Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 1 - Chương 34: Hỉ đường trong trại phỉ



Dịch giả: Hoangtruc

Quả thật hôm nay Nguyên sơn trại có hỉ sự, là lễ thành thân của Nhị đương gia Hàn Lôi. Người mà gã sẽ lấy chính là khuê nữ của nhà tài chủ bị đánh cướp bắt về cùng với đám hàng hóa kia.

Nhà gỗ tạm thời được sắp xếp thành hỉ đường, bên trên có bày biện mấy cái ghế dựa. Phi Thiên Ngô Công và Mai Tam Nương đang ngồi một phía, phía còn lại là một lão đầu gầy gò đang ngồi co ro run rẩy.

“Ông thông gia, ngươi nhìn xem Nhị đệ nhà ta xứng đôi với tiểu thư nhà các ngươi đến thế nào a, nhìn như thể một đôi được trời đất se duyên, phải vậy không?”

Liêu Cửu Minh đang bưng chén rượu lên cười ha hả nói, bên kia lão đầu gầy gò nơm nớp lo sợ đáp lời: “Trại…trại chủ gia, ta chỉ là quản gia Triệu gia. Làm…không làm chủ được chuyện này a.”

Cạch một tiếng, Liêu Cửu Minh dộng mạnh chén rượu xuống bàn, nói: “Quản gia cũng là người Triệu gia. Hôm nay là ngày đại hỉ của Nhị đệ ta, ngươi làm trưởng bối Triệu gia một lần không được sao?”

Lão quản gia còn muốn giải thích thêm thì sắc mặt Liêu Cửu Minh đã trầm xuống, nói: “Ta là người không thích sát sinh cho lắm. Chẳng qua, nếu có người có gan chống lại ta, thì đều phải chết cả.”

Đối diện với chữ chết, cổ của lão quản gia co rụt lại, vội vội vàng vàng gật đầu đồng ý, không dám nói thêm câu nào. Ánh mắt khi lão nhìn về phía nữ tử trong gian phòng có chút không đành lòng, nhưng trong đó lại càng có nhiều sợ hãi và bất đắc dĩ.

"Ha ha ha ha!" Nhị đương gia đang khoác một chiếc áo choàng bằng lụa đỏ, ồm ồm nói: “Vẫn là đại ca đối xử với ta tốt nhất. ha ha ha. Hôm nay Hàn Lôi ta đã kết hôn. Sau này coi như cũng đã có thêm một vị áp trại phu nhân nữa rồi. Chị dâu, sau này phải nhờ chị quản nha đầu ngốc này giúp ta một chút.”

Hàn Lôi khoác áo lụa đỏ, một tay nắm chặt lấy cổ của cô gái nhỏ kia. Nàng ta chừng mười bảy, mười tám tuổi. Lúc này tóc tai rối bù, đang cố gắng cào cấu giãy giụa nhưng không cách nào với tới được đến thân hình to như cột điện của gã.

Cả đoàn xe bị đánh cướp, ngoại trừ vài tên hộ vệ đồng ý giết chết đồng bọn rồi gia nhập vào Nguyên sơn trại, thì chỉ có cô gái này và lão già quản gia còn sống sót.

Cô bé này là do tự tay Hàn Lôi bắt lấy. Gã nhìn trúng người ta, cũng muốn học đòi theo Liêu Cửu Minh, mang về một áp trại phu nhân cho nên mới để lại người sống. Bằng không mà nói, trước nay dưới đao vị Chấn Thiên Lôi này đều chưa từng có người sống sót qua.

Từ Ngôn về đến nhà gỗ thì vừa lúc nhìn thấy một màn đón dâu của Nhị đương gia. Cô gái kia bị Hàn Lôi túm chặt lấy, hai người khoác lên tấm lụa đỏ lấy từ trên cỗ xe hàng xuống, tiến hành bái thiên địa trong gian nhà gỗ này.

