Nhãi Con

Chương 38



Tần Tư Tư thét chói tai, sắc mắt biến đổi từ trắng đến đỏ, tức giận đến run rẩy, cô ta đá vào khối thủy tinh trước mặt, chất lỏng bay tới mặt trên chiếc giày tơ lụa của cô ta, tạo thành những đốm lấm tấm rõ ràng.

Viên Mạnh nhanh chóng che mặt lại, trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ, may mắn không có người ngoài ở đây, may mắn đã đóng cửa!

Lâm Tri Vi nắm chặt hai tay, trước ngực phập phồng dồn dập, cậu cứ tùy ý nổi điên như vậy đúng là quá đáng!

Lục Tinh Hàn nhìn sang xem cô, xác nhận cô không bị nước bắn vào người, sau đó nhìn thẳng vào Tần Tư Tư đang tức giận đến muốn nổ tung, chỉ hỏi cô ta một câu: "Tần Nhiên là gì của cô?"

Tiếng thét chói tai của Tần Tư Tư liền im bặt, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.

Lâm Tri Vi cũng bị câu nói này khiến cho khiếp sợ.

Cả căn phòng im lặng.

Không có ai trả lời, chỉ có tiếng hít thở dồn dập vì khẩn trương.

Lục Tinh Hàn nhếch môi cười khinh thường: "Được rồi, không nói cũng không sao, tôi chỉ muốn cảnh cáo cô, mặc kể mục đích của cô là gì, thu hồi tất cả những suy nghĩ không sạch sẽ của cô lại, đừng có ý định dùng bất cứ thủ đoạn nào nhắm vào cô ấy, nếu không…"

Cậu đứng người lên, cười nhạo một tiếng: "Lần sau không chỉ vỡ mỗi cái ly này đâu."

Tức giận trong lòng Tần Tư Tư bị hai câu này đánh bay không còn một mảnh, cô ta sợ bị nhìn thấu nhưng vẫn còn mạnh miệng nói: "Anh... Anh quan tâm quan hệ của tôi với anh ấy làm gì!"

Cô ta không tự chủ lùi sau vài bước, khi sờ đến cửa, thì nhanh chóng lao ra ngoài, cánh cửa bị đóng "phanh" một tiếng.

Lúc này bên trong phòng trang điểm, đều là người của công ty giải trí Tinh Hỏa và đội stylist, trong lúc mơ hồ vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Tin tức trong tay mọi người đều không được trọn vẹn, giải trí Tinh Hỏa biết rõ người tài trợ mới là họ Tần, hình như tên là Tần Nhiên, còn đội tạo hình biết rõ Tần Nhiên là người theo đuổi Lâm Tri Vi, bây giờ đang ở trường quay.

Hai đội nhỏ giọng lén lút trao đổi vài câu, đem thân phận và hành động của Tần Nhiên đều nói ra, kết hợp câu nói vừa rồi của Lục Tinh Hàn, và thái độ thù địch với các việc gây khó dễ cho Lâm Tri Vi của Tần Tư Tư từ lúc tiến vào tổ đến nay.

Rất nhanh họ đã đoán được đại khái.

Đột nhiên Tần Nhiên trở thành nhà tài trợ của chương trình "Đêm nay không ngủ", ý định ban đầu chính là để tiếp cận Lâm Tri Vi, Tần Tư Tư cùng họ, chắc chắn là người thân của Tần Nhiên, cô ta chướng mắt Lâm Tri Vi, nên năm lần bảy lượt cố ý vào studio của các cô ấy gây khó dễ, nhất định là cố tình khiến cô ấy xấu hổ để trút giận.

Nhìn xem phản ứng của Tần Tư Tư, trước kia Tần Nhiên không hiểu rõ sự việc, nhưng sau trận ồn ào này, hoặc là cô ta lặng lẽ rút lui, hoặc là tìm Tần Nhiên tố cáo.

Lục Tinh Hàn làm vỡ cái ly đó, nhìn giống như là tâm trạng không tốt, trên thực tế, căn bản là giải quyết mọi phiền toái của Lâm Tri Vi, thuận tiện làm cho Tần Nhiên - người đứng sau lưng Tần Tư Tư biết.

