Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 46



Edit: Jess93

Nhìn thấy hai người Ninh Ngộ Châu, Vương Tu Viễn vừa chào hỏi xong, đột nhiên phát hiện gì đó, kinh ngạc nói: "Ninh công tử thăng cấp rồi?"

Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói: "Mấy ngày nay bế quan, may mắn đột phá."

Lời này khiến Văn Kiều ghé mắt, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy hắn tùy tiện đã đột phá, cũng cho rằng hắn tu luyện rất không dễ dàng.

Tại Thánh Vũ đại lục, dưới cảnh giới Nguyên Vũ đều được xưng là người tu luyện cấp thấp, người tu luyện có tu vi như thế này rất nhiều, thậm chí những người tu luyện có tư chất không tốt kia, cả đời đều phải dừng bước ở đây, tuổi thọ cũng chỉ có hai trăm năm ngắn ngủi. Chỉ khi thành công thăng cấp đến cảnh giới Nguyên Vũ, mới được tính là chân chính bước lên con đường tu luyện, trở thành người tu luyện nghịch thiên mà đi, tranh phong cùng thiên địa.

Chỉ là cảnh giới Nguyên Minh không đáng kể chút nào, vốn sẽ không có quá nhiều người chú ý, ở trong mắt các danh môn đại phái, căn bản sẽ không đem một người tu luyện cảnh giới Nguyên Minh để vào mắt. Nhưng Vương Tu Viễn nhìn trúng thiên phú luyện đan của Ninh Ngộ Châu, đối với chuyện hắn tăng một cấp, đều vô cùng coi trọng.

Vương Tu Viễn bất chấp những thứ khác, nhịn không được hỏi: "Không biết bây giờ Ninh công tử có thể luyện linh đan cấp mấy?"

Ninh Ngộ Châu vẫn cực kỳ khiêm tốn: "Có thử qua linh đan cấp huyền một chút, nếu như may mắn, thỉnh thoảng cũng có thể luyện ra vài lò."

Lúc đầu Vương Tu Viễn hơi kinh ngạc, sau đó không khỏi vui mừng.

Luyện đan nào có may mắn mà nói, mặc dù rất nhiều luyện đan sư ngẫu nhiên có thể phát huy siêu trình độ, có thể luyện ra linh đan vượt qua tu vi của bản thân, nhưng đây đều là số ít.

Vương Tu Viễn tự nhận mắt nhìn người của mình không tệ, mặc dù ngoài miệng Ninh Ngộ Châu nói rất khiêm tốn, nhưng sao có thể không biết vị luyện đan sư thiên tài này ngạo khí tận trong xương tuỷ, đây là bệnh chung của rất nhiều luyện đan sư, là sự tự tin đối với thuật luyện đan của mình.

Hắn dám nói như thế, liền biết hắn nhất định có thể luyện ra linh đan cấp huyền, dù không biết là linh đan phẩm cấp gì, nhưng đừng quên, hiện tại tu vi của hắn mới đến cảnh giới Nguyên Minh.

Bình thường luyện đan sư có thể luyện đan cấp huyền, đều có tu vi cảnh giới Nguyên Vũ trở lên, có rất ít luyện đan sư tại cảnh giới Nguyên Minh liền có thể luyện ra. Bởi vì luyện đan sư dưới cảnh giới Nguyên Vũ, linh lực bên trong kinh mạch không đủ để chống đỡ cho bọn họ luyện ra linh đan cấp huyền hoàn chỉnh.

Ninh Ngộ Châu biểu hiện, có thể nói là cấp độ thiên tài yêu nghiệt.

Ánh mắt Vương Tu Viễn nhìn về phía Ninh Ngộ Châu cực kỳ nóng bỏng, tốt xấu nhớ tới mục đích mình đến đây, rất nhanh liền tập trung tinh thần, cười nói: "Trước tiên tại hạ liền chúc mừng tu vi của Ninh công tử tăng lên. Gần đây Ninh công tử rất nổi danh, nghe nói có rất nhiều người muốn tìm Ninh công tử luyện đan đấy."

Ninh Ngộ Châu bày ra vẻ mặt không hiểu: "Không biết lời của Vương công tử có ý gì?"

