Phượng Giá

Chương 39: Đồng Chân (9)



Edit: Halex

Beta: Huyên

Tiểu Hổ kéo Kỳ Kỳ ra khỏi ruộng lúa rồi nói: “Đừng quan tâm đến đôi giày đó nữa, muội mau về nhà đi.”

Kỳ Kỳ nắm chặt lấy tay Tiểu Hổ rồi xin: “Ca, muội không dám về một mình đâu.

Tiểu Hổ không kiên nhẫn bảo: “Muội thật vô dụng.”

Kỳ Kỳ bị mắng nên mắt đỏ ửng lên, cắn môi không dám hó hé tiếng nào.

“Được rồi, muội đi với bọn này luôn đi.”

Mấy đứa bé tiếp tục lần mò đi tiếp trong bóng đêm.

Đang đi, Tiểu Đông chợt bị ai đó vỗ một cái sau lưng. Nó giật mình, chân lảo đảo vài bước rồi té đập mông xuống đất… Lúc té nó còn kéo Bình Bình làm Bình Bình té theo.

Bình Bình bực mình: “Mày làm gì vậy?”

Tiểu Đông vội vàng quay đầu lại… Sau lưng nó không có ai.

“Hồi nãy có ai vỗ lưng tao nên tao mới té.” Tiểu Đông hoảng sợ nói.

Bình Bình không tin: “Sau lưng mày có ai đâu, lỡ té thì nhận luôn cho rồi, nói dối làm gì nữa, ai mà tin!”

Mặt Tiểu Đông đỏ lên, nó phân bua: “Tao không có xạo, chắc chắn là người đẩy tao mà!”

Tiểu Hổ quay đầu mắng: “Hai đứa bây im đi, ổn quá người ta khéo ra thì chết cả lũ!”

Bình Bình giận tím người nhưng đành giũ quần áo rồi đứng dậy đi tiếp.

Tiểu Đông không nói gì nhưng nhất định không chịu đi sau cùng mà lại chen lên đi thứ ba với Tiểu Hòa.

Bình Bình bĩu môi, đúng là đồ nhát cáy.

Chưa được hai bước chân, Bình Bình đã thấy đau đầu, như có ai đang nắm tóc nó vậy… “Á!” Bình Bình đột nhiên kêu lên đầy đau đớn.

Tiểu Hổ nổi giận, quay đầu qua mắng: “Sao tụi bây ồn quá vậy?”

Không đứa nào trả lời. Cả Kỳ Kỳ, tiểu Hòa, Tiểu Đông và Bình Bình đều trố mắt lên đầy hoảng sợ nhìn cảnh tượng sau lưng Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ hoảng hốt, nhanh chóng quay đầu lại…

Dưới ánh sao lập lòe, bóng dáng Lâm Ninh lấm lem bùn đất đứng giữa ruộng đồng đang chăm chăm nhìn bọn nó.

“Á!!!” Kỳ Kỳ nhát gan nhất thét chói tai.

Bốn đứa con trai như tiểu Hổ cũng bị dọa không hề nhẹ, chân chúng nhũn ra không đi nổi.

Tiểu Hổ gượng cười: “Tiểu Ninh, mày tự bò ra được à?”

Chiếc cằm nhòn nhọn của Lâm Ninh lại vô cùng nổi bật trong bóng tối, nhóc ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu?”

Đám tiểu Hổ cũng hoang mang nhìn nhau, nghĩ trong bụng: Ủa chứ mày đang ở đây mà?

Lâm Ninh ôm đầu, buồn bã lầm bầm: “Đây là đâu? Tôi là ai? Đây là đâu, tôi là ai?”



Lâm Thiên Nhạn trong bóng tối sắp nhào ra tới nơi, nhưng may sao Sở Đông Ly khá nhanh tay bịt miệng rồi kéo nàng về.

Sở Đông Ly nói nhỏ: “Đừng manh động, đây chỉ là hồn phách của con trai ngươi thôi.”

Nước mắt Lâm Thiên Nhạn rơi như mưa.

Chờ Lâm Thiên Nhạn bình tĩnh lại một tí thì Sở Đông Ly mới buông tay.

