Nâng Niu Cáo Nhỏ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 1: Cái thứ kỳ lạ này lớn lên mặt mũi cũng ra gì phết



Editor: bu cheems. Bản gốc của truyện được đăng tại wattpad @bucheems

Cuối đông đầu xuân, thời tiết vẫn còn se lạnh.

Những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời u ám, mặt đất nhanh chóng được bao phủ bởi một lớp màu trắng.

Trong lúc ngủ mơ Thời Khê thấy hơi lạnh, cô hơi co đầu, cuộn mình lại, chưa tỉnh ngủ nên cô cũng không vội mở mắt ra ngay, mơ mơ màng màng nắm lấy chăn bông, cố gắng kéo nó lên rồi tiếp tục ngủ.

Nhưng mà...

Thời Khê bắt hụt.

Cô nhắm mắt lại, vung tay tìm khắp nơi, nhưng tìm mãi không thấy chăn bông đâu, mà lại chạm vào một thứ vừa mềm vừa lạnh.

Bị cái lạnh kích thích khiến Thời Khê giật mình một cái, hai mắt đột nhiên mở to ra.

Một giây sau, cô liền run rẩy sợ hãi.

Thế mà cô lại ngủ ngoài trời!

Mà tay của cô...

Thời Khê tưởng mình đang mơ, nhắm mắt không dám tin rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại ba bốn lần, cô phát hiện tay mình biến thành một cái móng vuốt với nhúm lông màu trắng, còn có cả đệm thịt hồng hồng.

Thời Khê nhìn móng vuốt nhỏ mà muốn khóc, tại sao lại như vậy!!!

Tối hôm qua cô vẫn đang bình thường! Đến dắt chó đi dạo thuê cho người ta, xong rồi còn về nhà ăn sủi cảo nhân trứng hẹ với bà nội!

Đánh răng xong lên giường nằm ngủ vẫn còn là con người!!!

Tại sao bây giờ... lại thành một con quái vật lông mềm thế này QwQ

Thời Khê đau khổ cúi đầu nhìn xuống cơ thể của mình, một lúc lâu sau mới nhận ra hình như mình bị biến thành một con động vật nhỏ nào đó rất kỳ lạ.

Nhìn bộ lông mềm và mịn này, chắc chắn không phải là chuột Hamster, nhưng nó cũng không giống một con mèo con...

Vậy thì... cô rốt cuộc là cái gì?

Mà cái này... kích thước quá nhỏ...

Thời Khê nằm trên tuyết, sau đó nhìn cơ thể mình in lên đó, nhận thấy bây giờ cô cao khoảng 10cm.

Thời Khê ngẩng đầu lên, muốn tìm một tấm gương để xem bộ dáng hiện tại của mình, cũng chính lúc này, cô mới để ý rằng mình đang ở trên một cái nóc nhà... cũng không hẳn là nóc nhà, chính xác thì phải là mái hiên.

Hoàn cảnh cũng khốn nạn thiệt chứ.

Chưa kể bây giờ cô chỉ cao có 10cm, cho dù có biến trở lại thành cô gái cao 1m6 như trước thì cô cũng không dám nhảy từ trên mái hiên này xuống dưới đâu!

Cô nhìn xung quanh, ngoại trừ không quen và không quen, thì tòa nhà cao tầng ở đối diện có treo mấy chữ —— thư viện.

Hình như là một trường học.

Thời Khê đứng trên mái hiên một lúc, cô không biết phải làm sao, cuối cùng từ từ cẩn thận từng ti từng tí thò đầu ra ngoài.

Đi bằng bốn chân cũng thấy ghê quá đi, cô vừa đi vừa khó chịu nghĩ.

Với cô bây giờ, mái hiên cao hơn ba mét này chẳng khác gì vực thẳm.

Thật con mẹ nó đáng sợ.

Ngay khi Thời Khê đang đứng ở mép hiên và không biết mình nên làm gì để xuống dưới, đôi tai trắng như tuyết của cô lại khẽ nhúc nhích.

Cô nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Thời Khê cũng không biết tại sao cô lại nghe thấy ngay đó là tiếng bước chân của hai người.

Cô đứng bên mái hiên, suy nghĩ xem là ai sẽ đi ra khỏi tòa nhà, có thể tốt bụng đưa cô xuống khỏi đây hay không.

