Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta

Chương 2



Nhưng mà cửa đã mở ra rồi thì không còn đường rút lui, sợ hãi hơn nữa cũng phải căng da đầu mà tiếp tục.

Buồng vệ sinh trước mặt có tổng cộng năm phòng được ngăn ra, bốn phía ban đầu yên tĩnh không một tiếng động, nhưng ngay lúc mọi người bước vào nơi này, căn ở phòng trong cùng lại đột nhiên phát ra tiếng vang quỷ dị.

Giống như là có người ở bên trong gõ cửa từng cái một, tiếng cầu cứu cùng với tiếng khóc của nữ nhân quỷ dị vang lên.

"Cứu cứu tôi...... Có người không tới cứu tôi với......"

Nghe thấy thanh âm này, Ngôn Xu tức khắc cảm thấy trên chân mình như là bị keo dính chặt trên mặt đất, một bước cũng không động đậy được.

Mà những người khác cũng không có tốt hơn bao nhiêu, cho dù biết tất cả đều là giả, nhưng sợ hãi vẫn trong nháy mắt bò vào trong lòng mỗi người.

Mộc Giang là người đầu tiên đánh trống lui quân, hắn xoa xoa mũi, nói: "Nơi này là nhà vệ sinh nữ, bọn tớ là nam sinh đi vào không phù hợp lắm, bằng không các cậu đi thử xem?"

Diệp Sở Nghi lập tức bất mãn nói: "Mộc Giang, sao cậu lại nhát gan như vậy, trong thời điểm này mà cậu lại không biết xấu hổ để nữ sinh chúng tôi đi mạo hiểm hả?"

"Tớ không phải nhát, chủ yếu nam nữ khác biệt, cho dù là nữ quỷ cũng vậy." Mộc Giang nghiêm trang nói xong, lại nhìn về phía Ngôn Xu, "Xu tỷ, em biết chị khẳng định là không sợ, bằng không chị đi xem nha?"

Còn may là chỗ này đủ tối, bằng không thì Ngôn Xu cũng không biết sắc mặt mình đến tột cùng là bị nhà ma này doạ trắng bệch hay là bị Mộc Giang làm tức xanh mặt.

Nàng coi như đã nhìn ra, tên Mộc Giang này giỏi nhất là làm cho nàng leo lên lưng cọp không thể leo xuống được.

Ngôn Xu cảm thấy chờ sau khi mình về trường học, nên nghĩ cách duy trì khoảng cách với Mộc Giang mới có thể bảo vệ bản thân bình an.

Mà lời này của Mộc Giang vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhất trí nhìn về phía Ngôn Xu, tựa hồ đều trông cậy hết vào nàng.

Ngôn - bị ép trở thành trụ cột - Xu.

Ngôn Xu mím môi, còn chưa kịp nghĩ ra lý do thích hợp để thoái thác, bộ đàm trong tay lại đột nhiên vang lên.

"Hiện tại nhiệm vụ chi nhánh đã được mở, yêu cầu một người trong số các người chơi đi tới phòng điều khiển xem băng ghi hình, tìm hiểu tin tức về nữ sinh bị bắt nạt trong nhà vệ sinh."

Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhiệm vụ chi nhánh đồng nghĩa với việc càng phải nghiêm túc chiến đấu hơn, đương nhiên là không có ai tự nguyện rời khỏi đoàn người một mình đi mạo hiểm.

Đột nhiên, tiếng gõ ở căn phòng trong cùng biến thành tiếng va đập, cửa cũng hơi hơi buông lỏng, tựa hồ như người bên trong muốn trực tiếp đập vỡ cánh cửa này xông ra ngoài.

"Ầm ---- Ầm ---- Ầm ----"

Mỗi một tiếng va đập vang lên, Ngôn Xu đều cảm thấy tim mình theo đó mà tăng thêm tốc độ.

Nếu một lát nữa nữ quỷ bên trong lao ra, vị trí đứng hiện tại của Ngôn Xu đại khái sẽ mặt đối mặt trực tiếp với nữ quỷ.

Nghĩ tới trường hợp này, Ngôn Xu cảm thấy mình có khả năng sẽ sợ tới mức lập tức té xỉu trước mặt mọi người.

Vì thế Ngôn Xu cắn môi dưới, trực tiếp hạ quyết tâm, cậy mạnh nói: "Nhiệm vụ chi nhánh tôi sẽ đi."

Giữa hai cái nguy hiểm, Ngôn Xu chọn cái sau, ít nhất bộ dạng mất mặt vì sợ ma sẽ không bị người khác nhìn thấy.

Nhưng những nữ sinh khác đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Ngôn Xu, hiển nhiên là các nàng đều cảm thấy Ngôn Xu chủ động đi làm nhiệm vụ một người nguy hiểm nhất.

Mộc Giang nhìn Ngôn Xu, biểu cảm sùng bái thậm chí có chút mê muội, "Xu tỷ, chị chính là anh hùng trong lòng em!"

Ngôn Xu: "........"

Nhìn hắn liền thấy phiền.