Hà Vãn càng hiểu rõ tình huống này hơn những người khác, sau khi nghĩ thông suốt, không khỏi chậc chậc hai tiếng, ý thức bảo vệ lãnh địa của con sói con kia rất mạnh, bất kể là bản thân Lâm Tri Vi, hay là đối với sự chiếm hữu của chính cậu.

Hơn nữa còn rất thông minh… Sớm đã biết xâu chuỗi những sự việc kia lại, chỉ một câu đơn giản đã khiến Tần Tư Tư trở tay không kịp.

Con mắt Lục Tinh Hàn đảo qua nhìn Lâm Tri Vi, thấp giọng hỏi: "Chị trang điểm xong chưa?"

Lâm Tri Vi suy nghĩ không ít hơn Hà Vãn, tim đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng chuyển động hai cái, nhẹ giọng trả lời: "… Xong rồi."

Lục Tinh Hàn gật đầu, đi đến trong góc của phòng trang điểm cầm lấy hai mảnh giấy bìa cứng tạm thời được chất đống ở đằng kia để chuẩn bị vứt đi, đi lại chỗ của mình, ngồi xổm trên mặt đất thu dọn những miếng thủy tinh bị vỡ, dọn dẹp sạch sẽ không còn gì, xong rồi nâng tấm bìa ném vào thùng rác, tiếp đến mới quay người lau sạch sẽ nước ô mai bị dính trên người mình.

Viên Mạnh nhìn không được, kéo cậu đứng dậy: "Tinh Hàn, cậu đừng làm nữa, để tôi thu dọn."

Động tác của Lục Tinh Hàn rất nhanh, đã sửa sang quần áo xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Tri Vi: "Từ nhỏ đã có người dạy tôi, chính mình làm đồ vật trở nên lộn xộn, thì tự mình nhất định phải dọn dẹp mới được."

Cậu đẩy cái ghế quay trở về chỗ cũ, mặt mày ảm đạm, khàn giọng nói: "Tôi đi tới trường quay trước."

Người đi ra ngoài, nhưng không đóng cửa, Lâm Tri Vi nhìn bóng lưng nhỏ dần của cậu đang chui vào đám người, thỉnh thoảng cũng lộ ra chút nhưng rất mơ hồ, không rõ ràng.

Cô vuốt ve chiếc túi nhỏ vừa mua được làm bằng da trâu, thấy trong đó lộ ra hộp trang sức. Chính thứ này, là nguyên nhân khiến Lục Tinh Hàn khó chịu, cô nhớ tới ánh mắt buồn bã của cậu, tim cô nhói lên một cái.

Cảnh chụp đầu tiên là phân đoạn trò chơi, chỉ có một đoạn, hiệu quả cảnh này vào ban đêm rất tốt nên mới quay vào buổi đêm.

Trước khi tiến hành trò chơi, mười vị khách mời khẳng định phải cười đùa, kịch bản của tổ tiết mục và tổ khách mời được chuẩn bị tốt, camera mở ra, cảnh quay bắt đầu, sau khi chụp vài phút, đạo diễn đang quan sát toàn trường phát hiện Lục Tinh Hàn có vấn đề.

Có thể điều này cũng nói lên được gì đó, cậu không có biểu cảm khó chịu hay là không thoải mái, ngược lại phối hợp rất tích cực, nếu đổi thành người khác thì căn bản không nhìn ra được sự khác thường của cậu.

Đạo diễn sờ cằm, nhanh chóng hiểu ra vấn đề ở đâu, hôm nay Lục Tinh Hàn hình như có chút ủ rũ.

Quả nhiên, đến lúc trò chơi chính thức bắt đầu, tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn.

Cậu không trong trạng thái, đạo diễn là người hiểu rõ cậu, nhìn ra được đứa nhỏ này khó chịu trong lòng nên làm gì có sức để ý. Rõ ràng không để ý, nhưng lại cố ép mình phải chăm chú, dáng vẻ không thể trút ra buồn bực.

Bên ngoài Miêu trại có một con sông không lớn lắm, hơn nữa mực nước cũng không sâu, tổ tiết mục đặt các chướng ngại vật ở bờ sông, người chơi phải liên tiếp qua các thử thách, thông qua các hành động như trượt, leo núi, rồi nhảy qua giữa các bậc, bò lên bậc thang không theo quy tắc, cuối cùng đến bờ sông, phải qua bảy tám cái cọc gỗ dựng ở giữa sông, qua đến bờ bên kia gõ chuông thì mới coi là hoàn thành.

