Nông Kiều Có Phúc

Chương 177: Tu hú chiếm tổ chim khách.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc dùng tay chọc chọc Kim Yến Tử, nói: "Bảo bối, mau dậy ăn cơm đoàn niên, ma ma tới với con."
     
Kim Yến Tử bỏ cánh xuống, nức nở nói: "Ma ma, hôm nay là một một ngày các người náo nhiệt, lại là một ngày người ta tịch mịch. Bây giờ người ta mới biết được, hưởng thụ tinh thần xa quan trọng hơn so với hưởng thụ vật chất. Cho dù người ta ở là kim ốc, nhưng hôm nay lại so ra kém hơn một con chó đất nhỏ trong thôn."
     
Thật đúng là già mồm.
     
Trần A Phúc dụ dỗ nói: "Con cũng bế quan không bao lâu nữa, tiếp qua không đến hai tháng, con có thể đi ra rồi. Được rồi, được rồi, xem một chút ma ma mang theo thức ăn ngon gì cho con. Nhấm nháp mỹ thực, cũng là một loại hưởng thụ tinh thần."
     
Kim Yến Tử vừa lăn lông lốc đứng lên, để Trần A Phúc dùng khăn giúp nó lau lau nước mắt, bắt đầu mổ thức ăn trong chén. Mới vừa ăn hai khối nhỏ, liền dừng lại, mắt đậu xanh nhỏ trừng Trần A Phúc nói: "Ma ma, người giấu giếm với người ta."
     
Trần A Phúc sững sờ, hỏi: "Giấu giếm? Giấu cái gì cái chứ?"
     
Kim Yến Tử quay đầu lại ghét bỏ nhìn thoáng qua bốn cái "cái bô", nói: "Sở nam chủ đưa cái gì tốt cho người? Người ta không chỉ nghe được tiếng cười đè nén của ma ma, còn nghe được thanh âm tinh tế đồ sứ va chạm. Ma ma, nói cho người biết, người ta không chỉ cái miệng lợi hại, lỗ tai cũng lợi hại. Chỉ nghe thanh âm, có thể phân ra vàng K cùng vàng ròng, đồ sứ thô và tinh tế. Sở nam chủ đưa cho người bộ trà cụ tốt, có đúng hay không, người vì cái gì không lấy đi vào đưa người ta làm cái bô? Người ta cũng không muốn nhiều, một cái là đủ."
     
Trần A Phúc gõ gõ miệng, nói: "Bảo bối, cho dù cho con một cái, năm cái khác ta cũng không thể dùng. Cũng không thể ta vừa uống một ngụm trà liền nghĩ đến con đại tiện ở trong đó đi, trong lòng không dễ chịu nha. Con trước chịu đựng một chút, hôm nào ta sai người đi phủ thành mua một cái chén trà tốt trở về."
     
Kim Yến Tử nghe, cũng không ăn cơm, ngồi xổm một bên lắp bắp nói: "Ma ma còn nói thích người ta, thì ra đều là nói dối. Chỉ một cái bô tốt cũng không bỏ được, về sau còn có thể trông cậy vào người cái gì đây?"
     
Nói xong lại thương tâm, tiểu thân thể cũng co rút lại.
     
Trần A Phúc cắn răng một cái ra không gian, từ trong rương tìm ra bộ trà cụ kia, cầm đi không gian.
     
Kim Yến Tử chứng kiến chén trà kia, cao hứng đến mặt mày hớn hở, thưởng thức một vòng, nói: "Ma ma, người ta biết rõ người là ma ma tốt, cũng nhận tình ma ma. Ma ma chuyển đám phân kia đi, ném văng mấy thùng nát kia, người ta ghét bỏ." Sau đó, liền đi ăn cơm.
     
Trần A Phúc chỉ đành nhận mệnh đi "Chăm chỉ", chịu khó đổi phân. Vật nhỏ giày vò người, bên trong bốn cái bô mỗi cái thùng đều kéo một chút. Nàng đều rót vào một cái trong chén trà, chứa phân hơn nửa chén trà.
     
Chứng kiến một ít phân bón này, nàng lại hé miệng cười rộ lên. Chút này, giá trị kinh tế giá trị và xã hội khẳng định vượt xa bộ trà cụ kia.
     
Trần A Phúc bồi Kim Yến Tử được có chút lâu, hơn nửa đêm mới trở về phòng. Nàng trước cất kỹ mấy chén trà kia, mới lên giường ngủ.
     
Buổi sáng, Trần A Phúc bị một trận tiếng ồn ào trong sân bừng tỉnh. Giống như hạ bão tuyết, bọn hạ nhân đang quét sân. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Trần A Phúc vén la trướng lên, trông thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã sáng choang. Nàng vội vàng đứng dậy, đánh thức Đại Bảo: "Đại Bảo rời giường, hôm nay con phải cùng cậu đại biểu nhà chúng ta đi chúc tết."
     
Trần Đại Bảo cũng còn nhớ cái nhiệm vụ vinh quang này, con mắt mở thật lớn.
     
Trần A Phúc lại cúi đầu hôn cậu một cái, cười nói: "Nhi tử, năm mới vui vẻ."
     
Đại Bảo cũng cười nói: "Mẫu thân, năm mới vui vẻ."
     
Tằng Tiểu Thanh bưng nước đứng ở cửa nghe thấy chủ nhân tỉnh, hô lên: "Đại cô nương, nô tỳ tới hầu hạ hai người."
     
