Nguy Tình Thử Ái

Chương 3: Đem cô cho tôi!



Phong Sính cố ý kéo kính râm xuống, ngón tay nâng lên chĩa về phía cô.

"Cô muốn tiền, tôi lại quên để trên xe khác, mai cô đến lấy đi."

Đây chính là không đem cô ném vào đống lửa thì hắn không bỏ qua mà.

Đường Ý tức giận đến xông đến, đúng lúc Phong Sính kéo hạ cửa kính xe, giẫm chân ga rời đi.

Tiêu Đằng vẻ mặt thâm trầm, vừa lúc Đường Ý xoay người đã thấy anh bước nhanh vào trong. Tiêu Đằng đang cùng một cậu bạn thuê một cửa hàng ở mặt tiền, Đường Ý đi theo phía sau Tiêu Đằng bước vào bên trong phòng làm việc..Vừa mới bắt đầu tu sửa nên bên trong cực kỳ lộn xộn, âm thanh thu dọn vang lên khắp phòng.

"Ảnh chụp kia, cô gái trong đó không phải em, di động của em bị Phong Sính cướp mất."

"Vậy giữa em và hắn ta là quan hệ gì?"

"Là chị em, chị em và ba hắn ta đang yêu nhau, hắn ta cảm thấy khó chịu nên trút giận lên em.."

Tiêu Đằng giương mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Tối qua em ở đâu?"

"Hắn ta vứt em lại bên ngoài cổng nhà chị em, sau đó em ngồi ngoài cổng suốt cả đêm."

Tiêu Đằng lặng nghe, liếc mắt dừng trên sắc mặt Đường Ý, trong mắt anh tràn ra đau lòng. Bỏ lại mấy đồ linh tinh, anh vòng qua bàn làm việc đi tới trước mặt cô.

"Đồ ngốc này, gọi điện để anh đến đón em."

"Em đã nói điện thoại của em bị tên điên kia cướp mất mà."

Nghe giọng Đường Ý có vẻ ủy khuất, Tiêu Đằng đem cô ôm chặt trong ngực, cũng không truy cứu chuyện ảnh chụp.

"Trời lại thế này, có phải đông cứng luôn không?"

Được bạn trai ôm vào lòng an ủi, sắc mặt cô vui vẻ

"Không sao, thân thể em rất khỏe."

Tiêu Đằng ôm cô đến bên ghế salon bên cạnh, đúng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào mực chiếc áo da màu đen ngắn, một đôi giày cao gót nâng đở đôi chân thon dài. "Ô, hai cậu ở đây chàng chàng thiếp thiếp sao."

Viên Viện là đối tác của Tiêu Đằng, thời đại học ba người đều học chung lớp. Cô đi qua hai người, Đường Ý có thể ngửi thấy mùi nước hoa thanh nhã phảng phất.

"Này, mỹ nữ, mỗi ngày cậu đều trang điểm xinh đẹp lượn qua lượn lại trước mặt bạn trai tớ, không sợ tớ sẽ ghen sao?"

Viên Viện để túi lên mặt bàn. "Cậu bày trò, gặp hai người mình tránh xa còn không kịp nữa là, thật buồn nôn quá đi."

Tiêu Đằng ngước mắt nhìn.

" Chuyện thế nào rồi."

"Không có gì, nhiệm vụ then chốt bây giờ chính là kiếm tiền."

Hai tay Đường Ý được Tiêu Đằng đặt trong lòng bàn tay,cô liếc nhìn bốn phía. "Hiện giờ bên ngoài có nhiều công ty chuyển phát nhanh như vậy, hơn nữa lại là trung gian, nếu linh hoạt khéo léo, sớm muộn cũng có thị trường của chính mình. Chúng ta cứ dần dần tiến bước, tớ cảm thấy nơi làm việc này cũng rất tốt, còn có mấy công ty lớn, nếu có thể bàn bạc thì tốt rồi. "

Viên Viện hai tay chống trên mặt bàn.