"Chẳng phải mấy ngày trước Ninh công tử đã bán một nhóm linh đan tại cửa hàng đan dược Vân Lai sao.."

Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ ngồi ở một bên, rất nhanh liền từ trong lời nói của Vương Tu Viễn tìm hiểu được tình huống.

Hóa ra bọn họ bán nhóm linh đan tại cửa hàng đan dược kia, chưởng quỹ đã ra giá cao bán đi khoảng mười viên linh đan cực phẩm, tuy chỉ là linh đan cấp hoàng nhưng chỉ cần là cực phẩm, không sợ không có người mua. Thậm chí có thể nói, chỉ cần trên thị trường xuất hiện linh đan cực phẩm, đều sẽ khiến người tu luyện tranh đoạt.

Linh đan cực phẩm sẽ không tích tụ đan độc trong cơ thể, hiệu quả rõ rệt, đây chính là đồ vật cứu mạng, coi như đắt tiền một tí, cắn răng cũng phải mua.

Mấy ngày nay bởi vì cửa hàng đan dược Vân Lai đẩy ra linh đan cực phẩm, danh tiếng vang xa, việc buôn bán lập tức vượt lên các cửa hàng khác, khiến rất nhiều người tu luyện chạy theo như vịt, nhao nhao nghe ngóng luyện đan sư luyện ra linh đan cực phẩm là ai.

Chưởng quỹ cửa hàng đan dược Vân Lai tự nhiên là muốn giấu diếm, nhưng lúc Ninh Ngộ Châu tới bán linh đan cũng không có che lấp, rất nhanh liền bị người hữu tâm biết được. Cũng may bây giờ chỗ ở của nhóm người Ninh Ngộ Châu tương đối vắng vẻ, những người tu luyện cầu đan kia còn chưa có tìm đến, nếu không chỉ sợ sẽ không thanh tịnh.

Vương Tu Viễn nói: "Không nghĩ tới Ninh công tử tuổi còn trẻ đã có thể luyện ra linh đan cực phẩm, thật là khiến tại hạ kinh ngạc. Bây giờ có rất nhiều người cầu đan, chẳng mấy chốc chỗ ở bên này của Ninh công tử sẽ bị người ta phát hiện, không biết Ninh công tử có muốn chuyển sang nơi khác?"

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm, không trả lời hắn ta.

Vương Tu Viễn lộ ra ý tứ rất rõ ràng, mặc dù luyện đan sư được thế nhân tôn trọng, địa vị khá cao, nhưng một luyện đan sư không có bối cảnh gì, ngược lại sẽ kích thích một số người tu luyện ích kỷ mang ý đồ xấu trong lòng. Chẳng hạn như ép buộc luyện đan sư kia gia nhập thế lực của bọn hắn, biến luyện đan sư đó trở thành công cụ luyện đan cho bọn họ, áp bức tiềm lực của luyện đan sư kia..

Chuyện như vậy cũng từng phát sinh trước đây, bởi vì ảnh hưởng quá lớn, về sau mới hình thành Đan Minh, dùng để bảo hộ lợi ích của luyện đan sư.

Ở trong mắt Vương Tu Viễn, Ninh Ngộ Châu đến từ đầm chướng khí Nam Minh xa xôi, nghe nói Nam Minh là một nơi thần bí mà hung hiểm, đầm lầy dày đặc, độc chướng hoành hành, nơi đó phần lớn người tu luyện rất hung ác, chỉ có một ít gia tộc nhỏ có thế lực đứng vững.

Ninh Ngộ Châu hẳn là luyện đan sư được thế lực nhỏ nào đó tại Nam Minh bồi dưỡng.

Đáng tiếc là hơi bị ngây thơ rồi, mặc dù mang theo một đám hộ vệ, nhưng những hộ vệ này tu vi không tính quá cao, ở trong mắt nhiều người thì không đáng kể chút nào.

Nếu như Ninh Ngộ Châu thông minh, hẳn phải biết tranh thủ thời gian lựa chọn gia nhập vào một thế lực nào đó che chở, để hắn có thể nhanh chóng trưởng thành, trở thành một luyện đan sư bất luận kẻ nào cũng không dám gây chuyện.

