Mật Ngọt Hương Đào

Chương 49: Nuông chiều



Chuyển ngữ: MéoBeta: Tiểu Sên

*Welcome bạn Méo nhảy hố Mật ngọt hương đào *

(づ  ̄ ³ ̄)づ~♥

Đúng là trứng phượng hoàng, may mà không bị làm sao.

Đình Hòa lau chùi kỹ càng rồi mới mang quả trứng vào nhà. Có quý tử là chuyện tốt, nhưng mà chấn động lòng người, dù là thượng tiên luôn lãnh đạm thì hồi lâu vẫn chưa thể ổn định lại cảm xúc được.

Cầm quả trứng tỉ mỉ nhìn một lúc, rồi nói với A Đào: "Không có việc gì." Cũng là để trấn an A Đào.

A Đào thật sự không phát hiện ra.

Trước kia một mình nàng ở Di sơn, cơ thể có đau ốm thế nào cũng chẳng bao giờ để ý. Trên Thiên giới tiên nữ ai ai cũng được chiều chuộng, không thể chịu đựng nổi chút xíu đau đớn, còn A Đào hay đánh nhau nên đã quen bị thương, những đau đớn ở mức độ này không là gì với nàng hết, nên mới có thể sinh trứng phượng hoàng một cách dễ dàng như vậy.

Ngắm quả trứng, A Đào lẩm bẩm nói: "Ta thật sự không biết..."

Lúc này không còn vẻ thoải mái ngang ngạnh trước kia, ngược lại có thêm vài phần phong thái của nữ nhân ngây thơ ngốc nghếch.

Đình Hòa dĩ nhiên biết nàng không phải cố ý, nàng là mẫu thân, lúc trước có thể vì đứa bé mà lĩnh hôn thư với hắn thì sao có thể vô tâm? Tóm lại trước mắt không có việc gì là tốt rồi.

Đình Hòa cất trứng cẩn thận rồi kéo A Đào ngồi xuống, nhìn sắc mặt nàng nói: "Nàng vừa mới sinh, bây giờ trước mắt cần tĩnh dưỡng, đừng đến Cửu Tiêu các nữa, ta sẽ nói với Xung Hư tôn giả."

Nữ nhân sinh xong đều phải tĩnh dưỡng, tuy A Đào là Đào yêu, không cần phải nằm trên giường một tháng như nữ tử phàm trần, nhưng cũng không thể vừa sinh xong liền đi học ngay được.

A Đào không cảm thấy cơ thể mình có gì khó chịu cả, nói: "Ta không bị làm sao, không cần phải tĩnh dưỡng."

Lại nhìn quả trứng trong tay cứ cảm thấy có chút lạ, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.

Nàng luôn luôn một mình, không phụ mẫu, thế mà bây giờ lại có một hài tử huyết mạch tương liên với nàng.

A Đào cầm trứng lên, nhìn một chút, hỏi thượng tiên: "Bao giờ trứng mới nở?"

Sinh trứng phượng hoàng, thì ở trong đó tất nhiên là một con Phượng Hoàng nhỏ. Mới làm phụ thân lần đầu, vui sướng trong lòng dĩ nhiên không cần nói cũng biết, Đình Hòa kiên nhẫn giải thích: "Nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng một hai tháng là nở."

Một hai tháng sao, nhanh quá.

Đình Hòa cảm thấy vui mừng, nhìn vẻ mặt A Đào, lúc trước nàng cứ luôn nói tới chuyện hòa ly, nay sinh đứa nhỏ rồi, nàng đã là mẫu thân, chắc trong lòng sẽ nghĩ khác... Hắn không muốn hòa ly với nàng.

Tuy A Đào nói mình không sao nhưng hôm nay Đình Hòa không muốn để cho nàng đến Cửu Tiêu các, chỉ bảo nàng ở trong phủ, nấu canh tẩm bổ cho nàng.

Có điều một lúc sau, Thanh Loan phu nhân và Đông Cực đế quân liền chạy tới.

Thanh Loan phu nhân vội vội vàng vàng, vừa vào nhà liền hỏi Đình Hòa: "Nghe Phù Trúc nói đứa nhỏ sinh rồi, tôn nhi của ta đâu, nhanh cho tổ mẫu ta xem một chút."