Khi camera quay tới đây, Lục Tinh Hàn không nói một lời, cậu nở một nụ cười như thường lệ, lập tức quay đầu. Đi vào cửa thứ nhất, đeo xong găng tay, cả người co lại dùng sức, chân vừa đạp xuống, cả người bật lên cao.

Lâm Tri Vi đứng ở bên ngoài ngửa đầu lên nhìn cậu, Hà Vãn đứng bên cạnh lải nhải: "Lục Tinh Hàn thật liều…"

Liều đến mức hận không thể dốc hết sức lực của bản thân.

Cô ấy còn nói: "Hình như hôm nay tâm trạng của cậu ta rất tệ, khi máy quay quay đi, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi."

Lâm Tri Vi lấy tay che ngực, cảm thấy tim rất đau.

Lần này độ khó của trò chơi cao, tinh thần của Lục Tinh Hàn không thể tập trung, mà toàn bộ quá trình rất nguy hiểm, Lâm Tri Vi đứng ngoài chờ cũng rất lo lắng, rốt cuộc anh cũng nhảy đến cây cọc gỗ cuối cùng trên sông, chỉ cần leo lên cái thang ở bên cạnh bờ rồi đánh chuông, là chiến thắng.

Cái thang có một tầng cao như vậy.

Lục Tinh Hàn nhanh nhẹn leo tới đỉnh, bàn tay đổ mồ hôi đánh chuông reo thành công, âm thanh lập tức vang dội toàn trường, các khách mời bắt đầu reo hò. Lâm Tri Vi vừa mới định thở phào một hơi, nhưng lúc cậu xuống được một nửa thì bất ngờ trượt chân, tay không bắt kịp, ngã thẳng xuống sông.

Tiếng sợ hãi kêu lên toàn trường quay.

Trái tim Lâm Tri Vi ngừng đập, đầu óc trống rỗng, cũng không biết mình đã chạy như thế nào, lúc khôi phục ý thức, cô đã giành trước tất cả mọi người, nhảy xuống sông cứu cậu.

Cả người Lục Tinh Hàn ướt nhẹp, cậu đang cố hết sức để tự đứng lên. Sắc mặt Lâm Tri Vi càng trắng bệch, hung hăng bắt lấy tay cậu, giọng nói hoàn toàn thay đổi: "Em cảm thấy như thế nào?"

Một đoàn nhân viên công tác sau lưng nhanh chóng đi đến, vây Lục Tinh Hàn ở giữa.

Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm vào cô, thở hổn hển, thấy sự quan tâm của cô thì hốc mắt hơi nóng: "… Không có việc gì, chỉ là em không cẩn thận."

Lúc chuẩn bị xuống thang, cậu nhìn thấy Tần Nhiên xuất hiện ở bên ngoài, Tần Nhiên đang nhìn khắp nơi, hình như là tìm ai đó, vừa nhìn thấy là hiểu ngay.

Đạo diễn sợ hãi, tranh thủ phân công người của tổ y tế đưa Lục Tinh Hàn về phòng. Bên trong Miêu trại cũng có bác sĩ, toàn bộ đều được gọi vào kiểm tra cho cậu, nhìn qua nhìn lại nhiều lần, xác nhận không bị trầy xước, gân cốt không có vấn đề, lúc này đạo diễn mới thả lỏng, quay đầu vội vàng đi phong tỏa tin tức.

Người trong phòng đã rời đi hơn nửa, chỉ còn lưu lại mấy người.

Dung Thụy gãi đầu, cảm thấy mình ở đây thật dư thừa: "Cái kia, tôi cũng đi ra ngoài…" Nói xong cậu ta liền kéo Lương Thầm ra ngoài, sắc mặt Lương Thầm rất phức tạp, lông mày nhíu chặt, sau khi bị Dụng Thụy đụng vào người liền tỉnh táo lại, cũng theo cậu ta ra ngoài.

Hà Vãn cũng không có ý định làm một cái bóng đèn nên rời đi, còn Viên Mạnh thì lo lắng dặn dò một đống chuyện, lúc đi ra ngoài còn vô cùng quan tâm đóng cửa lại.

Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại hai người.

Đợi một lát, Lâm Tri Vi vẫn không chủ động nói chuyện với cậu, Lục Tinh Hàn dựa người vào giường, chậm rãi ôm chân, im lặng co người thành một đống.

Lâm Tri Vi đi kiểm tra cửa đóng, vừa quay đầu lại thấy trạng thái này của cậu, cả người đầy uất ức hận không thể lấp đầy căn phòng.

Người cao một mét tám có thể co thành như vậy, đúng là không dễ dàng.

Lâm Tri Vi định xem vết thương của cậu, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, ngược lại có thể nhịn được, đứng ở cửa phòng, cũng không đi vào: "Lục Tinh Hàn, có phải em đang giận chị đúng không?"

Lục Tinh Hàn vùi đầu vào trong gối, quay mặt sang hướng khác, không muốn nói lời nào.

Lâm Tri Vi nhìn cậu đổi sang tư thế khác, tóc vẫn còn ẩm ướt, vừa bực vừa buồn cười, nhưng lo lắng vẫn nhiều hơn: "Vết thương có đau không?"

Lục Tinh Hàn cắn răng không lên tiếng, khẽ nhấp môi, lại quay mặt sang hướng khác.

Oa, đây là dáng vẻ gì, khí thế vừa nãy đi đâu rồi?

Lâm Tri Vi loay hoay đóng cửa, cố ý làm ra động tĩnh lớn: "Được rồi, nếu em không muốn nói chuyện với chị thì chị đi đây, ngủ sớm đi."

Cô làm bộ muốn mở cửa, tay vừa mới di chuyển, sau lưng truyền đến mấy tiếng bịch bịch, cậu nhảy xuống giường, cả người mang theo hơi nước chạy về phía cô, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua quần áo mà ập xuống, cậu dùng lực mạnh mẽ khống chế vai và eo của cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực.

Lâm Tri Vi không hề chuẩn bị, thoáng cái đã bị cậu kéo lại, cô cho rằng nhiều nhất cậu bày ra vẻ yếu thế rồi làm nũng, không nghĩ tới nhóc con càng ngày càng lớn gan, vậy mà liều mạng ôm chặt lấy!

"Em buông ra, buông ra! Nói chuyện đàng hoàng."

"Không buông!" Giọng nói Lục Tinh Hàn khó chịu kháng cự, cổ họng khẽ trượt xuống, đôi môi nóng rực trượt từ tóc cô rồi xuống đến vành tai, một đường hôn xuống dưới, cả người khó chịu liền biến thành khát vọng, ngửi thấy hương vị ngọt ngào của cô mà chỉ muốn đắm chìm trong đó.

Muốn hôn cô, muốn chiếm cô làm của riêng mình.

Hốc mắt cậu nóng lên, cảm giác chua xót ập tới, không thể nhịn được nữa mà cúi đầu xuống, cắn một ngụm nhỏ ở bên cổ cô như là trừng phạt.

Cậu dùng lực rất nhẹ, hoàn toàn không đau, ngược lại vừa tê lại vừa ngứa, cảm giác như có từng dòng điện chạy thẳng vào tim.

Lâm Tri Vi thấy tay chân như nhũn ra, chân đứng không vững, cả người ngã thẳng vào ngực cậu.

Tim đập dồn dập như muốn phá ra khỏi lồng ngực, cổ họng rung lên kịch liệt, trước mắt biến thành màu đen.

Lâm Tri Vi kiềm chế hô hấp, nghiêm giọng nói: "Em muốn biến mình thành chó à!"

"Em không có…!" Cậu cắn hết mọi chỗ đều không buông tha, lại dùng đầu lưỡi ướt át hôn qua vết răng mình lưu lại, môi lưu luyến không đi, chậm rãi nhẹ nhàng mút hôn ở đó.

Thần kinh Lâm Tri Vi bị cậu khiêu khích đến mẫn cảm, trong một cái chớp mắt, cả người hoàn toàn cứng đờ không nhúc nhích, mỗi lần cậu hôn, làn da của cô như bị đốt cháy, cảm giác vừa nóng vừa lạnh đi khắp cơ thể.

… Muốn điên mất.