Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 31: Leo núi



Editor: Bánh Tai Heo

Tin tức Tư Dao đánh người nhờ video được đăng từ cậu học sinh mà thay đổi kết cục, website official của cục cảnh sát cũng lên bài giải thích tình huống, rắc rối dần dần bình ổn, đa số fan đều ủng hộ Tư Dao gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, tuy vẫn có vài lời đồn thổi nghi ngờ tính thực hư của kết quả, nhưng cũng không gây ảnh hưởng.

Việc ghi hình vẫn tiếp tục, minh tinh một lần nữa tụ tập lại cùng nhau, đi nhờ xe chuyên dụng chạy tới địa điểm đã được báo trước. Lăng Kỳ dựa vào gần Tư Dao hỏi han ân cần, Triệu Như Nguyệt bĩu môi cười lạnh "A dua nịnh nọt."

Lăng Kỳ tức khắc nghẹn lại, mặt lúc tím lúc xanh, ngập ngừng vùi đầu không nói nữa. Tư Dao đang chơi di động ngước lên, hờ hững nhìn Triệu Như Nguyệt.

Phùng Dự cầm tay Triệu Như Nguyệt muốn ngăn lại, nhưng Triệu Như Nguyệt lại đẩy ra, ánh mắt kiêu căng châm chọc "Đến cục cảnh sát chơi vui không, cục cảnh sát chắc sắp trở thành câu lạc bộ của Tinh Thế rồi."

Nghe Triệu Như Nguyệt ngấm ngầm xỉa xói, Lê Tinh nắm chặt tay gầm lên "Triệu Như Nguyệt, cô đừng khinh người quá đáng."

Tư Dao nhìn Triệu Như Nguyệt son môi màu đỏ tươi, ánh mắt xẹt qua tia xanh thẳm quỷ dị "Nơi ghi hình lần này là quân doanh đấy, đừng để tôi đánh cô."

"Cô dám uy hiếp tôi?" Triệu Như Nguyệt tàn nhẫn đứng phắt dậy, giận dữ chỉ tay vào Tư Dao.

"Đúng, tôi đang uy hiếp cô." Tư Dao biểu tình lạnh mạc bóp nát hai quả hạnh nhân, đôi mắt vô hồn nhìn Triệu Như Nguyệt.

Bị ánh mắt Tư Dao làm cho sợ hãi sởn tóc gáy, Triệu Như Nguyệt tức đến nghẹn, hung hăng giày vò làn váy. Tư Dao lười biếng tựa vào ghế, tiếp tục chơi trò chơi, không đếm xỉa tới Triệu Như Nguyệt.

"Tư Dao, quân doanh sẽ như thế nào nhỉ?" Lăng Kỳ thấy không khí lúng túng, liền nói sang chuyện khác.

"Cứ huấn luyện rồi lại huấn luyện, rất buồn tẻ nhạt nhẽo." Tư Dao chống cằm suy tư.

Lăng Kỳ trợn tròn đôi mắt, tươi cười "Là anh Tào nói cho cô hả?"

Tư Dao nhìn quần áo Lăng Kỳ, phe phẩy ngón tay bắt bẻ "Váy rườm rà, giày cao gót màu bạc sáng chói, thân này của cô mà lên chiến trường chính là tấm bia sống đó."

Lăng Kỳ túm váy mặt lộ vẻ xấu hổ "Tôi không có đem đồ để vận động mất rồi."

"Không sao." Lê Tinh vỗ vai Lăng Kỳ an ủi. "Đã đến quân đội ghi hình thì chắc chắc phải thay trang phục quân đội thôi."

Xe khách xóc nảy chạy tới khu ghi hình, vừa đến liền chạy thẳng tới sân huấn luyện của lính trinh sát, bên tai liền đập vào tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc. Lăng Kỳ kêu lên sợ hãi tới gần Lê Tinh, Triệu Như Nguyệt cùng Phùng Dự cũng đều sợ tới mức ôm lấy đầu.

Tư Dao đẩy cửa xe ra, nhăn mày ghét bỏ khói bay lung tung cùng bụi bay mù mịt, nhanh nhẹn bước xuống xe. Trên sân huấn luyện lính trinh sát, nhìn xuyên qua nơi vừa bị nổ, thì thấy họ đang tiến hành các phương thức huấn luyện.

"Đồ ngốc." Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần đã tới từ lâu, cùng Tư Dao chào hỏi.

Minh tinh đều đã đến đủ, Lê Tinh sùng bái nhìn những binh lính trinh sát đó, mấp máy miệng nói nhỏ với Nhạc Cảnh Dư "Thật ngầu."