Hồ Ngọc hỏi Sở Đông Ly: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

Sở Đông Ly nói: “Nhìn trạng thái hiện tại của Lâm Ninh thì chắc là hồn phách mới vừa rời thân thể thôi. Cần tìm được thân thể thằng bé ngay, dẫn hồn về xác thì còn có thể cứu được. ”

Lâm Thiên Nhạn như ngồi trên đống lửa: “Vậy trực tiếp nói Tiểu Ninh dẫn chúng ta đi tìm thân thể thằng bé đi. ”

Khổng Vũ nói: “Nhưng chính Lâm Ninh cũng không biết thân thể mình đang ở đâu.”

Sở Đông Ly bảo: “Hồn phách của thằng bé vừa rời thân thể nên ý thức đang rất hỗn loạn. Căn bản bây giờ thằng bé chẳng biết mình là ai hết.”

Nghe thế thì Lâm Thiên Nhạn sốt ruột đến loạn cả lên, nước mắt cũng vì đó mà rơi xuống trong vô thức.

Tạ Hi Tri nói: “Vậy chỉ cần dùng chút thủ đoạn ép mấy tên oắt con kia khai ra bọn nó giấu Lâm Ninh ở đâu là được.”

Hồ Ngọc đồng ý ngay tắp lự.

Sở Đông Ly nói: “Hồn phách của Lâm Ninh vừa mới ngưng tụ lại nên không thể dọa sợ thằng bé được, nếu không hồn phách phiêu tán thì khó mà ngưng tụ lần nữa. Bây giờ chúng ta phải tìm một người hoặc một đồ vật để Lâm Ninh bám vào, cứ thu lấy hồn phách thằng bé đã rồi tính tiếp.”

Dung Dung chen ngang: “Để ta, ta có thể cho Dung Dung bám vào người.”

Sở Đông Ly nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được, ngươi là cây đa tinh, mà cây đa thì tụ âm. Để Lâm Ninh bám vào ngươi là tốt nhất.”

Lâm Thiên Nhạn cầm tay Dung Dung, không biết nói gì lúc này nữa.

Quý ngài Dung Dung vỗ vỗ tay Lâm Thiên Nhạn, khí phách nói: “Không cần cám ơn ta. Ta với Ninh Ninh không phải là bạn sao? Vì bạn quên mình là chân lý không thể chối cãi.”

Tạ Hi Tri nhìn nó rồi nói: “Ngươi đúng là một yêu tinh tốt.”

Dung Dung hừ một cáu: “Ngươi bắt nạt yêu tinh tốt như ta, vậy ngươi chính là yêu tinh xấu.”

Tạ Hi Tri nói: “Tại ngươi yếu thôi.”

Sở Đông Ly đành kéo tay Tạ Hi Tri, ý muốn bảo y đừng cãi nhau với Dung Dung nữa, chính sự quan trọng hơn.

Tạ Hi Tri đá nhẹ vào mông Dung Dung rồi thúc giục: “Yêu tinh tốt mau đi làm việc tốt đi.”

Dung Dung quay đầu, hung hăng trừng Tạ Hi Tri một cái rồi đi ra ruộng lúa.



Tiểu Đông kéo áo Tiểu Hòa, sợ hãi hỏi: “Tiểu Ninh bị sao vậy? Sao nó không nhớ nó là ai chứ?”

Tiểu Hòa chỉ là một đứa nhóc bảy tuổi nên đương nhiên nó không thể hiểu biết được như Sở Đông Ly được nên nó chỉ ngơ ngác lắc đầu.

Dù sao Tiểu Hổ cũng là đứa gan dạ nhất nên nó rất nhanh bình tĩnh lại rồi chống nạnh nói với Lâm Ninh: “Mày tự bò ra được thì càng tốt, mau cút về nhà rồi nói với mẹ mày là mày tự rớt xuống hang đi. Mày không được khai bọn tao ra, nếu không sau này bọn tao không chơi với mày nữa, biết chưa hả?”

Lâm Ninh mơ màng: “Về nhà?”

Tiểu Hổ tức giận: “Đúng, lăn về nhà mau. Mẹ mày kêu quan sai tới luôn rồi… Á!”

Dung Dung đột nhiên xuất hiện rồi một phát đạp Tiểu Hổ xuống ruộng trúng ngay vào hố phân chó.

Mấy đứa Tiểu Đông chỉ biết trợn mắt nhìn.

Sau một chiêu với Tiểu Hổ, Dung Dung huơ huơ quả đấm với mấy còn lại rồi hung dữ bảo: “Che miệng, không được nói! Không nghe lời ta đánh cha mẹ nhìn không ra ráng chịu!”

