Nông Kiều Có Phúc

Chương 6: Hèn mọn



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sau khi ăn xong, Vương thị rửa chén. Rồi ngồi trên giường khiêu sáng ngọn đèn nhỏ, lại bắt đầu làm việc thêu thùa. A Lộc dẫn Đại Bảo múc một ít nước vào trong nồi, đặt trên bếp lò bên trong lửa nhỏ.

Sau đó, A Lộc và Đại Bảo cũng leo lên giường ngồi, lấy ra một bản sách cũ soi dưới ánh đèn đọc chữ, Trần Danh dạy bọn họ. Chỉ có Trần A Phúc ăn không ngồi rồi cách ngọn đèn xa nhất, ngồi ở trên ghế, nhìn những người kia đang làm việc và học tập.

Vốn Trần A Phúc muốn đi trong sân hoạt động gân cốt một chút, nhưng Vương thị cùng Trần Đại Bảo đều không muốn, sợ nàng té.

Bọn họ đọc sách là Thiên Tự Văn, rất rõ ràng Trần A Lộc đọc không được trôi chảy như Trần Đại Bảo. Có một ít Đại Bảo hình như đã thuộc, nhưng vì chờ A Lộc, hắn vẫn rất có kiên nhẫn đi theo A Lộc cùng nhau đọc nhiều lần. Cũng không phải là Trần A Lộc ngốc, mà là Trần Đại Bảo quá thông minh. Hắn vừa vặn mới bốn tuổi, thật sự là một thiên tài nhỏ.

Không trách được Trần Danh không giống tráng hán nông dân, thì ra còn biết chữ.

Nhìn thấy Vương thị nheo con mắt lại, Trần A Phúc nghĩ tới phải nhanh chóng rèn luyện tốt thân thể, giải thoát bà ra khỏi làm việc thêu thùa vào buổi tối. Lại tiếp tục như vậy nữa, dùng không được vài năm thì sẽ thành người mù.

Việc thêu thùa Vương thị làm được rất tốt, nhưng bà nhận đều là một ít khăn tay tinh xảo, hà bao và vật nhỏ, lớn nhất cũng chỉ là quạt mặt tròn. Có lẽ, loại vật này thêu được mau, kiếm tiền cũng nhanh đi.

Còn có A Lộc què chân, nếu như là bị ngã, phải nghĩ biện pháp dùng tiền tìm đại phu giỏi chữa trị.

Thời khắc Trần A Phúc như đi vào cõi thần tiên, ngoài cửa sổ Yến Tử lại náo loạn lên. Dưới mái hiên có một cái tổ chim én, bên trong có hai con Yến Tử. Nàng lại nghĩ tới con Yến Tử trong mộng kia, liên tưởng đến văn không gian, nàng đột nhiên có chút mừng thầm, không phải là nàng mang không gian đến làm ruộng chứ? Linh vật tiểu Yến Tử ở trong không gian không ra được, cũng có thể táo bạo oán giận nàng rồi.

Chỉ có chờ đến khối thân thể này sau khi khôi phục mới dễ tìm đáp án.

Nghĩ đến không gian cùng linh vật, tinh thần Trần A Phúc hơi run lên, phải nhanh rèn luyện thân thể, đi tìm thỉnh cầu không biết đáp án.

Nàng đứng i lên đi đến cạnh bàn đất, ngồi kề bên Trần Đại Bảo, cũng theo Trần Đại Bảo cùng Trần A Lộc lớn tiếng niệm lên. Dạng này, không chỉ vì tìm được chỗ ra về sau chính mình sẽ biết chữ, cũng rèn luyện da thịt cuống họng cùng khoang miệng, đầu lưỡi. Chỉ là, thanh âm như chiêng vỡ của nàng xen lẫn ở trong hai thanh âm tiểu nam sinh thanh thúy dễ nghe, tỏ ra đột ngột khác thường.

Người cả nhà không chỉ không ghét bỏ nàng, lại là mừng rỡ dị thường.

Đại khái giờ hợi, trừ Vương thị muốn đẩy nhanh tốc độ ra, những người khác muốn nghỉ ngơi.

Trần A Phúc đành mặt dày để hai đứa bé múc nước rửa mặt cùng nước rửa chân cho nàng, tự mình rửa mặt cùng chân, tự mình cởi xiêm y. Còn làm Trần Đại Bảo cảm động đến rối tinh rối mù, thẳng khen ngợi nàng: "Nương thật là giỏi, đều không cần Đại Bảo và tiểu cữu cữu hỗ trợ."

Nhưng mà, chân vẫn là tiểu chính thái giúp đỡ cọ rửa. Bởi vì nàng vừa nhấc chân, thân thể liền không nghe lời đổ lên trên giường, thiếu chút nữa đá Đại Bảo té ngã. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Đại Bảo đắp chăn mền lên cho nàng, còn mình thì ra ngoài rửa mặt cùng chân xong, mới lên giường chui vào chăn. Trần A Phúc nhân thể kéo hắn vào trong lòng, như ôm gối ôm đời trước. Chỉ là, cái gối ôm nhỏ này quá gầy, một chút cũng không mềm mại, còn có chút cấn người.

Cánh tay mảnh nhỏ của Đại Bảo cũng ôm Trần A Phúc, nói: "Mẫu thân, không phải là nhi tử giở trò, nhi tử muốn liên tục làm nhi tử của nương, nhi tử sẽ thật rất hiếu thuận nương, còn sẽ dưỡng lão cho nương."