Nữ binh đep quân hàm thượng úy hướng phía bọn họ đi tới, tóc ngắn đến cổ ánh mắt sắc bén, quân trang thẳng tắp nhìn thật anh vũ hào sảng. "Chào mọi người, trinh sát sẽ phụ trách theo dõi các nhiệm vụ ở địa điểm ghi hình thứ ba của mọi người là tôi, Lôi Tình, mọi người có thể gọi tôi lat huấn luyện viên."

"Cầm đầu là nữ trinh sát a." Lê Tinh cảm khái.

Lôi Tình mắt ngoan lệ quét qua Lê Tinh, Lê Tinh nhanh chóng ngậm miệng đứng thẳng. "Trên TV các người đều là minh tinh, nhưng một khi đã bước vào doanh trại của lính trinh sát, các người cũng chỉ là một người lính."

"Tôi đối với các người yêu cầu không nhiều lắm, chỉ có một, phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện!"

"Rõ!" Cha mẹ ơi, nữ nhân trong quân đội đều khủng bố như vậy sao?

Lôi Tình đánh giá các minh tinh trước mắt, Tư Dao có cảm giác, khi Lôi Tình lướt qua nàng thì tầm mắt có khựng lại một giây. Tư Dao liếc nhìn Lôi Tình, dữ liệu về Lôi Tình lập tức hiện trong đầu cô.

"Những binh lính đó đều được tôi huấn luyện mỗi ngày." Lôi Tình xoay người ý bảo nhìn sân huấn luyện "Sau khi xem có cảm giác như thế nào?"

"Giải phóng được đất nước đúng là rất gian nan." Lê Tinh vui cười.

Lôi Tình hờ hững nhìn Lê Tinh, Lê Tinh tức khắc sợ hãi, Lôi Tình đôi mắt lia đến sân huấn luyện hô "Lê Tinh."

"Có tôi." Lê Tinh nhắm mắt, cảm giác ngửi được hơi thở của sự chết chóc.

"Chạy 5 vòng sân huấn luyện." Lôi Tình lạnh giọng ra mệnh lệnh. Lê Tinh không thể tin nổi trợn trắng mắt, Lôi Tình nhìn đồng hồ "Trong vòng 30 giây nếu không chấp hành mệnh lệnh, liền gấp đôi hình phạt."

Lôi Tình vừa dứt lời, Lê Tinh liền ném ba lô xuống đất chạy cái vèo, nhanh lẹ chạy tới sân huấn luyện. Nhạc Cảnh Dư nghẹn cười, Lôi Tình mắt như chim ưng soi thấy "Buồn cười lắm à?"

Nhạc Cảnh Dư lập tức nghiêm túc "Tôi sẽ kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của huấn luyện viên."

Nhạc Cảnh Dư thức thời khiến cô rất vừa lòng, Lôi Tình nhìn sân huấn luyện, mặt lạnh nhạt nói "Cho các người nửa giờ, tháo hết tư trang và trang điểm, nếu quá thời gian liền tự gánh lấy hậu quả."

Nam binh đi theo Lôi Tình cất bước tiến lên "Xin mời theo tôi."

Yên lặng cầu phúc cho Lê Tinh đang chạy vòng, 6 minh tinh còn lại đi theo nam binh đi tới ký túc xá. Phùng Dự đánh giá xung quanh, thấp giọng cùng nam binh nói chuyện "Cậu bạn này, nữ huấn luyện viên vừa nãy rốt cuộc là ai a."

Nam binh liếc mắt nhìn Phùng Dự, khóe miệng hơi hơi run rẩy, trầm mặc thật lâu cuối cùng chỉ nhắc nhở "Đừng chọc cô ấy."

"Cô ấy rất lợi hại sao?" Lăng Kỳ thắc mắc dò hỏi.

Nam binh nhếch khóe miệng như là cười nhạo Lăng Kỳ ngây thơ "Trong doanh trại toàn lính nam lại chỉ có một nữ binh mà còn là đội trưởng, mọi người cứ tự mình nghĩ đi."

Nam binh dẫn các minh tinh đưa tới phòng khu "Bên trái phòng nam, bên phải phòng nữ, trên quần áo có dán bảng tên, theo đó vào thay đi."

Tư Dao đi vào ký túc xá nhìn nhìn giường đệm, thấy quân phục có tên mình liền ôm lấy, sau đó nhanh chóng thay đồ, mặc quân phục. Tư Dao không có thói quen đeo đồ trang sức và makeup nên căn bản không nề hà, Lăng Kỳ cùng Triệu Như Nguyệt thì phiền toái hơn.