Còn có thế lực nào tốt hơn Đan Minh?

Các luyện đan sư nên ôm thành đoàn, chỉ có Đan Minh mới có thể giữ gìn lợi ích cho luyện đan sư tốt hơn. Vương gia thành An Khâu là một trong Đan Minh Ngũ Thành, địa vị Vương gia trong Đan Minh không thấp, nếu Ninh Ngộ Châu nguyện ý gia nhập thành An Khâu, đạt được Đan Minh che chở, ai dám động đến hắn?

Hôm nay Vương Tu Viễn đến đây, liền mượn cơ hội rút ngắn quan hệ với Ninh Ngộ Châu, trước vì hắn ngăn lại những thế lực không có ý tốt kia, cung cấp chỗ ở để hắn không bị người khác quấy rầy, đợi giao tình càng sâu hơn, về sau còn sầu không tìm được cơ hội thuyết phục hắn gia nhập Vương gia sao?

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm một lát, vẻ mặt áy náy nói: "Vương công tử để tại hạ suy nghĩ trước một chút, ngày mai cho ngươi câu trả lời chắc chắn được chứ?"

Vương Tu Viễn mỉm cười, mặc dù trong lòng hi vọng hắn lập tức đồng ý, trên mặt vẫn tỏ vẻ chiêu hiền đãi sĩ, mỉm cười nói: "Tự nhiên có thể, chẳng qua tại hạ vẫn hi vọng Ninh công tử mau chóng quyết định, nghe nói đã có vài thế lực đang thăm dò tin tức về Ninh công tử, sớm muộn bọn họ cũng sẽ tìm tới đây."

"Đa tạ Vương công tử, tại hạ hiểu rõ."

Tiếp theo lại hàn huyên một hồi, Vương Tu Viễn mới cáo từ rời đi.

Sau khi Vương Tu Viễn rời đi, Ninh Ngộ Châu gọi Tiềm Thú tiến vào, hỏi thăm mấy ngày nay trấn Thương Ngô có tin tức gì.

Tiềm Thú nói: "Công tử, cửa hàng Vân Lai đẩy ra linh đan người luyện, liền nhanh chóng bị người ta tranh đoạt sạch sẽ, bọn họ bắt đầu tìm hiểu tin tức của người, ngoại trừ cầu đan, còn có người muốn tìm người chữa bệnh.."

Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, hỏi: "Tìm ta chữa bệnh? Có biết là ai?"

Tiềm Thú lắc đầu: "Tu vi đối phương rất cao, cũng không lộ ra thân phận, tạm thời thuộc hạ không cách nào điều tra rõ ràng."

Ninh Ngộ Châu lại hỏi thăm bộ dáng của đối phương, sau khi biết được đại khái, để Tiềm Thú phái người tiếp tục chú ý tin tức trong trấn Thương Ngô, nếu có chuyện gì liên quan tới bọn họ, phải kịp thời trở về bẩm báo.

Sau khi Tiềm Thú lui xuống, Ninh Ngộ Châu nở một nụ cười dịu dàng với Văn Kiều an tĩnh ngồi một bên, nói ra: "A Xúc, chúng ta rất nhanh liền có thể rời đi."

Văn Kiều khẽ gật đầu, dù không biết phu quân nhà nàng muốn làm gì, nghe ý tứ của hắn, đã có quyết toán.

** *

Lúc chạng vạng tối, lại nghênh đón một vị khách nhân.

Đó là một nữ tử mặc áo đỏ, mang một thanh đao lớn trên lưng.

Thân hình của nàng cao gầy, tư thái yểu điệu thướt tha, ngũ quan xinh đẹp bên trong lộ ra bừng bừng khí khái hào hùng, hai mắt có thần, nhìn từ tướng mạo, đây là một nữ tu nghị lực kiên định.

Chỉ là bây giờ sắc mặt nữ tử này lo nghĩ, mặt mày khí khái hào hùng nhiều hơn mấy phần u sầu.