Trên bàn cơm, Trần Danh và Vương thị dặn dò bọn họ tạm thời không cần nói ra chuyện bệnh tình của Trần A Phúc chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù chưa nói nguyên nhân, nhưng tiểu tử nhạy cảm vẫn đa tâm. Hắn hy vọng nương hết bệnh, nhưng hắn lại sợ nương hết bệnh rồi, thái mỗ cùng đại mỗ mỗ (chính là bà nội và đại bá mẫu của A Phúc), cô cô A Cúc sẽ đuổi hắn đi, không cho hắn làm nhi tử của nương. Các bà, còn có một số người trong thôn, đều nói hắn là dã hài tử (con hoang) Trần gia nhặt được để dưỡng lão cho ngốc tử.

Trần A Phúc an ủi hắn: "Ừ, Đại Bảo là - - nhi tử của nương, ai cũng - - không thể thay đổi." Mặc dù nói rất chậm, coi như là nói năng có khí phách.

Tiểu tử nghe, cảm động mà vùi cái đầu nhỏ vào trong lòng Trần A Phúc.

Trần A Phúc lại hỏi: "Ông ngoại - - còn nhận biết chữ?"

Trần Đại Bảo nói: "Đúng vậy. Thái mỗ thường nhắc tới, trước kia thời điểm ông ngoại còn là học trò nhỏ, nếu không phải bị bệnh phổi, nhất định sẽ làm cử nhân lão gia..." Lại đắc ý nói: "Nương, kỳ thật Thiên Tự Văn con đã thuộc một nửa, Tam tự kinh và Bách gia tính đã thuộc toàn bộ rồi, chỉ là không hoàn toàn nhận thức chữ bên trong, cũng không viết chữ."

"Nhi tử - - giỏi, đặc biệt giỏi." Trần A Phúc khen. Hài tử chính là phải khen, huống chi đứa bé này vốn là thông tuệ đến nhân thần cộng phẫn. Lại nói: "Về sau - - nương hết bệnh rồi, thì mua - - giấy và bút mực, cho Đại Bảo - - đi học."

Trần Đại Bảo cao hứng đến phải chui cái đầu nhỏ từ trong ngực nàng đi ra, mở to hai mắt nhìn nàng, hỏi: "Thật sao?" Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ rơi vào đáy mắt hắn, hiện ra đôi mắt càng thêm sáng ngời rực rỡ.

Hắn hoàn toàn tín nhiệm đối với ngốc nương của mình.

"Ừ." Trần A Phúc đáp ứng.

Đại Bảo hé miệng vui mừng một trận, còn nói: "Nếu như nương kiếm được tiền, vẫn là trước chữa lành chân cho tiểu cữu cữu. Thái mỗ vẫn luôn nói, cũng bởi vì nuôi dưỡng ăn hai người không ngồi rồi chúng ta, mới không có tiền thừa xem bệnh cho tiểu cữu cữu..."

Tiếng nói càng ngày càng thấp, rất nhanh truyền đến tiếng ngáy.

Trần A Phúc còn muốn hỏi hỏi nguồn gốc chân A Lộc là què như thế nào, nhưng nó đã ngủ. A Phúc rất khuya mới ngủ được, nàng nhắm mắt lại nghĩ tới nỗi băn khoăn, còn làm vận động khoang miệng, há mồm, ngậm miệng, vươn đầu lưỡi...

Một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau, Trần A Phúc bị một trận gà gáy tiếng chim hót đánh thức. Ánh mặt trời mờ sáng, tia nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ rọi vào.

Trần A Phúc nghiêng người, Đại Bảo còn chưa tỉnh. Hài tử này lớn lên thật là đẹp mắt, làn da trắng sáng, mày rậm nghiêng, đôi mắt nhắm thật dài hơi cong lên, lông mi vừa cong lại dài, cái mũi nhỏ mà rất thẳng, môi mỏng góc cạnh rõ ràng, trên cằm nhỏ còn có một rãnh nhỏ nhẹ nhàng. Cái cằm này ở hiện đại được coi là rãnh cằm mỹ nhân.

Thật sự là một một tiểu mỹ nam tử ngàn năm có một. Nàng đời trước nhìn rất nhiều điện ảnh truyền hình, còn chưa có thấy qua ngôi sao nhỏ tuổi nào xinh đẹp như thế. Từ hiện đại đến cổ đại, như thế tính xuống, có thể không phải là một ngàn năm sao. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Không được hoàn mỹ chính là quá gầy.

Hắn thỉnh thoảng chu môi một cái, lại còn nỉ non lên tiếng. Lúc này nó mới giống như một tiểu hài tử thật sự, ban ngày nó quá thành thục, thành thục đến làm cho người ta đau lòng.

Còn may nam oa này ban ngày mặc quần áo rách nát, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bẩn, mới không xuất sắc như vậy.

Đại Bảo không biết rõ đang nằm mộng gì, chân mày cau lại, lại lầm bầm một câu: "Nương, nương, đừng bỏ con..."

Trần A Phúc khẽ thở dài một hơi. Ngẫm lại cũng đúng, nhỏ như thế thì biết mình là nhặt được, còn làm con trai cho một ngốc tử. Chính là thân phận hèn mọn như thế, còn sợ lạc mất, sợ bị đuổi ra khỏi cửa, từ đây không nhà để về. Cho nên, nó muốn nịnh nọt mỗi người, đặc biệt là nương ngốc này, nó muốn này có một vị trí ở trong nhà... Cho dù có Trần Danh cùng Vương thị che chở, nó vẫn cảm thấy chính mình là cầu sinh tồn ở trong khe hẹp, sống phải cẩn thận.

Hết chương 6.