Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta

Chương 7



Ngôn Xu: "......."

Trên thực tế, nàng đúng là có quen biết.

Tổn thọ tổn thọ.

Thiếu niên tóc vàng trước mặt tên là Mộc Triệt, là đại ca có tiếng ở trường bên cạnh, cũng từng là bạn học thời sơ trung của nàng.

Hồi hai người còn ở sơ trung, đã từng vì đi tranh đoạt quyền sử dụng phòng học trống cho băng nhóm của mình mà vung tay đánh nhau, cuối cùng bị tóm lên văn phòng giáo viên chủ nhiệm, rồi cùng được phụ huynh bảo lãnh về nhà.

Ngôn Xu còn nhớ rõ lúc ấy mình đã đánh sưng nửa bên mặt của Mộc Triệt, thế cho nên hắn có nửa tháng đi học luôn đeo khẩu trang. Đương nhiên chính nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên đầu gối đến bây giờ vẫn còn một vết sẹo.

Thật là càng hồi ức thì càng mất mặt, giống như học sinh tiểu học cãi nhau.

Ngôn Xu duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, không ngừng nói với bản thân, bình tĩnh, ngàn vạn lần phải bình tĩnh.

Mà hai chữ "ngu xuẩn" này hiển nhiên lại kích thích tới Kỳ Trí ở bên cạnh, hắn lập tức bùng nổ trách mắng: "Mày nói ai ngu xuẩn? Tiểu bạch kiểm tao nói cho mày biết, mày có thể mắng biểu muội tao, nhưng tuyệt đối không được mắng tao!"

Ngôn Xu: "?"

Liên quan gì nàng.

Mắt thấy hai người lại muốn tiếp tục ồn ào, vì tránh cho đồ vật trong tiệm bị tổn hại, Ngôn Xu vội vàng chắn giữa hai người, chặn lại nói: "Ngưng hết cho tôi!"

Mộc Triệt cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh miệt, nhưng cũng không nói gì nữa.

Đáy mắt Kỳ Trí còn mang theo lửa giận rõ ràng, cho rằng Ngôn Xu thiên vị người ngoài, "Em cản cái gì, anh là biểu ca em hay nó là biểu ca em?"

Ở nơi mà Hứa Lan nhìn không thấy, Ngôn Xu trợn trắng mắt với Kỳ Trí.

Nếu không phải sợ bị ông ngoại đánh gãy chân, thì có trời mới biết nàng có bao nhiêu mong muốn giải trừ quan hệ huyết thống với Kỳ Trí ngay tại chỗ.

Nếu có thể, nàng cũng muốn lập tức quay đầu chạy khỏi nơi này.

Nhưng vì Hứa Lan, Ngôn Xu nhất định phải căng da đầu giao lưu với Kỳ Trí.

Nàng nỗ lực làm cho mình nói chuyện ôn nhu một chút, hỏi: "Hai người đều chọn chung một căn phòng đúng không?"

Kỳ Trí còn tính là cho nàng mặt mũi gật gật đầu.

Ngôn Xu nhìn về phía Tống Mặc, hỏi: "Căn phòng này có thể đồng thời tiến vào bao nhiêu người?"

Tống Mặc sửng sốt một chút, trả lời: "Bởi vì là phòng cấp độ trung, cho nên chúng tôi kiến nghị là tám đến mười hai người."

Ngôn Xu đếm nhân số trước mặt một chút, bên Kỳ Trí năm người, bên Mộc Triệt sáu người, vừa lúc ở trong phạm vi này.

Vì thế Ngôn Xu nói: "Nếu mọi người đều chọn căn phòng này, nhân số cũng vừa đủ, không bằng coi như một cuộc thi với nhau.

Kỳ Trí trực tiếp từ chối, "Ai muốn đi cùng bọn nó!"

Ngôn Xu trừng mắt nhìn Kỳ Trí một cái, "Nghe tôi nói xong đã."

"Cùng một loại phòng, độ khó thử thách mới công bằng với cả hai, không bằng hai bên có thể vào cùng một làn, nếu thua thì trả tiền vé cho bên kia, thế nào?"

Kỳ Trí đột nhiên cười, đáy mắt tràn đầy tự tin, "So với tôi? Vậy không phải bọn nó thua chắc rồi sao?"

