Mười Tám Vị Ngọt

Chương 3



Tiếng nói của thiếu niên trong trẻo mà sạch sẽ, lại có chút khàn khàn trầm thấp của con trai đang tuổi dậy thì, giống như cơn gió mùa hè, thổi qua cây xanh trước dãy phòng học.

Thẩm Ý nghe tên của mình được giọng nói này đọc ra, lòng bỗng thấy căng thẳng, cô theo bản năng lui về phía sau, lại phát hiện cánh tay mình còn bị cậu giữ lấy. Tiêu Nhượng cũng phát hiện, vội vàng buông ra.

Hai người đứng cạnh hành lang, đều không ai nói chuyện. Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng.

Tiêu Nhượng không hề nói dối, đúng là cậu tự mình nhớ ra tên của cô. Thực ra, sáng sớm lúc ở cạnh tường vây, cậu đã láng máng cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc, sau khi biết thân phận của cô, rất nhiều ký ức cũng lập tức hiện lên. Cậu nhớ tới trước đây có mấy lần, cô giáo Kiều có chuyện tìm mình tới văn phòng, đều là bạn nữ này đến truyền lời, cô bạn này còn từng thu bài tập của mình, thậm chí có một lần trước kỳ nghỉ đông, cậu không thể bắt kịp thời gian để tới trường lấy bài kiểm tra cuối kỳ, thì vẫn là cô bạn này đợi ở cổng trường, đợi đến khi trời đã tối, rốt cuộc mới giúp thầy cô giao bài cho mình...

Cậu càng nghĩ càng không thể tưởng tượng, mình là chạy theo lịch trình nên mới vứt não ra ngoài đi, đến mức này mà cũng không nhận ra được. Không chỉ không nhận ra, còn coi người ta thành fan, đã thế còn dám ký tên cho người ta?

Nếu bị truyền ra thì sẽ thành câu chuyện trà dư tửu hậu cho người ta!

Chẳng qua bây giờ chưa phải lúc để nghĩ đến chuyện này. Cậu thở sâu, nhìn Thẩm Ý rồi nói: "Lớp trưởng, chuyện buổi sáng hôm nay, thật sự là không đúng. Không phải tớ cố ý đâu, thật sự là bị theo dõi đến sợ, cho nên phản xạ có điều kiện... Đương nhiên, bất luận vì chuyện gì mà biến thành như vậy thì đều là lỗi của tớ, nếu bạn giận tớ, tớ hoàn toàn hiểu được. Nếu bạn đồng ý, tớ sẽ gửi bạn món quà nhỏ coi như lời xin lỗi, được chứ?"

Cậu vừa nói, trong lòng lại thầm thấy thương tâm. Nếu làm như vậy, hình tượng của mình gần như đã bị hủy diệt, vị lớp trưởng đại nhân này chắc sẽ cảm thấy mình là một tên tự kỷ cuồng, ai cũng coi là fan.

Thái độ không ngờ của nam sinh khiến Thẩm Ý kinh ngạc.

Vô luận là buổi sáng ở bức tường vây hay là vừa nãy ở trong lớp học, cậu ta đều có vẻ hoạt bát như ánh dương, ngoại trừ đẹp trai hơn một tẹo thì không khác gì so với những bạn nam mà cô gặp.

Nhưng vào khoảnh khắc này, Thẩm Ý bỗng nhiên nhận ra, Tiêu Nhượng thật sự khác biệt.

Khi cậu ta mắc lỗi, cậu ta sẽ ngay mặt thừa nhận, thái độ nhận sai cũng không có vẻ cợt nhả mà các bạn nam đang tuổi dậy thì thường có. Tiêu Nhượng rất đứng đắn, nói chuyện có đầu có cuối, còn muốn tặng quà bồi thường cho mình.

Cùng độ tuổi, nhưng cách cậu ta xử lý sự tình lại giống như người lớn.

Khi mình còn đang vùi đầu vào học thi thì Tiêu Nhượng đã tiến vào xã hội, làm việc kiếm tiền từ lâu, nghĩ đến điều này khiến Thẩm Ý chợt thấy hốt hoảng.