Mấy đứa Tiểu Đông hoang mang nghe lời.

Tiểu Hổ vừa chửi bậy vừa tính đứng dậy thì Dung Dung đã lấy tay cốc đầu nó rồi mắng: “Bố mày muốn đánh mày lâu rồi con ạ!”

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Xử lý Tiểu Hổ xong, Dung Dung quay qua tìm Lâm Ninh. Lúc này cậu đang mở to mắt tò mò nhìn nhìn.

Dung Dung ngoắc tay với cậu thì… quả nhiên Lâm Ninh đi lại đây.

Dung Dung kéo tay nhóc: “Đi, ta dẫn ngươi về nhà.”

Thấy Lâm Ninh dần dung nhập vào thân thể dung dung, mấy người Sở Đông Ly cũng thở phào nhẹ nhõm. Vậy là bảo vệ được hồn phách của Lâm Ninh rồi.

Khi thấy nhóm Sở Đông Ly bước từ trong ruộng ra, nhất là thấy Lâm Thiên Nhạn, mấy đứa Tiểu Đông sợ đến nỗi trắng bệch mặt ra. Bọn nó biết chuyện xấu bọn nó làm đã bị bại lộ, bọn nó sợ Lâm Thiên Nhạn sẽ méc cha mẹ bọn nó, bọn nó sợ bị phạt trượng.

Sở Đông Ly dỗ dành: “Mau nói cho chúng ta biết mấy đưa giấu Lâm Ninh ở đâu nhanh? Nếu mấy đứa chịu nói thì ta sẽ không méc cha mẹ mấy đứa nữa.”

Bình Bình, Tiểu Đông và Tiểu Hòa nhìn qua nhìn lại một hồi thì đồng loạt chỉ về chân núi phía xa xa.



Chân núi có nhiều tảng đá lớn, mà dưới mấy tảng đá đó có một cái hang nhỏ vừa đủ cho một đứa bé bảy tám tuổi chui vào.

Hôm đó, mấy đứa Tiểu Hổ gạt Lâm Ninh vào hang xong thì hợp sức dời mấy tảng đá lớn lấp kín cửa hang, nhốt Lâm Ninh bên trong.

Trong hang động chật hẹp, chân Lâm Ninh hướng ra ngoài, đầu quay vào trong nên cơ bản là không thể xoay người. Tiếng kêu cứu dù có lọt ra ngoài cũng nhỏ nhoi nên nếu như không dán tai lên đá thì không thể nghe được.

Dù Lâm Thiên Nhạn có tìm ở khu vực này đi nữa thì ai mà biết được dưới đống đá ngổn ngang này sẽ có một cái hang, rồi ai mà biết được mấy đứa bé mới bảy tám tuổi đã xấu xa tới nỗi nhốt Lâm Ninh vào hang chứ.

Mặt Lâm Ninh lấm lem bùn đất, thân thể bé nhỏ lạnh như băng.

Lâm Thiên Nhạn ôm thi thể con trai khóc đến chết đi sống lại.

Mấy người Sở Đông Ly buồn bã vô cùng, vậy mà vẫn chậm một bước.

Hồ Ngọc dụi cái mũi nghèn nghẹn, hỏi Sở Đông Ly: “Tiên sinh, không lẽ không còn cách nào sao?”

Sở Đông Ly khó xử: “Không phải là không có biện pháp, nhưng như vậy chỉ cứu được Lâm Ninh không phải là Lâm Ninh nữa thôi.”

Khổng Vũ và Hồ Ngọc đều không hiểu gì nên cùng nhìn Sở Đông Ly chờ hắn giải thích.

Sở Đông Ly nói: “Ý ta là, có thể dùng biện pháp mạnh kéo hồn phách của Lâm Ninh nhập vào thân xác của thằng bé nhưng như vậy Lâm Ninh sẽ biến thành người thực vật. Thằng bé sẽ mang hình dáng con nít như vậy cả đời, hơn nữa cơ thể sẽ càng ngày càng tệ đi, cơ bản là chỉ có thể liệt giường sống lay lắt qua ngày… Không phải ta không muốn cứu Lâm Ninh, chỉ là ta không muốn thằng bé sống không bằng chết như vậy.”