"Ngươi chính là luyện đan sư bán linh đan cực phẩm tại cửa hàng đan dược Vân Lai?" Nữ tu áo đỏ hỏi thẳng vào vấn đề.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nhìn thấy nàng ta, trong lòng đều hiểu rõ, nữ tu này chính là người Tiềm Thú nói tới, là người muốn tìm hắn chữa bệnh, áo đỏ đại đao, vô cùng dễ nhận ra.

"Chính là tại hạ, không biết cô nương là.." Ninh Ngộ Châu hòa khí hỏi.

"Tần Hồng Đao." Hồng Y nữ tu đơn giản nói: "Ta đã dùng qua linh đan ngươi luyện, chất lượng thượng tầng, cực phẩm không tì vết, muốn tìm ngươi hỗ trợ chữa bệnh cho một người."

Ninh Ngộ Châu vẫn không nhanh không chậm nói: "Tần cô nương, tại hạ chỉ là đan sư cấp hoàng, năng lực có hạn, chỉ sợ không thể giúp được gì cho ngươi, không bằng cô nương đi tìm những luyện đan sư khác."

"Ta đã tìm tất cả luyện đan sư trong trấn, vô dụng!" Cảm xúc Tần Hồng Đao có chút táo bạo, nếu không phải đều đã xem qua luyện đan sư trong trấn, không có người nào có thể trị, nàng ta cũng sẽ không tìm tới Ninh Ngộ Châu.

Trong trấn tự nhiên có luyện đan sư có bản lĩnh cao hơn so với Ninh Ngộ Châu, trong đó có hai luyện đan sư cấp huyền, nhưng đáng tiếc bọn họ cũng bất lực. Tần Hồng đao sẽ tìm đến đây, cũng là lấy ngựa chết làm ngựa sống, muốn xem thử một chút Ninh Ngộ Châu có thể trị hay không.

Nếu không phải thời gian không đợi người, nàng ta cũng sẽ không dừng lại tìm kiếm luyện đan sư khắp nơi tại trấn Thương Ngô, đã sớm mang theo người đến Đan Minh Ngũ Thành.

Nói cho cùng, trấn Thương Ngô quả thực hơi vắng vẻ, đại đa số người tu luyện tới đây là để đến núi Thương Ngô lịch luyện, luyện đan sư cực ít, muốn ở chỗ này tìm một luyện đan sư cấp địa là chuyện vô cùng khó khăn.

Tần Hồng Đao không phải là người không nói đạo lý, nàng ta kiềm chế lại nóng nảy trong lòng, nói ra: "Ngươi cũng không cần phải lo lắng, cho dù ngươi trị không được, ta cũng sẽ không giận lây sang ngươi."

Điểm ấy Ninh Ngộ Châu ngược lại là tin tưởng, hắn đã biết tin tức từ Tiềm Thú nghe ngóng trở về, đối phương tìm rất nhiều luyện đan sư đều không có cách chữa trị, những luyện đan sư được tìm đến cũng bình an trở về, không có xảy ra chuyện gì.

Ngay cả Tiềm Thú cũng nhìn không thấu tu vi của Tần Hồng Đao, có thể thấy được tu vi của nàng ta rất cao, người có tu vi như vậy, cho dù nàng ta giận chó đánh mèo, người bên ngoài cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thánh Vũ đại lục, kẻ mạnh làm vua, không phải chỉ nói êm tai.

Cường giả làm việc, cho dù bất công, kẻ yếu cũng không dám lên tiếng.

Nói cũng nói đến đây, Ninh Ngộ Châu tự nhiên không tiện từ chối, đồng ý theo Tần Hồng Đao đi xem thử.

Vì vậy Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đi theo Tần Hồng Đao cùng ra ngoài.

Lúc ra cửa, Tần Hồng Đao nhìn thoáng qua Văn Kiều, ánh mắt đột nhiên nhìn vào yêu thỏ trong ngực nàng, kinh ngạc nói: "Đây là yêu thú biến dị?"

Văn Kiều liếc nàng ta một cái, khẽ gật đầu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được người phát hiện ra thân phận yêu thú biến dị của Văn Thỏ Thỏ, có thể thấy được nhãn lực của nàng ta không tầm thường.

