Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 7



EDITOR: TINH HÀ VỸ LINH

BETA: MOYUU

- o0o-

Văn Tranh ngồi xuống, Sơn Vũ Dục La xáp lại hỏi: "Tiểu Z từng chơi phó bản này rồi sao?"

Làn đạn lướt nhanh đến mức không thấy rõ chữ, Văn Tranh tạm thời tắt nó đi, rồi nhìn về phía Sơn Vũ Dục La "Chưa từng."

"Trùng hợp vậy." Sơn Vũ Dục La nói: "Không ngờ cả bốn streamer chưa ai chơi phó bản này, hèn gì cậu đến đây cũng không nhanh lắm."

Tâm trạng của Hiên Viên Thiên Lộ có vẻ không được tốt lắm, ném bộ đàm Hello kitty trong tay lên bàn, vang lên tiếng lạch cạch.

"Không nhanh lắm cái gì, rõ ràng là quá con mẹ nó chậm."

"Thiên Lộ!" Sơn Vũ Dục La lớn tiếng chặn họng cậu ta lại, rồi nhìn về phía Văn Tranh, sắc mặt dịu xuống đôi chút "Xin lỗi, gần đây nhà cậu ta có việc, cho nên tâm trạng không tốt, đừng so đo với cậu ta làm gì."

Văn Tranh gật đầu, im lặng nghĩ, chuyện này không liên quan đến tôi.

"Không giải quyết xong tần bốn, thì không thể lên được tầng năm. Lúc đầu bọn tôi nghĩ chỉ có bốn tầng, không ngờ lại tìm được cầu thang lên tầng năm phía bên kia lầu bốn.

Văn Tranh ừ một tiếng, nói: "Tiểu Ngọc hành động khá chậm, hẳn phải đợi một lát nữa."

"Không sao." Sơn Vũ Dục La cười nói "Bọn mình tranh thủ sắp xếp manh mối một chút."

Ba người tóm tắt lại những gì mình trải qua.

Đều bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, tìm được răng sâu trong bộ xương khô, vị trí của nó là mật mã, sau đó mở khoá ra ngoài.

"Thiếu răng?" Văn Tranh nhíu mày "Của tôi là răng sâu bình thường."

"Tôi cũng thế." Cuối cùng Hiên Viên Thiên Lộ cũng nói chuyện đàng hoàng "Chỉ là hơi nghiêm trọng."

"Của tôi không nghiêm trọng." Văn Tranh bồi thêm.

Sơn Vũ Dục La đứng lên, lấy đâu đó trong phòng ra một cây bút, viết lên bản trắng: Mức độ sâu răng khác nhau.

Bộ xương ở tầng một của Văn Tranh, chỉ là một đường đen nhỏ.

Bộ xương ở tầng hai của Hiên Viên Thiên Lộ, nó đã lủng một lỗ.

Bộ xương ở tầng ba của Sơn Vũ Dục La, nghe nói mất luôn cả răng, mật mã ban đầu rất dễ tìm, ngay cả thằng đần cũng biết, làm hắn cứ nghĩ nó là bẫy gì đó.

"Nói như vậy, tuy rằng trước cửa phòng trà nước đều treo bảng [KHOA SÂU RĂNG] nhưng mức độ nghiêm trọng khác nhau. Mức độ nghiêm trọng dựa theo tầng lầu, vậy Ngọc....của Tiểu Ngọc hẳn là cái thiếu nhiều răng nhất." Sơn Vũ Dục La tổng kết.

"Địu, cái lỗ lớn vậy rồi mà cậu ta vẫn không thấy? Đánh bậy đánh bạ cũng trúng được." Hiên Viên Thiên Lộ ngả người ra sau, ngồi trên hai chân ghế, nhức đầu lắc qua lắc lại.

Văn Tranh im lặng quay đầu sang chỗ khác.

"Tạm thời bỏ qua tiểu Ngọc. Còn có một dụng cụ chủ chốt, nhật ký của Susan, hai người có mang theo không?"

"Có."

"Không."

Nhìn thấy Hiên Viên Thiên Lộ lại muốn nói gì đó, Sơn Vũ Dục La vội vã cắt ngang "Rồi rồi, cậu xem đi, xem của hai người bọn tôi có khác nhau chỗ nào không?"

Văn Tranh cầm hai cuốn nhật ký hồng phấn.

Mở của Hiên Viên Thiên Lộ ra trước, mới dòng đầu tiên đã không giống nhau.

Susan nói, mẹ của tớ lại tàn nhẫn đưa tớ đến phòng khám Wayne.

Cuốn của Sơn Vũ Dục La, dòng đầu tiên lại là mẹ lại lại.

