Nông Kiều Có Phúc

Chương 170: Học khôn khéo một chút.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần Thực trông thấy Nhị ca thân thể tốt, kích động đến vành mắt đều đỏ, hai huynh đệ cùng nhau tiến vào thượng phòng.
     
Trương thị từ phòng bếp cười đi ra, kéo Vương thị cùng đi phòng bếp làm việc, Trần A Đường và A Lộc dẫn Đại Hổ, Đại Bảo ở trong sảnh phòng ăn kẹo. Mấy người khác đều đi tây phòng thượng phòng, lão phu nhân dẫn ba con trai ngồi ở trên giường, người còn dư lại ngồi ở trên ghế dưới giường gạch, nghe Trần Thực nói chuyện của hắn ở phủ thành, Trần A Ngọc làm bổ sung.
     
Nhà Trần Thực đã thuê một cửa hàng lớn khác, cửa hàng là hai tầng lầu, lầu một là tửu quán kiêm bán nước sốt chuỗi thức ăn ra ngoài, lầu hai chuyên làm nước sốt chuỗi. Nước sốt chuỗi vừa tửu quán của mình bán, lại đi bán điểm độc quyền, thuê mười hai công nhân lao động giản đơn. Hắn nói hiện tại bạc không đủ, chờ về sau bạc kiếm nhiều rồi, sẽ mua cửa hàng lại.
     
Hồ thị là chạy hai đầu phòng bếp, tây phòng, gấp rút đến không thôi, rất sợ rơi mất một chút tin tức nhà Trần Thực.
     
Trước khi Trần Thực về nhà, lão phu nhân đã lén lút gõ Hồ thị, nói mụ còn dám công khai âm thầm quản Trần Thực đòi hỏi cái gì, đều nói cho Trần Nghiệp mấy chuyện trước đây mụ làm, để Trần Nghiệp hưu mụ. Trần Nghiệp và Trần A Quý cũng dạy Hồ thị không ít, để mụ không cần lại tùy ý đòi hỏi, nếu không tình huynh đệ sẽ càng lúc càng mờ nhạt.
     
Cho nên, câu "Ngươi không thể tự mình phát tài, cũng nên mua cửa hàng cho đại ca ngươi" nghẹn ở cổ họng Hồ thị chuyển vô số vòng, vẫn là mạnh mẽ ép xuống.
     
Trần Thực cười nói với Trần A Phúc: "A Phúc, Tam thúc muốn cảm ơn con. Con ra cái chủ ý kia, khiến cho nhà Tam thúc phát sinh thay đổi long trời lở đất."
     
Trần A Phúc cười nói: "Chủ yếu là Tam thúc tài giỏi".
     
Trong lòng thầm nói, Trần Thực là khôn khéo, nhưng có tật xấu đồng dạng như Trần Nghiệp, chính là thích sĩ diện, thích khoác lác. Không trách được lúc trước bị Hồ thị làm thịt, nhà hắn có mười lượng bạc hắn lại thổi ra đến mười một lượng.
     
Hồ thị nghe vậy, lại lập tức cao giọng nói: "A Phúc, mày đều giúp nhà Tam thúc, cũng phải giúp đỡ nhà đại bá mới được chứ, đều là thân thích, sao có thể phân bên dày bên mỏng. Nhà chúng ta có thể coi như ân nhân của mày đây, nếu như kiến thức hạn hẹp, cầm năm mươi lượng bạc lừa mày trở về bán, mày còn có thể tốt bưng mặt ngồi ngay ngắn ở chổ này sao..."
     
"Nương, người nói bậy bạ gì đó." Trần A Quý trừng mắt ngăn cản lời Hồ thị nói.
     
Trần Nghiệp cũng trầm mặt, cao giọng mắng: "Đàn bà thối, qua năm mới, bà tự tìm phiền phức à. Nếu như bà dám cầm bạc làm chuyện xấu, bạc kia không đợi bà tiêu, tay bà liền sẽ bị người đạp mạnh xuống. Thứ ngu xuẩn, mắng bà bao nhiêu lần, miệng còn muốn nói lung tung. Đi, đi, cút trong phòng bếp đi làm việc."
     
