Nhãi Con

Chương 11



Hình tượng của Lục Tinh Hàn chắc như ván đã đóng thuyền.

Trong phạm vi vài ki-lô-mét quanh Tam Trung, anh Hàn khiến ai nghe thấy tiếng cũng đều sợ vỡ mật lại trở thành em trai dễ thương nổi tiếng trên Weibo.

Trong hai lần phát sóng trực tiếp, không ai ép buộc cậu, cậu tự mình làm tất cả, hoàn toàn không kháng nghị.

Khi tạm dừng thu âm, Dung Thụy theo thói quen thở dài, cậu ta vỗ vỗ vai cậu nói: "Đại ca, nghĩ thoáng một chút đi! Một đứa trẻ đáng yêu hoạt bát như em mà bây giờ bị bắt phải thiết lập hình tượng trưởng thành chững chạc, tất cả đều không phải là vì cuộc sống sao?"

Lục Tinh Hàn lạnh lùng vạch trần cậu ta: "Cậu là vì muốn ngăn cản Tri Vi tố cáo với mẹ cậu."

Dung Thụy không kiềm chế được chế nhạo: "Cùng là những người lưu lạc nơi xa xôi, sao phải làm tổn thương lẫn nhau? Nghiêm túc mà nói thì anh không phải đều là vì muốn lấy lòng chị Tri Vi sao?"

Lục Tinh Hàn mặc kệ cậu ta.

Cậu không hề cố tình lấy lòng cô.

Mọi phản ứng và mọi thái độ của cậu đều là những việc ở tận trong đáy lòng cậu thật sự muốn làm cho cô.

"Nghỉ ngơi xong chưa?" Kỹ thuật viên thu âm vỗ tay thu hút sự chú ý của họ: "Chúng ta tiếp tục."

Trước đó chỉ là bản thu âm thử, sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc mới bắt đầu thu âm bản chính.

Công việc của đội stylist kết thúc rất sớm, nhưng Lục Tinh Hàn lại bận rộn đến hơn chín giờ tối mới được tự do. Cậu vội vàng trở về căn phòng nhỏ mà Lâm Tri Vi ở. Bước vào cửa cậu đã nhìn thấy có một chiếc giường đơn được kê ở khoảng trống gần bức tường trong phòng khách, bộ khăn trải giường màu xanh nước biển, bên cạnh chiếc gối chính là con thỏ lớn màu hồng đêm hôm qua.

"Là cho em sao?" Hai mắt Lục Tinh Hàn sáng lên, cậu cởi giày rồi bước nhanh về phía trước, nhào mạnh cả người lên giường.

Lâm Tri Vi đang làm cơm chiên cho cậu: "Còn không phải à? Còn muốn ngủ trên ghế sô pha sao?"

Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm vào vòng eo nhỏ của cô, đầu lưỡi bất giác quét qua khóe môi, trong lòng giống như sông cuộn biển gầm. Cậu không muốn ngủ trên sô pha, cậu muốn ngủ trên giường của cô, muốn...

Không được, dừng lại, trái tim cậu sắp nổ tung rồi.

"Lại đây ăn tối đi, cách nửa tiếng nữa lại uống thuốc."

Cậu nhiệt tình "vâng" ba lần, sau đó xoay người bước xuống giường. Đột nhiên bả vai chạm phải thứ gì đó cứng cứng, cậu lấy nó từ dưới gối ra rồi nhìn qua một lượt, hóa ra là một chiếc điện thoại mới.

"Cái này để làm gì?" Cậu nhảy dựng lên, tóc tai rối tung chạy đến bên cạnh Lâm Tri Vi.

Lâm Tri Vi nhíu mày: "Em không chịu đổi điện thoại, chị làm gì còn cách nào khác. Nên đành tự mua cho em một cái mới."

Lông mày Lục Tinh Hàn từ từ cau lại: "Em thích cái chị dùng, sao lại tiêu số tiền này."

