Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 14: Bé Tâm Can tuyệt thực



Lâm Quán Quán năm viện ba ngày.

Ba ngày trước cô gọi điện cho đạo diễn Lý Mưu, xin nghỉ ba ngày phép, ban đầu đạo diễn Lý Mưu còn khó chịu, nhưng sau khi được biết Lâm Quán Quán đã cứu đứa bé ở phim trường thì cho cô nghỉ ngay lập tức.

Thì ra, con ngựa bất kham hôm ấy chạy từ trong đoàn phim “Uyễển Phi Truyện” ra, suýt nữa thì ngựa giẫm chết đứa bé, tin tức này vô cùng bắt lợi với đoàn phim đang trong thời gian quay, nhất là sau khi sự việc xảy ra, biết đứa bé gặp tai nạn ngày hôm ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Tiêu Thị, đạo diễn Lý Mưu mướt mồ hôi lạnh.

Công chúa nhỏ của nhà họ Tiêu đấy!

Trong giới, ai mà không biết nàng công chúa nhỏ ấy là viên ngọc quý của hai ông bà cụ nhà họ Tiêu, đừng nói gì đến chuyện bị thương mất mạng, cho dù là rơi một cọng tóc ngay tại địa bàn của ông ta thì cơn giận của hai cụ nhà họ Tiêu có thể san bằng cả phim trường.

Lâm Quán Quán đã cứu vớt cả đoàn phim!

Thế là, Lý Mưu rộng lượng cho Lâm Quán Quán nghỉ phép bảy ngày, để cô ở nhà nghỉ ngơi tính dưỡng, còn tặng cho cô một chiếc phong bì dày để cô mua đồ bồi bổ sức khỏe.

Ba ngày này, Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Tâm Can cũng không xuất hiện.

Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, trái lại, Lâm Duệ có vẻ hơi thất vọng, Lâm Quán Quán nhận ra mỗi lần cửa phòng bệnh mở ra là cậu nhóc lập tức ngẳng lên nhìn nhưng sau khi thấy bác sĩ và y tá thì lập tức cụp mắt xuống.

Cậu không nói thì Lâm Quán Quán cũng biết cậu nhóc đang đợi Tiêu Tâm Can.

Lâm Duệ hầu như là một đứa trẻ yên lặng ít nói, cậu đã quen chơi một mình, cũng không thích kết bạn, không ngờ cậu lại quý mến cô nhóc kia.

Cùng lúc đó!

Ở Cẩm Cung!

Cẩm Cung là chuỗi biệt thự do tập đoàn Tiêu Thị xây dựng, đồng thời cũng là khu biệt thự sang trọng bậc nhất ở Vân Thành, Khu đất rộng lớn tổng cộng chỉ có mười tám ngôi biệt thự, ở nơi tấc đất tắc vàng này, mỗi ngôi biệt thự đều có giá trên trời.

Nơi ở của Tiêu Lăng Dạ là biệt thự số một danh giá nhất trong số đó.

Hiện tại, trong biệt thự đang hỗn loạn.

Tiêu Tâm Can đứng đầu cầu thang tầng hai, đập hết những thứ có thể đập trên hành lang, trong đó không thiếu gì mấy món đồ cổ gốm sứ.

Mảnh vỡ văng đầy sàn.

Mấy người giúp việc hốt hoảng kêu gào, “Cô chủ, cô cần thận không giẫm chân vào!”

“Không được lên đây, không ai được phép lên đây!”

Người giúp việc đứng hết dưới tầng một, sợ toát mồ hôi lạnh nhưng không ai dám lên trên.

“Tâm Can, con xuống đây đã được không?”

“Không!”

“Hay là con ăn cái gì đi đã? Chú hai đã dặn nhà bếp làm thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhất, có cả sò nướng mỡ hành mà con thích nhát nữa, đúng rồi đúng rồi, còn hầm cháo tổ yến con thích nhất cho con nữa.”

Bụng Tâm Can kêu “rột rột nhưng vẫn kiên định với lập trường, cương quyết nói, “Con không ăn!”

“Như thế sao được, cả ngày trời con không ăn gì rồi!”

“Không ăn không ăn là không ăn!”

Tiêu Diễn cũng bó tay, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Lăng Dạ đang ở công ty, “Anh ruột của tôi ơi, anh mau về đi, em thật sự hết trò rồi! Từ sau khi anh đi là Tâm Can nó lên cơn, lần này khác với trước kia, con bé không đùa đâu, sắp đập hết cả nhà À: À ^ “

ra rôi, anh vê mau lên!

Lúc Tiêu Lăng Dạ về nhà thì thấy trên tầng dưới gác đổ vỡ tanh bành.

Anh nhíu mày, “Tiêu Tâm Can!”

Tâm Can chẳng hề sợ anh, nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ cô bé còn khóc to hơn, chỉ vào anh kể tội, ‘Bạo chúa! Bố là bạo chúa!

Tâm Can đã hứa với cô xinh đẹp là sẽ đến viện thăm cô ấy rồi, hứa cả với Lâm Duệ sẽ đến chơi với cậu ấy nữa, ai bảo bố không cho con ra ngoài!”

Cô nhóc càng nói càng buồn thương, bàn tay nhỏ bụ bẫm gạt nước mắt, “Sao bố ngang ngược thế! Phí công con còn khen bố trước mặt cô xinh đẹp, hu hu, con cũng có nhân quyền mà, bố có là người giám hộ của con đi chăng nữa cũng không có quyền ngăn cắm tự do của conl”

Hơi lạnh toát ra từ Tiêu Lăng Dạ mỗi lúc một nhiều.