*tôn nhi: cháu

*tổ mẫu: bà nội

Thanh Loan phu nhân mong mỏi tôn nhi không biết đã mấy ngàn năm, lúc trước bởi vì A Đào có thai với Đình Hòa mới gật đầu cho nàng vào cửa, có thể thấy bà để ý Tôn nhi này bao nhiêu, hôm nay đứa nhỏ này ra đời khiến bà rất kích động.

Đình Hòa dẫn hai người vào nhà.

Đến khi Thanh Loan phu nhân trông thấy quả trứng phượng hoàng nho nhỏ kia mới cau mày nói: "Hình như...hơi nhỏ."

Hồi trước biểu tẩu a Liên của a Đào đẻ trứng thì cũng là trứng rồng phải nâng bằng hai tay mới được, vậy mà quả trứng phượng hoàng này lại quá nhỏ, chẳng khác trứng gà chút nào, chẳng qua phía trên có những hoa văn màu sắc của trứng phượng hoàng độc nhất vô nhị. Chắc chắn là trứng phượng hoàng. Nhất thời sự nghi ngờ A Đào cũng hạ xuống, vừa sinh trứng phượng hoàng, vậy con trai bà không phải đội nón xanh rồi.

Đội nón xanh: chỉ người chồng có vợ ngoại tình

Đúng là so với trứng phượng hoàng cùng loại thì nhỏ hơn một chút.

Đình Hòa lại không cảm thấy kỳ lạ, giải thích: "Nguyên hình A Đào không lớn nên trứng phượng hoàng cũng nhỏ hơn so với bình thường thôi."

Lời này có đạo lý.

Thanh Loan phu nhân nhớ lại nguyên hình A Đào chỉ là một quả đào bằng trái dưa hấu nhỏ, hình thể nàng như vậy thì trứng này cũng là bình thường. Lại hỏi Đình Hòa: "Không phải nói ba bốn tháng sao? Vừa mới đầy ba tháng, có phải sớm quá không? Hay hỏi Phù Trúc xem, bảo bối Tôn nhi của ta ở bên trong có tốt không?"

Đình Hòa đã sớm hỏi qua chuyện này, liền nói: "Ba tháng ra sinh là chuyện bình thường, Phù Trúc đã xem qua, đứa trẻ rất bình an."

Vậy thì tốt rồi.

Thanh Loan phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi xem A Đào.

A Đào khí sắc tốt, mặt mày như vẽ, sóng mắt lưu chuyển, chẳng giống vừa sinh con chút nào.

Dù sao sinh con cũng có công lao, nhưng Thanh Loan phu nhân cũng biết phần nào nội tình, bà biết trước đó A Đào hồ đồ để đứa trẻ ở nhà xí, nếu không phải phát hiện kịp thời thì đứa nhỏ này... Thanh Loan phu nhân nghĩ tới liền thấy lo lắng, nàng ta quả thực không phải là một mẫu thân tốt.

Bà liền nghiêm mặt nói: "Hôm nay ngươi quá vô ý, nếu không đi bắt mạch thì chẳng phải đứa trẻ bị vứt ở đâu ngươi cũng không biết hay sao? Ngươi làm mẫu thân như thế à?"

Lúc trước A Đào cũng có chút áy náy, nàng thật sự vô tâm, đứa nhỏ ra đời bình an nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa rồi đã giải thích, giờ lại bị Thanh Loan phu nhân trách móc, sắc mặt nàng cũng không được tốt, liền nói: "Ta không cố ý."

Nếu không phải thông cảm nàng vừa sinh đứa nhỏ thì với tính tình của Thanh loan phu nhân, nói mấy câu như vậy sao mà đủ, dù sao đó cũng là Tôn nhi bảo bối của bà, còn chưa phá vỏ đã chịu ấm ức như vậy.

Thấy thái độ A Đào như thế, Thanh Loan phu nhân không nén được tức giận, đứng dậy nói với nàng: "Không phải cố ý? Ngươi là mẫu thân, biết mình có thai thì đi đâu cũng phải cẩn thận chứ. Nói ngươi chờ sinh đứa trẻ xong rồi mới đi Cửu Tiêu các mà ngươi cố tình không nghe, ngươi cho rằng Đình Hòa chiều chuộng ngươi thì mọi chuyện đều phải nghe theo ý ngươi sao? Không có giáo dục chính là không có giáo dục, đào hoang thì làm gì có tư cách vào Cửu Nguyên sơn chúng ta!"

A Đào cũng không phải tiểu yêu mặc cho người khác nắn bóp khi dễ, lập tức muốn động thủ.

