[Ngọc Mộng] Kinh Hồng

Chương 10: Tên là Bình An



**Editor - Văn Giai Hài Tử

Beta - Lý Gia An**

__________________________________

Ngay khi mặt trời giữa trưa qua đi, trong sơn cốc đã tràn ngập mây và sương mù. Trên đỉnh núi, mây đen cuộn thành từng vòng từng vòng dày đặc, càng ở trên cao càng ngột ngạt, kiểu không khí ngột ngạt này kéo dài đến khi chiều tối. Tiếng sấm lại gầm lên sau những đám mây. Đêm nay, trời sẽ lại mưa.

Cố Hiểu Mộng từ nhỏ chỉ quen vũ đao lộng thương, khinh công quả thật không bằng Lý Ninh Ngọc, nên nàng vô cùng chật vật mới leo lên gần tới đỉnh núi. Khi tia sáng cuối biến mất, trên đỉnh núi lập tức xẹt xuống sấm quang, theo sau đó, tiếng sấm nổ vang như nứt trời, cơn mưa nặng hạt liền trút xuống.

May mắn là trước khi lên núi, Cố Hiểu Mộng có hỏi qua các trưởng giả trong thôn, thời tiết trên núi rất thất thường nên nàng chuẩn bị đồ đạc rất chu đáo.

Lý Ninh Ngọc, nàng có biết mà chuẩn bị tốt những thứ này không?

Cố Hiểu Mộng cắn chặt răng, mở to đôi mắt giăng đầy tơ máu, siết chặt nghĩa y(*) trên người, đẩy nhanh cước bộ. Trên đỉnh núi kia, Lý Ninh Ngọc đang chờ nàng, nàng sẽ không để nàng ấy thất vọng. Vạn nhất có chuyện chẳng lành, nàng cũng muốn tự tay đem nàng ấy trở xuống, nàng ấy là thê tử của nàng, nàng sẽ không để thi thể của nàng ấy vùi sâu trong mảnh núi tuyết lạnh giá này.

Mưa to như trút nước, lại còn xen lẫn từng trận mưa đá, từng khối băng bạc đập vào đấu lạp của nàng, phát ra âm thanh răng rắc. Nàng gần như không còn thấy con đường phía trước, mỗi một bước tiến lên đều mò mẫm dò theo bản năng. Không biết nàng đã trượt chân, vấp đá té bao nhiêu lần, khiến cho mình đầy thương tích. Thậm chí nhiều lần trượt chân rơi xuống, cũng may có cuốc chim trong tay đóng chặt vào khe đá, bằng không nàng đã sớm mất mạng. Từng bước nàng đi, đều tràn ngập nguy hiểm.

Thời tiết khắc nghiệt, rừng núi hiểm nguy. Lý Ninh Ngọc, nàng phải trải qua những chuyện này thế nào đây?

Cố Hiểu Mộng không ngăn được suy nghĩ, trái tim tựa hồ như bị bóp chặt lại, làm nàng không thở nổi.

Đặt tay lên tim, cố gắng bình ổn lại nhịp đập, nàng tuyệt vọng hướng về đỉnh núi. Đột nhiên, một màu đỏ xẹt qua trước mắt nàng. Nàng vội vàng nhìn theo, chỉ thấy trước cửa sơn cốc, một màu đỏ tươi như máu bay phấp phới trong gió.

Cố Hiểu Mộng kinh ngạc, nó chẳng phải áo choàng lông chồn nàng đã tặng cho Lý Ninh Ngọc sao?!

Nàng cố gắng vượt qua từng chướng ngại vật, đến trước cửa sơn cốc. Xác thực là tấm áo choàng của Lý Ninh Ngọc, liền gỡ xuống, thắp hoả chiết tử, cúi người bước vào thông đạo nhỏ hẹp.

Thông đạo uốn khúc quanh co, càng vào sâu càng cảm giác lạnh lẽo. Dưới chân toàn xương khô, Cố Hiểu Mộng căng mình, chuẩn bị tư thế tiến công.

Ánh sáng lập loè bên trong hang động chuyền đến, nàng hít một hơi sâu đi vào.

Chỉ thấy thân ảnh quen thuộc khiến nàng lo lắng tìm kiếm đang nằm co ro. Nàng vội vàng chạy lại, gấp đến độ chút nữa là vấp ngã.

Con báo tuyết màu trắng bạc đang nằm phủ phục bên người Lý Ninh Ngọc, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, sau đó nhảy ra trước, che chắn cho Lý Ninh Ngọc, đôi con ngươi xanh lam trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt.

