Nhãi Con

Chương 43



Tiếp tục im lặng.

Ngay cả khi hít thở mà Hà Vãn cũng không dám thở mạnh, đầu có chút choáng váng, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, càng không thể đoán được phản ứng của Lâm Tri Vi là gì.

Một đồng nghiệp trong tổ vừa liên hệ với nhà tài trợ thời trang, nhìn về bên này hô lên: "Chị Tri Vi, Dung Thụy có một đôi giày được chuyển phát nhanh tới, cần chị xác nhận."

Lâm Tri Vi sửng sốt rồi lập tức lấy lại tinh thần, điều chỉnh tâm trạng như ngày thường rồi trả lời: "Chờ một chút, tôi sẽ ra ngay."

Cô nhanh chóng thả chiếc vòng cổ vào trong hộp, động tác không hề khó chịu, ngược lại càng thêm cẩn thận thêm đem đồ vật để lại vị trí cũ, lại phủ lên trên một lần nữa túi chống bụi, đều để cả hai vật vào trong ngăn tủ rồi khóa lại. Sau khi làm xong cô liền đứng dậy chuẩn bị đi làm việc, vừa đi được vài bước, lại quay đầu lại, nhìn về phía Hà Vãn cười cười.

"Chị Vãn, coi như chuyện này chị chưa từng biết, để em tự xử lý." Cô bình tĩnh nói: "Được không?"

Vốn dĩ Hà Vãn đang ngồi xổm bên cạnh cũng bị cô ảnh hưởng, cô ấy đi theo, trong lòng suy nghĩ một chốc, cũng hiểu được chuyện này có điều kỳ lạ. Đây tuyệt đối không phải là việc mà Lục Tinh Hàn làm, nhưng việc sau này thì vẫn không nên tiếp tục can thiệp, vội vàng gật đầu, đưa tay lên che miệng, rồi làm một động tác đã che kín miệng.

Lâm Tri Vi khẽ cúi đầu, ánh mắt vẫn ấm áp mềm mại như cũ: "Hôm nay em phải tăng ca, chắc không đi ăn cơm ở bên ngoài với chị được, hôm nào chúng ta lại hẹn sau."

Cô bận rộn làm việc trong phòng đến hơn chín giờ, tỉ mỉ xử lý cẩn thận các công việc của mình, lúc ôm quà tặng về nhà cũng đã hơn mười giờ.

Trên đường về nhà cô đi qua một cửa hàng bánh ngọt sắp đóng cửa, nhớ tới mấy ngày trước Lục Tinh Hàn dặn đi dặn lại muốn cô nhất định phải mua một cái bánh gato, cô vẫn do dự đứng ở cửa ra vào, cuối cùng cũng vẫn bước vào, cứ làm theo lời cậu là được.

Nếu không phải hộp bánh ngọt khiến người ta dễ dàng chú ý, mà trong studio quá nhiều người lại rất phức tạp nên không thích hợp, mà gửi đến nhà thì không ai ký để nhận, nếu không nhóc con chắc chắn sẽ gửi bánh ngọt đến tận tay cô.

Bây giờ trong quầy bán hàng cũng không còn nhiều bánh ngọt, chỉ còn mấy khối bánh ngọt khắc hình những loài động vật nhỏ, mà trong đó vừa vặn có một khối bánh ngọt khắc hình bé thỏ con. Bây giờ là nửa đêm nên cô mua được chỉ với một nửa giá ban đầu, sau khi mở cửa vào nhà, cô đem cái bánh để ở giữa chiếc bàn trà nhỏ, cắm mấy ngọn nến vào bên trên lỗ tai con thỏ, rồi chờ điện thoại gọi đến.

Mười phút sau, lúc cô đang thay quần áo ở nhà được một nửa, âm thanh nhắc nhở lời mời gọi qua video gấp gáp vang lên. Cô đang ở trong phòng ngủ, chưa kịp nhận thì điện thoại đã tự động cắt kết nối, lần thứ hai lại tiếp tục vang lên.

Ngay cả tiếng chuông cũng lộ ra sự gấp gáp khó tả.

Lâm Tri Vi đi đến bên cạnh bàn trà, nhấn nút màu xanh để trả lời, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt lo lắng của Lục Tinh Hàn ở khoảng cách gần, nhìn thấy Lâm Tri Vi đang đi tới, sự lo lắng trên mặt đều bị quét sạch, mặt mày hớn hở, trong hai con mắt đen nhánh, ánh sáng trong mắt di chuyển giống như muốn chạy ra ngoài: "Tri Vi, chị nhận điện thoại rồi."

