Nhãi Con

Chương 17



Lục Tinh Hàn dùng hết sức lực đến mức gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn, cậu dùng đầu ngón tay nắm chặt quả bóng rổ, đập mạnh về phía người vừa ném đi, ánh mắt sắc bén như dao.

Hơn mười người trong đội bóng rổ của trường thể thao đứng cách xa năm sáu mét. Đội trưởng dẫn đầu cao mét chín đang đứng đó, trên gương mặt cợt nhả tràn đầy sự kinh ngạc.

Anh ta không nghĩ Lục Tinh Hàn sẽ bắt được nó, càng không ngờ lại ném trả nhanh như vậy.

Bản thân rút lui không được, quả bóng dồn sức, đập mạnh vào người một cái “rầm” sau đó liền phát ra tiếng kêu đau đớn kèm theo những lời chửi rủa.

Đội trưởng trường thể thao không kịp né tránh nên bị đánh vào vai, bóng lại bật ra làm náo loạn cả đội bóng rổ.

Biến cố đột ngột chỉ trong vòng chưa đầy một phút, Lâm Tri Vi nín thở, nắm lấy cổ tay Lục Tinh Hàn: “Em có bị thương không?”

Lòng bàn tay bị ma sát Lục Tinh Hàn vừa nóng vừa đau, hổ khẩu* tê dại, cậu nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô mới miễn cưỡng bình tĩnh được, cậu cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận đang dồn lên đỉnh đầu: “Chị không sao chứ, bị dọa sợ rồi?”

*hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ.

“Bọn họ…”

“Tri Vi, nghe em, chị về nhà trước được không?”

Nghe gì mà nghe! Được gì mà được!

Trong lúc họ nói chuyện, đội viên Tam Trung nhao nhao làm ầm lên, lấy Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi làm trung tâm vây quanh lại, lớn tiếng bảo vệ: “Làm gì vậy hả? Bắt nạt Tam Trung bọn này không có người à? Thua rồi không chịu nhận à.”

Một đòn của trường thể thao không thành, ưu thế nhân số cũng mất.

Lửa giận của đội trưởng đội bóng bên kia bốc lên bừng bừng, xấu hổ tức giận không thôi. Cậu ta sớm đã nghe nói gần đây Lục Tinh Hàn không ở đây, nên đã cam đoan với trường học chắc chắn sẽ giành chiến thắng trong giải đấu trung học của thành phố, còn cố ý mời nữ thần trong lòng mình đến xem trận đấu.

Kết quả thì hay rồi, Lục Tinh Hàn trở lại vào đúng thời điểm quan trọng, không nói cậu ta bị Lục Tinh Hàn đánh bại, ngay cả nữ thần còn mặc váy ngắn khoe chân thon bên khán đài hét lên tỏ tình với cậu!

Đội trưởng bỏng cả mắt, hận không thể nghiền xương Lục Tinh Hàn ra tro, anh ta nhấc tấm biển sắt bên cạnh khán đài giống như định vung mạnh, chửi ầm lên: “Gọi mày là anh Hàn thật cmn tưởng bản thân là anh thật à! Không phải cũng loại xướng ca bán tiếng cười thôi sao? Làm tiểu minh tinh tuyến mười tám của mày đi, trở về làm ô nhiễm môi trường à? Lúc trước người khác bàn tán tao còn xem như trò cười, bây giờ vừa nhìn lại là danh bất hư truyền!”

Cậu ta gắt một tiếng, trừng mắt nhìn mặt Lục Tinh Hàn môi hồng răng trắng, nghiến răng nghiến lợi, lại nói từng chữ từng chữ rõ ràng: “Đúng là đàn bà quê mùa nuôi một đứa trai bao...”

Một chút lý trí duy nhất còn sót lại của Lục Tinh Hàn bị những lời này làm cho bùng nổ.

Cậu không nhịn được nữa, một tay để Lâm Tri Vi ra phía sau lưng, một tay dễ dàng kéo chiếc ghế dựa cứng cố định trên mặt đất, tiếng nhựa plastic vỡ vụn “răng rắc” vang lên tựa như âm thanh đòi mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến đội trưởng trường thể thao đầu rơi máu chảy.

Ngay khi sự việc đang diễn ra hết sức căng thẳng, trọng tài và giáo viên thể dục hai trường sau khi giải tán khán giả trở về bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, liều sống liều chết lao lên, cực kì kinh nghiệm phân công hợp tác, một nhóm người giữ trường thể thao, một nhóm khác giữ Lục Tinh Hàn.