Trình tiếng Trung của con bé này cũng đáo để lắm chứ.

Thậm chí có thể đoán luôn cuốn của tiểu Ngọc là lại lại lại.

Ngoài ra không còn gì khác nữa.

"Cho nên, Susan này bị sâu răng." Sơn Vũ Dục La chậm rãi phân tích, giọng nói thô trầm "Lần đầu cô bé đến đây, giấu dụng cụ đi, thành công thoát được chuyện phải trám răng, sau đó răng sâu nặng hơn, lại phải vào lần nữa, rồi lại vào, lại trốn...đó hẳn là nội dung của tầng thứ tư."

Hắn dùng một chút, nhìn Văn Tranh bên trái và Hiên Viên Thiên Lộ bên phải "Cho nên, khi đến tầng thứ năm, con bé thế nào?"

Văn Tranh im lặng nhìn thoáng qua tên phó bản [Giải cứu Susan].

Giải cứu thế nào? Cái gì mới được gọi là giải cứu.

Nếu lại giúp cô bé trốn nha sĩ nữa, sẽ rước lấy kết quả không tốt.

Hay bắt cô bé lại, vứt cho bác sĩ Wayne kia.

Trước khi bắt lại tốt nhất nên hành hung con bé cái đã.

Sau khi tổng hợp lại toàn bộ tin tức nhận được thì ba người câm nín rồi. Thời hạn đặt ra là một tiếng rưỡi mà giờ đã trôi mất một phần ba, vượt quá thời hạn đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại, mà nhiệm vụ thất bại thì sẽ có trừng phạt. Nói thật thì đối với cái trừng phạt này bọn họ chả ưa gì cho cam.

Nếu Đặng Phác Ngọc có thể xuất hiện đúng thời gian, thế bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian để giải quyết tầng năm. Nhưng giai đoạn chơi một mình này cấm liên lạc với nhau, chỉ đành phải chờ Đặng Phác Ngọc tự chui ra.

Ba người đàn ông, ngồi đây, cảnh tượng này không hề đẹp chút xíu nào.

Sơn Vũ Dục La ngẩng đầu muốn nói gì đó rất nhiều lần nhưng không tìm được chuyện để nói, Văn Tranh cũng muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng nghĩ đến một đề tài không bao giờ lỗi thời.

"Hai người, có nuôi mèo không?"

Sơn Vũ Dục La và Hiên Viên Thiên Lộ đều dùng ánh mắt bất ngờ nhìn anh.

"Không phải cậu không thích mèo à?" Sơn Vũ Dục La hứng thú hỏi anh.

Sao anh biết rõ vậy? Chẳng nhẽ hashtag của tôi trong giới là không nuôi mèo hay gì. Văn Tranh im lặng nghĩ.

"Nhặt được, không tiễn nó đi được, bèn nuôi."

Người mà Văn Tranh biết, chỉ cần nhắc đến mèo, chắc chắn bọn có có thể xổ ra một tràng siêu dài, nhưng Sơn Vũ Dục La lại ném chủ đề về phía anh.

Văn Tranh mới nuôi mèo có một ngày, chuyện để nói cũng chỉ có mỗi món cá hộp kia, nói xong cũng im luôn không biết nói gì nữa.

Sơn Vũ Dục La phát hiện Văn Tranh hơi ngượng, bèn săn sóc nói: "Hiện tại tôi không nuôi mèo. Lúc nhỏ trong nhà có nuôi một con, nhưng sau đó nó chết, vì quá đau lòng, nên không nuôi nữa."

Hắn sầu não thở dài "Cho dù nuôi con mới, cũng có cảm giác không giống con cũ."

Văn Tranh nghe xong có chút xúc động.

Ngày xưa anh cảm thấy, mèo chính là mèo. Nhưng sau khi có Đại Hắc rồi, anh đột nhiên phát hiện, Đại Hắc là mèo, nhưng mèo không phải Đại Hắc.

Đại Hắc là chú mèo duy nhất trên thế giới này, cho dù bây giờ lôi Clara đến trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ không chút do dự lựa chọn Đại Hắc.

Văn Tranh đột nhiên đứng dậy: "Tôi đi WC, sẽ quay lại ngay."

Sơn Vũ Dục La ngẩng người, phản ứng lại rất nhanh "Được, tranh thủ trong lúc chờ Tiểu Ngọc, chúng ta đi WC đi."

Văn Tranh tạm dừng livestream, sau khi cảm giác choáng váng như đang trong môi trường không trọng lực kết thúc, anh mở bừng mắt, kéo mắt kính 3D xuống.

Mắt hơi xót, Văn Tranh nghiêng đầu, chớp vài cái.

