Nghề Làm Fan

Chương 44





"Mấy bạn đang làm gì đấy?"

Trưởng nhóm Quả Hạch vô cùng vui vẻ: cuối cùng cũng đến rồi!

Chỉ thấy mấy sinh viên áo đỏ mũ đỏ đi tới, đúng là ban cán sự của hội học sinh.

Nữ sinh trong nhóm Quả Hạch cùng nam sinh đi đầu bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng ngạc nhiên---- mấy tiếng trước, cô gái hung dữ này vừa mới đẩy cậu suýt ngã đấy!

Nhóm Quả Hạch vốn định giả làm sinh viên trong trường, bọn họ mặc kệ cái tên Quả Hạnh, kiên quyết gọi fan của Lý Hi Hạnh, cố ý nhấn mạnh tên Lý Hi Hạnh, để mọi người đều nhớ người gây sự là fan của Lý Hi Hạnh. Lại không ngờ gặp phải người quen, không thể giấu được thân phận của mình.

Nhưng thế thì sao? Dù sao hôm nay cũng đã xấu hổ, chẳng thể xấu hổ hơn được nữa, kéo được đám Quả Hạnh cùng xuống nước, mục đích của bọn họ đã đạt được rồi!

Cán sự hội học sinh hỏi: "Mấy người ở đây la hét gì thế?"

Trưởng nhóm Quả Hạch chỉ vào Nữu Gia, nói: "Vừa rồi họ cố ý chặn đường, không cho chúng tớ đi, đúng là một đám không có tố chất!".

Cán sự hội học sinh nhìn nhóm Nữu Gia, Chu Tiêu Đồng chỉ có ba nữ sinh gầy ốm, lại nhìn đường lớn.

"Họ? Chặn đường?"

"Không chỉ ba người họ, vừa rồi còn có một đám người!".

"Đám người kia đâu rồi?"

"Đi rồi."

"Vậy sao mấy người còn chưa đi?"

Trưởng nhóm Quả Hạch: "..."

Vì sao không đi á? Đương nhiên là vì gây sự rồi! Nhưng mọi người đều đã đi mất, không thể bảo họ cố tình chặn đường được.

"Họ cãi nhau với chúng tôi trước!" Trưởng nhóm Quả Hạch nói: "Họ mắng chúng tôi là lưu manh, còn bảo chúng tôi không biết xấu hổ!"

Nữu Gia vẫn luôn im lặng không nói lời nào mở miệng, tích chữ như vàng thốt ra hai chữ: "Không cãi".

Cán sự hội học sinh im lặng nhìn Nữu Gia, lại đem ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Quả Hạch.

".... Vừa rồi có cãi!"

"Vậy sao bây giờ cô vẫn còn cãi?" Ừ thì vừa rồi có cãi nhau, nhưng người ta hiện giờ đã im lặng, vậy cô còn cãi cái gì?

Trưởng nhóm Quả Hạch: "..."

"A... vừa rồi họ còn ra tay đẩy chúng tôi!" Cô ta vắt hết óc, cố nghĩ ra tội danh cho đối phương, "Chúng tôi chỉ muốn cho mọi người biết, fan của Lý Hi Hạnh không có tố chất, tôi yêu cầu họ xin lỗi! Chuyện này đâu có quá đáng, phải không?"

Cán sự hội học sinh nhíu mày, lại nhìn sang Nữu Gia.

Nữu Gia tiếp tục tích chữ như vàng, mặt không biểu cảm: "Không đánh nhau".

"Giờ lại không thừa nhận nữa rồi?" Trưởng nhóm Quả Hạch nói: "Vừa nãy còn rất kiêu ngạo! Mấy người Lý..."

Không chờ cô ta gọi tên Lý Hi Hạnh một lần nữa, Nữu Gia vẫn luôn im lặng đứng một bên đột nhiên cử động! Chỉ thế Hôm qua ai người đá xoáy một cái lên không, thân thể như con quay xoay 720 độ, cặp chân dài như một sợi roi, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, vững vàng hạ xuống đất.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt. Nhất thời xung quanh không có tiếng động.

Nữu Gia ngẩng đầu, lạnh lùng lặp lại: "Không đánh nhau".

Quả Hạch: "..."

Thân thủ này, nếu thực sự ra tay, bọn họ còn có thể nguyên vẹn đứng đây sao?

Ban cán sự hội học sinh đều cười.

"Được rồi, giải tán đi." Nm sinh đi đầu nói với nhóm Quả Hạnh: "Đi ăn cơm chiều sớm một chút, Đừng để bị đói."

"Cảm ơn." Nữu Gia gật đầu với bọn họ, một tay kéo Chu Tiêu Đồng, một tay kéo cô gái còn lại, xoay người rời đi.

