Mười Tám Vị Ngọt

Chương 5



Gã biến thái kia cũng chỉ là muốn làm cho người ta mắc ói, bị Tiêu Nhượng mắng mấy câu thì vừa cười to vừa nhanh chóng chạy mất. Tiêu Nhượng đuổi theo hai bước, cuối cùng cậu vẫn không yên lòng nên lại quành về trước mặt Thẩm ý, nhẹ giọng nói: "Xong rồi xong rồi. Không có chuyện gì nữa rồi."

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ý trắng bệch, cô bàng hoàng nhìn Tiêu Nhượng giống như không biết cậu là ai. Sau đó, hốc mắt của cô chậm rãi ửng đỏ.

Tiêu Nhượng lập tức luống cuống tay chân, cậu sợ nhất là con gái khóc, thấy vậy thì thật sự có chút xúc động muốn bỏ chạy, có thể hiểu được chuyện vừa rồi... Haizz, con gái đột nhiên gặp phải loại biến thái kia thì là ai cũng bị dọa cho phát khóc...

Đáng lẽ không cần đuổi gã đó đi mất, vẫn nên cắt tiểu họa mi của ông ta mới đúng!

Cậu sờ đi sờ lại chiếc túi áo đồng phục, may là mình có thói quen mang theo khăn tay. Vốn định giúp Thẩm Ý lau nước mắt, nhưng cô lại sợ tới mức lùi về phía sau nửa bước khiến cánh tay của Tiêu Nhượng xấu hổ khựng lại giữa không trung.

Thẩm Ý thấy thế thì cũng tỉnh táo lại, cúi đầu nhận lấy chiếc khăn tay, lau khô nước mắt rồi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn..."

Sau đó là một hồi im lặng.

Thẩm Ý cầm chiếc khăn tay, trong đầu rất lộn xộn. Tại sao Tiêu Nhượng lại ở chỗ này, không phải cậu ấy đã đi trước rồi sao? Ban nãy cũng may là có cậu ấy ở đây, không thì mình thảm rồi. Nhưng mà chẳng phải chuyện này cũng có ý nghĩa rằng Tiêu Nhượng đã chứng kiến hết...

Con gái đang độ dậy thì gặp phải chuyện như vậy đúng là xấu hổ muốn chết, còn bị bạn khác giới cùng tuổi nhìn thấy, cô bây giờ có thể gọi là quẫn bách nhân đôi.

Tiêu Nhượng rất thấu hiểu tâm trạng của Thẩm Ý lúc này. Cậu cũng cảm thấy xấu hổ, vừa định nói gì đó thì phía sau lại truyền đến tiếng động. Cậu quay đầu nhìn một cái rồi lập tức túm tay Thẩm Ý, kéo cô sang bên cạnh.

Thẩm Ý: "Làm gì..."

Tiêu Nhượng: "Đừng lên tiếng."

Ven đường có chiếc xe hơi màu đen có rèm che đang đỗ, hai người vừa mới ngồi xổm xuống giấu mình ở phía sau nó xong thì đã trông thấy có hai cô gái từ phía trước chạy qua. Trong đó, cô gái mặc áo sơ mi nói với người còn lại: "Cậu ấy thật sự về rồi à? Nhưng bọn mình có thấy cậu ấy ra ngoài đâu."

"Cổng trường cũng đóng rồi, chắc chắn là cậu ấy đã đi rồi. Hôm nay không đợi được thì ngày mai chúng ta lại đến vậy."

Ngày mai còn muốn đến, Tiêu Nhượng đau khổ nhắm mắt lại.

Ngày thứ hai sau khi cậu trở về trường, số lượng người hâm mộ tới vây xem không còn nhiều như ngày đầu tiên, hơn nữa hết tiết tự học muộn thì đã khuya, đa số fan đều đi về rồi. Nhưng lúc ra ngoài quan sát, cậu phát hiện bên ngoài cổng trường vẫn có một số người hâm mộ cố chấp ngồi đợi, vì thế cậu không còn cách nào khác đành phải tiếp tục trèo tường trốn đi.