Hồ Ngọc và Khổng Vũ chỉ biết im lặng. Đôi khi có hi vọng lại là chuyện gì đó rất khổ sở.

Đúng lúc này, Dung Dung bỗng lên tiếng: “Ta có cách này.”

Lâm Thiên Nhạn mừng như điên, cô vội càng hỏi: “Cách gì?”

Sở Đông Ly cau mày: “Ngươi muốn… Nhưng như vậy thì không phải ngươi sẽ…”

Dung Dung bình thản xua tay: “Cùng lắm thì tu luyện lần nữa là được chứ gì.”

Mấy người Hồ Ngọc thì thắc mắc vô cùng, không hiểu hai người đang nói gì.

Dung Dung nhìn Tạ Hi Tri rồi hít mũi: “Ta còn muốn tìm ngươi để báo thù, nhưng mà… thôi. Coi như ta tha cho ngươi một mạng đi.”

Tạ Hi Tri cười cười: “Là ta tha cho ngươi một mạng mới đúng.”

Dung Dung bĩu môi.

Lâm Thiên Nhạn chợt thấy bất an, cô hỏi Dung Dung: “Ngươi cứu Tiểu Ninh bằng cách nào?”

Dung Dung cười hì hì: “Bí mật.”

“Chờ đã!” Sở Đông Ly không cản kịp vì lúc này, Dung Dung đã hoàn toàn biến thành một chùm sáng màu xanh lục chui tọt vào cơ thể Lâm Ninh.

Sở Đông Ly đỡ Lâm Ninh từ tay Lâm Thiên Nhạn rồi ấn nhẹ vào huyệt Bách Hội trên đầu cậu. Một lát sau, lồng ngực Lâm Ninh bắt đầu phập phồng, gương mặt nhợt nhạt cũng dần đỡ hơn.

Mãi đến lúc này, mấy người Hồ Ngọc mới hiểu ra Dung Dung đã dùng mạng mình đổi mạng Lâm Ninh.

Ôm thân thể đang dần ấm lên của Lâm Ninh, Lâm Thiên Nhạn vui buồn lẫn lộn. Vui vì con trai nàng được cứu, buồn vì Dung Dung chưa kịp quen biết đã biến thành hương cỏ xanh thoang thoảng trong làn gió đêm lành lạnh.



Trên đường về, Tạ Hi Tri hỏi Sở Đông Ly: "Thật ra thì xem như cây đa tinh kia đang sống cộng sinh với Lâm Ninh đúng không?"

Sở Đông Ly gật đầu: “Lâm Ninh vừa hồi sinh này là Lâm Ninh, cũng là Dung Dung.”

Tạ Hi Tri bỗng thở dài, có chút khó hiểu: “Tại sao một cây đa tinh nhỏ bé lại có tình có nghĩa, trong khi những đứa bé kia lại ác độc vô cảm như vậy chứ? Ta có hỏi thằng nhóc to con kia, nó nhốt Lâm Ninh vào hang thật ra chỉ vì lần nào chơi trốn tìm Lâm Ninh đều có thể tìm ra bọn nó, mà bọn nó đều không thể tìm ra Lâm Ninh.”

“Hửm?” Sở Đông Ly liếc mắt Tạ Hi Tri đầy hoài nghi: "Ngươi hỏi lúc nào? Sao ta không biết?"

Tạ Hi Tri sờ mũi, nói hớ rồi.

Sở Đông Ly dừng bước rồi chậm rãi nói: “Nhắc mới nhớ, ban nãy ngươi bảo để quên đồ ở nhà Lâm Thiên Nhạn nên giả vờ về lấy. Ngươi nhân cơ hội đi làm chuyện xấu à?”

Tạ Hi Tri gãi cằm, kéo tay Sở Đông Ly: “Sở Sở, ta mệt rồi, chúng ta về ngủ đi.”

Sở Đông Ly nhéo mặt cậu: “Khai ra cho ta, ngươi vừa làm gì rồi?”

Không gạt được hắn, Tạ Hi Tri bèn nói: “Ta ném mấy đứa kia vào hầm phân, coi như trả thù cho Lâm Ninh với cây đa kia.”

Sở Đông Ly cong môi, ném vào hầm phân, cũng phục con phượng hoàng nào đó nghĩ ra chiêu này luôn! Nhưng mà…

“Đoàn Đoàn, làm tốt lắm! Có thưởng!”