Nhìn Trộm

Chương 4:  



Nhìn trộm

Tác giả: Hải Kinh Lạc

Chương 4

Chương 4

Thấy Phó Doanh thật sự bị dọa, Chung Thu thu lại ý cười trên mặt, thật lòng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, tôi thấy cậu đứng chỗ này không ngẩng đầu lên nên trêu một chút, ngại quá."

Phó Doanh xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, tại em phản ứng quá khích thôi, anh không cần để tâm đâu."

Hắn vỗ ngực, cười nói: "Hiện tại không sao, chúng ta đi ăn cơm đi."

"Trưa nay vẫn để tôi mời cơm nhé." Chung Thu giơ cổ tay lên nhìn giờ: "Vừa rồi tôi xuống cũng hơi muộn, đến quán cà phê kia không chừng còn phải xếp hàng, không bằng chúng ta đến nhà ăn của công ty, nhà ăn lầu bảy ngắm cảnh được, giống trung tâm thương mại vậy."

Phó Doanh nghe vậy liền động lòng, hận không thể lập tức kéo Chung Thu lên lầu, nhưng hắn là một người đàn ông có thể diện, còn làm ra vẻ rụt rè nói: "Không cần không cần, vốn dĩ em phải mời anh, sao lại có thể..."

"Sao lại không thể?" Chung Thu cười: "Tôi dọa cậu như vậy, vốn dĩ phải bồi tội."

Phó Doanh vẫn rối rắm đứng tại chỗ, Chung Thu thấy thế trực tiếp khoác vai hắn bước vào tòa nhà.

Chung Thu: "Lần này tôi mời cậu, lần sau cậu mời tôi không phải là được à? Hay là cậu không tính ở đây nữa?"

"Dạ không, em mới chuyển vào mà.."

Phó Doanh giải thích, lại gặp một đám nhân viên Chung thị từ tháng may bước ra. Hai bên đều sửng sốt, nhưng thật ra nhóm nhân viên phản ứng rất nhanh, nhìn thấy Chung Thu liền chào giám đốc.

Chung Thu vốn đang cười với Phó Doanh liền bình tĩnh lại, gật đầu với bọn họ, không nói từ nào, cùng Phó Doanh vào thang máy.

Hai người trầm mặc, Phó Doanh bắt đầu suy nghĩ một người hàng xóm nên phản ứng thế nào, hơn nữa còn phải suy đoán dựa trên tính cách của một trạch nam mắc chứng sợ hãi xã hội của hắn.

Hắn suy nghĩ một hồi, phát hiện Chung Thu cũng im lặng, lập tức cảm thấy mình nên im lặng thì tốt hơn.

Một trạch nam bất ngờ bị sốc trước vị tổng tài bá đạo có tiền, trở nên dần mặc cảm, nghi ngờ có nguy cơ mắc chứng trầm cảm.

Giờ cơm trưa, vẫn còn chỗ trong nhà ăn ngắm cảnh ở tầng 3, ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào cây xanh và khăn trải bàn hình caro trên bàn ăn, tiếng nhạc nhẹ nhàng quyện với mùi thơm của thức ăn trong không khí, làm mọi người dần dần thả lỏng.

Chung Thu lại gặp mấy nhân viên khác trong công ti, chào hỏi đơn giản với họ rồi dẫn Phó Doanh kiếm một chỗ trong góc ngồi xuống, thuận thế hạ tấm rèm che khuất tầm nhìn của mọi người, đỡ đến lúc ăn cơm cũng bị người ta thăm hỏi quấy rầy.

Phó Doanh đặt túi trên ghế, nhìn Chung Thu một cái, Chung Thu tỏ vẻ thích thú trước vẻ mặt ngập ngừng của hắn.

Hắn dựa vào sô pha, chống tay lên lưng ghế nói với thanh niên rối rắm trước mặt: "Được rồi, cậu muốn hỏi gì thì hỏi, tôi không ăn thịt người đâu."

Phó Doanh có chút ngượng ngùng hỏi: "Anh là giám đốc Chung thị à? Em thấy họ đều gọi anh là giám đốc..."

"Thì sao? Cậu không thấy à?" Chung Thu nâng cốc nước chanh nhấp một ngụm, nhướng mày cười với hắn: "Tôi họ Chung, tổng giám đốc tập đoàn Chung thị cũng họ Chung, trùng hợp không?"

Phó Doanh đúng lúc mở to hai mắt, ấp úng nửa ngày chưa nói ra được gì, hắn do dự nói: "Tuy rằng biết là trùng họ, nhưng em vốn tưởng anh chỉ là một người quản lí, không nghĩ tới..."

"Kết quả không nghĩ tới là ông chủ giai cấp tư bản à?" Chung Thu nói rồi cười ra tiếng, Phó Doanh sửng sốt cũng nở nụ cười.

