậu cảm thấy vẻ đẹp như vậy không đủ mạnh mẽ, đặc biệt là làn da cậu so với con gái còn trắng hơn, phơi nắng như thế nào cũng không đen, điều này làm cho cậu phi thường khổ não. Đôi lúc có vài nữ sinh đến hỏi cậu dưỡng da như thế nào, mỗi lần nghe đến vấn đề này, Tô Thần đều phi thường phiền muộn, cậu là con trai thì cần chăm sóc da làm gì!

Một điều khác làm Tô Thần khổ não chính là chiều cao của cậu, thời điểm cậu cao nhất cũng chỉ có 1m78, mặc kệ cậu uống sữa nhiều bao nhiêu thì vẫn không đột phá lên được 1m80. Có điều phỏng chừng bây giờ cậu cũng chỉ cao 1m76.

Bởi vì cậu thể chất kém cho nên từ lúc dứt sữa bột đến giờ cậu vẫn duy trì uống sữa dê tươi, bác sĩ nói sữa dê bổ dưỡng, giá trị dinh dưỡng cao, có thể nâng cao sức đề kháng chống lại bệnh tật, đặc biệt là đối với những người thể chất yếu thì đặc biệt cần thiết. Từ nhỏ nếu không uống sữa thì cậu phải uống thuốc, cậu không thích uống thuốc nên chọn uống sữa.

Cường Tử thích nằm sấp trên người Tô Thần rồi ngửi mùi hương trên người cậu. Hắn nói khi ở gần sẽ ngửi thấy trên người cậu có một mùi hương vừa ngọt ngào vừa mềm mại. Tô Thần mỗi lần đều tức giận đá hắn đi, cậu mới không thừa nhận trên người mình có loại mùi hương này.

Thợ cắt tóc nhìn người trong gương thì lộ ra một tia kinh diễm, âm thầm nói đáng tiếc, đẹp trai như vậy mà lại quyết định cạo trọc đầu! Cậu nhóc này mà chọn kiểu tóc khác thì so với minh tinh còn đẹp hơn, tuấn tú như vậy mà bị cái kiểu tóc này đạp nát rồi.

Mặc dù bây giờ khẩu vị con người tương đối đặc biệt nhưng số người có thể tiếp thu quả đầu trọc này vẫn là số ít. Hơn nữa cậu nhóc này nhìn qua cũng không lớn, chừng mười bảy mười tám tuổi, thật không hiểu tại sao lại làm điều này.

Kiểu tóc này của Tô Thần hấp dẫn không ít ánh mắt của những khách hàng khác trong tiệm. Tô Thần không ngại điều đó, thấy thợ cắt tóc xong xuôi cậu mới đứng lên sờ sờ cái đầu trống trơn của mình rồi đến bên cạnh Vương thúc, chờ Vương thúc trả tiền. Vương thúc nhìn thấy kiểu tóc mới của Tô Thần, ngẩn người một chút rồi cũng không nói gì. Trả tiền xong thì rời đi.

Sau khi hai người đi, trong tiệm truyền đến tiếng nữ sinh bàn luận: người kia là học sinh sao, cậu thấy có nữ sinh nào ngực phẳng như vậy chưa, da thật đẹp, thật muốn sờ thử, tại sao lại cạo trọc cơ chứ, thật đáng tiếc, có thể là chia tay bạn gái, đau lòng, tớ lại có cảm giác là chia tay bạn trai mới đúng....

Vương thúc chở Tô Thần đến trước cửa biệt thự, nhìn Tô Thần đi vào cửa sắt rồi mới rời đi.

Bảo mẫu Tô gia - dì Tần, nghe thấy tiếng xe thì chạy ra chờ.

Dì Tần ở nhà họ Tô rất nhiều năm, vẫn luôn chăm sóc Tô Thần, dì hơn năm tươi tuổi, đã kết hôn qua nhưng sau đó lại ly hôn, không có con nên đối xử với Tô Thần giống như con ruột của mình.

Còn đối với Tô Thần, dì Tần giống như một nửa người mẹ của cậu.