Tiêu Nhượng vẫn còn đang nhìn cô, lúc này cô mới biết mình đã trầm mặc quá lâu, vội nói: "Không cần, tôi không cần quà gì cả, tôi cũng... không giận cậu."

"Thật ư?"

Đương nhiên là giả. Quả thật cô có hơi giận, bởi vì chuyện buổi sáng, càng bởi vì vừa rồi cậu ta lại kéo mình đi trước mặt cả lớp. Kinh nghiệm đã cho cô biết, cứ hễ là nữ sinh có chút gần gũi với Tiêu Nhượng, sẽ bị mọi người đặc biệt chú ý, vậy nên không muốn trở nên nổi bật một cách vô vị như vậy.

Hãy nhìn đôi mắt đen nhánh của cậu bạn này xem, màu đen ấy giống như bị một trận gió thổi bay, làm thế nào cũng không gượng dậy được.

Thôi bỏ đi, có lẽ chân tướng đúng như Quan Việt Việt nói, có trách cũng chỉ trách mình có bộ dạng quá phổ thông, mới có thể làm cho người ta hai năm cũng không nhớ được.

"Thật đó, vốn cũng chẳng có gì để giận."

Tiêu Nhượng thở phào một hơi, "Thế thì tốt quá, tớ còn tưởng rằng... Lớp trưởng không hổ danh là lớp trưởng, rộng lượng! Đa tạ!"

Cậu nói rồi nở nụ cười rạng rỡ, nó còn chói mắt hơn cả ánh nắng phía sau, Thẩm Ý bỗng nhiên không dám nhìn thêm, cúi đầu như muốn tránh né: "Nhưng mà, cái áo của tôi phải làm sao bây giờ, chung quy thì cả ngày sẽ bị nhìn thấy..."

Ở trong phòng còn có thể giấu, nhưng ra khỏi lớp thì khác, cô cũng không thể dọc đường đi đều lấy sách che chắn được.

Tiêu Nhượng cũng nhìn về phía góc áo của Thẩm Ý, dòng chữ ký kia mới chướng mắt làm sao. Bây giờ cậu rất sợ bị người khác biết được chuyện ngu ngốc mà sáng nay mình đã làm, còn nó lại là bằng chứng như núi, Tiêu Nhượng thầm nghĩ mau chóng thủ tiêu nó thật sạch sẽ!

May cho cậu chính là, người bị hại cũng có chung suy nghĩ, hơn nữa còn gấp gáp hơn cậu, "Hay là tôi đem nó đi nhúng vào nước, có lẽ có thể tẩy sạch!"

Thẩm Ý nói xong thì muốn đi, Tiêu Nhượng vội vàng ngăn lại, "Tớ dùng loại bút mực có độ bám cao, làm sao có thể dễ dàng rửa được! Hơn nữa quần áo của bạn mà ướt, trong trường cũng không thể hong khô được, sẽ bị cảm đó!"

Vậy cậu nói xem nên làm thế nào đây! Cô có phần phẫn nộ nhìn về phía cậu.

Tiêu Nhượng nhanh trí, vỗ tay một cái, "Có rồi."

Thẩm Ý cảm thấy khó hiểu, cậu bạn không nhìn cô, mà dựa sát vào. Cô vô thức ngừng thở, lại vẫn ngửi được mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương tự nhiên của phái nam hay là mùi bột giặt, nước hoa? Nam sinh trong lớp cũng sẽ không dùng nước hoa, nhưng cậu ta chắc là có nhỉ, hồi trước còn đăng bài quảng cáo nước hoa của một nhãn hiệu quốc tế cao cấp trên weibo mà...

Cô miên man suy nghĩ, còn Tiêu Nhượng đã sắp chạm tay được vào hai đuôi áo sơ mi, chiếc áo được làm bằng vải bông, cậu nắm lấy rồi linh hoạt lật một cái, nhanh chóng buộc thành một nút thắt ở ngang eo.

Chiếc áo sơ mi vốn là kiểu đơn giản, bị buộc vào như vậy, nhất thời trở nên xinh xắn, quan trọng nhất là chữ ký kia đã bị giấu ở dưới nút buộc đó.