"Em làm xong việc chưa?"

"Chưa xong." Ngón tay Lục Tinh Hàn cứ cọ qua cọ lại trên màn hình: "Vừa rồi mới làm xong một cuộc phỏng vấn, đang nghỉ trên đường, nên em mới lén lút chuồn được ra ngoài."

Cậu cọ màn hình mờ đến không xem rõ mặt, Lâm Tri Vi không nhịn được hỏi: "Em cọ màn hình làm gì?"

Lục Tinh Hàn mím môi lại, đuôi mắt cụp xuống trông rất đáng thương: "Đã qua một tuần rồi mà chưa gặp chị, rất nhớ chị, muốn xoa mặt của chị."

Cô tượng tượng ra cảnh cậu trốn ở một góc nào đó không có người rồi như tên ngốc mà sờ lên màn hình điện thoại, lỗ tai Lâm Tri Vi hơi đỏ, Lục Tinh Hàn vẫn nhỏ giọng nói: "Bé cưng Tri Vi nhà chúng ta thật dễ thương…"

Mặt cô cũng đỏ lên.

Lâm Tri Vi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại: "Em không muốn nhìn chị ăn bánh ngọt à?"

"Muốn, muốn!" Cậu vội vàng nói, càng dán mặt vào màn hình, làn da trắng trẻo cùng với sống mũi cao, ngay cả lớp mồ hôi mỏng cũng nhìn thấy rõ: "Bánh ngọt ở đâu?"

Lâm Tri Vi đem camera quay về phía bàn trà, Lục Tinh Hàn hưng phấn nói: "Là thỏ con! Tri Vi, có phải là chị cố ý muốn mua nó đúng không! Nhưng như vậy thì không được… Em lại không nhìn thấy chị, chị đem bánh ngọt để trước mặt, rồi chị quay camera lại, thì em đều có thể nhìn thấy cả hai."

Yêu cầu còn rất nhiều.

Lần này Lâm Tri Vi cũng không từ chối, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của cậu rồi cúi đầu nhìn đôi mắt cong lên của con thỏ con, nhẹ nhàng nói: "Ừ, là cố ý mua."

Con giáp của Lục Tinh Hàn là con thỏ.

Từ nhỏ đến lớn cậu luôn một lòng một dạ tin tưởng, nếu tất cả các hình vẽ con thỏ xuất hiện bên cạnh cô, đều là đại diện cho cậu.

Sau khi đốt nến, Lục Tinh Hàn nhỏ giọng hát tặng cô bài chúc mừng sinh nhật, chờ cô thổi tắt nến, trong mắt cậu tràn ngập chờ mong nói: "Em biết bánh quá ngọt nên chị sẽ không ăn được, chỉ cần ăn hết miệng con thỏ thôi được không?"

Miệng con thỏ được làm bằng hai lát quả anh đào nhỏ, không ngấy, Lâm Tri Vi cũng không có suy nghĩ nhiều, cắt thành miếng rồi ăn, trên môi còn dính lại ít bơ, vừa mới ngước mắt lên, phát hiện tinh thần Lục Tinh Hàn tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt lóe sáng rõ ràng.

"Làm sao vậy?"

"Con thỏ con đại diện cho em… Chị ăn hết miệng, coi như…" Cậu nhắm mắt lại, má đỏ lên: "Coi như là đã hôn em."

Còn có loại âm mưu này nữa!

Anh đào đã nuốt xuống, nhổ cũng không ra, người thì ở xa như vậy muốn đánh cũng không đánh được. Phương pháp Lâm Tri Vi lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là trực tiếp ấn tắt điện thoại. Lục Tinh Hàn sợ hãi liền tranh thủ thời gian ngăn cản: "Em sai rồi em sai rồi, Tri Vi chị đừng tắt điện thoại, cho em nhìn thêm một chút đi, quà tặng, đúng rồi còn có quà tặng!" Anh vội vàng tìm chủ đề, liền nhớ đến trọng tâm, lo lắng hỏi: "Chị, chị thích không?"

Lâm Tri Vi nhìn cậu, suy nghĩ của thiếu niên đang yêu thẳng thắn như vậy, hoàn toàn không cần che giấu.

Vừa mãnh liệt, cũng là mẫn cảm yếu ớt nhất.

Cô cố nén tâm trạng đang sôi sục của mình vào trong lòng, cái gì cũng không nói ra, cô khẽ cười: "Rất thích, làm sao em lại biết rõ cái vòng cổ kia?"