"Yên tâm đi, có Tiêu soái của chúng ta ở đây, chuyện gì cũng làm được."

Trong trường học Tiêu Đằng vốn là nhân vật phong vân, hơn nữa lại là chủ tịch hội học sinh, ngay thời điểm đó năng lực chuyên môn cũng rất khá. Vừa ra trường hăng hái, không cam lòng làm công cho kẻ khác, cùng Viên Viện hợp tác mở công ty này.

"Đường Đường, em có muốn tới công ty giúp một tay không?"

Đường Ý cánh tay đặt trên vai Tiêu Đằng."Em có thể làm gì chứ, em còn muốn an an ổn ổn đi tìm một công việc, nhưng mà, cuối tuần em sẽ qua đây."

Viên Viện lại đùa. "Như vậy cũng không sao, sau này tụi mình có không kiếm được miếng ăn đã có cậu nuôi."

"Cậu đi chết đi."

Đường Ý ngồi thêm một lúc,mắt nhìn khoảng không.

"Em phải đi đây, chiều nay còn có cuộc hẹn phỏng vấn, em muốn về chuẩn bị một chút."

Tiêu Đằng muốn đứng dậy, "Anh đưa em về."

"Không cần, em ngồi xe buýt về được rồi, bên này anh còn có nhiều việc, anh bận mà."

Đường Ý vội vàng kéo cửa đi ra ngoài.

Viên Viện mở điều hòa, Tiêu Đằng bắt đầu thu dọn trong phòng. Cô cầm điện di động qua bên ghế sô pha ngồi nghịch, được một lúc, chợt thấy nóng nên đem áo khoác ngoài cởi ra.

Tiêu Đằng ôm theo một đống đồ tạp ra ngoài, ánh mắt Viên Viện chăm chú nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn, áo khoác được hắn ném qua một bên, xắn cổ tay áo để lộ bắp tay cường tráng. Viên Viện đứng dậy đi đến, một tay cô chống trên bàn, nửa người trên cúi thấp.

" Muốn nghỉ ngơi chưa?"

Tiêu Đằng xoay người, vừa muốn đứng lên, mặt thiếu chút nữa đụng Viên Viện đang cuộn trào mãnh liệt,vẻ mặt anh lộ rõ xấu hổ. Cổ áo bên trong của Viện xẻ thấp, anh đưa mắt nhìn ra nơi khác. "Chút việc nhỏ này tôi không thấy mệt."

"Chúng ta vẫn nên thuê người đi."

Gia cảnh Viên Viện không tệ, chịu không nổi khổ.

"Thuê một dì quét dọn, sau đó thuê thư ký và tài vụ đầy đủ."

"Dù có muốn thuê cũng cần phải có thời gian " Tiêu Đằng đứng thẳng người, "Ngày mai bắt đầu, em ở lại công ty, tôi ra ngoài lo việc."

"Không thì thuê mấy nhân viên nghiệp vụ?"

"Bây giờ còn chưa đi vào quỹ đạo, trước hết hãy cứ dựa vào sức mình đi."

Viên Viện bàn tay hướng đến bên vai Tiêu Đằng. "Tự mình làm cũng đâu cần chịu khổ vậy." Tiêu Đằng nhìn động tác tay cô ở trên vai anh mà bóp nhẹ hai cái, mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. Viện Viện dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói hết, vòng đi qua ghế sô pha.

Gần đây Đường Ý rất bận rộn phỏng vấn, nhưng tìm việc đâu có dễ. Khi đi đến công ty Tiêu Đằng cũng chỉ có Viện Viện một mình ngồi chơi game trên máy tính.

"Tiêu Đằng đâu?"

"Chạy đi làm việc rồi."

"Thế nào?"

Viên Viện dời mắt khỏi máy tính. " Có thể thế nào. Tìm được không ít công ty, nhưng những công ty lớn đều đã hợp tác với những công ty chuyển phát của riêng mình, xem chừng khó thỏa thuận."

