Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 38



Trường mẫu giáo Họa Mi, Thành Bc.

Chiến Quốc Việt vừa đến trường mẫu giáo, cậu đã được giáo viên và các bạn trong lớp chào.

đón nồng nhiệt *Tùng, hôm nay mình mang đồ chơi mới đến, cậu có muốn chơi với mình không?” “Ê Tùng, chơi trò này không?” Chiến Quốc Việt nhìn mấy bạn nhỏ đáng yêu, gật đầu một cái Tính cách của bé Tùng rất dễ mến, trong lòng Chiến Quốc Việt vui cho bé Tùng.

Chiến Quốc Việt muốn biết đứa bé nào là em gái Thanh An của cậu, bởi vì cậu chưa gặp Thanh An, cảm thấy rất tò mò với cô em gái chưa từng gặp này.

“Tùng, em gái cậu đang khóc kìa” Đột nhiên có một đứa trẻ chạy đến, kéo Chiến Quốc Việt đến giàn hoa trong nhà trẻ.

Nghe thấy Thanh An đang khóc, trên mặt Chiến Quốc Việt lộ ra một tia lo lắng.

Vì sao con bé lại khóc? Bởi vì cậu chưa bao giờ khóc, bố đã dạy cậu: nước mắt đàn ông không được dễ dàng rơi! Vì vậy, Chiến Quốc Việt cảm thấy, Thanh An mà khóc thì nhất định là đã gặp phải vấn đề lớn.

Khi bọn trẻ đưa Chiến Quốc Việt đến trước mặt Thanh An, Chiến Quốc Việt choáng luôn.

Thanh An cầm một con ốc sên, khóc như một con mèo. “Hu hu hu, em giẫm nát vỏ ốc rồi, làm sao bây giờ?” Đầu Chiến Quốc Việt đầy vạch đen Chỉ có điều, khuôn mặt Thanh An giống manii, trông bùng nổ đáng yêu. Đôi mắt tròn xoe, khuôn miệng tỉnh xảo, dễ thương, chiếc mũi cao, nhỏ trông như một con búp bê khiến người thương, Chiến Quốc Việt ra ra khát vọng bảo vệ em của một người anh.

Cậu bước tới, vỗ vai Thanh An, dịu dàng nói: “Đừng khóc. Vỏ ốc vỡ rồi vẫn có thể mọc lại.” Thanh An nín khóc mỉm cười, thận trọng đặt con ốc lên cỏ, rất nhẹ nhàng cấn thận nói với ốc sên: “Ốc nhỏ, thật sự xin lối, mình không cố ý. Cậu nhanh đi tìm mẹ đi, nếu không trời mưa cậu sẽ phải dâm mưa đấy” €on ốc nhỏ trườn chậm, chui vào sâu trong đám cỏ.

Sau khi thu xếp xong chỗ đi cho con ốc, Thanh An đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Chiến Quốc Việt, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh” Chiến Quốc Việt có chút choáng ngợp trước sự nhiệt tình của Thanh An. Cậu chưa bao giờ thích bị người lạ chạm vào, người khác không thể đụng vào quần áo của cậu, huống chỉ tiếp xúc thân mật như vậy.

Nếu là trước đây, Chiến Quốc Việt nhất định sẽ điên cưồng đẩy người kia ra. Nhưng bị Thanh An ôm, Chiến Quốc Việt cảm thấy mình là anh trai, không thể bắt nạt em gái mình được.

Hơn nữa, em gái đang ôm cậu, cậu cũng thấy không đến nỗi khó chịu.

Thanh An ôm lấy Chiến Quốc Việt, sau đó duối ngón tay ra móc tay Chiến Quốc Việt vào lớp.

Một bên tung tăng, vui vẻ nói: “Tùng, hôm nay mẹ không phải đi làm đâu. Chắc tan học mẹ sẽ đón chúng mình đúng giờ nhỉ?” Chiến Quốc Việt cau mày, sầm mặt uốn nắn Thanh An: “Gọi là anh”

Thanh An bu môi, khó hiếu nhìn Chiến Quốc Việt “Trước đây em gọi anh là Tùng, anh đâu có ý kiến gì. Sao hôm nạy lại muốn em gọi anh là anh?”

Chiến Quốc Việt nghiêm mặt, trong lòng oán thầm, bởi vì anh không phải thẳng Tùng. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Không biết lớn nhỏ” Thanh An là thiên sứ nhỏ thân thiện nhất, thấy anh trai không vui, lập tức nhượng bộ: “Được rồi, được rồi, anh không thích em gọi bảng tên thì từ nay em sẽ gọi anh là anh!”