Phong Thần Châu

Chương 339: Sau này vẫn còn có cơ hội!



Cho dù là tôn giả Thanh Vân cũng là một sự tồn tại vô địch mạnh mẽ mà còn thua kém một bậc.  

“Đã cho ông cơ hội, đáng tiếc là ông không trân trọng, thật sự cho rằng những lời ta nói chỉ là nói đùa sao?”  

Bàn tay của Tần Ninh siết chặt, bức tượng kia chợt giơ tay ra, mãnh liệt siết lòng bàn tay.  

Bụp…   <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Giây tiếp theo, một tiếng nổ bỗng chốc vang lên.  

Thân thể của Dương Dũng nổ tung.  

Cảnh tượng này diễn ra quả thật là quá quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.  

Mà ngay sau đó, bàn tay Tần Ninh lại vẫy một cái, bức tượng kia lại trở về trong tay Tần Ninh, hóa nhỏ lại bằng lòng bàn tay, rồi lại nuốt viên đá Tứ Phương vào trong miệng.  

Lúc này, hiện trường cũng trở nên yên tĩnh hơn hẳn.   <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

“Đừng ngây ra đó nữa!”  

Tần Ninh mở miệng nói: “Thượng quốc Linh Ương là một trong 7 thượng quốc lớn, không biết mấy đế quốc lớn các ông có nuốt nổi không?”  

Ánh mắt Tần Ninh nhìn năm vị bá chủ của các đế quốc lớn như Thương Nhất Tiếu và Nguyên Phong Không.  

“Nuốt được!”  

Lúc này, Nguyên Phong Không đột nhiên hiểu ra, lập tức gật đầu nói.  

Thượng quốc Linh Ương không có Dương Dũng thì chính là ít đi một phần gốc rễ, cũng không có vốn mà vênh váo.  

Ý của Tần Ninh rất rõ ràng, đế quốc Thương Nghiễm, Thiên Nguyên, Tuyên Vũ, Mộc Nguyên và Khưu Bình, đến giờ chỉ còn lại 5 đế quốc lớn này.  

Thượng quốc Linh Ương thiếu cao thủ thực lực đỉnh cấp thì 5 đế quốc lớn bọn họ liên quân đánh thượng quốc Linh Ương khiến nó hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử. Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Minh Ung, nhàn nhạt nói: “Tuy nói đế quốc Bắc Minh có ông và Thiên Ám là cảnh giới Địa Võ tầng 3, theo thực lực đỉnh cấp mà nói thì có thể xếp vào hàng đế quốc cấp cao, nhưng sức mạnh tổng hợp vẫn còn kém xa. Lần này đi theo 5 đế quốc lớn, mở rộng lãnh thổ, tăng cường quân đội, nâng cao thực lực!”  

“Vâng!”  

Tần Ninh nói không sai.  

5 đế quốc lớn vốn vô cùng mạnh mẽ.  

Nhưng đế quốc Bắc Minh thì không như vậy.  

Trừ ông ta và Thiên Ám, thì cảnh giới Địa Võ cũng không còn ai nữa.  

Đơn giản như trong quân đội, đa phần đều là cảnh giới Linh Hải mà thôi. Về điểm này thì còn kém xa với cảnh giới Linh Đài trong quân đội của các nước đế quốc đỉnh cấp.  

Nuốt một hơi thành béo phì cũng không phải là tốt đối với đế quốc Bắc Minh.  

“Sau này vẫn còn có cơ hội!”  

Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, chậm rãi nói: “Minh Uyên đã chết rồi, ta sẽ bảo vệ hậu nhân của nó!”  

Nghe lời nói này, trong lòng Minh Ung vô cùng chấn động.  

Bây giờ, ông ta cực kỳ tin tưởng Tần Ninh, cho dù là đánh cược tính mạng cả nhà cũng được.  

Có lời này của hắn, quả thật là còn yên tâm hơn lời hứa của vô địch cảnh giới Thiên Võ.  

Lúc này, Thương Hư cũng thầm cảm thấy may mắn thay cho Minh Ung và Thiên Ám.  

Năm đó, hai người Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch chính là hai đồ tôn mà Đại Đế yêu thích nhất.  

Nếu Minh Uyên không chết thì có lẽ, Tần Ninh vốn lười quan tâm đế quốc Bắc Minh biến thành bộ dạng gì.  

Thời gian 9 vạn năm, rốt cuộc Tần Ninh đã đi qua bao nhiêu vùng đất núi sông, đã hiểu thế giới này bao nhiêu thì không ai có thể biết được?  

Mọi chuyện sau đó thì đơn giản hơn nhiều.  

Thương Hư ra tay khiến cao thủ cảnh giới Địa Võ trong hoàng cung thượng quốc Linh Ương không kẻ nào chạy được, Dương Thiên Thủ cũng bị giết chết.  

Mùi máu tanh tràn khắp cả hoàng cung.