Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 36: Đừng đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* * * * * * *

Chu thị quả nhiên hào phóng, sân khấu kịch chiêu đãi các nhân viên vô cùng xa hoa. Buổi biểu diễn là một màn kịch ngắn kéo dài trong một tiếng rưỡi do các diễn viên nhập vai, tạo cảnh rất chân thực, sân khấu còn xoay tròn khi nội dung vở kịch đến phần cao trào, có người nói hàng ghế cuối cùng cũng phải ít hơn hai ngàn, chứ đừng nói tới công ty bao chỗ ngồi cho bọn họ đều ở mấy hàng đầu tiên.

Xem biểu diễn trực tiếp thế này, theo logic thì cách càng gần càng có cảm giác đắm chìm, đúng là góc nhìn và cảm nhận cũng phụ thuộc vào vị trí cụ thể.

Vị trí của Mục Tuyết Y rất bất lợi, không thể nhìn thấy được toàn cảnh sân khấu, lại còn ngồi kế cái thác nước nhân tạo, bọt nước không ngừng bắn tung tóe vào mặt nàng.

Quả là rất có cảm giác 'đắm chìm', hiện giờ nàng cảm giác bản thân như một viên đá cuội đang nằm trong thác nước vậy.

Bộ phận tiếp thị được xếp vào hàng đầu tiên, vị trí hiếm có thôi rồi, nhưng chỗ chính giữa không tới lượt nàng ngồi, nàng chỉ là một thư ký nhỏ bé, chỉ có thể ngồi ở trong góc mà thôi.

Mục Tuyết Y lau nước trên mặt, hối hận vì không mang áo mưa theo.

Vở kịch sắp bắt đầu, đèn của khán đài bỗng tối sầm lại.

Sau lưng có tiếng bước chân sột soạt, vài nhân viên trong bộ phận tiếp thị phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tiểu Ngải đi tới.

Tiểu Ngải ép cổ họng hỏi: "Trong số mấy người, ai muốn đi mua đồ uống cho Chu tổng?"

Mọi người đã ngồi ổn định, đương nhiên không muốn làm chân chạy vặt, liền sai khiến Mục Tuyết Y đi mua.

Tiểu Ngải thực hiện được gian kế bèn cười trộm, ánh mắt ra hiệu với Mục Tuyết Y đi cùng nàng.

Bọn họ vòng tới phía sau sân khấu, Tiểu Ngải đưa Mục Tuyết Y bước lên bậc thang, đi tới phòng khách lầu hai rồi mở cửa, cười hì hì chìa tay ra: "Mời Nhị tiểu thư vào."

Phòng khách khá tối nhưng vô cùng rộng rãi, ở giữa có một chiếc ghế sofa và một bàn trà. Bức tường đối diện với sân khấu có một cửa sổ lớn, kích thước bằng một nửa bức tường, từ nơi đó có thể rõ ràng xem được vở kịch.

Chu Chẩm Nguyệt tùy ý ngồi trên sofa, không giống như dáng vẻ đoan trang thường ngày khi cô ngồi trước mặt ông lão. Thấy Mục Tuyết Y đi vào, cô chỉ về một bên khác của sofa: "Ngồi."

Mục Tuyết Y không ngồi xuống ngay mà tò mò tiến đến trước cửa sổ nhìn xuống, phát hiện nơi này là vị trí trung tâm nhất, tầm nhìn cực kì tốt. Có một vũ nữ Đôn Hoàng đang treo mình trên không trung, cách nàng rất gần, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được làn váy của nàng ấy.

Nàng không khỏi cảm thán: "Vị trí này cũng quá tốt rồi."

Chu Chẩm Nguyệt đang bắt chéo chân liền thả xuống, cùng với âm thanh vải vóc ma sát với sofa, cô chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Mục Tuyết Y.

"Tất nhiên, đây là vị trí VIP nhất trong rạp." Chu Chẩm Nguyệt chống cánh tay trên bệ cửa sổ, ánh đèn sân khấu chiếu vào mặt cô: "Em nhìn xem, có tiền thật tốt, mãi mãi được ngồi ở nơi tốt nhất. Vì vậy em phải nỗ lực làm việc, năm sau tranh thủ thăng chức, tăng tiền lương, một ngày nào đó trong tương lai không xa cố gắng phấn đấu vượt qua số tiền tôi kiếm được."

