Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 12



Edit: Jess93

Trong lúc ngủ mơ, yết hầu nổi lên một trận ngứa, không thể khống chế mà ho ra tiếng.

Văn Kiều vẫn giống như trước đây, bị ho tỉnh.

Nàng cuộn tròn thân thể, che miệng ho, thân thể gầy yếu vùi trong ổ chăn run lên một trận vì ho khan, tiếng ho khan cũng vang lên đứt quãng.

Một bàn tay đặt trên lưng nàng, vỗ về thân thể run lên vì ho khan của nàng.

Cơn ho dần dần dừng dại, Văn Kiều chớp chớp mắt, lông mi dài và dày như bướm vỗ cánh, nàng quay đầu nhìn về phía người đang vỗ lưng cho nàng, thần sắc có chút ngây ngốc, giống như còn chưa thanh tỉnh.

"Đã đỡ hơn chưa?"

Nàng ngơ ngác gật đầu, người vẫn ngây ngốc.

Nam tử khoác một bộ trường bào màu trắng, vạt áo trước ngực rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nửa bộ ngực, tóc dài đen nhánh mềm mại mà rũ xuống trước ngực, vài sợi nằm trong vạt áo, làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc.

Khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ấm áp, như một cơn gió nhẹ sáng sớm, ôn nhu lướt nhẹ trong lòng.

"Chào buổi sáng, A Xúc, muốn thức dậy sao?" Ninh Ngộ Châu hỏi.

Văn Kiều gật đầu, nhớ tới ngày hôm qua nàng đã thành thân, gả cho Thất Hoàng tử Đông Lăng quốc, nơi này cũng không phải là Cấp Thủy viện ở Văn gia.

Ninh Ngộ Châu đỡ nàng rời giường, bộ dáng rất cẩn thận, lộ ra nói không nên lời ôn nhu, giống như cảm giác hắn bày ra cho người đời nhìn thấy.

Văn Kiều nhìn chằm chằm hắn một hồi, nàng ngồi ở mép giường, ngón tay co lại trong tay áo to rộng, nhỏ giọng nói: "Có thể để cho Liên Nguyệt tiến vào không?"

Ninh Ngộ Châu mỉm cười lên tiếng, đứng dậy đến sau bình phong thay quần áo, sau đó đi ra ngoài gọi người.

Một lát sau, Liên Nguyệt cùng vài thị nữ tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.

Sau khi ăn mặc ngăn nắp, dưới sự chỉ dẫn của thị nữ Văn Kiều đi vào phòng khách dùng bữa sáng, đã thấy Ninh Ngộ Châu ngồi ở chỗ đó.

Trên bàn bày đầy linh thực, tất cả đều dùng nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh lực chế biến, không chỉ có linh lực phong phú, hơn nữa hương vị rất ngon, nguyên liệu nấu ăn của người phàm không thể so sánh được.

Ninh Ngộ Châu bảo nàng ngồi xuống, đưa một chén cháo nấu bằng gạo tử linh tới trước mặt nàng, lại gắp thêm một cái bánh bao bí đỏ để vào trong dĩa trước mặt nàng.

"Nàng ăn đi, xem thử có hợp khẩu vị hay không." Hắn ấm giọng nói, giọng điệu đặc biệt dịu dàng.

Đương nhiên là hợp.

Một bàn linh thực này, linh trù thay đổi đa dạng, ngay cả gia chủ của Văn gia cũng không thể hưởng dụng xa xỉ như vậy, có thể thấy được Ninh thị tài đại khí thô, ngay cả một Hoàng tử không thể tu luyện cũng có thể xa xỉ như vậy.

Đương nhiên, Văn Kiều suy đoán, hẳn là Thành Hạo Đế sủng hắn, nên tất cả thứ tốt đều đưa đến phủ Thất Hoàng tử.

Văn Kiều ăn không nhiều lắm, no năm phần liền dừng đũa.

Ninh Ngộ Châu hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải, ăn rất ngon, chỉ là sức ăn của ta không lớn." Văn Kiều giải thích, trong lòng cực kỳ cảm tạ hắn dụng tâm, chỉ là luôn cảm thấy dáng vẻ hắn giống như hận không thể lập tức cho nàng ăn đến trắng trẻo mập mạp.

Nghĩ đến đó, quả nhiên nhìn thấy trên mặt nam nhân lộ ra vẻ tiếc nuối, thương tiếc mà nói: "Nàng ăn quá ít, những linh thực này chứa linh lực tương đối ôn hòa, ăn thêm một ít rất có lợi đối với thân thể."

Văn Kiều nói một tiếng cảm ơn, bảo đảm lần sau sẽ cố gắng ăn.

Ninh Ngộ Châu bị bộ dáng nghiêm túc của nàng chọc cười, muốn nói gì đó, thấy nàng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó nhìn mình, cuối cùng duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng nhỏ bé và yếu ớt của nàng.