Chuẩn bị quân phục thỏa đáng, Tư Dao canh thời gian đi tới nơi tập hợp, trừ bỏ Tư Dao cùng Mạc Thanh Thần, các minh tinh còn lại đều đến muộn. Lôi Tình biểu tình vô cùng khủng bố, Lê Tinh vừa kết thúc chạy vòng đi tới cũng cảm giác được, gắng gượng bỏ qua mệt mỏi mà đứng thẳng lưng.

"Đến trễ." Lôi Tình đánh giá minh tinh, sau đó tầm mắt ngừng trên người Lăng Kỳ và Triệu Như Nguyệt "Không tẩy trang, không đem mệnh lệnh của tôi để trong lòng đúng không?"

Triệu Như Nguyệt cùng Lăng Kỳ ủy khuất không dám nói lời nào, Lôi Tình nhoẻn miệng như đang cười "Nếu như vậy, tôi đây sẽ giúp các người."

"Toàn đội, nghiêm!" Lôi Tình rống lên như sấm sét đánh xuống đất, hù minh tinh nhanh chóng đứng nghiêm.

"Đứng nghiêm là thao tác huấn luyện cơ bản nhất của bộ đội." Lôi Tình đi vòng quanh các minh tinh. "Nhưng đây là ngày đầu tiên, tôi sẽ không làm khó các người."

"Muốn đứng bao lâu?" Triệu Như Nguyệt nhíu mày hỏi.

"Trong quân doanh, muốn hỏi huấn luyện viên vấn đề gì đó thì trước tiên phải nói ' báo cáo '." Lôi Tình chỉnh lại.

"Báo cáo, toàn đội phải đứng bao lâu?" Triệu Như Nguyệt cất cao thanh âm hỏi.

"Rất đơn giản." Lôi Tình tới gần nhìn mặt Triệu Như Nguyệt. "Cho tới khi lớp trang điểm của các người bị mồ hôi tẩy hết."

Lê Tinh thống khổ nhắm mắt, cắn răng mắng thầm "Đều là hàng không thấm nước a."

Trời gần 40 độ cực nóng, nóng đến mất dường như có thể đem người nướng chín, Lăng Kỳ thân thể yếu đuối lung lay như sắp té xỉu, Triệu Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi muốn đem Lôi Tình xé nát.

"Đây là ra oai phủ đầu sao?" Nhạc Cảnh Dư nhếch miệng cười khổ "Chúng ta đắc tội cô ta chỗ nào chứ."

Tư Dao từ đầu đến cuối đều chú ý Lôi Tình, cô quả nhiên không nhìn lầm, Lôi Tình tuy rằng chú ý cô trực diện, nhưng đôi mắt mỗi khi lướt đến cô đều sẽ dừng lại một chút.

"Tư Dao, ngươi nóng không?" Lê Tinh cùng Tư Dao nói nhỏ.

"Nóng." Tư Dao thành thật gật đầu.

"Nhưng sao tôi cảm thấy cô giống như rất nhẹ nhàng a." Lê Tinh trộm liếc nhìn Tư Dao mặt không cảm xúc, tha thứ cho cậu thật sự không tìm được tí mệt mỏi nào trên cái mặt than của cô.

"Đúng là rất nóng, nhưng tôi căn bản không sợ nóng." Cô đã từng bị Liên Bang ném vào lò luyện tiêu hủy, lò luyện so với trời này còn nóng hơn.

"Lôi huấn luyện viên, cái này đâu phải đứng nghiêm, gọi là trừng phạt hành hạ thể xác thì đúng hơn." Triệu Như Nguyệt chống đỡ không được, đầy phẫn nộ lên án Lôi Tình.

"Trừng phạt hành hạ thể xác?" Lôi Tình như nghe được chuyện cười, châm chọc nhìn Triệu Như Nguyệt. "Ở trong doanh trại trinh sát, đứng nghiêm cùng ' phạt ' không liên quan đến nhau đâu."

"Chúng tôi nào đã trải qua huấn luyện, cô không thể đối đãi như vậy với chúng tôi." Triệu Như Nguyệt quyết tâm không chịu đứng nghiêm.

Lôi Tình biểu tình lạnh nhạt nhìn Triệu Như Nguyệt, sau đó xoay người chỉ vào vách leo núi* trong sân huấn luyện nói "Không muốn đứng nghiêm nữa, vậy leo qua kia đi."

*Vách leo núi: là vách tường giả núi có lởm chởm đá để leo ý mọi người, một loại trò chơi vận động. Nhưng vách trong quân đội thì chắc chắn khó nhằn hơn.

"Thật không?" Tư Dao mở to mắt hỏi lại.

Lôi Tình tầm mắt nhìn đến Tư Dao, khẽ gật đầu xác định. Tư Dao tức khắc xoa tay hầm hè "Tôi sẽ leo ngay."