Mộc Triệt cũng cười một chút, phun ra bốn chữ, "Người si nói mộng."

Ngôn Xu cười đôi mắt cong cong, "Nếu hai bên đều tự tin như vậy, vậy thì thử một lần là được, chẳng lẽ hai người nói muốn so, nhưng kỳ thật là sợ sao?"

Phép khích tướng ở bất luận thời điểm nào đều có hiệu quả, hai người nhìn thoáng qua nhau, đều không có nói gì.

Mà tiểu đệ phía sau Mộc Triệt đều kêu gào lên, "Triệt ca, so thì so, mình mà sợ bọn nó à?"

Nếu huynh đệ của mình đã nói như vậy, Mộc Triệt cũng không tiện từ chối, miễn cưỡng gật gật đầu, "Vậy so đi."

Mà Kỳ Trí không nói chuyện, bởi vì hắn cảm thấy có chút phân vân.

Trực giác nói cho hắn, biểu muội nhà mình lộ ra tươi cười như vậy, thường thường là không có chuyện gì tốt.

Nhưng Mộc Triệt đã đồng ý rồi, hắn từ chối thì thật sự quá mất mặt, cũng chỉ có thể gật đầu, "So!"

Rốt cuộc cũng lừa gạt được hai người kia như ý muốn, Ngôn Xu thanh âm ngọt ngào hô một tiếng, "Hứa Lan tỷ tỷ!"

Ngụ ý ám chỉ Hứa Lan tới đặt ra quy tắc cho trận thi đấu này,

Thanh âm Hứa Lan bình đạm, thần sắc trên mặt thoạt nhìn không có nửa điểm dao động.

Cô nói: "Cấp độ trung không cho phép từ bỏ giữa đường, vậy lấy số người có thể đứng mà đi ra để phân thắng thua đi."

Mộc Triệt hơi nhíu mày, "Có ý gì?"

Kỳ Trí cười toét miệng, khó có được mà thông minh một hồi, trực tiếp trả lời nói: "Chính là đại biểu cho việc các ngươi đều sẽ bị doạ xỉu bên trong!"

Đương nhiên hắn vừa mới trả lời xong, sắc mặt của bản thân cũng không thể tránh được mà khó coi một chút.

Doạ..... Doạ xỉu?

Căn phòng này kinh khủng như vậy sao?

Kỳ Trí nhận thức được vấn đề không đúng, liếc nhìn Ngôn Xu một cái.

Ngôn Xu hơi hơi lắc đầu với hắn, lại chỉ chỉ Hứa Lan, chỉ thiếu viết luôn sáu chữ "Tôi làm việc anh yên tâm" này lên trên mặt.

Kỳ Trí tức khắc không còn khẩn trương, lập tức đáp lại Ngôn Xu một nụ cười càng thêm xán lạn.

Hắn sao lại quên mất, quan hệ của biểu muội nhà mình và bà chủ thoạt nhìn không tồi a!

Dù sao cũng là anh em có quan hệ huyết thống, Ngôn Xu khẳng định sẽ chiếu cố người bên hắn một chút!

Kỳ Trí nghĩ như vậy, liền phá lệ tự tin ưỡn ngực.

Mà đáy mắt Mộc Triệt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, duỗi tay đẩy đẩy mắt kính tơ vàng.

Ngôn Xu cười với Kỳ Trí như vậy, Mộc Triệt cũng đồng dạng an tâm không ít.

Mộc Triệt lại không phải mù, tự nhiên nhìn ra được quan hệ hai người cũng tốt thế nào.

Mà Ngôn Xu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc cũng lừa gạt được cả hai bên đều đi vào, vậy kết thúc, nàng không còn chuyện......

Từ từ, Ngôn Xu hơi nhíu mày nhìn khuỷu tay của mình, bên trên có một bàn tay.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy Kỳ Trí bắt lấy cánh tay nàng, biểu tình nghiêm túc.

Ngôn Xu trầm mặc hai giây, "Có chuyện mau nói."

Kỳ Trí chỉ chỉ Mộc Triệt, bất mãn nói: "Bọn họ sáu người, chúng tôi năm người, nếu dựa trên số người, vậy không công bằng!"