Quả Hạch: "..."

Ban cán sự hội học sinh tiễn nhóm Quả Hạnh, quay lại nhìn nhóm Quả Hạch. Nam sinh đi đầu thở dài, lắc lắc đầu, hỏi: "Mấy người còn chuyện gì nữa không?"

Quả Hạch: "..."

Nhóm người Nữu Gia ra khỏi trường, mới đi được nửa đường, liền gặp được Lục Trì và Tiếu Khả Ngải chạy đến. Lục Trì và Tiếu Khả Ngải thấy các cô đi đến, đều ngạc nhiên.

Lục Trì hỏi: "Giải quyết xong nhanh như thế à?"

Tiếu Khả Ngải nói nhỏ: "Tớ còn sợ họ dây dưa lâu lắm cơ..."

Chu Tiêu Đồng hỏi họ: "Nếu bọn tớ bị họ quấn lấy không bỏ, các cậu định làm gì?"

Lục Trì cười ha hả: "Tớ vừa bàn bạc với Tiểu Khả Ái, đã phân công xong rồi! Tớ đi tìm viện binh, hoặc là tìm giáo viên trong trường, hoặc là tìm hội học sinh tới!"

Tiếu Khả Ngải gãi đầu: "Tớ... chờ giáo viên hoặc hội học sinh đến, tớ sẽ giả khóc, nói bọn họ bắt nạt tớ. Tớ khóc rồi, chắc giáo viên sẽ giúp chúng ta nhỉ?"

Mọi người sửng sốt, cười ha ha ha.

Nhóm người ra khỏi trường học, cùng các Quả Hạnh khác gặp mặt, một nhóm người cùng nhau đi KTV vui vẻ ca hát mấy giờ liền. Cho đến khi trời tối đen, ngày hôm sau còn phải đi học đi làm, mọi người mới lần lượt trở về nhà.

Tiếu Khả Ngải đã đi làm, thứ hai phải làm việc, cho nên tối chủ nhật phải ngồi máy bay về Phúc Kiến. Còn Lục Trì đang làm nghiên cứu sinh, thời gian tương đối dư dả, cho nên cô định nhân dịp chơi thêm hai ngày ở Bắc Kinh rồi mới về.

Buổi tối, ba cô gái ở trong nhà Nữu Gia, sau khi tắm rửa xong, ở trên giường cùng nói chuyện phiếm.

Lục Trì đột nhiên trở mình, nằm ở trên giường, hai tay ôm đầu, hứng thú hỏi: "Tại sao các cậu lại thích Hạnh Hạnh thế?"

"Lần đầu nhìn thấy Hạnh Hạnh cõng đàn ghita lên sân khấu, tôi cảm thấy cô gái này vô cùng xinh đẹp, lại còn biết đàn ghita, thật là đa tài đa nghệ. đến lúc người dẫn chương trình giới thiệu cô ấy hát ca khúc của chính mình, tớ đã bị sốc! Chờ đến khi cô ấy mở miệng, hát còn rất hay!" Cô bày ra gương mặt hoa sĩ nói, "Trời ơi, sao trên thế giới này lại có người hoàn mỹ như vậy!!"

Sau khi chính mình nói xong, Lục Trì quay sang nhìn Chu Tiêu Đồng và Nữu Gia, "Đồng Tâm đại thần, Nữu Gia, các cậu thì sao?"

Nữu Gia không nói gì.

Vì thế Chu Tiêu Đồng nói trước. Cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói, "Lúc cuộc đời tớ tối tăm nhất, cô ấy xuất hiện, trở thành ánh đèn soi đường cho tớ".

Lời này cô chưa từng nói với Lý Hi Hạnh.

Tuy rằng khi đó mỗi ngày Lý Hi Hạnh gửi cho cô một bài hát, nhưng cô không hoàn toàn chỉ bị lay động bởi thành ý của Lý Hi Hạnh. Lúc cuộc sống cô cảm thấy mê mang nhất, Lý Hi Hạnh xuất hiện.

Lý Hi Hạnh đập chén rượu vào đầu quản lý cấp cao của công ty người có thể giúp cô ấy thăng chức rất nhanh. Lý Hi Hạnh vì tiền đồ của chính mình mà dám bỏ tiền tìm người giúp đỡ cô ấy. Tài hoa của Lý Hi Hạnh, cố chấp của Lý Hi Hạnh, dũng khí của Lý Hi Hạnh... những thứ đó tác động đến cô. Cô nhìn thấy động lực giúp chính mình tiến về phía trước, hơn nữa có cảm giác nếu mình có khả năng giúp Lý Hi Hạnh làm được chuyện gì, đó cũng sẽ là thành công của cô.