Cậu vừa lòng nói: "Làm như vậy sẽ không bị ai nhìn thấy!"

Cuối cùng, Thẩm Ý cũng chọn cái cớ giống với Thẩm Nhượng, nói cho mọi người rằng bọn họ đi ra ngoài là vì bàn bạc về một số sắp xếp của nhà trường về trường hợp đặc biệt của Tiêu Nhượng, chuyện như thế đúng là thuộc chức trách của lớp trưởng như cô, ngay cả Trần Dao Dao cũng chưa nghi ngờ. Đương nhiên, sự không cam tâm trong ánh mắt của cô bạn kia thì Thẩm Ý giả vờ như không thấy.

Tiết thứ nhất là Địa lý, tiết thứ hai là Toán học. Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, nhưng cấp ba sẽ không cho bạn chút thời gian để bạn từ từ thích nghi, thầy cô cứ bước vào lớp là trực tiếp mở sách ra, thẳng tiến vào vấn đề.

Giữa hai tiết, Thẩm Ý còn chưa được đi WC, đến khi tiếng chuông hết tiết thứ hai vang lên, cô duỗi lưng một cái thật dài, kế tiếp là giờ thể dục, rốt cục có thể đi ra ngoài hoạt động, bằng không cứ ngồi như vậy một buổi sáng thì người cũng đơ mất.

Cô quay đầu muốn gọi Dương Việt Âm, lại phát hiện cô bạn móc ra hai chiếc khẩu trang, Quan Việt Việt đi theo cũng đeo một cái.

"Mày làm gì thế?" Thẩm Ý kinh ngạc hỏi.

"Che mặt nè." Dương Việt Âm còn kinh ngạc hơn cả cô, "Mày quên rồi à, Hoàng tử hôm nay cũng đi tập thể dục, mày có muốn bị cái đám mê Hoàng tử kia chụp trúng không?"

Thẩm Ý lúc này mới nhớ tới, đúng rồi, Tiêu Nhượng đến trường học, cho nên hôm nay cậu ta cũng sẽ đi tập thể dục. Đây vốn là chuyện hết sức tự nhiên, nhưng đối với cậu ta lại mất tự nhiên, bởi vì cậu ta có những người hâm mộ có mặt ở mọi lúc mọi nơi.

Sân thể dục của Thất Trung không dùng tường vây ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, mà dùng những song sắt, cho nên từ năm lớp 10 đã thường xuyên có fan đến chạy đến thủ sẵn ở bên ngoài, chỉ để nhìn Tiêu Nhượng học thể dục. Một cử động kia của cậu có thể trực tiếp làm cho các bạn học ở xung quanh vỡ òa, bởi vì những fan này không chỉ nhìn mà còn chụp lại! Không chỉ chụp lại còn có thể đăng ảnh đã chụp lên mạng!

Tuy rằng sau khi bị những fan khác lên án, những người chụp ảnh đã ít đi, cho dù có ảnh chụp cũng sẽ làm mờ những người chung quanh, nhưng mọi người vẫn không thể bình tĩnh, nhất là các bạn nữ.

Dĩ nhiên, cũng có thể lý giải điều này. Thử hỏi, trên đời này có thiếu nữ nào khi biết đang có hơn mười chiếc camera đang âm thầm chĩa về phía mình, còn có thể thản nhiên được không?

Lia mắt đi khắp phòng, đeo khẩu trang giống như Dương Việt Âm có thể coi là hành động bảo thủ, như Trần Dao Dao thì đã sớm lô ra một chiếc gương trang điểm để tu sửa, còn có nữ sinh chải tóc lại một lần nữa, nói chung là tất cả đều đang bận rộn.

Dương Việt Âm đưa qua một cái khẩu trang: "Có muốn không?"

"...Cảm ơn, không cần."

"Thật không?"

"..."

"Tao nhắc mày trước nha, đã bốn tháng kể từ lần gần nhất mà họ nhìn thấy Tiêu Nhượng tập thể dục rồi, cho nên hôm nay số lượng người chụp ảnh có thể coi là vô cùng lớn!"