Tuy rằng trong lòng Ngôn Xu nghĩ như vậy, nhưng cũng không có biểu lộ ra ngoài, mà là trực tiếp ném bộ đàm trên tay cho Mộc Giang, xoay người đi ra ngoài làm nhiệm vụ một mình.

Bước chân Ngôn Xu nhìn như thoải mái bình tĩnh, kỳ thật mỗi một bước đi đều đang run rẩy.

Mãi cho đến khi cửa bị đóng lại, trước mặt Ngôn Xu là một cái hành lang, lạnh lẽo tối tăm, còn có gió lạnh không biết thổi từ nơi nào.

Rõ ràng là mùa hè nóng bức, Ngôn Xu cũng mặc váy ngắn, gió lạnh này lại làm cho nàng lạnh đến phát run.

Ngôn Xu hít sâu một hơi, vỗ vỗ ngực mình, thấp giọng cổ vũ bản thân, "Trên đời này không có ma, Ngôn Xu mày là người theo thuyết vô thần, đừng tự doạ mình."

Ngôn Xu nghĩ như vậy, liền gom được đủ dũng khí bước về phía trước.

Hành lang này rất dài, mỗi một phòng trên hành lang đều treo bảng tên trước cửa, Ngôn Xu đi về phía trước gần trăm mét, mới tìm được phòng điều khiển.

Trong phòng cũ nát bày một cái máy tính, màn hình chia ra hiện lên bốn hình ảnh khác nhau, đều là trường học vào ban ngày có đầy học sinh, từng cái lần lượt là phòng học phòng hiệu trưởng sân thể dục nhà vệ sinh.

Mà bên cạnh máy tính để một cái đèn bàn mờ nhạt, cùng với một cái gương.

Ngôn Xu không để ý mấy cái đó, mà qua ngồi trước bàn, xem nội dung chiếu lên màn hình.

Rõ ràng là đã vào học, mà trong phòng vệ sinh vẫn còn mấy nữ sinh.

Các nàng ép một nữ hài mặc áo thun trắng vào trong một góc, đẩy ngã xuống đất, lại trực tiếp hắt một thùng đầy nước lên người nàng, xả giận một hồi xong mới rời đi.

Ngôn Xu nghĩ ở trong lòng, nữ sinh bị bắt nạt này chắc Tiểu Lan rồi.

Mà lúc này, căn phòng trong cùng đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra một nữ hài mặc đồng phục.

Trên mặt nữ hài tràn đầy hoảng sợ cùng lo lắng, vội vàng tiến tới đỡ nữ hài bị bắt nạt dậy, cởi áo khoác đồng phục cho nàng, hai người cùng nhau rời khỏi nhà vệ sinh.

Thực nhanh, nữ hài mặc đồng phục xuất hiện ở phòng hiệu trưởng, nàng nói cái gì đó với thầy hiệu trưởng, bảng tên trước ngực thẳng với màn hình, bên trên viết – Tiểu Lan.

Ngôn Xu ngơ ngẩn, cốt truyện này không giống như những gì nàng đã biết.

Người bị bắt nạt không phải Tiểu Lan, Tiểu Lan cư nhiên là người đứng ra giúp đỡ người bị bắt nạt.

Trong lúc Ngôn Xu tự hỏi nguyên nhân kết quả liên quan, nàng đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.

"Bộp ---- Bộp ---- Bộp ----"

Thanh âm này thực nhẹ, còn có chút giống tiếng nước nhỏ giọt, nhưng lại từ xa tiến tới gần.

Thân thể Ngôn Xu hơi cứng, đột nhiên nàng có chút không dám quay đầu lại.

Ánh mắt nàng cũng có chút không biết đặt đâu, vừa ngẩng đầu đột nhiên lại đối diện cái gương trước mặt.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong gương sắc mặt nàng trắng bệch, mà phía sau nàng, một nữ nhân tóc dài rối tung mặc váy trắng nhuộm đầy máu đang đứng.

Hô hấp của Ngôn Xu tựa hồ đã ngừng ngay trong khoảnh khắc này.

Nàng rốt cuộc cũng biết được tại sao ở chỗ kỳ quái này lại để một cái gương.

Mà nữ nhân phía sau đột nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị, chậm rãi cúi đầu, thanh âm khàn khàn như bánh răng lâu ngày không tu sửa, "Tìm..... Thấy...... Rồi......."

Ngay một khắc mà tay nữ nhân sắp để lên vai của mình, tâm lý của Ngôn Xu rốt cuộc cũng đã hỏng mất.

Nàng đột ngột nhảy ra khỏi ghế, thét chói tai xông ra ngoài, la: "Giàu mạnh dân chủ văn minh hoà bình tự do bình đẳng công chính pháp trị a a a a a a a a a a!"

Ngôn Xu giống như chân đạp tên lửa trực tiếp vọt vào trong phòng đối diện, giây tiếp theo lại vội vàng xoay người muốn khoá chặt cửa.

Mà điều Ngôn Xu không hề nghĩ tới là, trong phòng này ngoại trừ nàng, còn có một người khác.