Sau khi Chu Tiêu Đồng nói xong, Lục Trì và Nữu Gia đều không nói gì.

"Sao thế?" Chu Tiêu Đồng cười nói: "Có phải nghe rất giống canh gà cho tâm hồn không?"

" Không phải, không phải". Lục Trì cười hì hì nói, "Tớ chỉ suy nghĩ, đại thần đúng là đại thần, trình độ nói chuyện không giống người thường".

Một lát sau, cô lại hỏi: "Nữu Gia, còn cậu?".

Nữu Gia vẫn luôn gối đầu lên cánh tay, nhìn trần nhà đến xuất thần. Đến khi Lục Trì hỏi đến, cô cười cười, nói: "Tớ cũng giống vậy".

Lục Trì còn nghĩ, Nữu Gia nói giống vậy tức là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Hi Hạnh trên TV liền nhất kiến chung tình, những Nữu Gia lại nói thêm....

"Tớ cũng giống Đồng Đồng".

"Hả?" Chu Tiêu Đồng tò mò nhỏm người dậy nhìn cô

Nếu giống với Chu Tiêu Đồng, không khác gì nói, khi Lý Hi Hạnh xuất hiện, cuộc sống của Nữu Gia đang ở dưới đáy của thung lũng.

"Ừ... Tớ thích giọng hát của Hạnh Hạnh. Giọng hát của cô ấy, bài hát của cô ấy luôn rất ấm áp". Nữu Gia nói: "Lúc không vui, tìm một nơi không có ai, phát đi phát lại bài hát của cô ấy, tâm trạng liền vui vẻ hơn".

Lý Hi Hạnh không thích hát những bài tình ca thương tâm, bài hát của cô luôn có một cảm giác ấm áp nhạt, cũng không phải loại bài hát canh gà cho tâm hồn thúc giục người ta tiến lên phía trước, mà trong lúc lơ đãng lại toát ra sự ấm áp. Cho dù nghe cô ấy hát mà rơi nước mắt, không phải do vì hồi ức thương tâm mà rơi lệ, mà vì cảm động. Phong cach này của cô ấy không phù hợp để thi đấu. Khi thi đấu, thí sinh thường thể hiện một đoạn nốt cao như tiếng cá heo giữa biến khơi; thí sinh hát tình ca hát một đoạn tình ca thương tâm, câu từ làm ngươi ta rơi lệ lã chã; còn Lý Hi Hạnh hát xong rồi, trên mặt người nghe là ấm áp nhàn nhạt, tiếng reo hò cũng không điên cuồng, kịch liệt.

Nhưng bỏ ra ngoài cái cảm xúc kịch liệt của những cuộc thi, âm thanh cá heo nghe một lần là đủ, lặp đi lặp lại có khi làm người ta đau não; tình ca làm người ta rơi lệ, khóc một hai lần, tâm cũng chết lặng, ai nói nghe nhiều lần lần nào cũng rơi lệ có chút ra vẻ; mà bài ca của Lý Hi Hạnh, nghe đi nghe lại mấy lần cũng không chán. Vô số lần không chăm chú nghe, chỉ một lần chú ý có khi lại tìm ra được cảm thụ mới.

Lục Trì hỏi Nữu Gia, "Nữu Gia, sao trước đó cậu lại không vui thế? Thi cử? Thăng chức? Giờ đã giải quyết được chưa?"

Nữu Gia im lặng một lúc.

"... Thua một trận đấu". Cô bình tĩnh nói: "Là một trận đấu rất quan trọng".

"À..." Lục Trì phát hiện hình như mình không nên hỏi, xấu hổ vuốt tai, không biết nói gì.

"Nhưng không sao", Nữu Gia nhún vai, nói: "Năm sau lại thi lại".

Lục Trì cùng Chu Tiêu Đồng nhẹ nhàng thở ra.

Thực tế, Nữu Gia nhẹ nhàng bâng quơ nhắc đến, nhưng trận thua kia đối với cô có ý nghĩa không nhẹ nhàng như vậy. Cô năm nay 25 tuổi rồi, cho dù trong xã hội vẫn là một người trẻ, nhưng đối với sự nghiệp của vận động viên, thời kỳ hoàng kim đã qua đi, thể lực của cô cũng suy giảm theo năm tháng. Cô muốn lấy được thành tựu trên môn thể thao cô yêu càng ngày càng khó.

Khoảng thời gian mới thua trận đấu kia, quả thực Nữu Gia có một đoạn thời gian sa sút tinh thần.

Có khi cô sẽ trong trung tâm huấn luyện liều mạng tập luyện cùng bao cát, dùng hết sức lực của mình, sức cùng lực kiệt nằm trên mặt đất, đến sức lết về nhà cũng không còn; có khi mấy cuối tuần đều không tập luyện, huấn luyện viên tức giận hỏi có phải cô sẽ không bao giờ luyện Tán Đả nữa không.