"Fan của cậu à." Thẩm Ý ngồi bên cạnh hỏi.

Tiêu Nhượng thấy những người kia đã đi xa, lúc này mới trả lời: "Ừ. Nếu chỉ có một mình tớ thì không sao, nhưng có bạn ở đây mà bị chụp được thì thảm."

Thảm? Mình còn chưa đủ thảm hay sao?

Thẩm Ý nghĩ vậy, nhưng trải qua khúc nhạc dạo này, rốt cục cô cũng thoát khỏi cảm xúc sợ hãi, tâm trạng vừa hòa hoãn thì bỗng nhiên phát hiện tư thế hiện giờ của mình và Tiêu Nhượng có điểm kỳ lạ. Thân mình co lại, cùng ngồi song song sau chiếc ô tô, ngó ra ngoài hết sức cẩn thận.

Thẩm Ý: "Này cậu có thấy không, chúng ta giống như trẻ con chơi trốn tìm vậy..."

Tiêu Nhượng hơi trầm ngâm rồi đáp một cách thành thật: "Tớ cảm thấy, giống ăn trộm hơn."

Hai người nhìn mặt nhau rồi "xì" một tiếng cùng lúc bật cười.

Trong tiếng cười ấy, Thẩm Ý bỗng cảm thấy thật kỳ diệu.

Trong đêm tối, cô tự nhiên lại cùng Tiêu Nhượng trốn ở phía sau chiếc xe, mà trước đó, cậu ấy lại cứu cô khỏi sự quấy rối của tên biến thái.

Dưới ánh sáng của đèn đường, góc nghiêng tuấn tú của cậu bạn giống như một bức họa. Rõ ràng đang ở một góc u tối, nhưng khi có cậu ấy, nó lại trở nên thật rực rỡ.

Thẩm Ý chợt cất tiếng: "Chuyện hôm qua, xin lỗi cậu."

Tiêu Nhượng sửng sốt: "Hử?"

"Hôm qua ở văn phòng, tôi nói với cô giáo Kiều là không muốn ngồi chung với cậu, không có ý gì đâu. Chỉ là tôi có chút căng thẳng..."

Tiêu Nhượng nhìn Thẩm Ý, cô bạn lại né tránh ánh mắt của cậu, đầu cô cúi thấp, ngón tay kéo chiếc quai cặp, dường như không muốn nói câu kế tiếp vậy, "Cũng giống như lúc vừa rồi, cậu rất được quan tâm, tôi sợ quá gần gũi với cậu, cũng sẽ bị mọi người chú ý... Tôi không thích như vậy..."

Chỗ không nói ra chính là, không phải tôi không muốn giúp đỡ học tập cho cậu, tôi cũng không phải là một lớp trưởng ích kỷ.

Cho nên, cậu cũng đừng... đừng ghét bỏ tôi.

"Hóa ra là thế." Tiêu Nhượng nửa dựa vào thân xe, lắc đầu nở nụ cười, "Tớ còn tưởng là bạn ghét tớ chứ."

Thẩm Ý kinh ngạc ngẩng đầu, hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, "Ghét cậu? Tại sao tôi lại phải ghét cậu?"

Tiêu Nhượng nhớ đến chạng vạng ngày hôm qua, bản thân bỗng nhiên ở văn phòng nghe được lời nói cùng vẻ mặt lạnh lùng của lớp trưởng khi từ chối ngồi cùng bàn với mình, lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của cậu là, xong rồi, mình đã có chỗ nào đắc tội với cô bạn này à?

Chuyện hồi sáng đã tạ tội rồi, chẳng lẽ trước đó vẫn còn tiền án. Tiêu Nhượng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, tuy nhiên cũng may là cậu đã quen với chuyện như vậy.

Tiêu Nhượng nhún vai, "Tớ cũng không biết, nhưng tớ đã quen với việc vô duyên vô cớ bị người ta ghét rồi."

Thẩm Ý nhìn Tiêu Nhượng, cô nghe như hiểu được lại như không hiểu ý tại ngôn ngoại của cậu, thiếu niên trước mắt là ngôi sao được vạn người yêu mến, nhưng có yêu thì sẽ có ghét, antifan của cậu chưa khi nào thiếu, bọn họ chưa từng ngừng việc công kích cậu.