"Không tệ, yêu thú biến dị khó được, nếu có thể dùng thiên tài địa bảo cho nó ăn, ngày khác lúc trưởng thành, thực lực nhất định không kém những yêu thú cấp cao có huyết mạch cao quý kia." Trên mặt Tần Hồng Đao nhiều hơn mấy phần ý cười, đặc biệt chỉ điểm một phen.

Văn Kiều đột nhiên sinh ra rất nhiều hảo cảm đối với nàng ta.

Tính cách thẳng thắn, lại không lấy mạnh hiếp yếu, làm việc có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng, cũng không tham lam bảo vật của người khác, ngược lại có ý tốt chỉ điểm. Đây mới là phong phạm đệ tử danh môn đại phái trong mắt của nàng, hoàn toàn khác biệt với nữ tu áo hồng ti tiện nàng gặp được vào ngày đó.

Tần Hồng Đao dẫn bọn họ đi vào một ngôi nhà riêng trong ngõ nhỏ cực kì vắng vẻ.

Ngoài cửa có bày trận pháp cao thâm, Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua, liền suy đoán ra chỗ lợi hại của trận pháp này, không phải người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh không thể phá được. Có thể xuất ra trận pháp lợi hại như vậy, có thể thấy được Tần Hồng Đao lai lịch nhất định là bất phàm.

Tần Hồng Đao lấy ra ngọc giản mở trận pháp, dẫn hai người đi vào.

Vào cửa là một viện trống rỗng, một ít cỏ dại sinh trưởng, cực kỳ hoang vu.

Đi vào là mấy gian sương phòng, Tần Hồng Đao đi đến trước sương phòng ở giữa, đẩy cửa ra, mời hai người đi vào.

Trong phòng có chút ánh sáng lờ mờ, trong không khí tràn ngập một mùi tanh hôi như có như không, lại mang theo một chút hương vị ngọt ngào.

Điều này khiến Văn Kiều hơi khó chịu, sau khi nàng chuyển hóa ra yêu thể, khứu giác cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa cũng giống như những linh thực kia, nàng chỉ thích không khí tự nhiên tươi mát, không ngửi được những mùi hương khác thường, sẽ vô cùng khó chịu.

Văn Kiều bất giác nín thở.

Tần Hồng Đao đi thẳng tới chiếc giường duy nhất trong phòng, vừa đi vừa nói: "Sư đệ, ta mang theo một luyện đan sư đến xem cho ngươi một chút, ngươi khá hơn chút nào không?"

Hồi lâu, trong phòng vang lên một giọng nói khàn khan: "Sư tỷ, ngươi đừng phí tâm, không bằng mang ta trở về đi, ta muốn gặp phụ mẫu một lần cuối.."

"Nói hươu nói vượn! Phi phi phi, tiểu hài tử biết cái gì? Ngươi nhất định không có việc gì!"

Tần Hồng Đao cao giọng mắng vài câu, liền hướng về phía cửa chỗ Ninh Ngộ Châu bọn họ mà nói: "Ninh công tử, Mẫn cô nương, tới đây đi."

Lúc này Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều mới qua đó, đi vào trước giường, nương theo ánh sáng lờ mờ, rất nhanh liền thấy rõ bộ dáng người trên giường.

Khi nhìn thấy người trên giường, Văn Kiều mới hiểu được tại sao trong không khí khí lại có mùi kỳ quái như vậy, trên mặt người này mọc ra nhữn cục u màu đen, những cục u đều vỡ ra, máu mủ ghê tởm chảy ra, căn bản là không thấy rõ ngũ quan. Không chỉ có mặt, trên thân những chỗ da thịt lộ ra ngoài đều mọc ra những cục u này, nhìn vừa buồn nôn vừa kinh khủng, giống như ác quỷ.

Nam tử trên giường tựa hồ cực kỳ thống khổ, khí tức yếu ớt, đôi mắt ảm đạm vô thần, miệng hơi mở rộng, phát ra tiếng thở hồng hộc thống khổ.

Tần Hồng Đao thấy hết sức không đành lòng, nghiêng đầu sang một bên, thúc giục Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, đây là sư đệ ta Thịnh Vân Thâm, làm phiền ngươi tranh thủ thời gian xem giúp sư đệ ta."