Hồ thị thấy nam nhân phát hỏa, nhếch miệng, chỉ đành xoay người đi phòng bếp.
     
Lời Hồ thị nói làm Trần Danh tức giận đến đỏ mặt. Trần A Phúc cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, thật sự là đầu bị cửa kẹp, lời hữu ích cũng sẽ bị mụ nói thành dạng này.
     
Trần A Quý vội vàng thay Hồ thị nói xin lỗi cho Trần A Phúc.
     
Trần Thực hỏi tình huống như thế nào, Trần Danh cũng không muốn trước mặt mọi người nói chuyện này, khoát tay nói: "Chuyện phiền lòng, về sau đừng nhắc nữa." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Trần A Phúc biết rõ tam phòng bởi vì mình lợi nhuận đống tiền, đại phòng nhất định sẽ có ý tưởng. Hơn nữa đại phòng và Trần lão thái mấy lần đều giúp nhà mình bận rộn, nàng cũng ký tình, nghĩ tới cũng nên kéo đại phòng một chút.
     
Liền thấp giọng nói ra cùng Trần A Quý: "Muội lại mua một khối đất hoang, có chừng năm mẫu, muội muốn trồng dưa hấu. Thời điểm muội ở phủ thành, từ trong tay người Hồ mua một chút giống dưa hấu của Tây Vực, lại nghe hắn nói một chút biện pháp đặc thù xử lý mầm mống. Nếu như đại ca tin được muội, liền phân ra vài mẫu theo muội trồng dưa hấu, muội sẽ cho ca một chút ấu mầm dưa hấu Tây Vực được ươm ra." Lại khiêm tốn nói: "Muội đây cũng là lần đầu tiên trồng dưa, không dám cam đoan nhất định kiếm tiền."
     
Đời trước bạn tốt Thang Đình Đình có cha mẹ là nông dân trồng dưa, Trần Yến Yến đi theo đến nhà Thang Đình Đình mấy lần, cũng thường xuyên nghe cô ấy nhắc tới, biết rõ một chút bí quyết dưa hấu nẩy mầm. Lại lợi dụng hoàn cảnh không gian, nàng tin tưởng dưa hấu trồng ra sẽ càng thêm ăn ngon, tựa như dưa chuột trồng mùa hè.
     
Trần A Quý mặc dù đầu óc không tính rất linh hoạt, nhưng mà biết rõ đi theo Trần A Phúc làm ăn sẽ không ăn thiệt thòi. Lập tức gật đầu cười nói: "Đại ca làm theo A Phúc, khẳng định kiếm tiền. Vạn nhất thua lỗ, đại ca cũng nhận thức. Chờ thu lúa mì vụ đông, ca liền lấy ra năm mẫu đến trồng dưa."
     
Trần Nghiệp và Trần lão thái nghe vậy, đều cao hứng cười gật đầu. Hai người này đều khôn khéo, sớm nhìn ra Trần A Phúc sau khi khỏi bệnh liền không tầm thường. Xem một chút Trần Thực nghe A Phúc, người ta đều lợi nhuận hoan hỉ.
     
Hôm nay món ăn vô cùng phong phú. Lão phu nhân dẫn ba con trai và Trần A Quý ngồi ở trên giường ăn, những người khác ăn trên bàn trên mặt đất, phân hai bàn.
     
Lúc ăn cơm, Hồ thị lại vừa hát niệm làm màu, vẻ mặt cực kỳ phong phú tự nói một lần Trần lão đại nuôi dưỡng Trần lão nhị, Trần lão tam không dễ.
     
Lời nói này Trần Nghiệp thích nhất nghe, tiếng ha ha đánh được vang lên rung trời.
     