Lục Tinh Hàn nghe được hai chữ "rất thích" của cô, thì vui vẻ đến mức hai mắt híp lại: "Mấy ngày trước, em nghe được cuộc nói chuyện của chị và đồng nghiệp, khen nó đẹp."

"Chị chỉ thuận miệng nói mà thôi."

"Thuận miệng nói cũng là lời nói thật lòng." Lục Tinh Hàn chân thành nói: "Tri Vi, chị cũng đừng không nỡ, em có thể kiếm tiền, về sau nếu chị thích, em sẽ mua tất cả cho chị. Lần này không có cách nào nên chỉ có thể nhờ người mua hộ, để lần sau, khi mà nhóm có cơ hội được ra nước ngoài, em sẽ tự mình đi mua tặng chị."

Nói xong, xa xa truyền đến tiếng gọi tên cậu, thúc giục cậu tiếp tục làm việc đợt tiếp theo.

Tim của Lâm Tri Vi như bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua quét lại, vừa ngứa vừa chua xót đến lợi hại, cô nhìn về cửa tủ đang chứa hai món quà, cao giọng nói: "Được rồi, đừng ảnh hưởng đến tốc độ của mọi người, đi làm việc đi, bây giờ chị cũng muốn đi ngủ."

"Không phải ngày mai có thể gặp mặt sao?"

"Ừ, sau khi tập huấn kết thúc, buổi chiều có một buổi chụp ảnh bìa tạp chí, chị phụ trách em."

Sau khi cúp máy, trong phòng khách lập tức khôi phục sự im lặng, Lâm Tri Vi nhắm mắt một lúc, rồi ôm quà tặng đứng lên, trực tiếp để quà vào cái hộp nhỏ thường đựng những đồ vật có giá trị ở phòng ngủ.

Điện thoại lại vang lên hai tiếng "đinh đinh".

Trong lúc vội vàng Lục Tinh Hàn gửi đến một tin nhắn Wechat: "Tri Vi, đợi đến ngày mai, chị đều phải dùng vòng cổ và túi xách mà em tặng."

Lâm Tri Vi dựa người vào giường, gửi lại cho cậu tin nhắn gồm hai chữ: "Ngủ ngon."

Ngày mai phải chụp ảnh bìa tạp chí.

Những người có thể xuất hiện ở chỗ trường quay có ai không có hỏa nhãn kim tinh? Chưa nói đến hàng thật hay hàng giả, dùng bao lâu thì bị mài mòn thì nào cũng có thể nhìn thấu. Nếu như cô thật sự dùng, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở trường quay, cho dù cô có thể ngăn cản những lời bàn tán của đội nhà mình, nhưng còn người khác thì sao?

Chỉ cần có người nói một câu trước mặt Lục Tinh Hàn, cậu nhất định sẽ biết rõ chân tướng.

Cho nên cậu có bao nhiêu khó chịu, dáng vẻ này, Lâm Tri Vi cũng không muốn nhìn thấy.

Nếu lúc trước gặp được chuyện này, còn có thể quyết tâm đối xử hung dữ với cậu, nhưng bắt đầu từ lúc nào, khi nhìn cậu có một chút khó chịu, cô đều không nỡ.

Lâm Tri Vi khóa ngăn tủ khóa, hôm sau vẫn ăn mặc giống như ngày thường, mang theo đội stylist đi đến phòng chụp ảnh để chụp ảnh bìa cho tạp chí.

Cần cổ trống không, xương quai xanh hiện lên rõ ràng, làn da trắng trẻo, dùng túi xách là đồ cũ, cái túi Lục Tinh Hàn mua ở Miêu trại quá nhỏ, không thích hợp để mang đi làm việc.

Đúng giờ Viên Mạnh mang theo nhóm nhạc ba người tới, một đám người sôi nổi vây quanh ba người, phô trương náo nhiệt giống như có một minh tinh lớn tham dự.

Đội nhỏ của Lâm Tri Vi đã sớm bày ra dụng cụ, người vừa đến thì có thể bắt đầu trang điểm bất cứ lúc nào.

Lục Tinh Hàn là người đầu tiên bước vào cửa, ánh mắt đầu tiên đã treo lên người cô, đang mải mê vẽ nét mặt của cô trong đầu, sau đó nhìn xuống phía dưới, ánh mắt liền dừng lại, bình tĩnh nhìn cái cổ trống không của cô, lại vội vàng chuyển ánh mắt đến bàn trang điểm, tìm kiếm bên trong đám người đang đứng bên ngoài, không có túi xách của cậu.