Mục Tuyết Y cười nói: "Chị quá coi trọng em, nếu em có năng lực vượt qua được chị thì đã sớm đoạt quyền soán vị ở Mục thị rồi. Hơn nữa, chị cũng biết công việc của thư ký mà, chỉ là một trợ thủ giúp đỡ người khác mà thôi, nào có cơ hội thăng chức chứ."

Chu Chẩm Nguyệt trầm tư chốc lát, nói: "Nếu em cảm thấy vị trí hiện tại không ổn, vậy chờ thêm hai tháng, tôi tìm cơ hội chuyển em đến phòng kiểm toán."

Mục Tuyết Y: "Được rồi, em nhàn nhã làm một thư ký nhỏ bé cũng tốt lắm, bớt áp lực, sống cũng thoải mái."

Đối với loại hành vi không có chí tiến thủ của Mục Tuyết Y, Chu Chẩm Nguyệt chỉ khẽ cười, không tiếp tục thuyết phục nàng thêm: "Tùy em vậy."

Mục Tuyết Y mím mím môi, lặng lẽ móc ra một cái hộp nhỏ từ túi tiền, liếc nhìn Chu Chẩm Nguyệt bên cạnh.

Cầm trong lòng bàn tay một lúc, nàng mới ho khan một tiếng, ánh mắt né tránh đưa cho Chu Chẩm Nguyệt.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn thấy cái nơ con bướm khéo léo trên hộp, tiện tay nhận lấy: "Quà cho tôi? Cũng đúng, trước đây khi theo đuổi tôi, em cũng tặng không ít quà cáp, có lẽ đây là một trong những cách em theo đuổi người tình."

Mục Tuyết Y cười trong ngượng ngùng: "Không giống nhau, trước đây đồ tặng chị đều do ba em mua rồi gửi cho em tặng chị, lần này em dùng chính tiền lương của mình mua. Em... mấy ngày trước vừa lãnh được phần lương đầu tiên trong đời, ý nghĩa rất đặc biệt, em không muốn lãng phí tiêu hết, em cảm thấy... nhất định phải sử dụng để mua cái gì đó cho chị."

Chu Chẩm Nguyệt vô thức nắm cái hộp. Lát sau, cô từ từ siết chặt đầu ngón tay, vững vàng nâng niu ở trong tay.

Cô nhìn chăm chú hoa văn trên hộp, ngắm một hồi lâu mới chậm rãi nhìn về phía Mục Tuyết Y: "... Bây giờ có thể mở ra không?"

Mục Tuyết Y gật đầu: "Tất nhiên là được."

Chu Chẩm Nguyệt sợ rằng ở bên bệ cửa sổ mở hộp thì đồ vật bên trong sẽ bị rơi xuống, bèn trở về sofa ngồi, bật tính năng đèn pin của điện thoại, cả hai tay cẩn thận tách nắp hộp ra khỏi phần thân.

Dưới ánh đèn flash của điện thoại, lớp nhung đen mỏng manh phản chiếu ra ánh sáng trắng tinh xảo.

Chính giữa lớp nhung đen là hai chiếc khuy măng sét màu xanh lam đậm. Hoa văn đá quý ở giữa tao nhã lại không kém phần cổ kính sang trọng, vòng bạc xung quanh tô điểm cho đá quý xanh thẫm, màu bạc phối hợp với màu xanh lam, cực kì giống cỗ khí chất trên người Chu Chẩm Nguyệt.

Lạnh lùng cùng thâm trầm không thấy đáy.

Khuy măng sét thuộc nhãn hiệu Tateossian của Anh quốc. Không xa xỉ như mấy loại đắt tiền tận mười mấy đến hai mươi vạn tệ, nhưng loại này cũng không rẻ, hai chiếc này ước chừng có giá khoảng bốn đến năm ngàn tệ, đối với Mục Tuyết Y mà nói, hẳn đã dùng hết số tiền lương hiện có của mình.



Chu Chẩm Nguyệt cầm lấy chúng khẽ vuốt ve.

Cô tháo xuống chiếc khuy măng sét ban đầu trên ống tay áo sơ mi, cài lên chiếc khuy măng sét làm bằng đá mắt hổ, cẩn thận căn chỉnh rồi thắt chặt tay áo.