Dì Tần thấy Tô Thần thì vội vàng đi tới kéo tay cậu, ngẩng đầu nhìn Tô Thần, kinh ngạc nói: "Sao cạo trọc rồi? Nhưng so với lúc trước thì tốt hơn." Nói xong thì nhìn bên trái sờ bên phải, cuối cùng đau lòng nói: "Vất vả lắm mới có tí thịt mà giờ lại biến mất rồi, sau này đừng lăn lộn với đám người kia nữa, cháu thân thể không tốt, không chịu nổi hành hạ như vậy nữa."

Tô Thần gật đầu nói: "Dì Tần, sau này cháu không ra ngoài lăn lộn nữa, khoảng thời gian này cháu sẽ ở nhà."

Dì Tần nghe xong cao hứng nói: "Vậy thì tốt quá, dì mỗi ngày sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu."

Hai người vừa nói vừa đi vào phòng khách, dì Tần buông tay Tô Thần ra hỏi: "Ăn cơm chưa? Cháu đi tắm đi, dì đi nấu cơm cho."

Tô Thần nói: "Dì Tần, cháu vừa ăn xong nên bây giờ ăn không nổi nữa. Dì khỏi làm gì nữa, chờ tới giờ cơm tối rồi làm tiếp." Nói xong liền cất bước lên lầu, biệt thự Tô gia có hai tầng lầu, lầu một là phòng khách, nhà bếp, phòng ăn, còn có hai căn phòng cho khách, nhà kho và phòng của dì Tần. Lầu hai có phòng sách, phòng tập thể hình, phòng giải trí, phòng của cha Tô và Tô Thần, phòng của Tô Thần nằm ở bên trái.

Tô Thần đi vào phòng mình, phòng của cậu có phòng vệ sinh riêng biệt và phòng ngủ lớn, trong phòng đầy ánh sáng, tủ quần áo đến ga trải giường đều thuộc tone màu nhạt, đã được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp.

Tô Thần đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, đối diện phía dưới cửa sổ là một hồ bơi, có điều hồ bơi đại đa số thời gian đều khô cạn, hai vị chủ nhà không thường xuyên ở nhà cho nên nước trong hồ rất ít.

Đối với cậu bây giờ mà nói thì cậu chỉ mới rời nhà hai ngày, nhưng trên thực tế cậu đã gần một năm chưa trở về căn nhà này. Sau khi công ty cha cậu gặp chuyện, biệt thự cũng bị lấy đi, thời gian đó cậu ở nhờ trong nhà của dì Tần.

Giờ phút này lại được đứng trong căn phòng của mình, tâm tình Tô Thần rất phức tạp, những chuyện xảy ra lúc trước có chút mờ mịt, có lúc cậu hoài nghi đây là sự thật hay chỉ là một giấc mơ, giấc mơ có thể chân chật như vậy sao.

Tô Thần đi vào phòng tắm, chỉnh nhiệt độ nước phù hợp rồi cởi đồ ngâm mình trong bồn. Đầu trọc thật thuận tiện, không cần lau tóc, cậu dùng khăn tắm đơn giản lau người một lát rồi tìm một cái quần lót trắng và một bộ đồ ở nhà mặc vào, sau đó liền nằm trên giường ngủ một hồi.

Mãi đến tận khi dì Tần lên gõ cửa, Tô Thần mới tỉnh dậy.

Tô Thần ngồi trước bàn ăn nói: "Dì Tần, dì ăn với cháu đi."

Dì Tần cầm một bộ chén đũa đi ra, đưa cho Tô Thần nói: "Dì ăn rồi, cháu tự mình ăn đi, dì đi lấy thuốc cho."

Tô Thần sau khi ăn xong thì đến phòng sách, cậu trước đây rất ít đến phòng sách, nói thẳng ra thì cậu rất ít khi ở nhà, trở về cũng chỉ để ngủ.

Tô Thần muốn nghĩ tới những gì cần làm trong tương lai, cha cậu trước đó là bị xuất huyết não rồi dẫn đến cái chết, cho nên vấn đề hàng đầu hiện tại là sức khỏe của cha Tô.