Bình thường cô tiết kiệm bao nhiêu, cậu đều biết rất rõ.

Lâm Tri Vi cười nói: "Nhóc con họ Lục, sau này em không còn là một học sinh trung học bình thường nữa. Nếu đã lựa chọn con đường này thì từ nay về sau mỗi ngày em đều phải sống trước màn ảnh, sao có thể đến một chiếc điện thoại tử tế em cũng không có được?"

Lục Tinh Hàn nắm lấy chiếc điện thoại, đôi mắt cậu cụp xuống, hai hàng mi dài phản chiếu hai mảnh tối màu xám, cả người ủ rũ.

Cậu lặng lẽ nhìn xung quanh nơi ở của Lâm Tri Vi, một căn hộ nhỏ chưa đầy bốn mươi mét vuông, sau khi kê thêm giường cho cậu thì không còn chỗ trống. Trong hai năm qua, thu nhập của cô đã tăng lên nên mới có được một chỗ ở như vậy. Có lẽ điều kiện của cô trước đây khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Cô lớn tuổi hơn cậu, trước sau đều đóng vai chị gái, ở bên ngoài thì chăm chỉ làm việc để dành tiền, tất cả đều là để nuôi lớn một người không phải người thân cũng chẳng quen như cậu.

Nhưng sau này, cậu sẽ tiến về phía trước, không chỉ đơn giản là vì hai chiếc dây buộc tóc và một tô mì, mà là để trở thành một người đàn ông chân chính che mưa chắn gió cho cô, dành hết tất cả yêu thương cho cô.

"Tri Vi, chương trình giải trí sắp bắt đầu quay rồi." Lục Tinh Hàn quay đầu lại nói: "Công ty đã cho em một vai, đó là main vocal* dễ thương."

*main vocal: người hát chính

Lâm Tri Vi hơi ngạc nhiên khi nghe cậu khó chịu nhấn mạnh hai từ "dễ thương" Cô vội hỏi cậu: "Có phải là em không thích không?"

Dù gì thì cậu cũng là một cậu bé mới lớn nên khó có thể tránh khỏi việc cảm thấy khó chịu khi đem những điểm dễ thương trong tính cách của mình phóng đại ra trước công chúng.

Lục Tinh Hàn lặng lẽ đáp: "Không, rất thích."

Cậu nghĩ, nếu có thể nổi tiếng, nếu có thể kiếm được thật nhiều tiền cho Lâm Tri Vi tiêu thì cậu thích nó.

Studio Lâm Tri Vi đã thuận lợi giành được hợp đồng dài hạn với công ty giải trí Tinh Hỏa.

Các giám đốc điều hành của công ty khá hài lòng với phong cách và thực lực của các cô. Chỉ có người đại diện Viên Mạnh mới hiểu được những lý do sâu xa bên trong.

Căn bản cô Lâm chính là một máy phát điện! Là máy tạo nhịp tim! Là sức sống của Lục Tinh Hàn.

Đối với câu "thanh mai trúc mã" trong miệng Dung Thụy, anh ta cũng nghĩ rất thoáng. Nam sinh tuổi mới lớn không thể không động lòng, ngưỡng mộ đối tượng vừa dịu dàng vừa đáng tin cậy như Lâm Tri Vi. Biết rõ mọi chuyện còn hơn sau này say mê mấy ngôi sao nhỏ muốn gây phiền toái còn tốt hơn.

Thay vì để Lục Tinh Hàn cứ như người mất hồn mất vía thì tốt hơn hết là dứt khoát giữ người ở lại bên cạnh mình, chỉ cần kiểm soát đúng mực thì đôi bên đều có lợi.

Sau khi bài hát debut được thu âm, bọn họ tiếp tục quay MV. Cùng lúc đội nhiếp ảnh tung ra bộ ảnh quảng cáo, ba thành viên trong nhóm về cơ bản cũng đã tạo ra một chút ăn ý. Mà đội tạo hình do Lâm Tri Vi dẫn đầu kết hợp cùng với nhóm nhạc, hai bên hợp tác cực kỳ hài hòa.