Chu Ngộ Xuyên bị bạn cùng phòng Nguyễn Thịnh Phong đánh thức, mở mắt ra liền phát hiện mình vừa hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới song song, bây giờ đã an toàn trở về thực tại.

Chàng trai với khuôn mặt tràn đầy collagen, lạnh lùng bước ra khỏi cửa phòng, mới phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi.

Mặt đất trắng xóa, tựa như được trải một tấm thảm nhung màu trắng.

Chu Ngộ Xuyên nhìn tuyết bay đầy trời, đầu óc lại lạc vào cái thế giới song song mà anh vừa đến.

Thân phận của anh ở đó là phú nhị đại, mặc dù là một tên phú nhị đại sắp lâm vào cảnh nghèo rớt mùng tơi, nhưng ít ra không phải học hành như trâu như ngựa, hơn nữa, anh còn dùng chất xám của mình để giúp gia đình nguyên chủ xoay chuyển cục diện, bảo vệ công ty, giúp cho bố mẹ nguyên chủ bình yên vô sự.

Vừa nghĩ đến sau này nguyên chủ không cần phải lo cơm ăn áo mặc, không cần học hành cũng không cần thi cử, Chu Ngộ Xuyên không khỏi vươn tay ra xa với đôi mắt đau buồn, muốn hứng vài bông tuyết, học theo những thi nhân thời cổ đại, mượn khung cảnh trữ tình ngâm nga vài câu thơ, bồi hồi trước cuộc sống khó khăn mà mình đang trải qua.

Chỉ là... thơ ngâm mãi không ra.

Bởi vì ngay sau khi anh vừa đưa tay ra, một quả cầu tuyết liền lăn xuống từ mái hiên, đập vào lòng bàn tay của anh rồi kêu một tiếng "Ái ui".

Chu Ngộ Xuyên suýt chút nữa thì không bắt được, cả cánh tay đều nặng trĩu xuống.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh kinh ngạc mở to hai mắt, hét lên với Nguyễn Thịnh Phong ở bên cạnh: "Đậu mé! Nhìn này thằng điên* kia! Có một quả bóng tuyết từ trên trời rơi xuống!"

*Phong trong Nguyễn Thịnh Phong đồng âm với Phong trong Phong Tử, có nghĩa là thằng điên.

Nguyễn Thịnh Phong: "..."

Người anh em, cầu xin mày im mồm đi, ok? Hãy cứ làm một con chó lạnh lùng, yên tĩnh như gà được không, bởi vì mỗi khi mày mở miệng ra cái là hình tượng cao lãnh khổ công xây dựng đó sẽ sụp đổ đó có biết không?

Chu Ngộ Xuyên gọi một tiếng "Thằng điên" khiến Nguyễn Thịnh Phong nghiến răng nghiến lợi, định đập cái đầu chó của anh một phát, kết quả là phát hiện, quả bóng tuyết trong lòng bàn tay của Chu Ngộ Xuyên lại đang... động đậy!!

Hai thằng đàn ông cao to sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Chu Ngộ Xuyên, tận mắt nhìn thấy quả bóng tuyết lộ ra một cái đầu, sau đó lại duỗi ra bốn cái móng vuốt! Hai tai nhỏ trên đầu còn nhạy cảm run lên bần bật.

Hóa ra là một con vật lông xù dễ thương!!!

Bởi vì muốn cầu cứu người nên mới ngu ngốc thò đầu ra, kết quả là Thời Khê ngã từ trên mái hiên xuống, sợ đến mức không hét lên được tiếng nào.

Cô mở to đôi mắt xanh trong veo và thuần khiết của mình, trực tiếp nhìn thẳng vào Chu Ngộ Xuyên cũng đang chăm chú theo dõi... Úi! Cả hai vừa ngơ ngác vừa hoảng sợ nhìn nhau.

Sau đó, trước khi Thời Khê kịp phản ứng, Chu Ngộ Xuyên đã dùng tay túm lấy gáy cô.

Anh giữ chặt lấy phần da ở sau cổ, tay kia nâng cơ thể nhỏ xíu của cô lên, anh hơi lại gần về phía trước một chút, dùng ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ để nhìn cô.

Chu Ngộ Xuyên ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, mà nơi mùi hương đó phát ra... Anh nhìn chằm chằm thứ nhỏ bé trước mặt, hơi nheo mắt lại.