Tiêu Diễn thấy thế vội vọt đến trước mặt anh, “Anh! Cả ngày nay Tâm Can chưa ăn gì, anh đừng mắng con bé.”

Tiêu Diễn xót thương cháu gái vô cùng.

Thường ngày, Tâm Can là nguồn vui của gia đình họ, vô ưu vô lo, cực thích ăn vặt, theo lời của cô bé thì mọi phiền não đều có thể giải quyết bằng một bữa cơm, một bữa không xong thì hai bữa.

Thế mà bây giờ, đến hai bữa cơm cô bé còn không chịu ăn.

Có thể thấy mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Tiêu Diễn cũng thật sự không thể ngờ rằng Tâm Can lại quý mến Lâm Quán Quán và Lâm Duệ đến thế, không tính việc ăn thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy Tâm Can bướng bỉnh như vậy.

“Mang đồ ra đây!”

Người giúp việc lập tức bưng bữa trưa của Tiêu Tâm Can tới.

Tiêu Lăng Dạ bưng khay cơm lên tầng, anh đi giày da, giẫm lên những mảnh sứ vỡ, từng bước đi tới trước mặt Tiêu Tâm Can.

“Ăn hết!”

“Không ăn!” Tâm Can quay ngoắt đi, “Bố không cho con gặp cô xinh đẹp thì con không ăn!”

Tiêu Lăng Dạ cười khẩy, “Tuyệt thực? Con tưởng cách làm trẻ con này có tác dụng với bố à?”

Hai bố con làm căng với nhau.

Một tiếng đồng hồ sau.

Tiêu Lăng Dạ bực bội nới lỏng cà vạt, anh ngoảnh lại giao cho Tiêu Diễn, “Gọi điện cho Tống Liên Thành, hỏi xem Lâm Quán Quán đã ra viện chưa?”

Tiêu Diễn lập tức gọi điện, một phút sau trả lời, “Họ vừa mới xuất viện.”

“Gửi địa chỉ hiện tại của Lâm Quán Quán cho tôi!”

SỐ, Tiêu Diễn vội gửi địa chỉ cho Tiêu Lăng Dạ.

Do đó, tuyệt thực vẫn có tác dụng đấy.

Tiêu Lăng Dạ cầm chìa khóa xe ra ngoài, lần này không cần anh phải nói, Tiêu Tâm Cũng đã tức thì chạy theo.

Tiêu Lăng Dạ nhìn mảnh vỡ trên sàn, bất lực cúi xuống bé cô bé lên.

Lâm Quán Quán đã xuắt viện!

Hứa Dịch đến đón cô và Lâm Duệ, ô tô đỗ lại ở bãi đỗ xe trong khu, vừa dừng xe, Hứa Dịch đã lấy từ cốp xe ra hai túi lớn đựng đồ ăn.

“Làm gì đây?”

Hứa Dịch xách đồ lên, cười bảo, “Em nằm viện ba ngày, tất nhiên phải ăn mừng sau khi xuất viện chứ, hôm nay sẽ ăn lầu ở nhà eml”

“Tuyệt vời, mấy ngày nay ăn cơm bệnh viện, mồm miệng nhạt thếch, cuối cùng đã có thể ăn một bữa sướng mồm rồi!”

Ba người vui vẻ đi thang máy lên nhà.

Vừa ra khỏi thang máy đã thấy có hai pho tượng một lớn một nhỏ đứng trước cửa nhà cô.

Tiêu Lăng Dạ vân mặc bộ vest màu đen như thường lệ, cô nhóc anh đang bề trong tay thì ôm một bó hoa rực rỡ sắc màu, Lâm Quán Quán nghậệt ra nhìn cặp đôi dị hợm này.

Chuyện gì đây?

Cô còn tưởng từ nay về sau cô và hai cha con nhà này sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

“Tâm Can nằng nặc đòi đến gặp cô.”

SOI “Cô ơi!” Tâm Can giãy ra khỏi vòng tay của Tiêu Lăng Dạ đòi nhảy xuống, ôm bó hoa chạy tới trước mặt Lâm Quán Quán, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt sáng lấp lánh, “Cô xinh đẹp, chúc mừng cô ra viện! Tâm Can nhớ cô lắm, cô có nhớ Tâm Can không?”

Lâm Quán Quán đỡ lấy bó hoa, xoa đầu cô nhóc, “Nhớ chứ.”

Tâm Can vui mừng hón hở.

Thật lòng mà nói, Lâm Quán Quán cũng rất quý cô bé Tiêu Tâm Can này.

Cô cầm chìa khóa mở cửa, mấy người họ thay dép đi vào nhà.

Đã đến giờ ăn tối.

Lâm Quán Quán xách túi đồ ăn cũng không nỡ đuồi khách, cô hỏi một cách lịch sự, “Anh Tiêu, bố con anh đã ăn tối chưa, chúng tôi đang chuẩn bị ăn lẫu, hay là… cùng ăn nhé?”

Tiêu Lăng Dạ đáp, “Được!”

Lâm Quán Quán, “…”

Cô chỉ hỏi cho phải phép, không thật lòng muốn giữ chân khách, tên Tiêu Lăng Dạ này không hiểu hay sao?

Lâm Quán Quán khóc không ra nước mắt.