Mục Tuyết Y ngồi bên cạnh cô, chống sofa nghiêng người qua thăm dò, đèn pin chiếu vào đôi mắt của nàng, sáng lên một tia dịu dàng khiến lòng người rung động.

"Chị lúc nào cũng mặc âu phục, nếu tặng chị một đôi khuy măng sét, bất kể chị có mặc áo sơ mi dạng nào cũng có thể đeo chúng nó theo bên người."

Chu Chẩm Nguyệt nhìn cổ tay của mình, khóe môi không nhịn được mỉm cười.

Mục Tuyết Y: "Nhìn nó đẹp chứ?"

Chu Chẩm Nguyệt: "... Rất đẹp."

Mục Tuyết Y: "Dĩ nhiên rồi, đồ em chọn chắc chắn rất ưa nhìn."

Chu Chẩm Nguyệt cười nhạt: "Em cũng khá tự tin."

"Em đối với ánh mắt của mình vẫn luôn có tự tin." Mục Tuyết Y nghiêng đầu, tập trung nhìn vào hàng lông mi nhỏ dài của cô: "Người em yêu tốt như vậy, em chọn quà làm sao lại không tốt?"

Chu Chẩm Nguyệt mỉm cười sâu hơn, kéo tay áo xuống, che khuất ống tay áo sơ mi và chiếc khuy măng sét làm bằng đá mắt hổ trên cổ tay: "Miệng lưỡi trơn tru, tôi cũng không đổi 65 điểm thành 100 điểm ngay lập tức đâu."

"A..." Mục Tuyết Y cố ý tỏ ra ảo não: "Lại bị chị nhìn thấu mục đích rồi."

Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày: "Được rồi, em diễn tuồng còn hay hơn cả diễn viên trên sân khấu. Xem biểu diễn đi, đây là chuyến lưu diễn toàn quốc của đoàn kịch ở Ngạn Dương, sau này muốn xem cũng không có cơ hội xem nữa."

Mục Tuyết Y cũng không tiếp tục đùa giỡn, ngoan ngoãn nghe lời, chuyên tâm nhìn về phía sân khấu.

Vở kịch đã qua được một nửa.

Nội dung vở kịch lấy bối cảnh con đường tơ lụa* thời cổ đại, nam nữ chính không hề có gia thế hiển hách mà chỉ là một đôi trai gái bình thường trong thôn. Khi nàng và cô bắt đầu xem là cảnh mà A Muội tiễn A Huynh tiến vào đội lạc đà, đội lạc đà đi qua phố xá sầm uất xa hoa, vượt qua những ngọn núi tuyết nguy nga hùng vĩ, lại đi đến hoang mạc rộng lớn ngập tràn bão cát.

*Con đường tơ lụa là con đường thương mại lịch sử có từ thế kỉ thứ hai trước Công nguyên cho đến tận thế kỉ 14 sau Công nguyên, trải dài từ châu Á đến Địa Trung Hải, đi qua Trung Quốc, Ấn Độ, Ba Tư, Ả Rập, Hy Lạp và Ý. Con đường thường diễn ra hoạt động buôn bán tơ lụa, ngoài lụa, tuyến đường cũng tạo điều kiện cho việc buôn bán các loại vải, gia vị, ngũ cốc, trái cây và rau củ, da động vật, gỗ, kim loại, đá quý và các mặt hàng khác có giá trị.

*A Huynh với A Muội chỉ là cách xưng hô, không phải tên thật.

Lúc A Huynh rời đi, A Muội đã làm một cái bánh lớn cho chàng, để dành ở trên đường lót dạ. Nhưng A Huynh không nỡ ăn, vẫn mang theo sau lưng, trong hoang mạc đói khát thức ăn cũng không hề động tới một phần, ngày nào chàng cũng ôm vào trong ngực, cho rằng đây là chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình.

Sau khi đi ngang qua hoang mạc, đội lạc đà bị một bầy sói tập kích, A Huynh vì bảo vệ đồng đội mà bị đàn sói vây quanh. Một người bình thường, dù có dũng cảm thế nào cũng không thể đơn độc một mình một ngựa chống lại cả bầy sói hung mãnh. Cuối cùng, A Huynh vẫn bỏ mạng dưới miệng của bầy sói, trong lúc bị sói kéo lê, chàng đã tháo túi vải có chứa cái bánh ném cho đồng đội.