Sau khi xong nghi thức đơn giản đó, Tam đương gia Lô Hải cũng tiến đến chúc mừng, chỉ có điều trong lòng người này rõ ràng có điều không vừa ý, nên mới nói ra: “Nhị đương gia quả thật nhanh tay, đoạt người trước tiên rồi, trong khi Lô Hải ta thì cố gắng cướp giết đám hộ vệ kia. Loại tiện nghi thế này lần sau nhất định Lô Hải ta phải chiếm được. Cùng xuất lực như nhau nhưng chỗ tốt phân chia không đều thì không thể hợp tác lâu dài được a, không thể để cho người khác nói Cửu Đầu Xà ta chỉ là một con rắn ngu xuẩn được.”

Lời nói đầy chua chát của Lô Hải cho thấy vị này cũng coi trọng vị khuê nữ Triệu gia. Liêu Cửu Minh cũng đã sớm nhận ra, chỉ cầm lấy chén rượu nhấm nháp rồi cười thầm một tiếng, lại không lên tiếng.

Nếu như có chuyện trở mặt giành lấy quyền làm chủ trong sơn trại, bản thân Liêu Cửu Minh là võ giả Tiên thiên nhị mạch, không có gì phải e sợ thực lực nhất mạch của Nhị và Tam đương gia. Thế nhưng y không phải là không hiểu đạo lý cai quản đám người bên dưới. Phi Thiên Ngô Công vốn xuất thân từ đại tông tà phái của Tề quốc, không thiếu kinh nghiệm và tâm cơ, y thừa hiểu nếu thuộc hạ dưới trướng thân như huynh đệ lại không phải là chuyện tốt với mình.

Nếu như hai vị Nhị và Tam đương gia quá thân cận với nhau, không đảm bảo được bọn hắn có mưu đồ vị trí đại đương gia của y hay không?

“Lão Tam, nếu ngươi cũng muốn có áp trại phu nhân thì lần sau ta sẽ cướp một người cho ngươi. Ha ha ha!” Hàn Lôi ồm ồm trả lời. Thật ra gã ngoan độc, nhưng về tâm cơ lại không cách nào theo kịp được lão Tam Lô Hải và lão Đại Liêu Cửu Minh được.

“Không cần, chỉ là nữ nhân mà thôi. Tự ta cũng có thể tìm được.” Lô Hải cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đã cướp khuê nữ Triệu gia, thì cùng lắm ta đi cướp khuê nữ Trương gia thôi.”

“Cướp tới cướp lui, sao ai cũng dùng cách phiền toái như thế này nhỉ?”

Lúc này, Mai Tam Nương đang ngồi cạnh Liêu Cửu Minh chợt cười cợt nhõng nhẽo rồi nói tiếp: “Không phải là vợ sao? Có cơ hội chị dâu tìm cho ngươi một người. Nữ tử Mai gia chúng ta đều có vẻ ngoài xinh đẹp cả. Lão Tam, ngươi nhìn xem vẻ ngoài chị dâu thế nào, tìm cho ngươi một người có dáng vẻ như chị dâu được chứ? Ha ha haha.”

Mai Tam Nương mở miệng đầy ý tứ trêu chọc, Liêu Cửu Minh cũng bật cười theo.

Chẳng qua trong vẻ tươi cười đó, ẩn ẩn còn có chút vẻ lạnh lẽo. Lô Hải chắp tay đứng bên cạnh, không dám nhìn lâu vào vị phu nhân áp trại phong tình vạn chủng kia. Sau khi nói cám ơn thì gã nhanh chóng lùi qua một bên.

Chị dâu này của gã, cũng không phải lần này mới trêu chọc gã.

Thậm chí có lúc không người, Mai Tam Nương đã từng quyến rũ gã đấy. Có điều gã sợ hãi Đại đương gia nên không dám phạm vào. Lô Hải vẫn luôn cảm thấy vị áp trại phu nhân này chẳng những không có ý tốt với hắn, mà dường như cũng không hề có ý tốt gì với Đại đương gia.

Lô Hải đã từng tận mắt nhìn thấy đệ đệ ruột của nữ nhân kia chết trong tay Đại đương gia. Cho nên gã xem ra, Mai Tam Nương chính là củ khoai lang phỏng tay, là hoa hồng có gai, ai dính phải thì tính toán người đó không may.