Hai người cười cười một lúc liền dừng lại, biểu cảm của Phó Doanh cũng tự nhiên hơn nhiều.

Nhìn Chung Thu đối diện mặt vẫn chưa hết ý cười, hắn nhớ đến những thông tin mà mình đã thu thập được, Chung Thu luôn bị gắn với sự đa nghi và thờ ơ, phẳng lặng như những con chữ màu đen trên nền giấy trắng, nhưng hiện tại Chung Thu trước mắt hắn dần trở nên lập thể, khác biệt với những hàng chữ miêu tả.

Có vẻ như cũng không khó tiếp cận như người ta nghĩ?

Phó Doanh nghĩ nghĩ, mím môi cười: "Vậy là em nhìn nhầm."

Chung Thu chống mặt nhìn hắn nói: "Ngay từ đầu tôi đã không nói với cậu, một bên cảm thấy không cần thiết, một bên lo lắng cậu vì thân phận của tôi mà ngại ngùng."

"Ngại thì không có ngại, nhưng mà..." Phó Doanh hơi ngượng ngùng mà gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói: "Nếu sớm biết anh là giám đốc Chung thị, em sẽ không mời anh đi quán cà phê ăn trưa."

"Sao? Hối hận khi mời tôi đi ăn cơm?" Chung Thu nhướng mày: "Tôi phải tự mình làm rõ một chút, tôi thật sự không kén ăn, ăn gì cũng được hết."

Phó Doanh vội vàng lắc đầu: "Không, không phải ý này. Ý là em hối hận mời anh ăn cơm ở quán cà phê, đáng lẽ ra phải tìm một nhà hàng nào đó tốt hơn."

"Quán cà phê thì sao? Rất yên tĩnh, hoàn cảnh cũng rất thoải mái." Chung Thu ngừng một chút, chờ phục vụ cầm thực đơn rời đi mới tiếp tục nói: "Tôi cũng chỉ là người bình thường mà thôi, ăn uống tiêu tiền ngủ nghỉ, không khác gì so với mọi người."

Phó Doanh cười một tiếng: "Nghĩa là người tháng kiếm được hai ngàn với người kiếm được 2 ngàn vạn giống nhau à?"

Chung Thu sửng sốt, tự giải thích: "Một tháng tôi kiếm không đến hai ngàn vạn đâu, chỉ có máy in tiền mới có cái bản lĩnh đấy thôi."

"Anh thật là..." Phó Doanh không nhịn nổi cười hai tiếng, vẫn là nói: "Lần sau em mời anh đi một nhà hàng ở trung tâm thương mại Trung Hóa, chỗ đó đồ ăn ngon lắm, không gian cũng không tồi."

Quan trọng hơn, Chung Thu là khách quen ở đó, Phó Doanh nhớ lại những thông tin mà hắn thu thập được, nhịn không được lại bổ sung một câu: "Em qua đó ăn hai lần, rất thích hương vị ở đó."

"Đúng vậy, đồ ăn của nhà hàng đó rất được, phải gọi điện đặt chỗ trước, bằng không chắc chắn không có chỗ ngồi." Chung Thu gật đầu phụ họa, đem thực đơn cho Phó Doanh " Xem ra khẩu vị của cậu và tôi rất giống nhau..."

Phó Doanh mím môi cười cười, không nói nhiều.

Hai người xem xong thực đơn gọi món ăn, Phó Doanh gọi hai món dựa vào ấn tượng trong trí nhớ của hắn, lại một lần nữa nghe thấy đối tượng theo dõi cảm thán khẩu vị tương tự.

Thời gian chờ đồ ăn có chút nhàm chán, Phó Doanh cầm di động nhìn, đang trả lời tin nhắn của Thường Nhĩ, liền nghe thấy Chung Thu hỏi hắn buổi chiều có sắp xếp gì không.

"Buổi chiều?" Phó Doanh ngẩn người, nói: "Vẫn tìm tài liệu ở thư viện thôi ạ, nhưng mà hôm nay cũng tìm đủ rồi, chắc là về nhà sớm hơn chút."

Chung Thu gật gật đầu, chống cằm nhìn hắn: "Phó tiên sinh đã biết công việc của tôi rồi, tôi còn chưa biết công việc của Phó tiên sinh?"

"Em á? Công việc của em..." Phó Doanh có chút lúng túng nói: "Nhận chút công việc viết viết thôi ạ."

Chung Thu hỏi: "Là người làm việc tự do sao?"

Phó Doanh gật đầu: "Miễn cưỡng tính là vậy, em không quá thích công việc sáng đi chiều về đúng giờ đi làm sinh hoạt, vẫn là tự do chút tốt hơn."