Ninh Ngộ Châu không nói gì, thần sắc của hắn cực kỳ bình tĩnh, tiến đến vén chăn lên, xem xét tình huống của Thịnh Vân Thâm.

Tần Hồng Đao đứng ở một bên, nhìn hai người Ninh Ngộ Châu một chút, thấy bọn họ đều không lộ ra vẻ mặt khác thường, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Từ khi sư đệ nàng ta biến thành bộ dáng này, mỗi người nhìn thấy phản ứng đều không khác mấy, đầu tiên là giật mình, sau đó mang vẻ khác thường tránh đi, thậm chí có rất nhiều người nhịn không được lộ ra vẻ buồn nôn. Ngay cả những luyện đan sư kia được mời đến, cũng không nhịn được bịt mũi, thậm chí không thèm xem thử, liền tỏ vẻ bọn họ bất lực.

Ninh Ngộ Châu biểu hiện quá bình thường, giống như đối mặt một bệnh nhân hết sức bình thường, điều này khiến trong lòng Tần Hồng Đao dễ chịu một chút.

Bên kia, Ninh Ngộ Châu kéo ra vạt áo của Thịnh Vân Thâm, lộ ra lồng ngực đầy cục u màu đen, theo Tần Hồng Đao nói, những cục u đáng sợ này phủ đầy thân thể của hắn, không có một chỗ da thịt nào hoàn hảo.

Hắn lấy ra một ngân châm mảnh như lông tơ, đâm vào cục u để lấy máu mủ, chỉ thấy ngân châm nhanh chóng biến thành màu đen.

Sau đó hắn lấy một quả cầu lớn bằng nắm tay từ trong túi trữ vật, mặt ngoài nó cũng không bóng loáng, mà có nhiều mặt sần sùi, mỗi mặt đều có màu sắc khác nhau, giống như được khảm từng khối mảnh vỡ hình thoi, màu sắc ảm đạm.

Ninh Ngộ Châu lấy chút máu mủ, nhỏ nó vào quả cầu.

Máu mủ nhanh chóng bị hấp thu, trong nháy mắt quả cầu nhìn ảm đạm không ánh sáng phát ra màu sắc rực rỡ, từng mảnh vỡ hình thoi sáng lên, đỏ vàng xanh đen.. Tổng cộng có mười mấy loại màu sắc lấp lóe.

Tần Hồng Đao cực kỳ không hiểu, hỏi: "Ninh công tử, đây là vật gì?"

"Đây là đá giám độc, là ta đặc biệt luyện chế để thử đồ vật có độc." Ninh Ngộ Châu giải thích.

Tần Hồng Đao kinh hãi, không phải luyện đan sư sao? Tại sao lại biến thành luyện khí sư rồi? Chẳng qua loại nghi vấn này rất nhanh liền bị nàng ta ném ra sau đầu, khẩn trương hỏi: "Vậy ngươi có thể thử ra rốt cuộc sư đệ ta trúng loại độc gì không?"

Ninh Ngộ Châu xem hết phản ứng trên đá giám độc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tần cô nương, kỳ thật độc của Thịnh công tử có thể giải, nhưng mà.."

"Nhưng mà cái gì?" Tần Hồng Đao không kịp chờ đợi hỏi.

Trên giường Thịnh Vân Thâm cũng vội vàng nhìn hắn, những ngày gần đây, hắn ta từng ăn rất nhiều giải độc đan đều vô dụng, những luyện đan sư kia cũng tra không ra rốt cuộc hắn ta trúng loại độc gì, nói không rõ nguyên nhân.

Đây là lần đầu tiên có người nói nhất định có thể giải.

Ninh Ngộ Châu nói: "Bên trong chất độc này, ẩn chứa u minh độc đến từ U Minh, đây mới là nguyên nhân khiến Thịnh công tử vẫn không có cách nào giải độc."

** *

Lúc Ninh Ngộ Châu trị liệu cho sư đệ Tần Hồng Đao, có một nhóm người tu luyện đến trấn Thương Ngô.

Sau khi nhóm người tu luyện kia tiến vào trấn Thương Ngô, lập tức đi thẳng đến nơi tuyên bố nhiệm vụ và tin tức trong trấn.