Trần A Phúc khoác đồ ngủ đi ra mở cửa, để Tằng Tiểu Thanh mặc quần áo cho Đại Bảo.
     
Trần A Phúc mặc vào bộ quần áo mới đã sớm chuẩn bị tốt, áo nhỏ bằng lụa hồng đào, váy dài bông vải đỏ thẫm. Áo nhỏ cổ áo rất cao, eo thon thu được vừa vặn, một hàng khuy cài bươm bướm lớn màu băng lam làm trang sức, làn váy thêu một cành hoa sen quấn quanh. Trên đầu cắm vào cây trâm bạc, cùng hai đóa quyên hoa. Rửa sạch mặt, lại bôi chút hương son.
     
Nàng hiếm khi mặc được không khí vui mừng dạng này, tỏ ra tư sắc càng thêm xinh đẹp trắng mịn.
     
Tằng Tiểu Thanh mặc xong quần áo cho Đại Bảo nói: "Đại cô nương vừa ăn mặc lên như thế, thật là đẹp mắt."
     
Đại Bảo rắm thối nói: "Nương ta thời điểm nào cũng đẹp mắt như thế."
     
Tằng Tiểu Thanh cười khanh khách nói: "Là nô tỳ nói sai lời. Ta nói là, đại cô nương vốn là đẹp mắt, vừa ăn mặc như thế, còn dễ nhìn hơn tiểu thư đại gia đình nhiều, cũng đẹp mắt hơn nhị cô nương trong Hầu phủ. Sở nhị cô nương, chính là tiểu mỹ nhân kinh thành khó kiếm đấy." Lại nói: "Sao đại cô nương không tô son và vẽ lông mày? Nếu như đại cô nương trang điểm lên, trời ạ, vậy không phải hạ tất cả mọi người xuống à."
     
Bộ dáng nàng khoa trương chọc cười Trần A Phúc.
     
Trần A Phúc nói: "Ta làm gì phải hạ tất cả mọi người đi xuống chứ." Lại hỏi: "Sở nhị cô nương là khuê nữ phòng  nào?"
     
Tằng Tiểu Thanh nói: "Sở nhị cô nương là đích nữ Nhị lão gia, năm nay mười bốn tuổi. Nghe nói nhị phu nhân đang cố gắng chọn lựa con rể, muốn gả nhị cô nương cho một nhà tốt đây." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Trần A Phúc nhớ tới lời lẽ ngày đó Ngụy thị và Tằng thẩm lóe lên, lại hỏi: "Trong Hầu phủ kinh thành thật phức tạp đi?"
     
Tằng Tiểu Thanh tuổi nhỏ, hiện tại lại là nô tài Trần gia, nghe thấy chủ tử hỏi, liền đều đổ ra những gì biết rõ. Nói: "Kỳ thật, trước kia bên trong Hầu phủ kinh thành một chút cũng không nhiều người, trừ lão hầu gia ra, chính là một nhà Nhị lão gia. Nhị lão gia thân thể lại không tốt, căn bản không quản được nhị phu nhân... Nhưng mà, hiện tại tốt rồi, một nhà Tam lão gia trở về, nhị phu nhân cũng không tạo nổi sóng gió."
     
Trần A Phúc lại nghe không hiểu, buồn bực nói: "Hầu gia không ở trong hầu phủ sao? Hắn chỉ có một đứa con trai là Sở đại nhân?"
     
Tằng Tiểu Thanh nói: "Hầu gia đương nhiên không ngụ ở trong hầu phủ, hắn ở tại phủ công chúa. Đại gia còn có một muội tử, nàng đã lập gia đình. Đại cô nương ngẫm lại xem, Hầu gia không ở Hầu phủ, đại gia và tỷ muội cũng không ở Hầu phủ. Vậy bên trong Hầu phủ, trừ lão hầu gia ra, những người khác không phải là chủ nhân thật sự Hầu phủ, bọn họ một ngày nào đó sẽ bị phân đi ra, nhị phu nhân còn không thể nhân cơ hội mò nhiều mỡ à. Còn may ngoại viện đều là lão hầu gia cầm giữ, bà ấy chen vào không lọt."
     
Thì ra là tu hú chiếm tổ chim khách.
     
Trần A Phúc nghĩ đến Sở tiểu cô nương, lại hỏi: "Trước kia Yên tỷ muội cũng ngụ ở trong hầu phủ sao? Sở nhị phu nhân kia cũng đủ thất đức, không chỉ chiếm tiền tài người ta, còn lăn qua lăn lại hài tử người ta thành như vậy."
     
Tằng Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Không, tỷ muội trước ở tại phủ công chúa. Công chúa nói muốn để nhi tức phụ hiếu kính ở trước mặt nàng, đại nãi nãi khi còn sống cũng ở tại phủ công chúa. Sau đó tỷ muội được sinh ra, liên tục ở tại chỗ đó, về sau đại gia từ biên quan trở về, khai nha môn xây phủ ở Định Châu, mới đón tỷ muội ra."
     
Vị công chúa kia tệ hơn, đoạt lão công người ta, còn lăn qua lăn lại hài tử người ta thành dạng này. Không trách được Sở Lệnh Tuyên trốn đến nơi này, thân phận của hắn có cao hơn nữa, cũng không thể trêu vào công chúa.
     
Còn may nơi này cách xa kinh thành, tiểu cô nương chậm rãi đi ra thế giới chính mình...

Hết chương 177.