Cố Hiểu Mộng chấn kinh, đứng im tại chỗ, cố gắng quan sát Lý Ninh Ngọc sau lưng báo tuyết. Thật may, nàng ấy không bị thương tích gì. Ngực lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nàng nhìn con báo tuyết, nó chẳng những không làm tổn thương Lý Ninh Ngọc, ngược lại còn ra sức bảo vệ. Chi sau của nó bởi vì nhảy chồm lên che chở Lý Ninh Ngọc mà động vào vết thương, khiến vết thương một lần nữa chảy đầy máu tươi. Nó gầm lên, tựa hồ muốn tấn công nàng. Còn nàng hiện tại, dẫu có thể giết chết nó nhưng khả năng phải bỏ nửa cái mạng. Mà Lý Ninh Ngọc yếu ớt nằm đó đang chờ nàng cứu, nàng không thể mạo hiểm. Nàng đột nhiên nghĩ tới, báo tuyết này có linh tính, nó đang nghĩ nàng muốn làm hại Lý Ninh Ngọc, mới có ý tấn công nàng, vậy nếu lật ngược mọi chuyện lại...

Vì vậy nàng quyết định nói chuyện với báo tuyết.

"Ta không có ý làm tổn thương ngươi, ngươi cũng đừng ăn ta. Ta đến đây là để cứu nàng ấy. Ta là... phu quân của nàng ấy."

Cố Hiểu Mộng dè dặt, vừa nói vừa chỉ vào Lý Ninh Ngọc nhưng báo tuyết dường như nghe không hiểu, đầu đuôi ngọ nguậy lắc lư, sẵn sàng lao tới xé xác nàng.

"Ta biết, ngươi không có ý tổn thương nàng ấy, ngươi là đang bảo hộ nàng ấy, phải không? Ta cũng vậy, ngươi nhìn nè."

Cố Hiểu Mộng đem cuốc chim, kiếm, tất cả đồ đạc tháo xuống, quăng ra xa. Nhưng để phòng vạn nhất, nàng vẫn giấu chủy thủ trong đôi hài.

Ánh mắt sắc bén đảo quanh, cuối cùng dịu lại, cái đuôi đang dựng đứng cũng hạ xuống. Dường như đã nới lỏng cảnh giác.

Cố Hiểu Mộng giơ hai tay lên, dè dặt từng bước tiến về phía trước. Nàng từ từ hạ thân xuống bên cạnh Lý Ninh Ngọc, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng ấy vào lòng. Khoảnh khắc tay nàng chạm vào da thịt nàng ấy, trái tim nàng hoảng hốt, nàng ấy giờ đây lạnh như băng, mặt mày tái nhợt, đôi môi trắng toát, nếu không phải vẫn còn nhịp thở yếu ớt, nàng còn tưởng nàng ấy đã rời xa nàng mãi mãi, để lại cho nàng là một cỗ thi thể lạnh lẽo.

Cố Hiểu Mộng ôm chặt lấy Lý Ninh Ngọc, nhiệt độ cơ thể nàng ấy nếu tiếp tục hạ xuống nữa, chỉ e giai nhân trong lòng sẽ sớm hương tiêu ngọc vẫn mất.

Cố Hiểu Mộng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng dùng hai chân giữ chặt Lý Ninh Ngọc, sau đó đem y phục của nàng ấy cởi ra. Chỉ là khi tay nàng vừa chạm vào ngoại bào của Lý Ninh Ngọc, báo tuyết ở một bên gầm lên, đuôi dựng đứng, rõ ràng tùy thời tấn công nàng.

Cố Hiểu Mộng giật giật khoé miệng, báo tuyết quả nhiên tràn ngập linh tính. Nàng thẳng lưng, nghiêm nghị nhìn báo tuyết.

"Y phục... bị ướt... phải cởi... nếu không sẽ chết cóng... chết cóng... ngươi hiểu không? Chết cóng... là như thế này..." - Cố Hiểu Mộng tự ôm chính mình, cơ thể run lên diễn tả lại cái lạnh giá chết người.

Báo tuyết hừ lạnh nơi mũi, tỏ ý mình đã hiểu. Sau đó hạ đuôi, nằm xuống, im lặng nhìn Cố Hiểu Mộng thoát hạ y phục của Lý Ninh Ngọc.

Tầng y phục mỏng manh trên người Lý Ninh Ngọc bị Cố Hiểu Mộng cởi ra. Làn da trắng như tuyết, chiếc cổ mảnh mai, xương quai xanh gợi cảm cứ như vậy bại lộ trong không khí.

Mặt Cố Hiểu Mộng lập tức đỏ bừng bừng.

"Ngaooo..." - Báo tuyết lập tức đứng dậy, phát ra tiếng gầm cảnh cáo Cố Hiểu Mộng.

"Ta biết, ta chỉ muốn sưởi ấm cơ thể cho nàng ấy. Ngươi không cần ăn thịt ta, nàng ấy khi tỉnh dậy, muốn chém muốn giết ta thế nào cũng được."