Tiêu Nhượng hưởng thụ vinh quang, cũng chịu đựng rất nhiều áp lực mà ở độ tuổi như họ vốn không nên có.

Một lát sau, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi không ghét cậu. Tôi còn đang sợ cậu ghét tôi..."

"Vì cái gì mà tớ phải ghét bạn, bởi vì bạn không chịu dạy tớ học?"

Tiêu Nhượng hỏi lại một câu như đùa, nói xong mới phát hiện vẻ mặt của Thẩm Ý hơi lạ. Cậu trầm mặc một lát, không thể tin được là mình nói mò thôi mà cũng chuẩn, "Cho dù bạn không muốn dạy tớ học, vậy thì tớ có lập trường gì để tức giận? Cấp ba, thời gian của ai cũng đều rất quý giá, bạn cũng không có nghĩa vụ... Bạn lại vì chuyện này mà định giải thích với tớ?"

Rốt cuộc Tiêu Nhượng cũng cảm thấy buồn cười, "Bạn học Thẩm Ý, lớp trưởng đại nhân, bạn vẫn lấy việc giúp người làm niềm vui như vậy sao?"

Vẻ mặt của cậu giống như cô đang làm chuyện gì đó thật ngu ngốc. Thẩm Ý thẹn quá hóa giận, "Cậu không giận, vậy thì vì sao lúc nãy ở trong phòng học, tôi vừa đi tới thì cậu lại bỏ về?"

"Tớ nghĩ bạn là antifan của tớ, cho nên tự giác trốn xa một chút thôi."

"Vậy chẳng phải là cậu cũng nghĩ giống tôi?"

"Nhưng không phải tôi sợ cậu giận, mà chủ yếu là tôi sợ cậu sẽ làm chuyện gì đó tổn hại tới tôi..."

"Tiêu Nhượng!"

Thanh âm của cô gái lanh lảnh, giống như tiếng chuông gió, leng keng leng keng làm xao động đêm khuya lặng yên vắng vẻ.

Tiêu Nhượng giơ tay lên, ra vẻ đầu hàng, "Tớ sai rồi."

Trông cậu như thuận theo, nhưng trong mắt lại lóe ra ý cười, cậu cứ như vậy mà nhìn chăm chú vào cô, Thẩm Ý có chút không chịu được nên dời tầm mắt, lại nhìn đến lòng bàn tay với vân tay sạch sẽ rõ ràng của cậu bạn.

Vừa rồi, chính bàn tay này đã chắn trước mắt mình.

Khoảnh khắc ấy, Tiêu Nhượng tựa như anh hùng cái thế từ trên trời giáng xuống, giúp cô xua đuổi hết mọi hiểm nguy.

Con tim bỗng đập mạnh, Thẩm ý sờ lên mặt, phát hiện hai má cùng lỗ tai của mình đều đang nóng lên.

Chuyện gì đây?

"Muộn rồi, vẫn nên nhanh chóng về nhà thôi." Tiêu Nhượng bỗng nhiên mở miệng, làm cô giật mình, "Bạn ở chỗ nào? Để tớ đưa bạn về."

"Không cần, tự tôi..."

"Bạn còn muốn tự đi về?"

Thẩm Ý ngừng lại một lát. Quả thật bây giờ cô có chút sợ hãi nếu lại đi một mình, nhưng để Tiêu Nhượng đưa mình về cũng không được, bị người khác nhìn thấy sẽ phiền phức lắm.

Hơn nữa, cậu ấy cũng không thể ngày ngày đưa mình về được, mình vẫn phải tự về thôi.

Thẩm Ý gật đầu, "Tôi có thể tự đi được. Cậu yên tâm, nhà của tôi không xa, tôi gọi xe nhanh lắm."

Tiêu Nhượng có chút kinh ngạc. Có rất ít con gái gặp phải chuyện này vẫn có thể điều chỉnh tốt được như vậy, hơn nữa không phải vừa rồi cô bạn này không sợ hãi, rõ ràng vừa nãy còn bị dọa cho phát khóc.