Mọi người đều cảm kích trước sự dũng cảm của chàng, cũng không ai nỡ ăn cái bánh kia, đành gói nó lại bỏ vào trong túi bảo quản.

Đội lạc đà vượt qua hoang mạc, đi đến Tây Vực, khai thông buôn bán, giúp đỡ nhà sư, mở ra một con đường thương mại nối liền từ phương Đông đến tận phương Tây.

Một chuyến đi kéo dài mười năm.

Mười năm sau, bọn họ mệt mỏi sương gió trở về cố hương, đem cái bánh bị hỏng đã biến thành màu đen từ bao giờ giao cho A Muội đã khổ sở đợi chờ mười năm trước cửa thôn. Lúc đấy, bọn họ mới có thời gian nói cho nàng, người mà nàng chờ đợi kỳ thực đã chết từ mười năm trước rồi.

Nữ chính ôm cái bánh quỳ trên sân khấu khóc đến không thể đứng thẳng, Mục Tuyết Y nhìn nàng, trọng tâm lại không đặt ở diễn biến vở kịch: "Một cái bánh có thể tồn tại đến mười năm ư? Tại sao lại không hóa thành tro bụi?"

Chu Chẩm Nguyệt: "... Có khả năng là một cái bánh sắt."

Mục Tuyết Y: "Cũng có thể đã trở thành hóa thạch."

Chu Chẩm Nguyệt: "Hoặc là bánh nén trà, có thể bảo quản trong thời gian dài."



Mục Tuyết Y: "Không đúng, lúc nãy nữ diễn viên cầm bánh màu trắng. khẳng định không phải là bánh nén trà."

Chu Chẩm Nguyệt: "..."

"Khán giả dưới sân khấu đều lau nước mắt, còn em lại ở đây thảo luận với tôi chuyện mấy cái bánh." Chu Chẩm Nguyệt cười nàng: "Tôi còn tưởng màn kịch này sẽ khiến em cảm động, còn gọi Tiểu Ngải mua mấy bao khăn giấy chuẩn bị trước."

Mục Tuyết Y nhìn sân khấu, nhàn nhạt cười: "Thật ra vừa nãy em cũng sắp khóc, nhưng chị ngồi kế bên, khóc thật xấu hổ."

Chu Chẩm Nguyệt: "Cho nên lúc sắp khóc lại bàn chuyện cái bánh với tôi?"

Mục Tuyết Y: "... Ừm."

Chu Chẩm Nguyệt đỡ sofa đứng lên, cầm bao khăn giấy còn chưa khui trên bàn trà, mở ra miệng bao nhét vào trong tay Mục Tuyết Y: "Vậy tôi ra ngoài trước, em khóc xong tôi sẽ vào."

"Đừng." Mục Tuyết Y theo bản năng kéo ống tay áo của Chu Chẩm Nguyệt, bật thốt: "Chị đừng đi."

Gò má nàng ửng hồng, dừng một chút, âm thanh nhỏ đi: "Em... em chẳng qua cảm thấy có chút mất mặt."

Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng nói: "Khóc trước mặt tôi, không mất mặt."

Mục Tuyết Y khịt khịt mũi, đôi mắt ướt át nhìn cô: "Vậy chị không được đi."

Chu Chẩm Nguyệt rũ mắt, lông mi phủ bóng ở dưới mi mắt.

"Tôi không đi."

Mục Tuyết Y ậm ừ, kéo tay áo Chu Chẩm Nguyệt, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, Chu Chẩm Nguyệt thuận theo ngồi xuống, nàng vẫn chưa chịu buông tay, vẫn bám chặt lấy ống tay áo của cô.

Chu Chẩm Nguyệt hơi do dự, vẫn quyết định rút ống tay áo ra khỏi đôi tay của Mục Tuyết Y, lại nâng tay lên, cúi đầu vuốt nhẹ chiếc khuy măng sét bằng đá mắt hổ cài trên ống tay, khẽ cau mày.

"... Cẩn thận tí đi, đừng làm hỏng nó."

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Hai cái yêu quái kiêu ngạo.