Đường Ý đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Trời mưa lớn thế này, mình còn tưởng anh ấy sẽ không đi ra ngoài."

"Đường Đường, lần này Tiêu Đằng rất liều mạng, toàn bộ tài sản nhà anh ấy đều dốc hết vào đây, thế nhưng..." Viên Viện hơi cúi đầu. "Cậu xem đó, mấy thứ chất trong nhà kho, tất cả đều không dùng đến."

Đường Ý bước ra ngoài công ty, những hạt mưa tí tách theo chiều gió rơi đến bên chân cô, cô lấy di động gọi cho Tiêu Đằng.

"Alo, Đường Đường."

"Tiêu Đằng, anh đang ở đâu?"

"Anh ở khách sạn Thái Hoa."

Đường Ý không có hỏi nhiều, hôm nay tự cho phép mình xa xỉ. Cô đón xe taxi đi đến chỗ Tiêu Đằng nói. Đi vào phòng khách, cô tiếp tân mặc sườn xám cúi đầu chào Đường Ý. Đường Ý không được tự nhiên, vừa đi được mấy bước đã thấy Tiêu Đằng ngồi bên trong.

Cô bước nhanh đến. "Tiêu Đằng, anh tới đây làm gì?"

"Không phải nói em đừng tới rồi sao?" Tiêu Đằng cử động, đôi bàn chân tê rần, xem ra đã ngồi chờ khá lâu. Đường Ý đưa tay kéo anh. "Chúng ta đi thôi."

"Không được, anh vất vả lắm mới liên lạc được với khách hàng này, không thể rời đi như này được."

"Rốt cuộc thì hẹn lúc mấy giờ?"

Tiêu Đằng buông lỏng cà vạt, khuôn mặt anh tuấn hơi trầm, anh mặc một bộ tây trang màu đen chuẩn mực, so với hình tượng phong vân thời còn trong giảng đường đại học đã trưởng thành không ít. "Nói là một giờ."

"Một giờ?" Đường Ý không khỏi cất giọng, "Bây giờ đã là buổi tối rồi."

Tiêu Đằng như không muốn Đường Ý nhìn thấy tình huống như này.

"Em về trước đi, xong việc anh sẽ gọi cho em."

Đường Ý đứng đó không động đậy, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực. Đặt hai chân vào xã hội, quả thật khó có thể thích ứng.

Tiếng bước chân từ cửa vang vọng.

"Phong thiếu."

Giọng nói của cô tiếp tân truyền đến, vốn là như tiếng gió xuân thoảng qua nhưng lại khiến sau lưng Đường Ý cứng đờ. Cô chậm rãi xoay người, ngay lập tức nhìn thấy Phong Sính xoay nắm cửa bước vào. Anh thong thả bước về phía trước, thân ảnh cao ngất dừng lại trước cửa, tạo thành một bóng đen. Mặc dù chưa có hành động tiếp theo, nhưng khí chất cường đại của người đàn ông này đủ để hold toàn bộ.

Đường Ý vội vàng xoay người,chỉ sợ anh nhìn thấy.

Nhưng tiếng bước chân từng đợt đập thẳng vào tai cô, tựa như không muốn đi xa, ngược lại cứ tiến tới gần.

Phong Sính đi tới trước mặt bọn họ, nghênh ngang ngồi xuống.

Ánh mắt Đường Ý căng thẳng, " Chúng tôi hẹn khách hàng, mời anh đi cho."

"Cô hung dữ như vậy làm gì? Tối hôm qua chưa ăn sao?"

Phong Sính đặt đôi chân dài xuống. Tiêu Đằng xám mặt lại, anh đứng dậy kéo tay Đường Ý. "Chúng ta đi."

"Chờ một chút. "

Phong Sính đập nhẹ ngón tay trên mặt bàn mấy cái. "Khách sạn này là của tôi."