Một lát sau, cậu nói: "Tớ vừa nghĩ vẫn thấy không đúng."

"Hả?"

Tiêu Nhượng: "Bạn và những nữ sinh bình thường khác, vẫn là không quá giống nhau."

Buổi chiều hôm sau, sau khi giờ kiểm tra ngoại ngữ kết thúc, Thẩm Ý đi tới văn phòng lấy bài thi, Kiều Nhụy cùng lúc đưa cho cô một tờ sơ đồ.

Thẩm Ý: "Đây là... sơ đồ chỗ ngồi ạ?"

"Đúng, đây là bản mới." Kiều Nhụy nói: "Cô điều chỉnh lại một chút, em xem xem hiện tại thế nào?"

Nói là điều chỉnh, thực ra chỉ thay đổi rất nhỏ, Thẩm Ý vẫn ngồi ở vị trí bên cửa sổ, Tiêu Nhượng lại được chuyển tới giữa phòng học, hầu như các tiết học sẽ ngồi cùng Tống Hàng.

Kiều Nhụy thấy cô không nói lời nào, nghĩ là cô vì chuyện thay đổi vị trí mà áy náy, "Không sao đâu em, chỗ ngồi lần trước em không thích thì chúng ta lại đổi một chút, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Thẩm Ý mím môi, Kiều Nhụy tiếp tục nói: "Bên Tiêu Nhượng em cũng không cần lo lắng, lát nữa cô sẽ giúp em giải thích với bạn ấy. Tiêu Nhượng dễ tính, sẽ không giận em đâu."

Sẽ không giận, đương nhiên là cô biết cậu ấy không giận.

Các học sinh ăn cơm tối xong đều đã trở lại, bởi vì vừa mới thi cử xong, mọi người đều không muốn ngay lập tức đọc sách, trong phòng học tranh cãi ầm ĩ, ở ngoài còn nghe thấy rõ mồn một.

Tiêu Nhượng đang cùng người đại diện trò chuyện trên Wechat. Mỗi lần cậu đi học, đều bảo mọi người tận lực đừng quấy rầy đến mình, nhưng chuyện công việc không nói trước được, vẫn thường cần cậu đưa ra quyết định.

Ví dụ như hiện tại, người đại diện hỏi Tiêu Nhượng, tạm thời có một thông cáo, thứ bảy này có thể bay một chuyến đến Trường Sa không. Lần này cậu trở về trường là dự tính sẽ ở lâu dài, thứ bảy này bay đi Trường Sa, đây chẳng phải là mới học chưa đầy một tuần đã bắt đầu mải miết theo lịch trình riêng sao?

Tiêu Nhượng còn đang rối rắm, đã thấy Kiều Nhụy cầm vật gì đó bước lên bục giảng, vỗ tay ra dấu hướng về phía dưới, "Nào nào nào, cũng không còn sớm nữa, yên lặng một chút, sắp vào tiết tự học rồi."

Mọi người phát ra tiếng phản đối, Kiều Nhụy lúc này mới thay đổi biểu cảm, cười nói: "Tuy nhiên, trước giờ tự học, chúng ta còn có một việc phải làm. Đây là sơ đồ chỗ ngồi của học kỳ này, cô đặt ở đây, mấy đứa lên xem chỗ ngồi mới và bạn cùng bàn mới của mình đi."

Lần này không đổi chỗ ngồi từ ngày đầu tiên khai giảng, lúc đó cũng có người cảm thấy nghi hoặc, nhưng tất cả đều tự lý giải là do cuộc thi khảo sát đầu năm mà bị trì hoãn. Hiện tại chuyện gì đến rồi cũng đến, cả lớp đều nhảy lên bục giảng, tuy rằng đổi chỗ ngồi cũng không có ý nghĩa gì, nhưng so với chuyện học hành thì cái này vẫn thú vị hơn.