Ngôn Xu ở trong lòng mắng một câu lắm chuyện, sau đó lại thay một biểu tình ngoan ngoãn nhìn Hứa Lan, lựa chọn chuyền bóng, "Hứa Lan tỷ tỷ, chị cảm thấy sao?"

Hứa Lan tựa hồ cũng không để ý cái này, nâng mắt lên, "Cho nên?"

Kỳ Trí nói: "Thêm biểu muội của tôi, chúng tôi cũng vừa đủ sáu người!"

Ngôn Xu: "?"

Cái này vừa nghe giống như còn rất hợp lý...... Phí! Hợp lý cái quỷ gì! Liên quan gì nàng?

Vì thế Ngôn Xu lập tức lắc đầu cự tuyệt, "Tôi không muốn."

Kỳ Trí vẻ mặt chân thành, "Yên tâm đi biểu muội, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt em!"

Ngôn Xu dùng khẩu hình không tiếng động nói: "Cút"

Kỳ Trí lập tức sửa miệng, "Tôi đây không đồng ý, trận đánh cược này không công bằng!"

Hiện trường lập tức dừng lại.

Hứa Lan nhìn thoáng qua một mảnh hỗn độn trên mặt đất, duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.

Biểu tình của Hứa Lan thoạt nhìn không có bất luận biến hoá gì, nhưng không biết có phải là ảo giác của Ngôn Xu hay không, nàng luôn cảm thấy biểu tình của Hứa Lan mang theo tức giận ẩn nhẫn.

Hứa Lan đi tới trước mặt Ngôn Xu, đưa tay trước mặt nàng.

Ngôn Xu ngẩn ngơ, sau đó cũng vươn tay mình, một viên kẹo hồng nhạt được đặt trong lòng bàn tay nàng.

Hứa Lan hơi hơi gật đầu với nàng, cười ôn nhu hiếm có.

Ngôn Xu sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu được ý của Hứa Lan.

Hứa Lan là để nàng..... đi vào?

Ngôn Xu ngậm viên kẹo hồng nhạt, ngoài dự đoán không phải vị dâu, mà là hương hoa hồng.

Có lẽ là bởi vì mùi hương này làm Ngôn Xu mê mang, nàng không biết nên từ chối Hứa Lan như thế nào.

Thế cho nên khi Ngôn Xu phản ứng lại được, nàng đã đi theo sau Kỳ Trí vào trong phòng.

Ngôn Xu: "......."

Thật là sắc đẹp mê người!!!

Nhưng Ngôn Xu nhớ rõ, ngay trước khi tiến vào, Hứa Lan hình như đã ở bên tai nàng nói một câu.

"Đi theo sau mọi người, đừng chạy loạn, đợi lát nữa tôi đi đón em."

Cũng chính là một câu như vậy, làm Ngôn Xu tức khắc cảm thấy cảnh tượng trước mắt cũng không có kinh khủng như vậy.

Chỉ cần nàng tránh ở sau mọi người, không trực diện bị quỷ tấn công, hẳn là cũng sẽ không bị doạ quá mức.

Trong mười mấy người ở đây, đây là ước định của riêng Hứa Lan và nàng, cũng chỉ ước định với nàng.

Cho nên nàng tin tưởng, hơn nữa chỉ cần chờ đợi Hứa Lan tới tìm nàng đưa nàng ra ngoài, giống như lần trước vậy.

Đối với Ngôn Xu mà nói, hai chữ Hứa Lan này, là sức mạnh làm cho nàng an tâm.

*

Giờ phút này họ đứng trong căn phòng, chủ đề là minh hôn* thời cổ đại.

( * đám cưới ma, tổ chức cho hai người đã khuất hoặc là một người sống với một người đã mất.)

Vị trí bọn họ thoạt nhìn như là đại đường trong thôn thời cổ đại.

Bên trong ngồi mười mấy người, nhưng nơi này còn xem như rộng rãi. Một cái bàn dài đặt ở nơi này, như là để cho mọi người thảo luận một ít chuyện đại sự.

Mỗi người đều có thẻ thân phận của riêng mình, bởi vì quan hệ như nước với lửa của hai bên, cho nên cũng trực tiếp chia làm hai phe.

Bên Kỳ Trí đều là người có quan hệ với tân nương, mà bên Mộc Triệt là quen biết với tân lang.