Đường Ý bỗng nhiên dừng bước, mắt hạnh trợn tròn.

"Cho nên anh cố ý, cố ý bắt anh ấy phải đợi hàng mấy tiếng đồng hồ?"

"Chính là tôi cố ý. "

Phong Sính không chút nào che giấu sự đắc ý, mắt nhìn Tiêu Đằng nắm chặt bàn tay, Phong Sính nửa người dựa vào ghế sô pha. " Đúng là tôi cố ý, thì thế nào? Cuộc trao đổi này, các người có muốn hay không? Một công ty chỉ mới kinh doanh ở thành phố Lận An này, hãy hỏi thử xem Phong Sính tôi có đồng ý hay không?".

Những lời này, nói rõ chính xác là gây thù hận, Đường Ý tức giận đến mức ngực phập phồng. "Vậy chúng tôi từ bỏ! Tiêu Đằng, chúng ta đi."

Nhìn chút thì, rất có khí thế, đầu óc ngay thẳng.

Khóe miệng Phong Sính nhẹ nhếch lên, chậm rãi cầm tạp chí trên bàn lật xem. "Tôi khuyên mấy người, sớm đóng cửa công ty đó đi, lấy thêm được chút tiền, khỏi đến khi đó cả vốn cũng không lấy lại được."

Đường Ý nắm tay Tiêu Đằng, đi được hai bước, lại cảm giác Tiêu Đằng đứng lại không di chuyển. Cô quay đầu nhìn vào mắt anh. "Tiêu Đằng?"

Người con trai đó như chìm trong bóng tối, che khuất biểu cảm. Chỉ là trong đấu tranh như vậy, Đường Ý cũng có thể thấy được, một Tiêu Đằng khi còn trong trường học, ngay từ những ngày đầu đã bộc lộ rõ bản lĩnh hơn người, anh có khí chất kiêu ngạo tư bản. Thế nhưng, chỉ mới bước ra xã hội, lại gặp một nhân vật như Phong Sính. Tiêu Đằng đẩy tay Đường Ý. "Đường Đường, em đi về trước đợi anh."

"Em không, chúng ta cùng đi."

Tiêu Đằng hiển nhiên đã ý thức được tình thế trong lời nói của Phong Sính. "Ngoan, về nhà chờ tin tức của anh."

Đường Ý dĩ nhiên là đau xót Tiêu Đằng, không muốn anh ở trước mặt Phong Sính mà thua kém, nhưng bọn họ nên sớm chuẩn bị cho tình huống này. Cô do dự một chút rồi xoay người muốn đi. Phong Sính bỗng nhiên đem tạp chí trong tay đập đập trên mặt bàn. "Chuyện tôi và cậu nói, có liên quan đến cô ấy. Quyền lợi quan trọng nhất đi rồi, chúng ta còn nói cái gì nữa?"

Tiêu Đằng tiếp lời. "Cô ấy không phải là người của công ty chúng tôi."

"Nhưng cô ấy lại là người của cậu."

Phong Sính theo ánh mắt Tiêu Đằng mà quét qua gương mặt Đường Ý.

"Hai người không phải yêu nhau sao, đã là yêu thương đối phương thì phải hiểu được hi sinh gì đó chứ."

"Phong Sính, anh đùa cái gì?" Đường Ý nhịn không được tức giận biểu hiện ra mặt.

Phong Sính chỉ phía đối diện, ý bảo bọn họ ngồi xuống. Chuyện đã đến nước này, Đường Ý thẳng thắn kéo tay Tiêu Đằng cùng anh ngồi xuống.

"Công ty của các người, cho đến bây giờ cũng chỉ nhận được những đơn hàng của khách lẻ, 5 đồng 10 đồng phí chuyển phát, còn chưa đủ công một chuyến đi, sớm muộn gì cũng không thể chịu nổi. Tôi không chỉ có khách sạn này, còn có tòa nhà văn phòng, có biết mỗi ngày có bao nhiêu phát chuyển nhanh chuyển đến không?"