Căn phòng này kỳ thật không quá giống mấy phòng khác, tuy rằng bên trong cũng không coi là quá sáng, nhưng lại không có cảm giác lạnh lẽo quỷ dị như những chỗ khác.

Trước bàn một nữ nhân đang ngồi, cúi đầu tựa hồ như đang viết chút gì đó, lúc nghe thấy tiếng đóng cửa mới ngẩng đầu lên.

Mà ngay khoảnh khắc nữ nhân kia ngẩng đầu lên, hô hấp của Ngôn Xu lại ngừng lại lần nữa.

Lần này không phải là bị doạ, mà là bị kinh ngạc.

Nữ nhân có làn da trắng mà Hoa Quốc ít có, mặc một bộ váy liền áo màu đen, da thịt trắng nõn hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo đến cực điểm, môi đỏ kết hợp với khuôn mặt, mắt phượng hơi hơi cong càng tăng thêm vài phần cảm giác lãnh diễm.

Tuy rằng ánh sáng trong phòng cũng không tính là quá sáng, nhưng căn bản cũng không che được nhan sắc tuyệt luân của cô.

Nói khoa trương một chút, đời này của Ngôn Xu chưa từng gặp qua ai đẹp như vậy.

Mà ánh mắt nữ nhân dừng trên người nàng, trực tiếp hỏi: "Tiểu muội muội, tới đây có chuyện gì sao?"

Thanh âm nàng khi nói chuyện cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài, còn mang theo vài phần quan tâm, làm người ta thực dễ dàng sinh ra cảm tình.

Nghe thấy trái tim mình nhảy lên không bình thường, Ngôn Xu lắp bắp hỏi: "Chị.... Chị cũng là NPC của chỗ này sao?"

Ngụ ý của Ngôn Xu là -----

Chị cũng sẽ hù tôi sao?

Thanh âm của nữ nhân ôn nhu thêm vài phần, lắc lắc đầu, "Tôi là chủ của nơi này, tôi tên Hứa Lan."

Nghe được lời này, Ngôn Xu liền cảm thấy mình có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô, "Một khi đã như vậy, thì có thể làm phiền ngài đưa tôi đi ra ngoài không?"

Ánh mắt Hứa Lan dừng trên người Ngôn Xu, không biết suy nghĩ gì, tạm dừng ước chừng nửa phút, hình như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, "Được rồi, vậy em đi theo tôi."

Ngôn Xu đi theo sau Hứa Lan, nghe hương nước hoa nhàn nhạt trên người cô, đột nhiên liền cảm thấy mình an tâm hơn chút.

Phía trước là lớp một năm ba, là lớp của Tiểu Lan ngày xưa, cửa khép hờ không có đóng lại.

Ngôn Xu sau khi bị doạ đã có chút cảnh giác, cố ý chậm lại bước chân.

Nhưng khi thấy Hứa Lan bình yên vô sự đi qua cửa lớp, Ngôn Xu cũng tăng nhanh tốc độ muốn rời khỏi chỗ này nhanh một chút.

Nhưng mà tới lúc Ngôn Xu đi qua, phía dưới cửa lại nhanh chóng vươn ra một bàn tay, chặt chẽ bắt được cổ chân nàng, còn giật giật, tựa hồ là đang vuốt ve.

Xúc cảm lạnh băng còn mang theo một chút ướt át không biết tên làm chân cẳng Ngôn Xu đều có chút nhũn ra, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, điên cuồng thoát khỏi cái tay kia, theo bản năng liền muốn chạy về phía trước.

Hứa Lan quay đầu lại nhìn nàng, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Đương nhiên, Hứa Lan còn chưa được Ngôn Xu trả lời, đã bị nàng trực tiếp lao tới tràn đầy cõi lòng.

Ngôn Xu đột nhiên nhào vào trong ngực Hứa Lan, trong thanh âm trực tiếp mang theo tiếng khóc nức nở, la: "Có........ Có người bắt em!"

"Không sao, tất cả đều là người, đừng sợ." Hứa Lan vươn tay vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi.

Rõ ràng thanh âm Hứa Lan thực ôn nhu, nhưng không biết có phải là ảo giác của Ngôn Xu hay không, nàng cứ cảm thấy khi Hứa Lan nói chuyện lại có vài phần cứng đờ nói không nên lời.

Nhưng thời điểm này, cũng không rảnh lo nhiều như vậy.

Ngôn Xu từ trong lồng ngực Hứa Lan ngẩng đầu lên, thậm chí còn có nước mắt ngập tràn hốc mắt nàng, nàng từ bỏ hình tượng mà mình đã phải khổ tâm gắn bó, cả người khóc đến lê hoa đái vũ.

Ngôn Xu cái gì cũng không để bụng nữa, mặt mũi cùng tôn nghiêm của đại tỷ nàng đều có thể từ bỏ, nàng chỉ muốn rời khỏi chỗ này, ngay lập tức.

"Tỷ tỷ, em thật sự rất sợ hãi ô ô ô ô ô ô, chị nhanh đưa em ra ngoài đi....."

"Coi như em xin chị ô ô ô ô ô ô........"