Cậu khẽ mím môi, cụp mắt xuống, chậm chạp đi tới, im lặng ngồi vào ghế bên cạnh của Lâm Tri Vi.

Sắc mặt hơi tái nhợt.

Giấu đi sự mất mát vào sâu trong lòng, không muốn để cô trông thấy, cũng không muốn cô phải cảm thấy khó chịu.

Có phải Tri Vi không đồng ý dùng đồ mà cậu tặng trước mặt mọi người?

Hay là biểu hiện ngày hôm qua của cậu không tốt, cậu đã làm gì sai, khiến cho cô khó chịu?

Lục Tinh Hàn cúi đầu, càng mím chặt môi lại, cổ họng chuyển qua chuyển lại.

Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm nhóm nhỏ đang tập trung công việc, lấy chiếc áo len đầu tiên mà tạp chí chuẩn bị lúc nãy đi đến bên cạnh Dung Thụy, nhìn giống như là đang tạo hình cho cậu ta, nhưng thực tế khi đến bên cạnh, cô cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Dung Thụy, chị hỏi cái gì em trả lời cái ấy, không được để cho người khác nghe thấy, cũng không được nói cho người khác biết, được không?"

Sống lưng Dung Thụy đứng thẳng lên, tự nhiên sinh ra cảm giác bản thân đang mang trọng trách cao cả: "Dạ, cho dù chị hỏi cái gì, kể cả chuyện xấu mà anh Hàn đã làm, em đều nói cho chị biết."

Lâm Tri Vi đập một cái vào đầu cậu ta, nói: "Em ấy mua quà tặng…"

Chỉ có nói năm chữ đó, Dung Thụy hiểu ngay lập tức, nhanh chóng đem toàn bộ quá trình đều khai báo một lần, sắc mặt không đổi, giống như đặc biệt nghiêm túc, tuyệt đối không phải đang kể chuyện bí mật, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Chị, may mắn là Lương Thầm đã giúp được việc lớn, lần này anh Hàn rất để ý, hơn nữa bỏ ra rất nhiều tiền, em nhìn còn cảm thấy nhói đau, chị nên đối tốt với anh ấy hơn…"

Là Lương Thầm đúng không?

Lâm Tri Vi nhìn sang, Lương Thầm như có như không nhìn cô, khi chạm phải ánh mắt cô, cậu ta liền phản ứng rất nhanh quay sang nhìn chỗ khác.

Không bình thường.

Lâm Tri Vi đứng thẳng người lên, vỗ vào vai Dung Thụy nói: "Được rồi, xóa bỏ trí nhớ."

Dung Thụy nghiêm túc gật đầu: "Đã xóa bỏ, chị cứ yên tâm."

Lâm Tri Vi trở về chỗ của mình, nhìn thấy cả người Lục Tinh Hàn giống như một con nhím nhỏ, toàn thân bào quanh toàn gai nhọn, nếu cô bắt nạt cậu hai lần nữa, không chừng cậu có thể khóc luôn.

Đã khó chịu lại còn mạnh mẽ chống đỡ.

Vừa rồi cô đứng bên cạnh Dung Thụy quá lâu, có lẽ nhóc con này đang im lặng không vui.

Tay cô giơ lên sờ lên gáy cậu, nhẹ nhàng xoa lung tung hai cái.

Lục Tinh Hàn ngửa mặt lên, sắc mặt ảm đạm trông chờ nhìn cô.

Lâm Tri Vi nghiêng đầu nói: "Em có thấy nóng không?"

Nhiệt độ trong phòng không cao, điều hòa đang thổi vù vù, Lục Tinh Hàn không hiểu rõ lời cô nói, kinh ngạc lắc đầu, Lâm Tri Vi lấy tay quạt quạt, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà chị lại cảm thấy nóng, có lẽ tóc quá dài, vẫn phải buộc lên."

Nói xong rồi tìm trong túi quần… Tìm ra được một chiếc buộc tóc con thỏ con đặc biệt quen thuộc, cô bình tĩnh buộc tóc lên, buộc lỏng lẻo một kiểu tóc đuôi ngựa, vừa vặn để con thỏ con ở bên cạnh, hai con mắt tròn xoe vui mừng nhìn chằm chằm Lục Tinh Hàn.

Lục Tinh Hàn ngơ ngác.

Đây là… Thứ mà cậu tự tay mua, là cái dùng để đổi lấy dây buộc tóc dâu tây nhỏ kia…