“Làm loạn gì chứ hả! Có chút tinh thần dục thể thao được không hả! Còn trường thể thao nữa, bình thường thầy cô dạy sao hả?!”

“Gây sự lần nữa hủy bỏ toàn bộ tư cách! Thành tích bị hủy bỏ!”

“Học sinh cuối cấp ba không muốn tốt nghiệp nữa à?! Dám ra tay thì cho ở lại hết.”

Mỗi lần thi đấu quan trọng kết thúc, mấy thằng nhóc thừa sức này chắc chắn đều sẽ làm ầm lên một trận, giữ không được thì sẽ có trận đánh nhau hội đồng rất lớn, nhưng trước đây chỉ cần có Lục Tinh Hàn, thì cơ bản là sẽ không chế được cục diện, ít nhất là sẽ không xảy ra chuyện trong sân, hôm nay rốt cuộc là trúng phải cái gì vậy?

Hiệu phó của trường thể thao cũng có mặt tại hiện trường, vừa đấm vừa xoa thuyết giảng một trận, nháy mắt với các giáo viên, cưỡng ép kéo nhóm người trường mình đi khỏi.

Lúc đội trưởng trường thể thao xoay người lại, mặt mày giễu cợt đưa tay về hướng Lục Tinh Hàn, sau cùng quay ngón tay cái lại, dùng cách mà chỉ bọn họ hiểu được chỉ về phía Lâm Tri Vi.

Đội viên Tam Trung tức đến thở phì phò đuổi theo mắng chửi, bị thầy cô dẫn đội của mình nghiêm khắc lôi về.

Lâm Tri Vi từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Lục Tinh Hàn.

Lưng cậu cứng đờ, đến khi đám người không liên quan đi xa, cậu mới quay lại đón lấy ánh mắt của cô, khóe miệng cậu khẽ cong lên, cố gắng cười tự nhiên nhất có thể, móng tay ngắn dài lại thầm đâm thật sâu vào da thịt.

Hại Tri Vi vô tội bị dọa sợ, cậu thật đáng chết mà.

Để Tri Vi tận mắt thấy dáng vẻ hung ác, cậu đáng chết.

Cái câu đáng ra phải đạp nát kia lại để Tri Vi nghe thấy được, cậu đáng chết!

Môi Lâm Tri Vi khẽ run lên, mắt nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất, đầu tiên hỏi thầy giáo dẫn đội: “Lục Tinh Hàn làm hỏng ghế, có cần bồi thường theo giá không?”

Thầy giáo sửng sốt, vuốt vuốt tóc: “Cái này…”

Trong đội xuất chiến ở trường Tam Trung, Lục Tinh Hàn tuy là học sinh nhỏ tuổi nhưng lại là nhân vật chủ chốt, giáo viên không biết trả lời thế nào, liếc nhìn cậu một cái, nhận được ám chỉ, hắng giọng nói: “Không cần, trường thể thao rộng lượng, từ trước đến nay chưa từng để ý đánh chuyện nhỏ nhặt này.”

Lâm Tri Vi nhíu mày gật đầu: “Bây giờ tôi dẫn em ấy đi được chưa?”

Giáo viên tạm dừng, lại dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Lục Tinh Hàn, rồi sau đó tỏ ra nghiêm nghị nói: “Chúng tôi phải quay lại trường học để tổng kết sau trận đấu, bây giờ em ấy tạm thời không thể về được, muộn chút rồi về sau.”

Cứ cảm thấy bầu không khí thật kỳ lạ.

“Vậy thì, các em… Đi theo tôi.” Giáo viên lanh trí vẫy vẫy tay về chỗ đội viên khác: “Lục Tinh Hàn, em cũng nhanh lên chút, đừng lãng phí quá nhiều thời gian.”

Trên khán đài bị trận náo loạn vừa rồi làm cho lộn xộn, tay Lâm Tri Vi toàn mồ hôi, trong lòng thực sự rất khó chịu, lúc thì là dáng vẻ đầy vẻ độc ác bạo lực của Lục Tinh Hàn, lúc thì lại là câu nói làm người ta muốn giết người “Đàn bà nhà quê nuôi lớn trai bao.”

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nghe Lục Tinh Hàn nói qua.

Nhưng rõ ràng, đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên cậu bị chế giễu như vậy.

