Nông Kiều Có Phúc

Chương 179: Lúc nào thì không trắng trắng.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Ngụy thị khó xử cười nói: "Lão hầu gia nghe nói cô làm nồi lẩu ăn ngon, hôm nay buổi trưa liền muốn ăn. Nhưng hôm nay là đại niên mùng hai, không tốt ghé chơi, cho nên có thể thỉnh A Phúc dời bước đi Đường Viên làm hay không?"
     
Nàng thật thẹn mà nói, ngày hôm qua lão gia tử liền nói phòng bếp nhà mình làm món ăn không ăn ngon như Trần A Phúc làm, cùng tỷ muội đều muốn đến Lộc Viên ăn cơm, bị đại gia khuyên lại. Hôm nay lại muốn đến, lại bị đại gia ngăn cản lại. Đại gia nói, nơi nào có cái lý mồng một mồng hai đầu năm chạy tới nhà người ta ăn cơm...
     
Trần A Phúc cười nói: "A, lúc này đã hơi trễ, làm nồi lẩu nếu như nước canh nấu không đậm đặc, thì không ra được mùi thơm. Như thế đi, ta đi xào chút thức ăn cho lão gia tử nhà tẩu, để buổi trưa ông ăn. Buổi chiều thời gian sung túc, ta lại điều chế nồi lẩu?"
     
Ngụy thị cười nói: "Vậy thì tốt hơn. Mấy nô tài ngu dốt chúng ta, hầu hạ chủ tử không tốt, ngược lại làm cho A Phúc chịu liên lụy."
     
Trần A Phúc khiêm tốn vài câu, đi phòng bếp cắt một xấp dày cọng hoa tỏi non, còn cầm một ít hộp "Mảnh khang", cùng Ngụy thị và hai người hộ viện Ngụy thị mang đến cùng nhau ra cửa.
     
Ra cửa mới vừa đi vài bước, một ông già liền từ bên kia một thân cây chuyển qua ngăn trở đường đi các nàng.
     
Lão nhân con mắt đục ngầu nhìn nhìn Trần A Phúc, hỏi: "Ngươi là A Phúc đi?"
     
Trần A Phúc nhìn chằm chằm xem xét, lão nhân này đại khái năm mươi mấy tuổi, mặc áo dài bông vải màu xám, mang mũ bịt tai. Trường bào và mũ bóng loáng, không biết mặc bao nhiêu ngày. Nếp nhăn trên mặt vừa nhiều lại thâm sâu, một bộ dáng bức khổ đại cừu thâm, còn có hai phần treo giống cùng Vương thị. Liền đoán được hắn là ai.
     
Trần A Phúc lạnh giọng hỏi: "Ông là ai? Đứng ở bên ngoài nhà ta làm gì?"
     
Vương lão hán nhếch miệng cười cười, nói: "A Phúc, ta là ông ngoại ruột thịt của ngươi. Hôm nay không phải là đại niên mùng hai sao, ta đặc biệt đến đón nương ngươi cùng một nhà các ngươi đi nhà ta ăn bữa cơm." Thái độ đặc biệt hèn mọn, vừa nhìn chính là nam nhân trứng mềm đứng không lên nổi.
     
"Ông ngoại?" Trần A Phúc cười lạnh hai tiếng, nói: "Trước đến giờ ta không nghe ta nương đề cặp qua ông ngoại ta, ta vẫn cho là lão nhân gia hắn đã không ở trần gian. Nếu như hắn còn sống, như thế nào có thể mặc kệ nương ta bị mẹ kế bán hai lần? Như thế nào có mặc kệ tiểu cữu cữu của ta mới sáu tuổi liền bị mẹ kế bán?"
     
Vương lão hán nghe vậy, tựa như cũng khó chịu, trong mắt đục ngầu tuôn ra nước mắt. Hắn dùng tay áo xoa xoa nước mắt, nói: "Ta cũng không có cách nào, ta, ta không thể trêu vào đàn bà Đinh thị chết tiệt kia. Lại, nói sau, nương ngươi sau khi gả cho cha ngươi, cuộc sống không phải là càng ngày qua càng tốt sao? Ngay cả sân lớn như vậy đều xây lên nổi. Nói không chừng, cậu ngươi rời khỏi cái ổ nghèo chúng ta kia, cuộc cũng sẽ càng nhiều càng tốt..."
     
Trần A Phúc ngay cả dục vọng muốn nói chuyện với hắn cũng không có, trực tiếp ngắt lời hắn nói: "Ông không cần đi tìm nương ta, nương ta và chúng ta cũng sẽ không đi nhà ông." Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Tiểu cữu cữu của ta bị các ngươi bán đi nơi nào?"
     
Vương lão hán cổ họng ấp úng xích nói ra: "Ta cũng không biết, ta hỏi qua Đinh thị, mụ không nói cho ta biết, chỉ nói bán đi trong thành hưởng phúc."
     
Trần A Phúc bi phẫn không chịu nổi, thanh âm cũng lớn lên: "Bị bán là nhi tử của ông, không phải là một con heo, một con gà nhà ông. Hắn bị bán đi nơi nào, ông một chút cũng không quan tâm? Cũng không tìm cách đi hỏi thăm một chút?" ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
     
Thấy bộ dáng Vương lão hán đầy mặt mờ mịt, Trần A Phúc lắc đầu nói: "Ông đi đi, ta không muốn nói chuyện với ông, bởi vì ông không xứng. Cũng không cho ông đi nhà ta quấy rầy nương của ta, bởi vì ông lại càng không xứng."
     