Lúc mở ra lần nữa, đối diện mắt anh là một đôi mắt vàng kim với con người dựng đứng.

"!"

Nếu Văn Tranh có lông, chắc giờ đây lông của anh đã xù lên gấp hai lần rồi.

Anh giật bắn người, tim đập bình bịch, máu dâng lên não, ngay cả đầu ngón tay cũng tê rần.

Đù mé.

Con mèo này bò ra hồi nào vậy.

Sao lại xích sát vào người mình thế?

Con mèo đen to bự nằm trên gối đầu, ngẩng đầu nhìn Văn Tranh. Nó không kêu cũng không có hành động gì khác, chỉ im lặng nhìn chằm chằm anh, vài giây sau, còn ngáp một cái như đang nói mình quá chán.

"..." Có ý gì?

Chán quá hả?

Văn Tranh tự nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Mình nằm đây chơi game, mèo lại không có gì làm, chán cũng đúng thôi.

Anh duỗi tay xoa mặt, xoay người xuống giường, mở máy cho mèo.

"Mày muốn xem cái gì? Mở thế giới động vật cho mày nha?"

Văn Tranh cởi trần, giọng nói hơi khàn, trên cổ đeo một sợi dây chuyền.

Mặt dây chuyền lớn khoảng một cái móng tay, hình dáng kì lạ, là nhiều khung hình vuông chồng vào nhau.

Anh mở máy chiếu. Sau khi xoay tròn nút vài lần, trên vách tường trắng bắt đầu xuất hiện phóng sự trên thảo nguyên.

Đại Hắc nhấc móng, dịch qua hai bước, Văn Tranh đi lại bế nó lên "Sao vậy, không thích?"

Đại Hắc lãnh khốc dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh bỉ của mình.

Văn Tranh: "..."

Sao mình hiểu hay vậy?

Lại đứng dậy đổi thêm vài kênh nữa, cuối cùng, máy chiếu ngừng ở một chương trình khoa học địa lý. Văn Tranh lấy chút quần áo cũ ra, chất đống bên cạnh, thả Đại Hắc vào.

"Đại Hắc, vầy thoải mái không?"

Hai mắt Đại Hắc đột nhiên trở nên sắc bén.

Văn Tranh không hiểu "Sao thế? Muốn đổi kênh à?"

"..." Đại Hắc nhe răng với anh.

"À, tên?"

Văn Tranh dịu dàng nói: "Thích không? Đại Hắc là tên mới của mày đó. Nhìn nè, thì ra mày thích nó đến thế."

Đại Hắc: "..................."

Văn Tranh đi ra khỏi WC, màn hình di động sáng lên, là thông báo tin nhắn.

Nhìn thoáng qua theo bản năng, không ngờ lại là thông báo theo dõi lẫn nhau và thông báo bạn có một tin nhắn từ người theo dõi của bản thân.

Cái tay đang tính lấy kính 3D ngừng lại, Văn Tranh quyết định mở Weibo trước.

@Sơn Vũ Dục La-Ái Miêu: Tiểu Z, cậu có số điện thoại của tiểu Ngọc không? Tôi nhớ quan hệ của hai người rất tốt.

Văn Tranh dừng một chút, nhắn lại: Có.

Sơn Vũ Dục La nhắn lại rất nhanh: Vậy cậu nhắn tin cho cậu ấy đi. Nói cậu ấy nghỉ ngơi một lát, hồi nãy tôi có xem livestream của cậu ấy một lát, cậu ấy vẫn còn đang tìm khe giấu đồ, cậu có thể nhắc nhở cậu ấy một chút.

Có thể nhận điện thoại trong game được, nhưng không thể chủ động gọi ra ngoài. Hiện tại Văn Tranh tạm ngừng, theo lý thuyết là có thể gọi điện thoại cho Đặng Phác Ngọc.

Văn Tranh chậm chạp gõ chữ, trả lời hắn: Ăn gian?

@Sơn Vũ Dục La-Ái Miêu: Đừng nói thế, vì hiệu quả buổi livestream mà thôi. Một phó bản không có nổi ngôi sao nào, cách chơi đã sớm hiện hữu trên khắp tinh võng, không đến mức đó. Hai người đều là streamer, nhiệm vụ của hai cậu không phải là khiến cho người xem vui vẻ sao?"

Câu này tuy hơi khó chịu, nhưng ngẫm lại cũng không sai.

Văn Tranh ngồi trên xuống mép giường, gió từ máy lạnh phả vào tấm lưng trần của anh, cảm giác hơi lạnh.

Anh suy nghĩ từ ngữ, muốn trả lời bằng một tin nhắn lễ phép chút, nhưng Sơn Vũ Dục La lại giành nói trước.