Thẩm Ý nhìn Dương Việt Âm hai giây, rốt cuộc cô cũng thỏa hiệp, "Quên đi, cũng cho tao một cái đi."

Quả nhiên, vừa ra đến sân thể dục đã thấy ngoài lan can có một đám đông nữ sinh vây quanh, thậm chí còn nhiều hơn lúc ở cổng trường sáng nay. Thẩm Ý còn chưa đi đến khu vực lớp mình, bỗng nghe thấy đám đông hét lên ầm ĩ, vừa quay đầu nhìn thì quả nhiên, Tiêu Nhượng đang cùng Trương Lập Phong từ bên kia đi tới.

Cậu không đáp lại những người hâm mộ ngoài kia, dường như họ không tồn tại, mà chỉ đi đến phía sau đội ngũ của lớp một cách tự nhiên, tiếp tục nói đùa với Trương Lập Phong.

Xa xa là các fan đang kiễng chân nghển cổ trông ngóng, chung quanh là các bạn học tò mò quan sát, Tiêu Nhượng cứ như vậy mà đứng ở trung tâm đám người, nhưng lại rất có khí chất ngôi sao xa không thể với tới.

Chớp mắt một cái, cậu tựa như vừa phát hiện được điều gì, xoay chuyển tầm mắt, lướt qua đám đông chật chội, vừa vặn đối diện với Thẩm Ý một cách đường đường chính chính.

Trong ánh nắng ấm áp, đôi mắt đen nhánh của cậu thiếu niên, bao vây lấy hai luồng ánh sáng nho nhỏ là hổ phách trong suốt.

Trái tim Thẩm Ý bỗng đập mạnh.

Giống như làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, toàn thân cô luống cuống. Mới vừa rồi còn thầm cảm thấy may mắn, may, may là có đeo khẩu trang, chắc là cậu ta không nhận ra, chỉ thấy tầm mắt của Tiêu Nhượng trượt xuống, dạo qua một vòng nút buộc xinh xắn ở eo cô, trong mắt tràn ra ý cười.

Thẩm Ý: "..."

Sao cô lại quên mất, ở đây tất cả mọi người đều mặc đồng phục, chỉ có mình cô là không mặc, còn bị cậu ta sửa lại như vậy, đừng nói là đeo khẩu trang, cho dù có đội mũ bảo hiểm cậu ta cũng nhận ra được nhé!

Tiêu Nhượng dùng khẩu hình miệng phát âm một câu: "Chào lớp trưởng ~"

Lớp trưởng không khỏe đâu. Thẩm Ý quay đi, đứng nghiêm trang nhìn không chớp mắt, coi như vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì.

Sau đó, cùng với âm thanh "Bài tập thể dục thứ chín ngay lập tức bắt đầu", tiết thể dục đã được tiến hành dưới bầu không khí kỳ lạ này.

Ngoài song sắt lan can thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hoan hô, đối với các bạn học đã có kinh nghiệm của Thất Trung thì chẳng cần quay đầu lại cũng có thể theo âm lượng của họ mà đoán được, ừm, xem ra là Tiêu Nhượng vừa xoay người, ồ, bây giờ là ngồi xổm, ok, lúc này nhất định là đang bật nhảy tại chỗ,...

"Cả đám các em, trông ra thể thống gì đây, tháo khẩu trang xuống cho cô." Khi tập thể dục được một nừa, Kiều Nhụy tới kiểm tra nhìn thấy nên bất mãn nói: "Thẩm Ý, sao ngay cả em cũng như vậy?"

Cách một lớp khẩu trang, Dương Việt Âm đáp bằng chất giọng ồm ồm: "Cô giáo Kiều, cô không thấy căng thẳng sao? Mấy cô gái đó thật sự đang chụp ảnh mà, tuy nói đăng lên mạng đều sẽ làm mờ chúng ta đi, nhưng lén truyền bá thì cũng chưa chắc,... Cô nghĩ mà xem, ảnh chụp cô ở mọi góc độ, bị một đám con gái trẻ tuổi không hay không biết gửi đến gửi đi trong điện thoại, đăng chỗ này rồi lại post vào chỗ kia, từ QQ bay vào Wechat, không biết có bao nhiêu người đã nhìn thấy, có khi cả chính cô, thậm chí cũng không biết bản thân sẽ bị chụp thành bộ dáng gì nữa..."

