Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 2: Chạm phải ánh mắt nhau



Cảnh tượng diễn ra trong chốc lát nhưng lại khiến fan điên cuồng thấy rõ. Đối với họ sự cố này của cô chính là niềm may mắn tu mấy đời cũng không hết.

Nhưng đối với Phương Linh, vốn không phải là fan của Bạch Tử Hàn sẽ chỉ cảm thấy quê một cục mà thôi.

Cô vốn dĩ không biết tiếng trung nên không hiểu anh nói gì, chỉ vội đứng nghiêm chỉnh lại, nói " Cảm ơn" bằng tiếng anh rồi nhanh chóng lùi lại.

Bảo vệ đã nhanh chóng kiểm soát được tình hình, Bạch Tử Hàn an toàn đi vào bên trong mà không mất miếng thịt nào.

Gia Mỹ vừa thấy Phương Linh lùi lại liền lập tức kéo lấy cô về phía mình, hai mắt mở to đầy ngưỡng mộ.

"Oa, Linh Linh của mình sao lại may mắn như vậy chứ, mới gặp lần đầu liền được ôm rồi. Ngực anh ấy thế nào, có phải rất rắn chắc không?" Gia Mỹ kích động nói liên tục không ngừng.

Phương Linh cảm thấy hai tai mình ù ù, xung quanh toàn những tiếng la hét của fan nữ cộng thêm cô bạn đang không ngừng lải nhải, thật sự là hành hạ lỗ tao người khác mà.

"Mau vào trong đi, chẳng phải có buổi kí tặng tên trước khi trình diễn sao." Phương Linh lười phải trả lời Gia Mỹ, quay người đi vào trong theo đám đông.

Gia Mỹ vội đuổi theo khoác lấy tay cô đi vào trong.

Bên trong hội trường nhỏ hơn ở bên ngoài nên cảm giác chật chội hơn vừa nãy rất nhiều. Ai cũng nhanh chân dành vị trí gần để được kí tên.

Bên trong đã chuẩn bị một chiếc bàn và một cái ghế dành cho Bạch Tử Hàn có thể ngồi kí tên cho fan, xung quanh là 4 người vệ sĩ cao to, lực lưỡng.

Lần này fan không còn chen lấn xô đẩy điên cuồng như vừa nãy nữa mà tuân thủ xếp thành hai hàng dọc trải dải vô tận.

Vì vào sau nên Phương Linh và Gia Mỹ chỉ có thể chấp nhận xếp ở sau cùng.

30 phút trôi qua, khoảng cách từ bọn cô đến chỗ Bạch Tử Hàn vẫn còn rất xa xôi.

Phương Linh chỉ cảm thấy hai chân tê rần, cả cuộc đời cô chưa bao giờ phai đứng lâu như vậy. Suốt 4 tiếng đứng chờ, giờ lại tiếp tục đúng đợi để được kí tên.

Cô chịu hết nổi, quay ra đằng sau nói với Gia Mỹ.

"Mình ra kia ngồi đợi cậu, khi nào xin được thì nhắn tin cho mình." Phương Linh dứt lời liền đi ra khỏi hàng, đi đến hàng ghế chờ cách đó khá xa.

Dù sao cô cũng không phải fan, cũng không có hứng thú mấy cái chữ kí.

Trong lúc ngồi chờ Phương Linh lấy điện thoại ra lên mạng đọc bình luận của độc giả. Việc cô thích làm nhất chính là đọc được những bình luận của độc giả nhận xét về truyện của mình, dù khen hay chê cô đều rất đón nhận.

Thoáng chốc đã gần hai tiếng trôi, Phương Linh xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, cất điện thoại vào trong túi. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Tử Hàn, ở khoảng cách này cô có thể nhìn rõ dáng vẻ của anh ngồi trên ghế, lưng thắng đứng, bàn tay nổi lên đầy gần xanh, mạnh mẽ kí lên trên giấy mà fan đưa cho mình.

Nhớ lúc nãy đôi tay đó đã ôm lấy eo cô, giúp cô thoát khỏi tình cảnh ngã sấp mặt. Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng, đang định quay mặt đi thì Bạch Tử Hàn không biết vô tình hay cố ý lại nhìn về phía này, vừa vặn chạm vào ánh mắt của cô.

Phương Linh cảm thấy như có điện giật từ dưới chân lên, cô vội quay mặt đi. Liêm sỉ, liêm sỉ, Linh ơi.

Thời gian biểu diễn sắp đến gần nên ban tổ chức thông báo dừng buổi kí tên lại để Bạch Tử Hàn có thời gian chuẩn bị để trình diễn.

Các fan không được kí tên đều cảm thấy thất vọng, trong đó có cả cô bạn của cô, Gia Mỹ.

Nhìn gương mặt xị ra như bánh bao thiu của Gia Mỹ, Phương Linh vỗ vai cô bạn an ủi.

"Không sao, để lần sau cũng được mà."

"Lần sau là lúc nào thì cậu không nói." Gia Mỹ chán nản nhìn cô.

Phương Linh cười ngượng, không biết phải nói gì thêm.