Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1



Mặt hứng trọn cú bạt tai trời giáng, đầu óc Lâm Quán Quán quay cuồng, gương mặt nóng bừng lên đau rát.

Cô lảo đảo lùi về sau, theo bản năng lấy tay che đi chiếc bụng tròn căng, tay còn lại che bên má bị sưng đỏ.

“Lâm Quán Quán, đồ lòng dạ ác độc, dám ra tay tàn nhẫn với Vi Vi như thế! Từ ngày tao mang theo Vi Vi bước vào cửa nhà này, việc gì mày cũng chống đối mẹ con tao, giờ còn dám ra tay cả với Vi Vi… Lâm Quán Quán, Vi Vi mà có mệnh hệ gì, tao nhất quyết không buông tha cho mày!”

Giữa phòng khách.

Bà mẹ kế Tôn Hà Anh buôn những lời cay độc rồi ôm chặt lấy Lâm Vi máu me be bét.

“Không phải tôi! Thực sự không phải tôi!” Lâm Quán Quán túm lấy tay áo Tiêu Dục như thể níu kéo cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lắc đầu nguầy nguậy, “Dục, hãy tin em, không phải em làm đâu!”

“Không phải cô?” Mắt Tiêu Dực đỏ lừ, đẩy Lâm Quán Quán ra, “Khi nãy chỉ có hai người ở đây, không phải cô, chẳng lẽ Vi Vi tự cầm dao gọt hoa quả tự đâm mình ư!”

“Tự nó đâm mà, tự nó đâm nó thật mà!”

“Con đàn bà khốn nạn! Đi chết đi!”

Mắt Tiêu Dục long sòng sọc, không sao kiềm chế được mình!

Hắn tung chân đạp vào chiếc bụng căng tròn của Lâm Quán Quán, cô bị đá văng ra, bụng đập vào góc bàn, một trận đau dữ dội bủa lấy.

“Á…”

Lâm Quán Quán thét lên, đau đớn ôm bụng quằn quại trên đất.

Một dòng máu nóng tuôn xuống chân.

Lâm Quán Quán hoảng hốt tuyệt vọng.

“Dục…”

“Lâm Quán Quán, cô là con rắn độc, tôi thật sự bị mù mới từ chối cô gái hiền lành như Vi Vi để lấy ngữ đàn bà độc địa như cô!”

Lòng Lâm Quán Quán chết lặng.

Một giờ trước, cô đã hẹn Tiêu Dục đi khám thai, Lâm Vi cản lại, đồng thời bày ra một tấm ảnh giường chiếu của cô ta và Tiêu Dục!

“Lâm Quán Quán, tôi với anh Tiêu Dục ở bên nhau lâu nay, anh ấy hết yêu chị từ đời nào rồi!”

“Có biết tại sao anh ấy chưa chia tay chị không? Chị tưởng là vì chị đã mang thai đứa con của anh ấy ứ? Ha ha… thôi đừng đùa! Sao tôi có thể để chị có con với anh Tiêu Dục được! Đứa bé trong bụng chị hoàn toàn không phải của anh Tiêu Dục!”

“Trên đời này, người yêu anh ấy nhất là tôi, chỉ có tôi thôi!”

“Chỉ cần được ở bên anh ấy, tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào!”

Ý nghĩ của “bất cứ giá nào” mà cô ta nói được kiểm chứng nhanh chóng, sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô ta vớ ngay lấy con dao gọt hoa quả trong bếp đâm mạnh vào bụng mình.

Tiếp đó, cô ta kêu lên thất thanh, Tôn Hà Anh đang trong phòng lao ra, Tiêu Dục bên ngoài cũng đạp cửa xông vào.

Và thế là vở kịch mở màn!

Lâm Quán Quán nhìn sang Lâm Vi.

Cả người Lâm Vi bê bết máu dựa vào lòng Tôn Hà Anh yếu ớt nở nụ cười đắc ý với cô!

Lâm Quán Quán không dám tin vào mắt mình được nữa!

Một con người, để đạt được mục đích mà có thể tàn nhẫn với bản thân đến thế!

Bụng mỗi lúc một đau!

Máu chảy mỗi lúc một nhiều!

Do mất máu quá độ, mặt Lâm Quán Quán trắng bệch, cô tuyệt vọng giơ tay ra với Tiêu Dục, “Dục, con, con của chúng ta…”

“Không phải là con của chúng ta! Là con của cô!”

“Anh nói… sao?”

“Đã đến nước này rồi, tôi đành nói thật cho cô biết!” Tiêu Dục không buồn liếc mắt nhìn Lâm Quán Quán, xoay người đến bên Lâm Vi, ôm cô ta vào lòng, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vi đau xót, giọng điệu khi nói với Lâm Quán Quán lại lạnh thấu xương, “Tám tháng trước, tối ngày diễn ra hôn lễ của chị họ cô… người quan hệ với cô không phải tôi!”

Lâm Quán Quán kinh hoàng trợn mắt

“Cái… gì?”