Kiều Nhụy rùng mình một cái, theo bản năng đưa tay ra che mặt. Dương Việt Âm cười xì một tiếng, Thẩm Ý và Quan Việt Việt ở bên cạnh đã nín cười đến khó thở, lúc này Kiều Nhụy mới tỉnh táo lại, đưa tay dí đầu cả ba, "Giỏi lắm, giỏi lắm. Dám trêu cô, cô cho mấy đứa biết, cô không có sợ loại chuyện tẻ nhạt này đâu!"

Nói thì nói như vậy, nhưng cho đến khi cô rời khỏi sân thể dục, bàn tay đang che mặt kia cũng không hề buông xuống...

Vẫn luôn là vậy.

Chỉ cần có mặt Tiêu Nhượng, người bên cạnh sẽ không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, cho dù có là thầy cô đi nữa. Nghĩ vậy, Thẩm Ý lại cảm thấy chút thất thố của mình hôm nay cũng chả là gì, dù sao thì so với đại đa số bạn học, cô đã bình tĩnh hết sức rồi.

Nói đến nói đi, vẫn là do sự việc ngoài ý muốn lúc sáng, rõ ràng hai năm trước chẳng hề xảy ra chuyện gì. Được cái là tư tưởng của Thẩm Ý rất tốt, Tiêu Nhượng hai năm cũng không nhớ được cô, nói không chừng đối với chuyện ngày hôm nay cậu ta cũng chẳng mấy chốc mà quên mất, đến lúc đó cô lại có thể trải qua cuộc sống đọc sách làm bài bình thản rồi.

Ảo tưởng của cô bị chuyện xảy ra vào buổi chiều muộn đập tan một cách vô tình.

Trong văn phòng giáo viên, Thẩm Ý nhìn tấm sơ đồ trong tay ước chừng một phút đồng hồ, rốt cục gian nan hỏi ra: "Cô giáo Kiều... đây là có ý gì ạ?"

Kiều Nhụy: "Sao thế, đây là sơ đồ chỗ ngồi của học kỳ này. "

Lớp 5, mỗi học kỳ đều thay đổi chỗ ngồi một lần, do chủ nhiệm lớp là Kiều Nhụy toàn quyền quyết định, tất cả mọi người đều đã quen với chuyện này suốt hai năm nay.

"Em biết ạ. Chỉ là, vì sao trên sơ đồ lại viết em cùng... Em và Tiêu Nhượng ngồi cùng bàn? Cô không viết nhầm chứ ạ?"

Đúng vậy, giấy trắng mực đen, viết rõ ràng rành mạch.

Tên của Thẩm Ý nằm ở vị trí dựa vào cửa sổ phía bên tay phải phòng học, mà bên cạnh cô, rõ ràng là hai chữ Tiêu Nhượng!

Bọn họ bị xếp ngồi cùng bàn!

Thẩm Ý choáng váng, "Không phải trước đây Tiêu Nhượng đều ngồi một mình sao ạ, vậy mà giờ lại bỗng nhiên sắp xếp cho cậu ấy ngồi chung một bàn?"

"Trước đây Tiêu Nhượng ngồi một mình, là bởi vì lớp ta có 39 người, bất luận là xếp kiểu gì thì cũng lẻ ra một người, thời gian mà bạn ấy đến trường lại ít, cho nên mới để bạn ấy ngồi một mình. Nhưng em quên rồi sao, học kỳ này Trương Lộ quay về Urumchi*, em ấy phải về đó thi cao đẳng, cho nên bây giờ lớp ta có sĩ số chẵn, ai cũng có bạn ngồi chung."