Bối cảnh của câu chuyện là một hôn lễ ở trong thôn.

Tân lang và tân nương là thanh mai trúc mã, hai người sớm đã đính ước, nhưng đêm trước hôn lễ, tân lang trượt chân xuống giếng bỏ mình, hôn lễ ban đầu liền biến thành một cuộc minh hôn ngoài ý muốn.

Cho dù mọi người cực kỳ bi thương, nhưng bởi vì tân nương yêu tân lang, nên buổi minh hôn này cũng tiếp tục.

Khi mọi người đang cảm động với tình yêu vĩ đại này, đột nhiên phát hiện ra một điểm cực đáng ngờ trong đó, cái chết của tân lang tựa hồ cũng không có đơn giản như tưởng tượng, mà hung thủ có khả năng ẩn giấu trong những người này.

Trong phòng gỗ cơ hồ không có trang hoàng gì, đồ đạc bên trong cũng đều là gỗ khắc xưa cũ, cửa sổ tới cửa chính cũng đều còn dán chữ hỉ màu đỏ, nhưng bởi vì dán chữ hỉ thật sự là có chút nhiều quá, một đống hỉ đỏ tươi làm cho bầu không khí cả phòng thoạt nhìn càng thêm kinh khủng hơn.

Dựa theo giả thiết của cốt truyện, hai bên ở nơi này khắc khẩu kịch liệt hơn nữa còn phân tích, nhưng một chút manh mối về "hung thủ phía sau màn" cũng không có. Mắt thấy sắp đến 12 giờ, minh hôn sắp bắt đầu rồi, bọn họ trước hết phải rời khỏi gian nhà này, cũng chính là phá giải mã khoá trên cửa.

Bộ đàm truyền đến nhắc nhở.

[Nếu 12 giờ không có cách hoàn thành hôn lễ bình thường, oan hồn của tân lang sẽ cắn nuốt hết mọi người ở đây.]

Đơn giản mà nói, chính là nếu hôn lễ không có cách nào tiến hành, trò chơi cũng sẽ trực tiếp thất bại.

Mà nhắc nhở trên cánh cửa này chỉ có bốn chữ ----

Người chi trước sau.

Vấn đề tới rồi, "người" này chỉ ai.

Mọi người sôi nổi thảo luận, có người nói là tân lang đã chết, cũng có người nói là tân nương còn đang chờ đợi kia.

Mà trong phòng này còn có một cái bàn cũ nát, bên trên bày một ít sách và vở.

Trong đó cũng có một ít sách ký lục về tân lang tân nương.

Kỳ Trí hăng say lật, đối với hắn mà nói, ngoại trừ không sợ hãi ra, hắn còn muốn nghiền áp tên tiểu bạch kiểm mang mắt kính kia ở phương diện IQ, bây giờ đã sớm không phải là thời đại mà đeo một cái mắt kính là có thể giả thành người trí thức.

Nhưng mà hắn lật sắp nát hai cuốn sách này cũng không tìm được đáp án.

Tay Ngôn Xu khoanh trước ngực đứng ở bên người Kỳ Trí nhìn.

Ngôn Xu nghĩ tới nghĩ lui, lúc gặp quỷ, trong những người này cũng chỉ có Kỳ Trí có khả năng sẽ không bỏ rơi nàng.

Mà Kỳ Trí thất bại không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc ném hai quyển sách qua một bên, lại duỗi tay tìm kiếm trong ngăn kéo.

Ngay khi Kỳ Trí kéo ra ngăn kéo cuối cùng, bên trong để đầy vải vụn quần áo cùng với những đồ trang sức nho nhỏ linh tinh, nhưng điểm giống nhau là đều dính đầy máu.

Ánh nến mờ nhạt, vết máu đỏ sậm, hình ảnh này rất có cảm giác của cảnh mở màn phim kinh dị.

Ngôn Xu nao nao, trình độ này còn chưa đến mức làm nàng sợ hãi quá mức, thần sắc trên mặt nàng chưa từng có nhiều biến hoá, nhưng vẫn quay mặt đi không muốn nhìn tiếp.

Kỳ Trí ghét bỏ đóng ngăn kéo này lại.

Nhưng vào lúc này, tiểu bạch kiểm Mộc Triệt hắn luôn luôn khinh thường đi đến trước mặt hắn, lại kéo ngăn kéo này ra một lần nữa.