Khi đó có người khuyên cô từ bỏ, có người cổ vũ cô tiếp tục nỗ lực, có người an ủi cô nên bình tĩnh lại, nhưng cô không thể nghe vào đầu một câu nào. Cô bị chính tinh thần suy sụp của mình cản bước, không lui được về sau, cũng không tiến được về phía trước.

Cho đến một ngày, cô tiện tay mở một video trên mạng, nhìn thấy một cô gái tóc đen môi đỏ ôm đàn ghita hát trên sân khấu. Cô nhớ rõ bài hát kia có một đoạn lời: "Một ngày năm ấy tháng ấy/ Tôi mơ thấy chính mình/Cô gái kia không chớp mắt/Quật cường tiến về phía tôi/ Đau xót năm ấy đã quên/ Tôi cười với cô ấy/ Cám ơn cậu/Chưa từng từ bỏ".

Thời đại này, người lên mạng uống qua không ít canh gà. Nhưng không biết vì sao, có thể vì âm nhạc cùng lời hát quá hợp nhau, cũng có lẽ do Lý Hi Hạnh cười quá ấm áp. Rõ ràng khán giả trong TV đều mỉm cười, cô lại rơi lệ đầy mặt.

Cô bắt đầu trở lại trung tâm huấn luyện.

Mỗi khi tâm trạng đi xuống, cô liền trốn trong WC, cắm tai nghe, nghe đi nghe lại giọng hát ấy, nhìn Lý Hi Hạnh tươi cười đến xuất thần. Vài phút sau, cô mở cửa bước ra, không ai thấy được vẻ suy sụp của cô.

Huấn luyện viên chưa dám nhắc tới trận thua trước mặt cô. Đến khi cảm xúc của cô khôi phục lại, huấn luyện viên mới tìm cô, hỏi cô định làm gì trong tương lai.

"Định làm gì cơ ạ?" Cô hỏi: "Trung tâm đóng cửa ạ?"

"Hả?" Huấn luyện viên không hiểu: "Gì cơ? Sao có thể?"

"Nếu không đóng cửa vậy thì sang năm vẫn có thể thi đấu mà?" Cô cười nói, "Tiếp tục thi đấu thôi ạ!"

Huấn luyện viên tròn mắt. Ông đã chuẩn bị một bụng canh gà trấn an học trò yêu quý, nhưng học trò lại không cần an ủi. Tâm lý người ta còn tốt hơn ông nữa!

Ông đi theo hỏi thăm cô nửa ngày, muốn hỏi cô điều chỉnh tâm trạng như thế nào, ngày sao có thể giúp sư đệ sư muội cô. Nhưng mặc kệ ông hỏi thế nào, cô luôn nói, không có bí quyết gì, chỉ là lúc cô nhàn rỗi nên đã theo đuổi một thần tượng.

Huấn luyện viên không hiểu, chuyện này cùng theo đuổi thần tượng liên quan gì?

Học trò yêu quý của ông không nói rõ, trực tiếp mở di động, tìm một bài đăng của một người tên là Đồng Tâm Đồng Thoại, đưa cho huấn luyện viên xem.

Bài đăng tên là: "Thích một người, cả người đều vui vẻ"

Cô nói: "Chính là như vậy đó ạ. Thích một người, cả người đều vui vẻ".

- -- Đây là ý nghĩa tồn tại của thần tượng.

- --------Hết chương 44

HHvHH: Năm t tốt nghiệp ĐH, t bước vào giai đoạn thung lũng, không còn đi học, ngành học khó xin việc làm, thời đi học thành tích không quá xuất sắc... Nhìn ánh mắt thất vọng của người thân, cả con đường mờ mịt phía trước, t vô cùng mê mang mệt mỏi. Một ngày rảnh rỗi nọ, t cũng lên mạng, xem được một video của chương trình tuyển chọn nhóm nhạc thần tượng, sau đó phải lòng một cậu bé. Cậu bé đến từ công ty nhỏ, không có hậu thuẫn tốt để lên hình nhiều, có lên cũng bị hỏi những câu hỏi chỉ cần trả lời sai thôi cũng đủ bị cư dân mạng gạch đá, hoặc cắt ghép thành một cậu bé xấu xí. Nhưng không hiểu sao t rất thích cậu bé ấy, thích đến nỗi đã quen cậu ấy mấy năm rồi, chỉ cần tâm trạng không tốt, t liền mở FMV của cậu ấy là có thể mỉm cười. Cám ơn cậu đã xuất hiện, thần tượng của tớ. Thích cậu, tớ rất vui.