Sau khi dùng đồ ăn sáng, bọn họ lập tức tiến cung bái kiến Thành Hạo đế quốc quân Đông Lăng quốc và tộc nhân Ninh thị.

Mặc dù khoảng cách giữa phủ Thất Hoàng tử và hoàng cung chỉ có vài bước, nhưng đám người hầu vẫn chuẩn bị xe yêu thú, Thất Hoàng tử đỡ Văn Kiều lên xe, hai người ngồi trên xe yêu thú tiến vào hoàng cung, cho đến khi tới trước Tử Hoàn Điện mới xuống xe.

Trong Tử Hoàn Điện, Thành Hạo đế và tộc nhân Ninh thị đều ở đó, tất cả có hai mươi người tới đây, đều là dòng chính Ninh thị.

Văn Kiều nhìn thoáng qua, không thấy Ninh Hóa Nguyên, người đã từng đến Văn gia thương lượng hôn kỳ vào ngày đó.

Trong lòng nàng nhanh chóng hiểu rõ, đoán chừng hôm nay tộc nhân Ninh thị xuất hiện ở chỗ này, đều là những người đồng lứa với Thành Hạo đế và đồng lứa với Ninh Ngộ Châu. Tuy rằng Thành Hạo đế coi trọng việc hôn nhân này, muốn cho tiểu nhi tử mặt mũi, nhưng rốt cuộc Ninh Ngộ Châu không thể tu luyện, Ninh thị lại coi trọng cũng có giới hạn, hiện giờ trong điện nhiều người như vậy, cũng đã nể mặt Thành Hạo đế rồi.

Ninh Ngộ Châu dẫn Văn Kiều đến trước mặt Thành Hạo đế, cùng hắn hành lễ.

Thành Hạo đế là một nam nhân có ngũ quan nghiêm túc, khí chất uy nghiêm, tu vi sâu không lường được, ông ấy không giống Ninh Ngộ Châu, ngược lại Ngũ Hoàng tử Ninh Bình Châu chờ một bên tương đối giống Thành Hạo đế.

Vẻ mặt Thành Hạo đế tràn đầy vui mừng, cho Văn Kiều lễ gặp mặt, nói: "Sau này các con hòa thuận, ta đã vui mừng."

"Cảm ơn phụ hoàng, chúng ta sẽ như vậy." Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói.

Văn Kiều cũng nói cảm ơn.

Tiếp theo lại bái kiến những tộc nhân Ninh thị khác, đầu tiên là cùng thế hệ với Thành Hạo đế, sau đó là cùng thế hệ với Ninh Ngộ Châu.

Tộc nhân Ninh thị đều vô cùng hòa khí đối với Văn Kiều, tuy rằng thái độ không quen thuộc, ít nhất cũng khách khí, không có khiến nàng mất mặt.

Một thiếu nữ mặc váy lụa màu xanh nhạt, trắng nõn đáng yêu tiến lên, cười khanh khách nói: "Thất tẩu, ta là Ninh Dao Châu, đứng thứ chín, Thất tẩu có thể gọi ta là A Cửu. Thất tẩu lớn lên thật xinh đẹp, ta cùng Thất tẩu mới quen đã thân, sau này có thể đến phủ Thất ca tìm tẩu chơi hay không?"

Văn Kiều chớp chớp mắt, nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Hay là thôi đi, thân thể A Xúc không tốt, không giống người nào đó."

Không giống như thế nào?

Sau khi tộc nhân Ninh thị ở đây nghe xong, lớn tuổi không có phản ứng gì, tuổi còn nhỏ đã nhịn không được lén lút cười rộ lên.

Ninh Ngộ Châu vẫn không cho người ta mặt mũi như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cửu Công chúa Ninh Dao Châu hơi cứng đờ, không đợi nàng ta nói cái gì, Ninh Ngộ Châu đã mang theo Văn Kiều đi bái kiến tộc nhân Ninh thị tiếp theo, cực kỳ không nể mặt, khiến khuôn mặt nàng ta tức giận đến mức ửng đỏ, miệng vểnh lên cao cao.

Sau khi bái kiến tộc nhân Ninh thị, Ninh Ngộ Châu liền mang Văn Kiều trở về phủ, các tộc nhân Ninh thị khác cũng sôi nổi rời đi.

* * *

Ninh Dao Châu đi theo huynh trưởng Ninh Bình Châu đến diễn võ trường của Ninh thị, tức giận nói: "Ninh Ngộ Châu là thứ gì chứ? Một tên phế vật không thể tu luyện, nếu không phải phụ hoàng sủng hắn, hắn cho rằng hắn có thể có chỗ đứng ở Ninh thị?"

Sắc mặt Ninh Bình Châu thản nhiên, cũng không tiếp lời.

Hôm nay tộc nhân Ninh thị tụ tập ở Tử Hoàn Điện, không phải tất cả bọn họ đều là con cái của Thành Hạo đế, Ninh thị có quy củ, tất cả đệ tử dòng chính và con cái Hoàng đế đều ngang hàng nhau, được tôn làm Hoàng tử và Công chúa, cùng hưởng tài nguyên như dòng chính Ninh thị.