Cơ thể của con vật rất nhỏ, không lớn bằng bàn tay anh, toàn thân trắng như tuyết, lỗ tai cũng có cảm giác trắng trắng hồng hồng, đôi mắt xanh trong veo, mũi đen, miệng hơi ngắn.

Chỉ là... con mẹ nó đáng yêu quá mức cho phép rồi.

Thời Khê mở miệng, cố gắng nói chuyện, nhưng chỉ phát ra được mấy tiếng "A u" mềm mại giống như là đang làm nũng.

Thời Khê lúng túng xấu hổ tuyệt vọng! Cô không chỉ biến thành một con vật, mà còn không thể nói được tiếng người!

Vậy bây giờ phải làm sao mới được!

"A!"

Ngay khi Thời Khê đang khổ sở buồn phiền, cô nghe thấy cái tên nam sinh có bộ dáng cao lãnh như tổng tài bá đạo túm cổ mình kia kêu lên một tiếng, lập tức Thời Khê nhìn thấy khuôn mặt tê liệt của anh dần giãn ra.

Cậu nam sinh nhếch môi, lộ ra nụ cười toe toét như một tên ngốc, rồi lại nói bằng giọng nam thần cực kỳ trầm thấp: "Cái thứ kỳ lạ này lớn lên mặt mũi cũng ra gì phết nhể."

Thời Khê: "???"

Mi nghe thử xem, có phải mi đang nói tiếng người không?!

Nguyễn Thịnh Phong ở bên cạnh lại rất nghiêm túc nhìn Thời Khê, nói với giọng điệu không chắc chắn: "Cái này trông... giống một con cáo trắng à."

Anh nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, đưa tay gãi gãi đầu, có chút khó hiểu: "Nhưng mà tao cũng chưa thấy cáo nhỏ như vậy bao giờ."

Thời Khê vẫn bị Chu Ngộ Xuyên giữ sau gáy, cô hoàn toàn không thể mà theo bản năng cũng không muốn phản kháng, cứ như vậy ngoan ngoãn để anh nắm.

Cáo nhỏ?

Vừa rồi cô nhìn xuống cơ thể của mình, chỉ cảm thấy mình không giống mèo, chứ không nghĩ đến hóa ra lại là cáo...

Khi Thời Khê còn đang ngẩn người, Chu Ngộ Xuyên đã quyết định nhận cô làm con gái của mình.

"Nhìn cưng lớn lên dáng dấp cũng không tồi," cuối cùng anh cũng nới lỏng cổ cô ra, dùng một tay nắm chặt cô ở trong lòng bàn tay, tay còn lại nhẹ nhàng chọc vào cái chóp mũi đen nho nhỏ, cười phớ lớ nói: "Vậy ở lại làm con của anh đi!"

Thời Khê: "???"

Ai là con của mi? Năm nay bà đây lên mười chín rồi, mi có khi còn nhỏ tuổi hơn ta, lại dám bắt ta gọi mi là ba?!

Nguyễn Thịnh Phong ở bên cạnh ngạc nhiên: "Xuyên Tử, mày định nuôi con bé à?"

Chu Ngộ Xuyên bày ra bộ dáng dĩ nhiên, vẻ mặt vô cùng đứng đắn, giọng điệu cũng đặc biệt nghiêm túc, anh vỗ vai Nguyễn Thịnh Phong, thở dài nói: "Ôi, Phong Tử ơi, tao nói thật cho mày biết, ở cái xã hội này, làm gà trống nuôi con thì càng dễ thoát kiếp FA."

"Mày nhìn Dương Nhị Cẩu ở tầng dưới đi, có một thằng con trai hoạt bát đáng yêu, xong cái nhờ thằng con mà kiếm được người yêu luôn, còn Lý Đại Bàng ở nhà bên cạnh thì nuôi một con bé miệng lưỡi ngọt xớt, ngày nào cũng dỗ cho người yêu nó không khép được chân!"

Nguyễn Thịnh Phong: "..."

Dương Nhị Cẩu ở tầng dưới trong miệng Chu Ngộ Xuyên thực ra là một người bạn cùng lớp trong ký túc xá của họ, tên là Dương Lộ Tề, người ta nuôi một con chó lông vàng nên phải thuê nhà riêng bên ngoài, cũng nhờ con chó này mà làm quen được với một cô gái, cuối cùng thành người yêu của nhau.