Nhà gỗ tuy lớn, nhưng số lượng sơn phỉ đông đúc nên phần lớn mọi người chỉ đứng bên ngoài nhìn xem náo nhiệt. Từ Ngôn cũng ở ngoài cửa, nhìn vào đám người xem thế nào.

Hắn nhìn thấy khuê nữ Triệu gia khóc đến sưng đỏ hai mắt, nhìn thấy đáy mắt Liêu Cửu Minh đầy lạnh lẽo, thấy Hàn Lôi ngu dốt, cũng thấy Lô Hải bực dọc. Hắn còn thấy được ý định châm ngòi nổ giữa ba vị đương gia một cách âm thầm của Mai Tam Nương, tuy rằng đó chỉ là một chút ít manh mối nhỏ mà thôi.

Năm nay Từ Ngôn mới mười lăm tuổi, lại không trải qua nhiều đạo lý đối nhân xử thế. Theo lý mà nói thì chuyện lục đục với nhau kia, một hài tử choai choai không thể nào nhìn ra được mới đúng. Chẳng qua đến cả Từ Đạo Viễn cũng phải tán thưởng không thôi sự thông tuệ của Từ Ngôn.

Từ Ngôn hiểu được nhân tình ấm lạnh, còn chuyện lòng người dễ thay đổi thì hắn đã được thấy rõ ràng khi đám đạo sĩ Thái Thanh giáo đến chiếm Thừa Vân Quan lúc trước. Nếu bàn về tâm cơ và tâm trí, nếu hắn không giả heo thì theo như lời lão đạo sĩ Từ Đạo Viễn từng nói về hắn, chính là thông minh tuyệt đỉnh!

Mười lăm tuổi không còn nhỏ. Một vài nam thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi ở những gia đình giàu có đã cưới vợ. Mà khi mười bốn, mười lăm tuổi, bọn họ đều đã có người hầu hạ giấc ngủ rồi. Còn một vài nữ hài nhi mười lăm, mười sáu tuổi cũng đã lập gia đình, thậm chí có khi đã làm mẹ rồi. Đám văn nhân mặc khách Phổ quốc còn lưu truyền lấy câu nói ‘Cưới vợ phải hiền, cưới thiếp phải nhỏ’.

Thật ra, có đôi khi tâm trí cũng không liên quan nhiều lắm đến tuổi tác.

Nhìn ra được ba trại chủ không hòa thuận, tâm tình nặng nề của Từ Ngôn cũng thoáng chuyển sang tốt đẹp hơn một chút. Nhất là khi hắn nhìn ra được dụng ý của Mai Tam Nương, Từ Ngôn càng thêm khẳng định chắc chắn, những năm này là vị áp trại phu nhân cố tình dùng lá mặt lá trái để đối phó.

Trong lòng Mai Tam Nương luôn nghĩ đến việc báo thù cho đệ đệ. Điểm này vào ngày siêu độ sau núi, Từ Ngôn cũng đã kết luận như vậy.

Không có hòa thuận, thì có thể xoay chuyển được.

Mục tiêu của Từ Ngôn là một đầu heo không phiền não. Hắn đã luyện ra được bản lĩnh làm như không thấy gì đối với dị tượng xuất hiện trong mắt mình, thế nhưng một màn trước mắt này hắn lại không cách nào phớt lờ được.

Bởi vì kia là người sống, một người sống sờ sờ, một nữ hài tử chỉ lớn hơn Từ Ngôn vài tuổi.

Trong đầu hắn nhanh chóng suy tư đối sách, phải làm thế nào mới có thể giúp được cho con cừu non khỏi bị rơi vào miệng cọp. Tuy rằng nhìn qua không có lấy chút ít hi vọng nhưng hắn cũng không muốn cứ thế mà đơn giản buông bỏ.

Đang lúc Từ Ngôn còn mãi suy nghĩ xem làm cách nào giúp nữ hài thoát khốn thì trong căn nhà gỗ truyền ra tiếng cười to của Hàn Lôi. Một tráng hán to cao như cột điện, một tay kẹp lấy nữ hài tử, rồi ồm ồm hét lớn: “Bái đường xong, cũng nên động phòng rồi. Hắc hắc…đại ca, ta đi trước đây!”