Chung Thu nhìn hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên thở dài nói: "Hâm mộ, tôi cũng muốn sinh hoạt tự do một chút. Muốn từ chức liền từ chức, muốn nghỉ việc thì nghỉ việc, như vậy hạnh phúc biết bao."

"Đây là phiền não của người có tiền sao?" Phó Doanh học theo hắn làm bộ nhướng mày: "Cho dù một ngày cũng được, em muốn trải qua phiền phức của người có tiền."

"Đừng đùa tôi nữa." Chung Thu cười một tiếng.

Đồ ăn được dọn ra nhanh chóng, Phó Doanh thử một miếng, không thể không thừa nhận hương vị quả thật không tồi, so với đồ ăn của tiệm cà phê kia ngon hơn nhiều. Tốc độ động đũa của hắn nhanh hơn chút, Chung Thu nhịn không được hỏi: "Đồ ăn ngon không?"

Phó Doanh gật đầu.

Chung Thu: "Thật ra nếu cậu thường xuyên phải tới thư viện, có thể đến đây ăn cơm, tuy rằng tầng 6 và tầng 7 đều là nhà ăn, nhưng đều mở cửa phục vụ thoải mái, không cần thẻ nhân viên cũng tới ăn được."

"Không cần, em tìm tài liệu cũng gần xong rồi, chắc là ngày mai sẽ không tới nữa." Phó Doanh cười cười.

Hai người lại ăn chỗ đồ ăn còn lại, điện thoại Chung Thu vang lên rất nhiều lần đều bị hắn lơ đi, Phó Doanh theo bản năng liếc đến màn hình di động của hắn, thấy hai chữ Chó Húc.

Anh trai của Chung Thu, sếp lớn Chung tên là Chung Húc. Phó Doanh lập tức thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nghiêm túc ăn xong cơm trưa rồi bắt đầu căng da bụng chùng da mắt.

Thấy hắn chống đầu gật gù, Chung Thu cố tình giảm giọng kêu phục vụ tính tiền. Hắn kêu hai lần, nhưng chưa thấy phục vụ đã thấy thư kí Phùng tới.

Anh ta vội vàng bước đến chỗ Chung Thu, mở miệng nói: "Tìm nửa ngày thì ra anh ở chỗ này, nhắn tin cũng không thấy anh về, điện thoại cũng không nghe, rốt cuộc..."

Đôi mắt của Phùng Khánh nhìn đến Phó Doanh, ngữ khí đột ngột ngừng lại, ho nhẹ một tiếng sửa sang lại quần áo nói: "Xin lỗi Chung tổng, tôi không để ý bạn anh cũng ở đây."

"Không sao, không sao, em ăn xong cũng phải đi đây ạ, các anh nói chuyện đi." Phó Doanh vừa mới đứng lên lại bị Chung Thu ấn bả vai ngồi trở lại.

Chung Thu: "Vừa mới cơm nước xong còn mệt mà, ngồi thêm một lát đi." Hắn đứng lên sửa sang lại quần áo, cười với Phó Doanh: "Tôi lên trước, hóa đơn đã tính tiền rồi, cậu ngồi một chút rồi đi."

Phó Doanh gật đầu, nhìn theo hắn rời đi.

Thư kí Phùng đi cạnh Chung Thu, nhịn không được quay đầu nhìn thanh niên vẻ mặt vô tội trên ghế dài vài lần. Chung Thu cau mày nói: "Đi đường cho đàng hoàng, có cái gì mà quay lại nhìn."

"Không phải, cậu có thêm một người bạn như thế khi nào vậy? Sao tôi không biết?" Phùng Khám lầm bầm nói: "Kỳ lạ, loại người này không phải là thành phần lười biếng cậu ghét nhất sao?"

"Hàng xóm nhà đối diện mà thôi." Chung Thu thờ ơ nói.

Phùng Khánh: "Nói đến hàng xóm tôi nhớ ra rồi, một tháng trước cậu đột nhiên chuyển nhà làm gì?"

Chung Thu: "Không có gì, đổi chỗ ở thôi, ông già với Chung Húc quá phiền, chuyển nhà giải sầu."

"Thật là, có tiền thích ở chỗ nào là ở chỗ đó, so easy." Phùng Khánh vỗ tay nói: "Đó không phải là trọng điểm, cậu nhắn tin kêu tôi tới tìm cậu làm gì, tôi còn chưa kịp đớp miếng cơm nào đọc tin nhắn đã phải chạy tới."

"Không có gì." Chung Thu lấy ra di dộng nhìn Phó Doanh trên màn hình đã đi khỏi nhà ăn, đang đẩy cửa thoát hiểm, nhẹ giọng nói: "Hiện tại đã không có việc gì."