Sơ đồ chỗ ngồi à. Tiêu Nhượng nâng cằm, thầm nghĩ rằng không biết cô giáo Kiều cho mình ngồi cùng bàn với ai. Cậu hiểu Kiều Nhụy, tối hôm đó không đổi chỗ ngồi theo dự định là cậu đã biết cô giáo Kiều nhất định sẽ thay đổi lại vị trí.

Tiêu Nhượng theo bản năng nhìn về phía Thẩm Ý, trước tiên cô xem sơ đồ vị trí rồi cầm theo cặp sách đi tới chỗ ngồi mới của chính mình. Cô bạn ngồi xuống rồi lại nhìn ra phía sau, vừa mới chạm phải ánh mắt của cậu thì giống như bị giật mình, lập tức dời mắt đi chỗ khác, nhìn ra xung quanh như chả có việc gì xảy ra.

Sao thế nhỉ? Tiêu Nhượng nhíu mày, có chút khó hiểu.

Trên bục giảng bỗng phát ra tiếng kinh hô, Dương Việt Âm ngẩng đầu, nói với vẻ không thể tin nổi, "Tiểu Ý, mày mày mày... Mày ngồi cùng bàn với Tiêu Nhượng?!"

Nghe vậy cả phòng ồ lên.

Tiêu Nhượng bị kinh ngạc đến ngồi thẳng người.

Ở bên kia, Thẩm Ý ngồi tại chỗ mà cảm giác toàn thân đều căng cứng.

Cô nhớ tới mười mấy phút trước, trong văn phòng, cô nói với Kiều Nhụy: "Cô giáo Kiều, em đã nghĩ rồi. Hôm trước là em nhất thời khẩn trương mới từ chối, hiện tại em muốn nói, em đồng ý ngồi cùng bàn với Tiêu Nhượng, cũng đồng ý trợ giúp việc học cho cậu ấy."

Thẩm Ý không biết mình vì cái gì lại nói những lời này, có lẽ là cảm kích sự giúp đỡ của Tiêu Nhượng với mình tối qua, hoặc là không muốn tại mình mà ảnh hưởng tới quyết định của cô chủ nhiệm, có vẻ quá đặc biệt.

Nhưng bất luận nguyên nhân là gì, ở thời điểm hiện tại, dưới cái nhìn chăm chú của cả lớp, cô thật sự sợ hãi. Thẩm Ý gần như muốn xông lên nói với cô giáo Kiều, ván này không tính, chúng ta vẫn nên in một tờ sơ đồ khác, nhưng lý trí đã kiềm chế cô lại.

Niềm an ủi duy nhất trong lòng là ít nhất Tiêu Nhượng còn chưa biết giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không biết chuyện sẽ thành như vậy là vì cô đã nói mình đồng ý với cô chủ nhiệm.

Chắc, chắc là không biết... Đi?

Nghĩ như vậy, Thẩm Ý lại quay đầu lại, lại phát hiện Tiêu Nhượng vẫn còn nhìn mình. Biểu cảm của cậu đã từ kinh ngạc sang nhướng mày, trong con ngươi đen là ảnh ngược của ánh đèn.

Rồi từ từ, khóe môi của cậu cong lên, hướng về phía cô nở một nụ cười.

Trong nháy mắt, Thẩm Ý tóc gáy dựng đứng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: cậu ấy đoán được cậu ấy đoán được rồi!

Giây tiếp theo, Tiêu Nhượng đứng dậy, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cậu ném chiếc ba lô lên vai, bước đến trước mặt nữ sinh nào đó. Cô ngồi thẳng lưng, ngay ngắn chẳng khác gì học sinh tiểu học, dường như muốn dùng nó để che giấu nội tâm đang khẩn trương của mình, nhưng đôi mắt đang kinh ngạc nhìn cậu đã bán đứng cô.

Tiêu Nhượng cười một cách sảng khoái, cậu ngồi xuống vị trí bên cạnh, sau đó quay đầu, vươn tay về phía Thẩm Ý, nói ra câu đầu tiên giữa hai người của ngày hôm nay, "Bạn cùng bàn mới, xin được chỉ giáo nhiều hơn."

HẾT CHƯƠNG 5