Ninh Bình Châu và Ninh Dao Châu là huynh muội ruột thịt, chẳng qua bọn họ cũng không phải là con của Thành Hạo đế, mà là con của huynh đệ Thành Hạo đế.

Bọn họ gọi Thành Hạo đế là phụ hoàng, nhưng cả hai đều biết vị này không phải là phụ thân của bọn họ, tuy rằng kính trọng tu vi ông ấy, nhưng sẽ không yêu ai yêu cả đường đi, cũng kính trọng phế vật Thất Hoàng tử không thể tu luyện này.

Ninh Ngộ Châu là một tên phế vật không thể tu luyện, dựa vào cái gì chiếm dụng tài nguyên tu luyện của Ninh thị? Không chỉ có như thế, còn đưa nhiều vật quý giá như vậy cho một người ngoài, hóa ra là lấy đồ của Ninh thị bọn họ đưa cho nhân tình.

Đây cũng là điều Ninh Dao Châu không thích nhất.

Linh khí tại Đông Lăng quốc mỏng manh, tài nguyên tu luyện cũng khan hiếm, ở trong mắt người tu luyện tại Đông Lăng quốc Ninh thị quả thật tài đại khí thô, nhưng ra khỏi lãnh thổ Đông Lăng quốc này, bên ngoài cái gì cũng không phải. Đệ tử Ninh thị ngoại trừ Tam Hoàng tử Ninh Triết Châu thiên tư tung hoành và Ngũ Hoàng tử Ninh Bình Châu được sử dụng tài nguyên thoải mái, những người khác tài nguyên tu luyện cũng không phong phú giống như những gì người ngoài suy nghĩ, còn cần chính mình cố gắng tranh thủ, mới có thể đạt được tài nguyên cung cấp cho bọn họ tu luyện.

Vì vậy Ninh Ngộ Châu lấy không tài nguyên tu luyện của Ninh thị đưa cho một người ngoài không có cống hiến gì đối với Ninh thị, làm sao Ninh Dao Châu có thể vui vẻ?

Đây không chỉ là suy nghĩ của mình Ninh Dao Châu, cũng là suy nghĩ của rất nhiều tộc nhân Ninh thị.

Nhưng có Thành Hạo đế người ta ở đó, coi như trong lòng không phục, cũng không dám biểu hiện ra giống như Ninh Dao Châu.

Khi sắp đến diễn võ trường, Ninh Bình Châu đột nhiên nói: "Nửa tháng sau Lân Đài Liệp Cốc mở ra, nghe nói Ninh Ngộ Châu cũng sẽ đi."

Ninh Dao Châu đột nhiên giật mình, hoài nghi hỏi: "Ca xác định? Một tên phế vật như hắn đến chỗ đó làm gì?"

"Không biết, ta nghe phụ hoàng nói, đến lúc đó sẽ sắp xếp Tiềm Lân Vệ bảo hộ hắn cùng nhau tiến vào Lân Đài Liệp Cốc." Ninh Bình Châu hiếm khi khuyên răn muội muội: "A Cửu, kỳ thật muội không cần đặc biệt nhằm vào hắn, Ninh Ngộ Châu không thể tu luyện, cho dù có nhiều thiên tài địa bảo, cũng chỉ trăm năm ngắn ngủn liền sẽ chết đi. Huống hồ với tính cách thích làm nổi bật như hắn, sớm hay muộn cũng có một ngày, hắn sẽ gieo gió gặt bão, thử xem trăm năm sau, hắn sẽ như thế nào."

Ninh Dao Châu làm sao không biết đạo lý này, nhưng người nọ ở ngay trước mắt, ngay cả việc tồn tại cũng là một loại sai lầm, khiến cho nàng ta nhẫn không được khẩu khí này.

Ngay cả Văn Kiều gả cho Ninh Ngộ Châu nàng ta cũng không thích.

* * *

Hôm nay gặp quá nhiều người, Văn Kiều không nhớ được mấy người, sau khi trở về cũng đã quên hoàn toàn.

Trở lại phủ Thất Hoàng tử, đuổi thị nữ xung quanh đi ra ngoài, Văn Kiều ôm chậu hoa bên bệ cửa sổ, kiểm tra Trú Nhan Hoa vừa mới nảy mầm trong chậu.

Ninh Ngộ Châu không có ở đây, khi trở về liền có quản sự trong phủ gọi hắn đi rồi.

Thấy không có việc gì, Văn Kiều lại bắt đầu tu luyện, vừa tích tụ linh lực, vừa giục sinh cây Trú Nhan Hoa mới nẩy mầm kia.

Linh lực vận chuyển ào ào như không cần tiền, Trú Nhan Hoa chậm rì rì cao hơn một tấc, toát ra hai chiếc lá non nớt, bộ dáng mềm mại dễ gãy, vậy mà có vài phần tương tự chồi non nhỏ trong lòng bàn tay nàng.