Sau Tết Âm lịch, công việc sản xuất ca khúc và MV đã hoàn tất, đợi một thời gian sau sẽ đồng thời được tung ra với trailer đầu tiên của chương trình giải trí.

Trước khi chính thức quay chương trình giải trí, phòng làm việc của đội stylist phải tăng ca liên tục. Tám giờ tối, tâm trí của Lâm Tri Vi vẫn tập trung vào màn hình máy tính. Đột nhiên, cô hất tay phải đang di chuột của mình ra ngoài rồi nhanh chóng rụt lại, cô thở nhẹ nói: "Nóng quá!"

"Thật xin lỗi!" Cốc cà phê nóng được đưa tới trước mặt cô gần như tràn ra, cô gái liều mình nhỏ giọng xin lỗi: "Chị Vi Vi, có nóng quá không?"

Lâm Tri Vi ngẩng đầu lên thì nhận ra người đưa cốc cà phê chính là cô gái mới tới phòng làm việc chưa lâu, cô nhận lấy cốc cà phê rồi cười nhẹ: "Không sao đâu, cảm ơn cô."

Cô gái rất xinh đẹp tinh nghịch lè lưỡi, Hà Vãn cũng được đưa một cốc. Sau đó, cô ta ung dung trở lại chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, không đưa thêm ai khác.

Vài người không được uống đối mặt nhìn nhau cuối cùng chỉ có thể nhún vai không lên tiếng.

Hà Vãn nhấp một ngụm rồi xoay ghế ngồi đến bên cạnh Lâm Tri Vi, cô ấy trầm giọng nói: "Lần trước cô ta chính là người đã làm sai thông tin của em, cô ta không những không bị phạt mà còn càng trở nên kiêu căng."

Tay Lâm Tri Vi bận rộn không ngừng: "Bình thường em không tiếp xúc nhiều nên không quan tâm lắm."

Hà Vãn lắc người cô một cách khoa trương: " Vi Vi, em bận đến nỗi chóng mặt sao? Sao em lại không tiếp xúc nhiều? Lần này đến chương trình giải trí, sếp cũng muốn cô ta gia nhập đội của chúng ta."

Lâm Tri Vi dừng lại một chút: "Là cô ta sao?"

Hai ngày trước, sếp đã yêu cầu cô giúp đỡ những người mới đến, nhưng đã nói sẽ sắp xếp ở hậu kỳ, đợi họ hoàn toàn quen thuộc với quá trình của chương trình giải trí mới tính tiếp.

Nếu không có chuyện gì sẽ xảy ra trước mắt, cô cũng không quan tâm lắm, càng không thể nhớ rõ cụ thể về người nào với người nào.

Lâm Tri Vi thở dài: "Bây giờ em lo lắng cũng vô ích, đến lúc đó tính sau."

"Trước khi chính thức gia nhập, cô ta đã từng làm công việc hậu cần trong các kỳ trước của chúng ta. Hi vọng sẽ không xảy ra sai sót gì. Loại người có chống lưng đúng là không có cách nào." Hà Vãn bất lực, càng nghĩ lại càng lo: "Không biết chương trình giải trí lần này có vất vả không, đừng nói là phải làm đến nỗi người đầy bùn mặt xám mày tro, chỉ mỗi việc thay quần áo và trang điểm thôi đã cũng có thể kiệt sức rồi, nhưng... "

Cô ấy vừa nói chuyện vừa chuyển hướng liếc nhìn Lâm Tri Vi, cố ý tỏ ra đắc ý nói: "Có em trai vẻ ngoài đẹp trai, nói chuyện cũng có thể an ủi được một chút."

Lâm Tri Vi liếc cô ấy rồi ho khan một cái.