Trần Danh và Trần Thực đều cầm lấy ly rượu cảm tạ Trần Nghiệp đã từng trả giá, ba huynh đệ nhớ lại khổ sở ngọt ngào, tâm tình lúc trước không dễ cùng cuộc sống tốt đẹp hiện tại.
     
Hồ thị tức giận đến lòng buồn bực, chỉ nói được dễ nghe, không ra bạc có tác dụng cái rắm.
     
Trần A Mãn kề bên Trần A Phúc, thỉnh thoảng rỉ tai cùng nàng, nhượng Trần A Cúc hâm mộ lại ghen tị.
     
Bởi vì ở quê hương, Trần A Phúc mặc không tính xuất sắc, bình thường đều là vải mịn, hoặc là bằng lụa màu sắc thiên về màu đậm. Nhưng Trần A Mãn mặc đẹp, mặc dù chất không tính là quá tốt, nhưng màu sắc tươi đẹp, hình thức đẹp mắt, kiêm vóc người trắng nõn xinh xắn, bất cứ lúc nào đều dáng tươi cười, tất cả mọi người đều thích nàng.
     
Sau khi ăn xong, một nhà Trần Thực lấy lễ vật ra. Mua một cây trâm vàng và một chút thức ăn mềm mại cho lão phu nhân, đại phòng và nhị phòng mỗi nhà một thức ăn túi to, đồ dùng này nọ, lễ vật đồng dạng, phân biệt giá trị ba, bốn lượng bạc. Cái này lễ đã đặc biệt nặng.
     
Trần Nghiệp, Trần Danh nói lời cảm tạ. Hồ thị lại bĩu môi, muốn nói cái gì, thấy Trần Nghiệp trừng mắt thì mụ liền im miệng.
     
Mọi người lại nói đùa trong chốc lát, mấy người Trần Danh phải trở về nhà, nói rõ đêm ba mươi đều đến đại phòng ăn cơm đoàn viên, đại niên mùng ba nhị phòng mời khách. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Trần A Đường tuyên bố: "Con đi qua ở nhà Nhị bá và A Lộc."
     
Trần A Mãn cũng đứng lên nói: "Con cũng muốn đi ngủ cùng A Phúc tỷ."
     
Trần lão phu nhân nói với nàng: "Lâu như vậy mới trở về, A Mãn phải bồi nội ngủ."
     
Trần A Mãn nghe vậy, lại lập tức ôm cánh tay lão phu nhân cười nói được.
     
Lão phu nhân nhìn thoáng qua Trần A Cúc ngồi ở phía xa, lại thấp giọng nói: "A Cúc tỷ tỷ của con cũng liên tục ngóng trông con trở về đấy, con và A Phúc thân cận, cũng nên thân cận cùng A Cúc nhiều một chút. A Cúc chính là đứa chày gỗ, chuyện gì đều nghe Hồ Thúy Thúy kia. Thường xuyên là Hồ Thúy Thúy xúi giục nó làm chuyện xấu, người ta co rụt cổ lại thì chuyện gì cũng không sao, cuối cùng đều là nó ôm lấy. Lời bà nói A Cúc không nghe lọt, cũng không kiên nhẫn nghe, lão tử của nó chỉ biết đánh người, nương nó lại một mặt nuông chiều. Giữa tiểu nương tử các con dễ nói chuyện, con nói nhiều với nó một chút, dẫn dắt nó nhiều hơn, để cho nó khôn khéo một ít..."
     
Lão phu nhân đây cũng là không nói hết, vốn là muốn cho A Phúc nói nhiều cùng A Cúc một chút, dẫn dắt nhiều hơn. Nhưng A Cúc đắc tội A Phúc đến cùng rồi, bà cũng thẹn thùng nói với A Phúc. Chỉ phải để cho A Mãn thân cận cùng A Cúc nhiều một chút, khiến cho A Cúc học khôn khéo một ít, bớt hỗn cùng một chỗ với Hồ Thúy Thúy.

Hết chương 170.