Nếu như Tô Thần nhớ không lầm, lần này cha Tô đi công tác tầm một tuần, chờ cha Tô trở về, Tô Thần dự định kêu cha Tô đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Còn về phần lí do tại sao công ty lại xảy ra chuyện thì Tô Thần không biết rõ, cha Tô sợ cậu bị liên lụy nên không chịu nói lí do, cũng không muốn cậu đi tìm hiểu.

Tô Thần chỉ nhớ đại khái một năm sau cha Tô sẽ bị điều tra, nguyên nhân cụ thể là gì Tô Thần cũng không biết. Cuộc điều tra còn chưa có kết quả thì cha Tô đã qua đời.

Công ty của gia đình cậu là công ty thực phẩm, chủ yếu là buôn bán dầu ăn, bột trà hòa tan, nước ép trái cây, phụ gia thực phẩm, chất bảo quản và nhiều thứ khác.

Tô Thần hiểu rõ cha mình, ông tuyệt đối là người làm ăn lương thiện. Có khả năng là nhân viên cấp dưới mua nguyên liệu chất lượng kém; hoặc là bị đối thủ cạnh tranh hãm hại.

Thật ra Tô Thần nghĩ nếu công ty lần này không xảy ra chuyện này thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp vấn đề. Vì phần lớn quản lí trong công ty đều là thân thích, bọn họ ai cũng muốn chiếm lợi riêng cho mình, nếu không quá nghiêm trọng thì cha Tô vẫn nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Cha Tô sở dĩ bận rộn như vậy cũng là bởi vì ông không tin tưởng những người này làm việc, cái gì cũng chính mình tự làm, nhưng đến cuối cùng công ty vẫn gặp chuyện.

Tô Thần không hiểu việc quản lí công ty, hơn nữa cậu đối với mớ hỗn độn này không quan tâm lắm, cậu tính thuyết phục cha mình mau chóng đem công ty chuyển nhượng ra ngoài, bất quá việc này có chút khó khăn, Tô Thần dự định ăn ngay nói thật với cha mình.

Tô Thần đang suy nghĩ thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, nhìn thấy thông báo là hai chữ Từ Khải, Tô Thần nhăn mày rồi nhấn nghe: "Alo?"

Bên trong điện thoại truyền đến âm thanh của Từ Khải: "A Thần, mày lần này quá kém, có chút xíu như vậy mà đã không chịu được phải nhập viện."

Tô Thần không muốn phí lời với hắn, nói thẳng: "Mày có chuyện gì? Không thì cúp."

Cậu vừa mới nói xong thì trong điện thoại truyền ra một trận âm thanh kì quái, thằng biến thái này! Tô Thần tức giận mắng: "Con mẹ nó, mày sau này đừng gọi cho tao nữa!" Nói xong Tô Thần trực tiếp cúp máy, lập tức kéo Từ Khải vào danh sách đen.

Từ Khải bình thường trong lúc đang quấn quít cũng người khác vẫn hay gọi cho cậu, trước đây Tô Thần không cảm giác được gì nhưng bây giờ cậu đã biết hắn đối với mình có loại ý nghĩ xấu xa kia, lại nghĩ tới hành động kì quái lần này, Tô Thần hiện tại thật muốn cắt đứt với tên này.

Trong lúc Tô Thần lớn tiếng mắng Từ Khải thì âm thanh ngoài cửa phòng sách vang lên, Tô Thần nói: "Mời vào."

Dì Tần cầm một ly sữa đi tới nói: "Thần Thần, đừng thức khuya quá, sức khỏe cháu không tốt, nghỉ sớm một chút đi."

Tô Thần gật đầu nhận lấy ly sữa, uống xong liền trực tiếp quay về phòng ngủ.

Mấy ngày qua không có chuyện gì nên trong phòng sách không có tư liệu gì liên quan tới công ty, Tô Thần ngoại trừ đọc sách giáo khoa thì chỉ đọc báo mỗi ngày được đưa tới.

Hôm đó Tô Thần ăn sáng xong thì ngồi trong phòng khách đọc báo kinh tế mới được giao sáng nay, bỗng nhiên một cái tin hấp dẫn sự chú ý của cậu - Tần gia Tam Thiếu, kết thúc cuộc sống ở nước ngoài, quyết định trở về nước.