Hà Vãn chống cằm nhìn cô: "Bệnh của em lại tái phát sao? Không có chuyện gì đâu, Dung Thụy là em họ của em, chị cam đoan sẽ tâm lặng như nước. Hai người còn lại không thành vấn đề. Lúc bọn họ thay quần áo, chị nhìn nhiều chút cho thích mắt."

Lâm Tri Vi đẩy máy tính sang một bên, khoanh tay trước ngực rồi xoay ghế ngồi đối mặt với Hà Vãn, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy: "Ai cũng không được."

Tính toán của Hà Vãn đã thành công, cô ấy chỉ tay về phía cô: "Suy nghĩ thực sự trong lòng em là không muốn để chị chú ý đến Lục Tinh Hàn chứ gì?"

Lâm Tri không thừa nhận cũng không phản bác. Hà Vãn cảm thấy áp lực hơi lớn, cô ấy vỗ nhẹ vào mép bàn: "Dù sao thì chị cũng phải để ý đến em, chẳng may em không cẩn thận lại bị tên nhóc xinh đẹp kia bắt cóc đi thì sao. Chị vẫn luôn cảm thấy trong lòng cậu ta có ý xấu với em."

"Chị lại nói vớ vẩn rồi."

"Ấy, em đừng vội… Được, được, được, chị không nói nữa..."

Lời nói của Hà Vãn bị ngắt quãng bởi âm thanh thông báo tin nhắn, Lâm Tri Vi nhấp vào thì thấy đó là tin nhắn của người phụ trách bên công ty giải trí Tinh Hỏa gửi tới. Tên của chương trình giải trí đã bị thay đổi nhiều lần, cuối cùng cũng được cố định, gọi là "Đêm nay không ngủ".

Công ty giải trí Tinh Hỏa đã đặt hết tâm huyết của mình vào trong chương trình giải trí mới bắt đầu quay này để đảm bảo rằng cả ba thành viên của nhóm nhạc đều có vị trí cố định, hơn nữa còn được làm khách mời cố định. Một khoản tiền lớn khác sẽ dùng để mời hai người nổi tiếng hạng nhất trong giới đến cùng hợp tác để tạo thành một nhóm năm người không đổi.

Hiện tại mười tập của chương trình đã được lên kế hoạch, mỗi tập sẽ mời thêm năm nghệ sĩ nổi tiếng khác làm khách mời tạm thời. Tổng cộng sẽ có mười người được ghép ngẫu nhiên theo cặp. Thông qua các phần thử thách nhỏ trong cảnh quay ban ngày, họ sẽ từng bước cạnh tranh với nhau để giành quyền ở trong các phòng theo các hạng khác nhau vào ban đêm.

Cặp đôi nào có biểu hiện kém nhất cuối cùng sẽ kết thúc vô cùng tồi tệ, phải ở bên ngoài, chịu cảnh màn trời chiếu đất.

Lâm Tri Vi đã từng hỏi qua Viên Mạnh, tại sao nhóm nhạc mới ra mắt mà lại không chuyên về ca hát, nhảy múa hay đóng phim, đây là con đường phổ biến của những người mới vào nghề hiện nay.

Viên Mạnh vui vẻ hớn hở nói với cô: "Cô Lâm, trên thị trường hiện tại, ca hát và nhảy múa chỉ có thể được sử dụng như một mục bổ trợ thôi. Quay phim thì lâu dài, phải khoảng một năm sau mới được lên sóng, chỉ có chương trình giải trí mới có yêu cầu thấp đối với các nhóm, chỉ cần bố trí những người giỏi, hơn nữa nếu vẻ ngoài ưa nhìn thì họ có thể nổi lên rất nhanh."

"Đương nhiên!" Anh ta kiêu ngạo vỗ ngực: "Muốn đi theo con đường này thì công ty phải có tài nguyên, nếu không đứng đầu chương trình giải trí thì sao có thể đi lên như vậy được."

Lâm Tri Vi biết một khi chương trình giải trí bắt đầu quay, có thể coi là Lục Tinh Hàn đã hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của công chúng.