Đường Ý ngăn lại lời anh. "Anh làm ăn bận rộn thì có quan hệ gì với chúng tôi? Anh có lòng tốt mà đem một chén canh cho chúng tôi sao?"

"Dì nhỏ à, tốt xấu gì thì chúng ta sẽ trở thành người thân thích, cô gặp khó khăn, nhất định tôi sẽ giúp cô."

Loại chuyện hoang đường này, có đánh chết Đường Ý cũng không tin

"Anh có điều kiện gì?"

"Điều kiện rất đơn giản. " Phong Sính cũng không quanh co thêm nữa.

"Đem cô cho tôi."

"Anh nói cái gì?" Tiêu Đằng siết chặt nắm tay. "Anh nói chuyện tôn trọng người khác chút."

" Tôi đủ tôn trọng cô ấy, nhìn cách xưng hô của tôi thì..." Phong Sính dang hai tay, đặt trên tay cầm mà gõ theo nhịp thành tiếng. "Dì nhỏ, so với việc hai người yêu nhau, đau khổ mà lại không ở cùng một chỗ, chi bằng cô vì cậu ta mà làm chút việc đi, ít nhất có thể giữ lại sự nghiệp cho cậu ta. Như vậy còn tốt hơn việc cậu ta tìm người đàn bà khác dựa dẫm để thăng chức."

Đường Ý nghe xong, càng siết chặt tay Tiêu Đằng. " Anh quá coi thường chúng tôi rồi."

"Cho đến bây giờ tôi chưa từng để cậu ta vào trong mắt..."

"Vậy là tốt nhất, tạm biệt."

"Nhưng tôi muốn cô, vậy nên không thể không để ý đến bạn trai cô được. " Phong Sính giang tay ra, thưởng thức những ngón tay dài của mình. Anh nhận ra nó thật đẹp, ngón tay so với người khác đều dài và đẹp hơn, anh cứ như là tự kỷ, cũng bởi vì anh có tư cách này. "Cho nên, sau này tôi sẽ đặc biệt quan tâm cậu ta."

Đường Ý nghe thấy mấy câu này đáp trả. "Anh cho rằng anh ở Lận An này có thể một tay che trời sao?"

Phong Sính ngước mắt nhìn chằm chằm cô.

"Tôi có làm chuyện gì phạm pháp sao?"

Anh nghiêng nữa người về phía trước, cũng không nhìn đến Tiêu Đằng đang ngồi bên cạnh cô.

"Thêm nữa,tôi có thể một tay che trời hay không, cô thử sẽ biết."

Đường Ý cắn chặt đôi môi cánh hoa, Tiêu Đằng nghe nói, đưa tay ôm chặt vai cô. Giọng nói không giấu được tức giận, trợn mắt nhìn thẳng hướng anh. "Phong Sính, anh đừng mở tưởng có ý định với Đường Ý!"

Người đàn ông híp mắt lại, áp khí quanh thân tựa như không ngừng kết tụ. Đường Ý có dự cảm không tốt, cô đưa mắt nhìn thấy Phong Sính đứng dậy. "Tiểu tử, tôi đợi cậu đứng được độ cao như tôi, dùng ánh mắt như này nhìn tôi. Nhưng mà tôi sợ,sợ đến kiếp sau cũng không đợi được."

Đường Ý kéo cánh tay Tiêu Đằng, "Chúng ta đi nhanh đi."

Phong Sính bỗng nhiên cao giọng. "Cô không muốn thấy bộ dạng một tay có thể che trời của tôi sao? Tôi cho cô xem một chút."

Anh vươn tay lấy bộ đàm phía dưới gầm bàn. "Đóng hết cửa lại cho tôi."

Gần như cùng lúc, Đường Ý nhìn thấy cánh cửa xoay tròn kia ngay lập tức ngừng chuyển động, ngay sau đó, ngay cả cửa ra vào cũng bị đóng lại.