*Chú thích:

Urumchi (hay còn gọi là Ürümqi): là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Urumchi có dân số 75,3% là người Hán, 12,8% là người Uyghur (Duy Ngô Nhĩ), 8,03% là người Hồi, 2,34% người Kazakh. Đây là chặng dừng quan trọng trên con đường tơ lụa suốt thời Nhà Đường, vang danh là trung tâm văn hóa, thương mại suốt thời hồi thế kỷ XIX.

Với dân số ước tính 3,5 triệu năm 2015, Ürümqi là thành phố đông dân nhất Miền Tây Trung Quốc lẫn vùng Trung Á. Theo Sách Kỷ lục Guinness, Ürümqi là thành phố có vị trí xa biển nhất trên thế giới. Kể từ thập niên 1990, Ürümqi nổi lên là nơi có nền kinh tế phát triển thần tốc và hiện là nút giao thông của vùng, là trung tâm văn hóa, chính trị, thương mại.

[Nguồn: Wikipedia]

"Nhưng, tại sao lại là em..."

"Bởi vì em là lớp trưởng, học lực cũng tốt nhất." Vẻ mặt của Kiều Nhụy giống như vấn đề mà Thẩm Ý đang hỏi thật ngốc nghếch, "Mặc dù Tiêu Nhượng là người nổi tiếng, cũng phải tham gia thi đại học. Bình thường bạn ấy rất bận, cho dù có thầy cô gia đình thì thành tích vẫn không thể đi lên. Cô giáo sắp xếp cho hai đứa ngồi cùng nhau, chính là muốn em giúp đỡ bạn ấy... À, em yên tâm, sẽ không trở ngại đến thời gian học tập của em, vì cho dù có là năm cuối cấp thì thời gian Tiêu Nhượng tới lớp cũng không nhiều."

Kiều Nhụy thấy biểu cảm của Thẩm Ý là lạ, rốt cuộc cũng thấy có gì đó không đúng, "Không lẽ là em không muốn? Em không muốn ngồi chung với Tiêu Nhượng?"

Cô nói xong lại âm thầm phủ định. Không thể nào, với mức độ đeo đuổi hiện giờ của nữ sinh trung học đối với Tiêu Nhượng, cô sẽ không cảm thấy bất ngờ khi nữ sinh của cả trường Thất trung này (có khi còn bao gồm cả nam sinh) đều vì tranh giành cơ hội ngồi cùng bàn với Tiêu Nhượng mà đánh nhau, lại có người không muốn ư?

Nếu như cô là nữ sinh trung học, cô cũng muốn nữa là.

Đang muốn bảo Thẩm ý đem sơ đồ lớp mang về phòng học, sự tình cứ như vậy là xong thì lại nghe được cô học sinh của mình nói: "Em không muốn."

Kiều Nhụy kinh ngạc ngẩng đầu.

Thẩm Ý ở bên kia cũng rất khẩn trương. Với tính cách của mình, chuyện phản kháng lại thầy cô là cực hiếm, nhưng cô hiểu nếu bây giờ không nói, chờ đến khi mình thật sự ngồi cùng bàn với Tiêu Nhượng, muốn sửa là điều khó!

Cho nên, thậm chí cô còn tăng thêm âm lượng, lặp lại một lần nữa: "Cô giáo Kiều, em không muốn ngồi chung với Tiêu Nhượng, em cũng không muốn trợ giúp cho việc học của bạn ấy."

Kiều Nhụy ngạc nhiên nhìn Thẩm Ý chằm chằm, dường như bị "sự lạnh lùng vô tình" làm cho chấn động, nhất thời không biết nên nói gì.

Giây tiếp theo, vẻ mặt của cô biến đổi, lướt qua Thẩm Ý hướng ra phía sau.

Thẩm ý nghi hoặc quay đầu lại, sau đó cơ thể bỗng cứng ngắc. Chỉ thấy ở trước cửa văn phòng, Tiêu Nhượng chống một tay lên cửa, không biết cậu đã đến đây từ lúc nào.

Cả hai bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, nam sinh giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng, "Thật có lỗi, em đến đây lấy bài tập Toán, không phải cố ý nghe trộm đâu ạ."

Hết Chương 3