Về phần Lý Đại Bàng ở phòng bên cạnh thì chính là do cậu ta nuôi một con vẹt, con vẹt kia miệng lưỡi ngọt phát ngấy, nhìn thấy gái đẹp là khen không ngừng, cuối cùng Lý Đại Bàng thực sự phải nhờ con vẹt hăng hái tranh giành cho mới kiếm được một cô bạn gái.

Nguyễn Thịnh Phong chủ yếu là cảm thấy, cái tên khốn Chu Ngộ Xuyên này nói một tràng dài như thế chỉ để lấy cớ.

Chắc chắn thằng chả đã vừa ý cái thứ mềm như nhung này, muốn chăn một con cáo nhỏ trong nhà đây mà!

Bởi vì Chu Ngộ Xuyên là nam thần đầu tiên được tất cả nữ sinh trong trường công nhận.

Nếu như anh muốn thoát khỏi kiếp độc thân thì chỉ cần ngoắc tay một cái, vô số nữ sinh sẽ trực tiếp quỳ dưới gối của anh.

Đương nhiên, bọn họ đều không hiểu, tất cả mới chỉ thấy bề ngoài lạnh lùng của anh, chứ chưa từng thấy cái tính cách ngu xuẩn ở bên trong bao giờ.

Dù cho cả trường không biết đức tính của Chu Ngộ Xuyên, không có nghĩa là Nguyễn Thịnh Phong cũng không biết.

Bình thường Chu Ngộ Xuyên trông như nam thần lạnh lùng của các chị em, nhưng đằng sau đó, chính là một tên thần kinh chính hiệu.

Nhất là khi mở miệng ra, chỉ cần nói dăm ba câu thôi là bộc lộ hết bản chất liền.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, đó cũng không phải lý do khiến anh muốn nuôi con vật nhỏ này.

Nguyễn Thịnh Phong nói: "Tao không thích nuôi thú cưng trong ký túc xá, nếu Xuyên Tử mày muốn nuôi, thì tao chỉ có thể đuổi mày ra khỏi phòng."

Chu Ngộ Xuyên thở dài, sờ sờ cái đầu nhỏ đầy lông của Thời Khê đang vùng vẫy để thoát ra khỏi tay anh nhưng không thể thoát ra được, tự bịa cho mình một câu chuyện đau thương: "Con ơi, xem ra từ giờ trở đi, ba con mình phải cùng nhau ngồi đầu đường xó chợ để kiếm ăn rồi, còn có đồng ý đi ăn xin với ba không?"

Thời Khê giận giữ phát ra vài tiếng "gâu gâu" giống chó để thể hiện ý muốn từ chối phản kháng, nhưng cái tiếng sủa như chó con đó của cô lại khiến Chu Ngộ Xuyên nghe ra thành làm nũng đồng ý.

"Được, quyết định vậy nhé, từ giờ trở đi, con chính là con... của ba..." Chu Ngộ Xuyên đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa biết tên tiểu tử này là nam hay nữ.

Thế là huýt sáo một tiếng, anh mạnh mẽ bẻ chân con cáo nhỏ ra như một tên lưu manh, nhưng vẫn chưa nhìn thấy được.

Anh vẫn không nhụt chí mà vươn bàn tay tội lỗi của mình ra...

Hai chân sau của Thời Khê liên tục đá, cô vùng vẫy nhưng không thể ngăn cản được hành vi của anh.

Khoảnh khắc Chu Ngộ Xuyên chạm vào cơ thể cô, chân của cáo nhỏ lập tức duỗi thẳng, "Ngao" một tiếng rồi cắn thật mạnh lên cánh tay của anh.

Thời Khê ngoài mặt rất dữ tợn nhưng thực ra trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ, gấp đến mức sắp khóc đến nơi lại gặp phải một cái móng heo hu hu hu!

Một giây sau, cái móng heo của Chu Ngộ Xuyên liền giật đùng đùng lên rồi oa oa kêu to, đã ăn cắp còn la làng: "A a a a a a a a a a con gái hư cắn cha ruột á!!!"

Thời - hư hỏng - Khê: Mèo tha mất lương tâm của mi rồi à! Là mi vô lễ với ta trước! Cái này là phòng vệ chính đáng!!!

Hu hu con gái nhất định phải tự bảo vệ mình khi ra ngoài nha QwQ