Mặt Cố Hiểu Mộng càng ngày càng đỏ.

Báo tuyết dường như hiểu hết mọi chuyện, liền im lặng đi tới một góc, nhìn vào vách đá, nằm xuống, nhắm mắt ngủ.

Cố Hiểu Mộng cởi ra ngoại bào đắp lên người nàng ấy. Sau đó cố gắng thắp thêm hai đống lửa nhỏ, xung quanh hang động, nhiệt độ trong hang liền ấm hơn rất nhiều. Lúc này nàng mới đem Lý Ninh Ngọc ôm chặt vào lòng một lần nữa. Muốn sống sót, trước tiên phải giữ ấm cơ thể.

Không biết qua bao lâu, chân tay Cố Hiểu Mộng sớm đã tê dại nhưng nàng không dám thả lỏng, mà thân thể của Lý Ninh Ngọc cũng đã có nhiệt độ trở lại, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào, đôi môi cũng đã mơ hồ ánh lên sắc đỏ mân côi.

Mi mắt người trong lòng rốt cuộc cũng động, Lý Ninh Ngọc mở mắt ra. Ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy cái nhìn tràn đầy sự yêu thương và quan tâm của Cố Hiểu Mộng. Nàng giật mình, lại nhìn đến mình y phục không chỉnh tề nằm trong lòng Cố Hiểu Mộng, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, giơ tay lên muốn tát người trước mặt.

Mà Cố Hiểu Mộng cũng không có ý né tránh, nhắm mắt chờ đợi cái tát. Quả thật là một bộ tùy người chém giết.

Đợi một lúc, cũng không thấy cái tát như suy nghĩ giáng xuống, Cố Hiểu Mộng mở mắt, chỉ thấy Lý Ninh Ngọc quay đầu, đôi tai đỏ ửng. Nàng ấy lay động, có ý muốn tránh khỏi cái ôm của nàng. Nhưng người mới tỉnh dậy làm gì có nhiều sức lực, Cố Hiểu Mộng chẳng những không buông nàng ra, ngược lại còn ở bên tai nàng thổi khí: "Ngọc tỷ, y phục của nàng chưa khô, vẫn còn đang hong, để ta ôm giữ ấm cho nàng một chút, được không? Đợi đến lúc khô, ta mang lại thay cho nàng."

Người trong lòng nghe thấy, ánh mắt hiện lên tia nghi vấn, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Cố Hiểu Mộng bị Lý Ninh Ngọc nhìn, cảm thấy có chút hoảng hốt liền nuốt khan mấy cái, vội vàng giải thích: "Không phải, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm, ý ta là, tự nàng thay y phục của mình..."

Lý Ninh Ngọc quay đầu, không muốn tiếp tục nhìn đến Cố Hiểu Mộng, chỉ thấy gân xanh trên chiếc cổ mảnh mai nổi cộm lên, đập từng hồi như trống bỏi.

Cố Hiểu Mộng mím chặt môi, do dự một chút, cuối cùng nắm tay Lý Ninh Ngọc đặt lên ngực của mình.

Cố Hiểu Mộng cố tình dùng lực, nên cho dù cách một tầng trung y, Lý Ninh Ngọc vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại đặc thù. Nàng vội vàng quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

"Ngọc tỷ, nàng không cần khẩn trương như vậy... Ta, ta vốn là nữ tử... cho nên, cái gì cũng không làm được... sẽ không đối với nàng, làm ra những việc bẩn thỉu. Nàng yên tâm!!"

Nhìn Cố Hiểu Mộng vội vàng thanh minh, đôi con ngươi của Lý Ninh Ngọc liền tối đen như mực, ngoại trừ kinh ngạc còn hiện lên sự mất mát không thể lí giải. Nhìn người trước mặt một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tại sao phải giả phượng hư hoàng?"

Cố Hiểu Mộng cười gượng, gãi gãi đầu, bộ dạng vừa ngốc nghếch vừa lúng túng.

"Một lời khó nói, nếu nàng muốn biết, đợi sau khi xuống núi về tới U Đô, ta sẽ kể tường tận cho nàng nghe."

"Cố công... Cố tiểu thư, nàng không muốn nói thì không cần phải nói."

Lý Ninh Ngọc quay đầu, không muốn nhìn đến Cố Hiểu Mộng, răng trên cắn chặt môi dưới, rỉ ra một vệt máu...

Nàng ấy là nam hay là nữ thì có liên quan gì đến nàng? Nàng ấy là nữ nhân, không phải rất tốt sao? Nàng cũng không cần mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phòng bị nàng ấy sẽ giở trò với nàng. Nhưng mà vì sao, khi biết nàng ấy là nữ tử, trái tim nàng như chìm xuống đáy vực, ngực như có vật gì chắn lại, khiến nàng khó thở. Thật sự rất lâu rồi, cảm giác u sầu như đánh mất thứ gì đó quan trọng lại ùa về. Nhưng mà nàng đâu còn gì để mất, hà cớ gì cảm giác này lại trỗi dậy?