Được cho phép, Tư Dao chạy lại trước vách leo núi, vách leo núi cao đến gần 10 mét, mượn lực mà leo lên thân vách tường thân lồi lõm, là bài tập huấn luyện khó nhất mỗi ngày của lính trinh sát.

Tư Dao xoay xoay cổ tay, sau đó liền bắt đầu động tác. Nam binh xúm lại gần, có người sốt ruột xin chỉ thị Lôi Tình "Cô ấy không có đồ bảo hộ."

Lôi Tình lạnh mặt nhìn chăm chú vào Tư Dao, Tư Dao tay nắm những khúc đá nhô ra, động tác nhanh nhẹn mượn lực từ bàn tay phóng người leo lên phía trước. Thời gian đúng giữa trưa, là thời điểm nhiệt độ lên cao nhất, bề mặt vách leo núi đều nóng bỏng tay.

Tư Dao như một con khỉ mạnh mẽ, tốc độ mau lẹ khiến lính trinh sát phía dưới đều nghẹn họng nhìn trân trối. Tới khi cách đỉnh núi nửa thước*, chân Tư Dao đột nhiên trượt, thân thể rơi xuống sắp ngã.

*1 thước = 33cm, nửa thước = 16.5cm

"Tư Dao!" Nhạc Cảnh Dư cùng Mạc Thanh Thần kinh hô. Tất cả mọi người cả kinh đổ mồ hôi lạnh, từ độ cao này mà ngã xuống, có bất tử cũng bị liệt cả người.

Tư Dao lúc trượt ngã nhanh chóng túm chặt dây thừng bên cạnh, sau đó mượn lực nhảy bắn lên, vững vàng vượt qua vách núi sâu, dừng ở trên đỉnh vách leo núi.

"Hay quá!!" Lính trinh sát vây xem bộc phát ra tiếng hoàn hô đồng loạt vỗ tay.

Tư Dao thổi thổi bàn tay bị ma sát nóng đến đỏ rực, nhíu mày suy tư, thân thể này vẫn yếu quá đi.

Mắt nhìn Lôi Tình ý bảo cô đã làm được, Tư Dao tay níu lấy dây thừng, từ từ hạ xuống, gần tới mặt đất liền nhanh lẹ cầm chặt dây thừng, xoay người an toàn nhảy xuống đất.

Tư Dao đi về phía Lôi Tình dò hỏi "Tôi đã leo lên trên rồi, có thể dừng đứng nghiêm chứ?"

Lôi Tình biểu tình trầm mặc nhìn Tư Dao nửa ngày, hờ hững gật đầu "Được."

"Sao không nói sớm a, làm tôi lãng phí thời gian quá đi." Tư Dao nhẹ nhàng duỗi cái eo lười, xoay người rời đi. "Buổi sáng còn chưa được ăn no, tôi đói chết rồi."

Hai người cùng Tư Dao ăn cơm sáng là Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh biểu tình run rẩy, ba ly sữa đậu nành, sáu cái bánh quẩy, bốn cái bánh bao, nhiêu đó còn chưa no hả?

Tư Dao tiêu sái rời đi, Lôi Tình xoay người nhìn các minh tinh khác "Còn ai muốn khiêu chiến?"

Các minh tinh yên lặng đứng nghiêm, tha thứ cho bọn họ chỉ là phàm phu tục tử, không học được cách cưỡi mây cưỡi gió 72 phép thần thông, vẫn là ngoan ngoãn đứng nghiêm đi.

Triệu Như Nguyệt trừng mắt nhìn Tư Dao rời đi, oán hận Tư Dao đoạt mất nổi bật của cô. Cô ta hiện tại mất mặt không dám kêu đình chỉ đứng nghiêm nữa, đến lúc tiết mục phát sóng, người bị bôi đen chắc chắn sẽ là cô.

Lính trinh sát đứng xem đang còn bàn tán về Tư Dao, Lôi Tình lạnh giọng quát lớn "Còn đứng đây làm cái gì, đều tiếp tục huấn luyện!!"

Người vây xem lần lượt tản ra, Mạc Thanh Thần nhìn Lôi Tình, ánh mắt biến hóa khó lường. Lúc nãy binh lính có nói Tư Dao thi mà chưa mang đồ bảo hộ, Lôi Tình lại không cản, mà để Tư Dao tiếp tục khiêu chiến.

Tư Dao nếu không phải thân thủ nhanh nhẹn, sơ xuất ngã xuống liền tàn phế ngay. Lôi Tình rốt cuộc có thù oán gì với Tư Dao, mà lại ác độc nhằm vào cô ấy như vậy.

Cô ta muốn, giết chết Tư Dao sao......