Sau khi bắn cung mũi tên sẽ không quay đầu lại, nhưng cũng may là cô có thể cùng cậu đi trên con đường đầu tiên.

Một tuần sau, tất cả các nhân viên công tác của nhóm nhạc nam lần lượt rời đi. Lâm Tri Vi cũng dẫn theo một đội nhỏ đi theo đội lớn của công ty giải trí Tinh Hỏa lên máy bay. Điểm đến là địa điểm quay của tập đầu, đó là một huyện có phong cảnh đẹp gần biển ở phía nam.

Cô đang ngồi dựa vào ghế ngồi, Hà Vãn vừa cất hành lý cá nhân xong đang định đi đến ngồi bên cạnh cô thì tự nhiên cô ấy cảm giác có một bóng người từ từ bao trùm lấy mình.

Lục Tinh Hàn đội mũ lưỡi trai màu đen trên đầu, xuyên qua đám đông bước đến, cậu dựa vào lưng ghế trước, mỉm cười với Lâm Tri Vi rồi đưa mắt nhìn sang Hà Vãn: "Làm ơn đổi chỗ ngồi được không? Tôi muốn ngồi ở hàng ghế đầu."

Hà Vãn suýt chút nữa đã xắn tay áo lên, thằng nhóc con này ỷ vào mình có khuôn mặt đẹp trai mà dám ngang nhiên khiêu khích cô ấy.

Cô ấy vừa định nói lời kiên quyết từ chối, Lục Tinh Hàn đã giành lời: "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Tri Vi."

Chuyện có thể quan trọng đến mức nào? Tâm tư của cậu rõ như ban ngày, cũng chỉ có Lâm Tri Vi không nhìn ra được. Làm sao có thể che giấu được một người chị kỹ tính như cô ấy.

"Có chuyện gì vậy?"

Lục Tinh Hàn thành thật trả lời: "Chuyện lớn liên quan đến sống chết."

Lâm Tri Vi và cậu gần đây rất bận rộn. Đã vài ngày không gặp mặt nhau, cô cho rằng cậu thực sự đang gặp phải khó khăn nên cô đẩy đẩy Hà Vãn, nói: "Cho em ấy vào đây."

Hà Vãn hơi nghi ngờ, cô ấy nhích sang hai bước trên lối đi rồi duỗi tay ra chỉ: "Cậu ngồi xuống, nói ngay bây giờ, để tôi nghe xem có phải thật sự là chuyện liên quan đến sống chết không."

Lục Tinh Hàn không khách sáo chút nào, cậu bước một bước dài tới rồi vững vàng ngồi xuống.

Lâm Tri Vi hỏi: "Làm sao vậy?"

Những người xung quanh rất ồn ào, các hành khách nhốn nháo đi tìm chỗ ngồi và xếp hành lý nên không ai chú ý tới góc nhỏ này của các cô.

Lục Tinh Hàn hạ vành mũ xuống rồi quay mặt về phía Lâm Tri Vi, đôi mắt đào hoa của anh cụp xuống, âm thanh mềm mại kéo dài, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ nghe rõ: "Tri Vi, đã bảy tám ngày em không gặp chị, nhớ chị..."

Hà Vãn như nghẹn một cục máu trong cổ họng.

Cô ấy tức giận cúi xuống, thấp giọng hỏi Lục Tinh Hàn: "Đây là chuyện liên quan đến sống chết sao?"

Lục Tinh Hàn cười nhạo ha hả trong lòng. Đương nhiên là cậu biết cô Hà Vãn này nói xấu sau lưng mình không ít, chuyên gia phá hoại mối quan hệ của cậu và Tri Vi.

Cậu ngẩng đầu lên, vô tội nhếch môi hướng về phía Hà Vãn, rất xinh đẹp, cũng rất đáng giận: "Đúng vậy, nếu không làm nũng với chị ấy thì tôi sẽ chết."