"Ngọc tỷ, nàng không cần gọi ta là Cố công tử hay Cố tiểu thư. Tên thật của ta là Cố Hiểu Mộng. Hiểu Mộng trong giấc mơ ánh dương. Khi không có ngoại nhân, nàng gọi ta là Hiểu Mộng được rồi. "

Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa siết chặt cái ôm.

Lý Ninh Ngọc không muốn lên tiếng, càng không muốn dựa quá gần vào Cố Hiểu Mộng, nên ngẩng đầu, căng cứng thân thể, khiến cho cái cổ mỏi nhừ, cả người khó chịu.

Cố Hiểu Mộng thấy người trong lòng không phản đối, nghĩ nàng chấp nhận, liền thoải mái đem đầu nàng tựa vào vai mình, sau đó siết chặt vòng tay.

Mà báo tuyết ở một bên, dường như đã ngủ dậy, nó 'ngao' lên một tiếng, vươn người đứng dậy nhưng khi nhìn đến Lý Ninh Ngọc đã tỉnh liền cụp tai, cụp đuôi, nằm im tại chỗ.

"Nó vốn bảo hộ nàng, khi ta tìm tới đây, đã thấy nó nằm phủ phục bên cạnh nàng, cố gắng dùng lông của mình giữ ấm cho nàng. Nàng có ân với nó sao?"

Cố Hiểu Mộng nhìn con báo tuyết, không ngừng hiếu kì hỏi. Đối với nàng thì giương nanh múa vuốt, hiển hiện là một con mãnh thú, nhưng khi nhìn thấy Lý Ninh Ngọc thì liền như một con mèo lớn, ngoan ngoãn nghe lời.

Lý Ninh Ngọc nhẹ gật đầu nhìn về con báo tuyết, sau đó vươn tay ra, gọi nó: "Mễ mễ(*) tới đây."

Báo tuyết vậy mà thật sự nghe lời, lắc mình đứng dậy, đi đến ngọ nguậy cái đầu đầy lông vào tay nàng.

Cố Hiểu Mộng mở to hai mắt đầy kinh ngạc, như sét đánh giữa trời quang mà lập lại: "Mễ Mễ?"

Báo tuyết quả thật thuộc dòng họ nhà mèo nhưng thê tử nhà nàng thế nào lại gọi mãnh thú nuốt người không nhả xương này là Mễ Mễ được chứ?

"Lúc nhỏ nhà ta có nuôi một con mèo con, mẫu thân đặt tên là Mễ Mễ. Sau này chiến tranh xảy ra, mèo con bị thất lạc. Báo tuyết này một lòng hộ ta, có lẽ là Mễ Mễ chuyển thế."

Lý Ninh Ngọc mĩm cười xoa đầu báo tuyết, nụ cười quả thật rất ôn nhu làm Cố Hiểu Mộng thất thần.

Cuối cùng vẫn là tự mình xấu hổ hồi tỉnh, hắng giọng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc quan sát báo tuyết: "Nó... nó to lớn như vậy, nếu gọi là Mễ Mễ thì có vẻ không ổn. Dù sao cũng là mãnh thú, nếu đồng loại của nó biết được sẽ cười chê nó, nó thế nào có thể ngẩng cao đầu trong thế giới loài vật của nó?! "

Vấn đề nói ra có chút ấu trĩ nhưng giai nhân trong lòng lại nguyện ý lắng nghe, Lý Ninh Ngọc vậy mà thích thú, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, gương mặt cũng không còn vẻ lạnh lùng xa cách: "Vậy thử nghĩ xem, nên gọi nó là gì?"

Cố Hiểu Mộng nheo mắt, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vui vẻ lên tiếng: "Nàng cứu nó, nó hộ nàng, vậy gọi nó là Bình An đi."

Tuế hàn tâm bất cải,

Dữ quân báo bình an.(*)

Bình an, cũng là sự hi vọng của Cố Hiểu Mộng dành cho Lý Ninh Ngọc.

_____________________________________

*** Chú giải:

(*) Nghĩa y [義衣]: Áo mưa.

(*) Cuốc chim:

(*) Mễ mễ [咪咪] đọc [mīmī]: Là từ tượng thanh cho tiếng mèo kêu.

Vd: 小猫咪咪叫 ( Mèo con kêu meo meo.) - khúc này làm nhớ Bách Vạn quá 😌😌

(*)Tuế hàn tâm bất cải,

Dữ quân báo bình an.

=> Năm tháng lạnh giá lòng không đổi.

Cùng người hồi đáp sự bình an.