Kỳ Trí có chút bực bội hỏi: "Mày làm gì?"

Mộc Triệt không để ý tới, mà là bắt đầu tìm kiếm.

Nghe thấy động tĩnh, Ngôn Xu lại miễn cưỡng nhìn thoáng qua.

Mộc Triệt từ sâu trong ngăn kéo lôi ra một quyển sách tương đối dày, thì ra cái đó là quyển gia phả của thôn trang này.

Bên trên viết ngày đầu tiên mà tổ tiên định cư ở thôn trang này, Mộc Triệt thử một chút, quả nhiên cửa mở ra.

Kỳ Trí sửng sốt một chút, mạnh miệng giải thích với Ngôn Xu: "Nó là mèo mù vớ được chuột chết!"

"Ân ân." Ngôn Xu mặt vô biểu tình có lệ với hắn.

Mà giờ phút này, trong phòng điều khiển.

Ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên gương trên bàn.

Cô trong gương, sắc mặt không bình tĩnh như ngày xưa, mang theo tức giận không hề che giấu.

Khi cô ở một mình, không cần phải lừa gạt bản thân.

Giả làm nhân loại lâu rồi, cô cũng đã sớm có được tình cảm mà nhân loại nên óc, ví dụ như hỉ nộ ai nhạc.

Hai tiểu tử kia chán sống rồi? Cư nhiên dám ở trong tiệm của cô vung tay đánh nhau, còn tổn hại đồ của cô.

Phải biết rằng, những cái đó đều là bảo bối tiền mua không được.

Nếu không phải vừa nãy bận tâm Ngôn Xu ở đó, sợ mình phát hoả sẽ làm tiểu cô nương kia sợ, cô đã sớm đuổi thẳng hai tên ngu xuẩn kia ra.

Một khi đã như vậy, tuy rằng bọn họ đặt là phòng cấp trung, nhưng để cho bọn họ cảm thụ một chút cấp cực độ miễn phí đi. Hứa Lan đóng gương lại, tay cầm chuột ở trên máy tính nhẹ nhàng nhấn vài cái, xem xét tình huống lúc này của bọn họ một chút.

Cửa thứ nhất đơn giản như vậy, cư nhiên tốn nhiều thời gian như vậy mới thông qua.

Không chỉ có chọc người chán ghét, còn vụng về đến cực điểm.

Đáy mắt Hứa Lan mang theo chút ghét bỏ, mãi đến khi ánh mắt cô dừng trên người Ngôn Xu đứng trong một góc.

Tiểu cô nương tay chặt chẽ siết vạt áo, đưa lưng về phía mọi người trong miệng hùng hồn đầy lý lẽ nhắc mãi điều gì đó.

Vì thế Hứa Lan liền nhìn kỹ một hồi.

Nga, cô nhận ra khẩu hình của Ngôn Xu, nàng nhắc mãi "Giàu mạnh dân chủ văn minh hài hoà".

Hứa Lan tức khắc cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút đáng yêu không nói nên lời.

Hứa Lan cũng còn nhớ rõ, Ngôn Xu đặc biệt sợ ma, nên nhanh chóng đón nàng ra, miễn cho ngộ thương đến nàng.

Đương nhiên, đây là bởi vì Hứa Lan thật sự không muốn để cho lỗ tai của mình lại tàn phá như vậy.

Người có thể doạ thật sự quá nhiều, cô không nhất thiết phải nhìn chằm chằm Ngôn Xu, rốt cuộc thì lỗ tai cô chỉ có một đôi.

Vì thế Hứa Lan liền đứng dậy đi ra ngoài, trên tay còn cầm chìa khoá để vào căn phòng này.

Tống Mặc có chút ngoài ý muốn nhìn cô, "Cô chủ, ngài muốn đích thân đi doạ bọn họ a?"

"Ân." Hứa Lan lên tiếng, sau đó lại dặn dò nói: "Những NPC khác cũng đều không cần bỏ, nếu muốn chơi nhà ma như vậy, để cho bọn họ chơi đến nghiện."

"Đúng rồi, nhắc nhở bọn họ chú ý chút, tận lực đừng doạ đến tiểu cô nương bên trong kia."