“Tối đó, tôi và Vi Vi bên nhau, hôm ấy cô ấy là phù dâu, Vi Vi trẻ người non dạ, nhất thời bồng bột, đã bỏ thuốc vào ly rượu của cô, sau khi hôn lễ kết thúc, mọi người nghỉ ngơi tại biệt thự bán sơn, Vi Vi đã tìm cho cô một Ngưu Lang… Đến khi tôi phát hiện ra và đến thì đã là ngày hôm sau, tôi lo sự việc bại lộ cô sẽ báo cảnh sát hại Vi Vi nên khi tìm thấy cô mới nói người đàn ông đó là tôi!”

“Trẻ người non dạ! Bồng bột?” Lâm Quán Quán run rẩy, ngẩng đầu gào lên đứt hơi khản tiếng, “Còn tôi thì sao? Tôi bị nó hãm hại là đáng đời! Phải trả giá cho sai lầm của nó là đáng đời sao?”

Tiêu Dục bế Lâm Vi lên, nhìn Lâm Quán Quán đầy chán ghét, tiếp tục nói: “Sau đêm đó tôi đã muốn chia tay với cô! Chúng ta yêu nhau ba năm, tôi luôn nghĩ rằng cô là người con gái giản đơn hiền lành, không nỡ làm tổn thương cô, vì vậy nên cứ chần chừ mãi cho đến tận bây giờ! Nhưng không ngờ vẻ đơn giản hiền lành của cô toàn là dối trá, chuyện đến nước này mà cô đang tâm sát hại Vi Vi!”

“Lâm Quán Quán, tôi mù nên đến tận hôm nay mới nhìn rõ được bộ mặt thật của cô! Từ nay trở đi, chúng ta chia tay, sau này không còn can hệ gì nữa!”

Dứt lời, Tiêu Dục chẳng buồn liếc mắt nhìn Lâm Quán Quán mà bế Lâm Vi đang mất máu sải bước rời đi!

……

Bụng lại quặn lên cơn đau dữ dội.

Máu nóng chảy mỗi lúc một nhiều!

Lâm Quán Quán mất quá nhiều máu, đầu óc mê man choáng váng.

Cô nằm trên mặt đất lạnh băng, xoa cái bụng tròn căng, nước mắt chảy ròng ròng.

Hận!

Cô uất hận!

Từ lúc bắt đầu biết mình có thai, cô đã vui biết dường nào!

Vì cô đang mang trong mình đứa con của người đàn ông cô yêu!

Cô mong mỏi đứa trẻ ra đời là thế, thậm chí còn vẽ ra trong tưởng tượng hình dáng đứa trẻ lúc chào đời, sẽ giống anh ấy, hay là giống cô…

Ấy vậy mà giờ đây anh ta lại nói với cô rằng tất cả đều là dối trá!

Những người này… họ dựa vào đâu mà bỡn cợt tình cảm của cô như thế?

“Rầm…”

Cửa phòng đóng sầm lại!

Lâm Quán Quán nhắm mắt tuyệt vọng, thế nhưng một chiếc bóng lại chắn ngay trước mắt cô.

Cô mở to mắt, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ác độc của Tôn Hà Anh.

“Đau đớn không? Đây mới chỉ là khúc dạo đầu thôi!”

“Bà định làm gì?”

“Làm gì à? Đương nhiên là thay con gái tao nhổ đi cái gai trong mắt nó!”

Lâm Quán Quán hốt hoảng, vô thức lùi lại, “Giết người là phạm pháp đấy!”

“Phạm pháp? Ha ha… Mày tự ngã đập vào góc bàn, dẫn đến sảy thai chết vì mất quá nhiều máu, liên quan gì đến tao!

Nói rồi Tôn Hà Anh giơ chân giẫm lên bụng Lâm Quán Quán, cười lạnh tanh, ngấu nghiến dồn sức xuống chân.

“Á…” Lâm Quán Quán gào lên thảm thiết, theo bản năng ôm lấy bụng, “Dừng lại! Bà dừng lại đi!”

“Lâm Quán Quán, mày đừng trách tao! Ai bảo mày là con gái của Tô Thanh Thanh, hai mẹ con mày là cái ngữ ti tiện, cứ phải chống đối với mẹ con tao bằng được! Tô Thanh Thanh cản đường tao, tao có thể giết chết bà ta, mày dám cản đường Vi Vi, tao cũng sẽ cho mày chết!”

Lâm Quán Quán rùng mình sửng sốt.

“Là bà hại chết mẹ tôi?”

“Phải thì đã sao?” Tôn Hà Anh lại tung một cú đá, nghe tiếng Lâm Quán Quán ré lên, bà ta cười mãn nguyện, “Bà mẹ xấu số của mày đang sống sờ sờ bị tao ném xuống biển làm mồi cho cá mập đấy! Tình cảm mẹ con mày thân thiết lắm mà, bây giờ tao sẽ tiễn mày xuống bầu bạn với bà ta!”

Dứt lời, Tôn Hà Anh lại hung hăng sút liên tiếp vào bụng Lâm Quán Quán.

Cả người lạnh toát, ý thức dần trở nên mơ màng, cô đã không còn cảm nhận được đớn đau nữa!

Mùi máu tanh nồng bốc lên, máu ở thân dưới chảy không ngừng, chiếc váy dài màu trắng nhuộm đỏ máu tươi, ướt đẫm.

Đôi mắt mệt rã rời chất chứa mối hận thấu từng chút bị bóng tối bao phủ dần rồi nuốt chửng!