@Sơn Vũ Dục La-Ái Miêu: Nhưng cũng không sao, không gọi điện thoại cũng đúng. Hai cậu cứ dựa theo cách livestream bình thường đi, còn gần một tiếng lận mà.

Nghỉ ngơi một chút rồi quay lại, uống nhiều nước chút, nhớ uống nước ấm đấy, thời tiết gần đây hơi lạnh.

Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm, ấm lòng.

Anh không có gọi điện thoại cho Đặng Phác Ngọc, mà nghe lời uống ngụm nước, sau đó leo lên giường nằm trở lại.

Đại Hắc ngoan ngoãn nằm trong cái ổ nhỏ dựng tạm của nó, Văn Tranh duỗi tay sờ thử sống lưng mèo bự.

Mịn màng vô cùng.

Hai tai mèo giật giật.

Văn Tranh đeo mắt kính lên, vào game lần thứ hai.

***

Hiên Viên Thiên Lộ vẫn chưa vào, tia sáng xanh hiện lại, cơ thể cao to của Sơn Vũ Dục La xuất hiện trong tầm mắt Văn Tranh.

"Quay lại rồi? Khi nãy tôi có vào phòng livestream của tiểu Ngọc nhìn một cái."

Văn Tranh ừ một tiếng, nói tiếp "Cậu ấy làm đến đâu rồi?"

"Ha ha ha, đang tìm chỗ giấu nhíp."

Khóe miệng Văn Tranh giần giật, anh không quen kiểu đối thoại biểu diễn này lắm.

"Tôi cũng tìm rất lâu."

Sơn Vũ Dục La thấy bầu không khí tốt lên nên ngừng lại, tiếp tục cùng chờ người với Văn Tranh. Bầu không khí đang rất im lặng, Văn Tranh đột nhiên nghe thấy cái gì đó.

"Sao vậy?" Thấy Văn Tranh đột nhiên ngồi thẳng dậy, Sơn Vũ Dục La hỏi anh.

Văn Tranh đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, đi đến cánh cửa treo bảng [KHOA SÂU RĂNG] siêu to khổng lồ, kề sát lỗ tai lên.

Lát sau, anh nói: "Có thể nghe được." Lời còn chưa dứt, đã đạp lên cửa cái rầm, cánh cửa bật mở.

Sơn Vũ Dục La hoảng sợ: "......"

"Má nó!!! Anh Tranh!!! Là anh phải không!!"

Đặng Phác Ngọc cách cánh cửa hô lớn: "Anh Tranh của em á á á á cứu cứu em với, rốt cuộc cái nhíp nó ở đâu vậy!"

Văn Tranh hét sâu, lấy hơi thật sâu rồi quay đầu vào kẹt cửa, hét lớn "Khe ghế–!"

"A a má nó chứ biết thế em đã đi sờ rồi!"

Tiếng bước chân đi xa, Văn Tranh thở gấp, Sơn Vũ Dục La há hốc mỏ.

Lát sau hắn mới phì cười "Như vậy cũng được nữa hả!?"

Năm phút sau, cuối cùng Đặng Phác Ngọc cũng tìm được cách mở cửa, vừa mở cửa phòng họp đã nhào lên người Văn Tranh, kêu gào: "Anh Tranh của em a a a em sắp điên rồi! Sao lại bị vứt ở cái chỗ kia chứ!"

Văn Tranh có thể nói gì bây giờ, chỉ có thể im lặng câm nín mà thôi.

Hiên Viên Thiên Lộ khó chịu: "Cậu bị đần à? BOSS dừng kế bên cái ghế nha đó lâu như vậy, gợi ý kiểu này ngay cả học sinh tiểu học cũng đoán được."

Đặng Phác Ngọc trợn tròn mắt "BOSS của tôi không có ngừng, tôi nhìn bằng cách nào?"

"Sao có thể?"

"Thật!" Đặng Phác Ngọc giận dữ "Tôi vừa đi ra đó đã đối mặt với nó, sau đó bị nó dí ba vòng, mãi đến khi chạy về phòng bắt đầu trốn mất năm phút, nó mới đi!"

Ba người "..."

Văn Tranh đã sớm biết phong cách ngu si đần độn của Đặng Phác Ngọc, mệt mỏi xoa xoa ấn đường, là người đầu tiên lên tiếng: "Đi thôi."

Susan còn đang ở tầng năm chờ bọn họ giải cứu.

Vượt phó bản quan trọng hơn, không cần thiết phải lo về Đặng Phác Ngọc nữa.

Hậu trường nhỏ:

Đại Hắc:...Vợ tương lai của ta sao nằm bất động vậy, để ta xem anh ta chết hay chưa.

HẾT CHƯƠNG 7