Nàng vừa nói dứt lời, bên cạnh hai "Hộ vệ" trợn mắt với Vương lão hán, Vương lão hán hù dọa bị lảo đảo, vội vàng chạy chậm rời khỏi bọn họ.
     
Đây là một người nam nhân cùng phụ thân như thế nào! Không trách được nương Vương thị trước khi chết, thà rằng phó thác tiểu nhi tử cho đại nữ nhi chỉ có bảy tuổi, cũng không yên tâm người trượng phu này.
     
Nghĩ đến bà ngoại vô duyên gặp mặt, Trần A Phúc cũng có chút lòng chua xót. Có thể dạy bảo Vương thị được thiện lương, tài giỏi, thông tuệ dạng này, cũng có thể là một nữ tử thông tuệ tài giỏi đi? Như thế nào sẽ gả cho một người nam nhân hồ đồ như vậy, bất lực lại bất lực.
     
Cổ đại hôn nhân biến thái, tuyệt đại đa số nam nữ tiến vào động phòng mới là lần đầu tiên gặp mặt. Tiến vào động phòng, chồng mình lại như thế nào, một cô gái yếu đuối làm gì được đây? Chỉ có nhận mệnh.
     
Nhìn qua bóng lưng biến mất ở trên  đồng ruộng, Trần A Phúc mới thở ra một ngụm uất khí, nói: "Đi thôi." Sau đó, đi đến Đường Viên.
     
Nàng nhìn thấy trong mắt Ngụy thị không rõ một màn kia, vừa đi vừa nói chuyện: "Có vài người có lẽ sẽ cho rằng ta làm như thế là bất hiếu. Nhưng ta chính là không thể có tôn kính đối với cái người kia cho dù mảy may, bởi vì hắn không xứng, hắn là người cha làm bậy."
     
Ngụy thị vội vàng nói:, "Không có, ta cũng hiểu muội..."
     
Tiến vào Đường Viên rồi, các nàng trực tiếp đi Di Nhiên Viện Sở Hàm Yên trụ. Ngụy thị nói, hai ngày này hai ông cháu kia trừ buổi tối ngủ, ban ngày đều là ở bên đây bồi tỷ muội chơi. Hôm nay các nàng sẽ nấu cơm ở phòng bếp nhỏ Di Nhiên Viện.
     
Còn chưa tiến vào Di Nhiên Viện, có thể nghe được tiếng cười cởi mở của Sở lão hầu gia, cùng với tiếng kêu to của Thất Thất và Hôi Hôi.
     
Trần A Phúc đầy mặt mờ mịt, hai vật nhỏ nhà mình chạy tới đây lúc nào?
     
Tiến vào cửa chính, chứng kiến kia tổ tôn ba người đều đứng ở trong sân, bọn họ đang xem Thất Thất và Hôi Hôi chơi đùa.
     
Sở Hàm Yên nhìn thấy Trần A Phúc đến, vui vẻ như tiểu Yến Tử chạy chậm tới nàng, trong miệng hô: "Di di, di di, tỷ muội nhớ..."
     
Thất Thất và Hôi Hôi không hề động, nhưng trong miệng cũng hô theo: "Di di, di di."
     
Trần A Phúc cười ngồi xổm xuống, trong tay nàng cầm đồ, cũng không thể ôm tiểu cô nương, chỉ có thể vươn cánh tay ra chờ Sở tiểu cô nương bổ nhào vào trong ngực nàng. Nàng cười nói: "Di di cũng nhớ tỷ muội, rất nhớ rất nhớ."
     
Chờ tiểu cô nương cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng nàng, Trần A Phúc đứng lên. Tiểu cô nương kéo váy nàng, rất là kinh diễm nói: "Di di, trắng trắng."
     
Hôm nay Trần A Phúc mặc là bối tử sa tanh hồng đào tà áo trang trí lông thỏ, váy dài đỏ thẫm thêu trang trí hình vẽ phượng. Mặc dù không trang điểm, nhưng xiêm y màu đỏ phụ trợ mặt nàng trắng mịn được giống như hoa đào tháng ba.
     
Nghe lời nói của tiểu cô nương, Trần A Phúc cúi đầu nhìn tiểu cô nương cười nói: "Thời điểm nào thì di di không trắng trắng?"
     
Nàng nói vốn là câu nói đùa, nhưng tiểu cô nương không biết rõ, trực giác di di lại ra cho mình một cái vấn đề. Liền rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại nghĩ không ra, bĩu môi nói: "Đúng vậy, cái... thời điểm nào đây? Tỷ muội... Cũng không biết..." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Lão hầu gia cười ha ha nói: "Tiểu nha đầu, ngươi ra cho chắt gái ta chính là một vấn đề khó khăn nha." Rồi nói với Sở tiểu cô nương: "Chắt gái nhi, con nghĩ không ra, thì không cần nghĩ, cái này giải thích rõ Trần sư phụ lúc nào cũng đều là trắng trắng... Ừm, đẹp mắt."
     
Lão hầu gia lời nói đều chọc cười người trong sân, ngay cả Sở Lệnh Tuyên đều cười rộ lên. Hắn thực có chút buồn bực, cái nha đầu này da mặt có một chút dày, cho dù nàng nói là nói đùa, cũng là trước mặt mọi người khen bản thân đẹp mắt. Còn là bộ dáng quang minh lỗi lạc, một chút cũng không ngượng ngùng cùng làm ra vẻ.
     
Nhưng mà, hắn cũng không thể phủ nhận, nàng là thật sự rất đẹp mắt, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng hơn tuyết, mấu chốt là từ trong ra ngoài tản mát ra một cỗ thanh nhã trong veo...

Hết chương 179.