Lục Tinh Hàn cụp mắt, trong cổ họng khàn khàn tựa như có cát sỏi: “Em xin lỗi, vốn định để chị xem trận thi đấu vui vẻ, kết quả lại thành thế này… Đợi tối đến về nhà, chị dạy dỗ em sao cũng được.”

Vẻ mặt ngoan ngoãn, thái độ vâng lời ngoan ngoãn cùng chữ “dạy dỗ” làm mũi Lâm Tri Vi chua xót, hỏi cậu: “Trước nói cho chị biết, mâu thuẫn vừa rồi có phải đã kết thúc rồi không?”

Lục Tinh Hàn gật đầu không do dự, dỗ dành cô: “Giáo viên đã nói ghi lỗi rồi, không ai dám làm loạn nữa đâu.”

“Được, chị tin em.” Cổ họng Lâm Tri Vi nóng rực, hai tay buông lỏng rồi lại nắm chặt, không biết nắm lấy cái gì, cô đè nén một bụng nghi hoặc: “Bây giờ không thích hợp nói chuyện khác, em đi gặp các thầy cô đi, sau khi kết thúc thì trở về ngay, chị chờ em ở nhà.”

“…Vâng.”

Lâm Tri Vi hít một hơi thật sâu, đi ngang qua cậu.

Lục Tinh Hàn đột nhiên nói: “Tri Vi, em… Bình thường em không như vậy đâu, chị đừng thất vọng về em.”

Lâm Tri Vi quay đầu liếc nhìn cậu, nam sinh lúc đối mặt với nhiều người hung hãn như vậy cũng vững vàng như núi, vậy mà bây giờ lại khẽ run lên.

Cô khe khẽ “ừ” một tiếng, rồi rời khỏi sân bóng rổ.

Giáo viên dẫn đội viên Tam Trung đợi ở bên ngoài sảnh, Lâm Tri Vi đi rồi, năm phút sau Lục Tinh Hàn mới bước ra, mặt mày lạnh lùng, tùy ý gật đầu với họ: “Em đi trước đây.”

“À, Tinh Hàn.” Giáo viên đuổi theo cậu, không yên tâm dặn dò: “Đám người bên trường thể thao kia cũng không phải dạng tốt lành gì, có thể nhịn được thì nhịn, đừng để ý đến bọn họ.”

Lục Tinh Hàn phất phất tay qua loa.

Nhịn?

Chửi cậu, chế giễu cậu, có thể, không sao cả.

Nhưng động đến Tri Vi, phải chết.

Dấu tay đó rất rõ ràng, hẹn cậu sáu giờ gặp ở bên ngoài, nếu không sẽ tìm cơ hội làm phiền Tri Vi. Đám người ở trường thể thao này là có thể gọi đến rất nhiều người toàn là những kẻ hổ báo trong xã hội, ra tay tàn nhẫn, cậu không dám mạo hiểm.

Nếu sớm biết thế này, hôm nay cậu tuyệt đối sẽ không để Tri Vi đến.

Lục Tinh Hàn sợ mình gặp phải Lâm Tri Vi nên không đi qua cổng chính trường thể thao mà đi ra từ cửa phụ. Chiếc taxi chờ khách bên đường nhiệt tình hỏi: “Anh bạn trẻ, đi đâu vậy?”

Cậu mặc kệ, đi ra ngoài một lúc rồi lên xe buýt.

Đi đánh nhau mà thôi, thu dọn đám cặn bã mà thôi, ngồi xe đến? Bọn chúng xứng sao?

Trong đầu Lâm Tri Vi loạn thành một mớ hỗn độn, chậm rãi đi về phía cổng trường. Biểu cảm của Lục Tinh Hàn từ nhỏ đến lớn đều dồn dập hiện lên trước mắt, vẻ đáng yêu ngoan ngoãn ngày xưa và sự dữ tợn và mạnh mẽ của ngày hôm nay không cách nào hòa làm một.

Cô quá nhập tâm, đến mức không nghe thấy ai gọi mình.

“Tri Vi?”

“Tri Vi...”

Mãi cho đến khi cánh tay bị người nhẹ nhàng kéo, cô mới bừng tỉnh lại, Tần Nhiên cúi thấp người, nhìn chằm chằm vào mắt cô, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Anh… sao lại ở đây?”

Tần Nhiên đáp: “Anh không đi.”

Anh ta đứng thẳng, cử chỉ nhã nhặn, khoảng cách vừa đủ không vượt quá giới hạn: “Anh không biết mấy giờ em mới xong, lo mình sẽ bỏ lỡ thời gian đón em.”

Lâm Tri Vi hoàn toàn không nhớ đến chuyện có người chờ, cô chỉ muốn về nhà đợi Lục Tinh Hàn: “Xin lỗi anh Tần Nhiên, hôm nay tôi có chút chuyện riêng, việc hợp tác với studio chi bằng đợi tôi qua kỳ nghỉ rồi nói đi, đến lúc đó tôi mời khách.”

Người đàn ông phong độ lịch sự cũng biết rõ giới hạn, dù mất mát đến đâu thì biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Được, công việc không vội, sau này nói tiếp, nhưng nể tình anh đã đợi em hơn một tiếng đồng hồ, cho anh cơ hội làm tài xế được không?”

Giọng anh ta trầm ấm nhẹ nhàng: “Cho dù em đi đâu, thì anh hứa sẽ nhanh hơn cả taxi.”

Lục Tinh Hàn ngồi trên xe buýt ba phút đồng hồ, nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay đầu nhìn về phía khác…

Đm! Ngược hướng!

Cậu duỗi thẳng đôi chân dài rồi vất vả len qua giữa hàng ghế, chuẩn bị bước tới cửa xe xuống xe ở trạm dừng tiếp theo, sau đó đổi sang trạm đối diện rồi ngồi tiếp.

Đường đi của xe buýt này từ cổng phụ trường thể thao, lách qua cổng chính, rồi rẽ trái bốn trăm mét nữa là đến trạm dừng.

Cổng trường thể thao đang kẹt xe.

Trong lòng Lục Tinh Hàn đang rất sốt ruột, khớp ngón tay trên lan can không kiên nhẫn gõ xuống, cậu nhíu mày thật chặt, trái tim căng phồng. Một bên biến thành nước khi sắp đối mặt với Tri Vi vào buổi tối, một bên lại là sự hung tàn, tự hỏi làm thế nào để trút giận, triệt để diệt đi mối hậu họa.

Xe buýt lại phanh gấp, ánh sáng ban ngày bên ngoài trở nên sâu thẳm, có thứ gì đó phản chiếu trong ánh sáng, xẹt qua mắt Lục Tinh Hàn.

Anh vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Một người đàn ông cao lớn gương mặt quen thuộc ăn mặc chỉnh tề, mở cửa chiếc xe việt dã màu đen, thân mật che cửa xe trên rồi mời người phụ nữ lên xe.

Người phụ nữ mái tóc dài buộc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, bờ vai xinh đẹp mảnh khảnh, đầu hơi cúi xuống, trên mặt mềm mại như có như không, tựa hồ có thể ép anh đến tức chết.

“Dừng xe… Dừng xe!” Lục Tinh Hàn thoáng cái bùng nổ: “Tôi có việc gấp! Cho tôi xuống xe!”

Tài xế nào có thể trải qua loại chuyện này cả trăm lần mỗi ngày hoàn toàn miễn nhiễm, ngay khi con đường phía trước trở nên thông thoáng, ông ta dùng tay bẻ lái, lao thẳng vào trạm xe, rồi đột ngột dừng lại: “Ai muốn xuống xe? Đến trạm rồi, xuống đi!”

Lúc Lục Tinh Hàn lao đến cổng trường thể thao, chiếc xe việt dã đã phóng đi mất hút.

Tri Vi không còn.

Cậu ấn mạnh vào màn hình để gọi điện cho cô, nhưng cô không trả lời.

Lồng ngực Lục Tinh Hàn vừa nóng như bị lửa đốt lại vừa lạnh như băng, cậu sững sờ đứng giữa đám đông nhưng cả người như rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.

Cậu bóp mạnh chiếc điện thoại, liên tục cảnh cáo bản thân, phải kìm nén, giải quyết mối họa ngầm này để đảm bảo an toàn cho cô trước.

Nhắm mắt lại, dốc sức khống chế hơi thở gấp gáp của mình, cậu chuyển hướng đi về phía đội viên đội bóng rổ Tam Trung.

Một vài giây sau, đã nhận được tin nhắn: “Anh Hàn, số điện thoại của đội trưởng trường thể thao đã gửi cho anh rồi!”

Lục Tinh Hàn bấm dãy số, nhanh chóng kết nối, giọng nói cậu lạnh lùng đến đáng sợ, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản đối.

“Sáu giờ không rảnh, năm giờ ở chỗ cũ, tôi chỉ đợi ba phút thôi!”