Đông Cực đế quân vội chạy tới ngăn cản Thanh Loan phu nhân, khẽ khuyên bà: "A Đào vừa mới sinh đứa nhỏ, bà nói chuyện này làm gì?"

Thanh Loan phu nhân tính tình nóng nảy, mới vừa rồi nếu A Đào nhận sai, dĩ nhiên bà sẽ thông cảm cho nàng, sẽ không nói nàng gì hết, nhưng A Đào lại muốn cứng đối cứng với bà, vậy sao bà nhịn được?

Thanh Loan phu nhân cười cười lạnh, nói: "Làm sao? Còn muốn đánh người? Tiểu đào yêu như ngươi mà đòi đánh được ta?"

Tất nhiên Đình Hòa sẽ không để cho A Đào động thủ, mẹ chồng nàng dâu luôn tồn tại mâu thuẫn, nếu động thủ thì mâu thuẫn này chẳng phải sẽ càng gay gắt hơn sao. Hắn liền ngăn A Đào lại, nhẫn nại khuyên nàng: "A Đào, không được càn quấy."

Dĩ nhiên A Đào biết, ngày thường thượng tiên đối với nàng muốn gì được đó, nhưng nếu gặp mẫu thân Thanh Loan phu nhân thì hắn vẫn đứng về phía mẫu thân hắn. Nàng vốn là vì đứa trẻ trong bụng mới thành thân, cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với hắn, hắn thiên vị mẫu thân hắn thì cứ thiên vị đi, còn nàng cũng chẳng nhẫn nhịn.

Thượng tiên giữ chặt vai nàng, A Đào bình tĩnh lại, không ra tay với Thanh Loan phu nhân nữa... Nàng biết mình không đánh lại bà ta.

A Đào không nói gì, Thanh Loan phu nhân cũng bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh phần nào, bà nói với Đình Hòa: "Nếu đã sinh đứa nhỏ, con muốn thành thân với nó thì nên sớm cử hành hôn lễ đi. Nhưng con cũng biết tính nó rồi đó, không thích hợp làm thê tử thì làm mẫu thân như thế nào? Tôn nhi bây giờ ở trong trứng, vẫn còn rất yếu ớt, mới sinh ra đã gặp chuyện rắc rối rồi, mẫu thân không yên tâm giao cho nó. Như vậy đi, ở chỗ này con muốn chiều đào yêu kia thế nào cũng được, nhưng Tôn nhi phải về Cửu Nguyên sơn với ta, sau này ta sẽ chăm sóc nó."

Một người mà đứa con của mình ra đời thế nào cũng mơ hồ, có thể tùy ý nhét nó vào nhà xí thì bà làm sao có thể yên tâm giao Tôn nhi bảo bối cho nàng ta chăm sóc được?

Với lại đạo đức của đào yêu bà đã được lĩnh giáo qua, đến lúc đó còn không biết dạy Tôn nhi của bà thành cái bộ dạng gì đây?

Dù sao vừa mới sinh đứa nhỏ, tuy rằng có chỗ sơ sót, nhưng quá đáng như vậy... Tính khí đào này thế nào mới vừa rồi cũng đã rõ, nàng với Thanh Loan phu nhân thủy hỏa bất dung. Yêu cầu quá đáng như vậy, đào này làm sao có thể chịu được?

Đông Cực đế quân đứng bên liền nói: "Như vậy sợ rằng không ổn lắm?"

Đình Hòa cũng không đồng ý, A Đào hồ đồ là một chuyện nhưng chính hắn cũng có trách nhiệm. Hắn liền nói với Thanh Loan phu nhân: "Mẫu thân, đứa nhỏ này do A Đào khổ cực sinh ra, mẫu thân không thể mang nó đi."

Thanh Loan phu nhân suy nghĩ một chút, vừa liếc nhìn A Đào được Đình Hòa che chở không nói lời nào, cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.

Đúng là, vừa sinh đứa nhỏ...

Đắn đo chốc lát, bà nói: "Vậy cứ cách ba ngày ta lại tới đây xem, chờ đến khi Tôn nhi phá vỏ thì ta sẽ mang nó về Cửu Nguyên sơn chăm sóc. Dù sao nó muốn tu luyện ở Cửu Tiêu các thì ngày thường cũng chẳng có thời gian chăm sóc đứa nhỏ."

Đình Hòa cũng không muốn để A Đào mẫu tử xa cách, nhưng vào thời điểm này, hiếm có khi Thanh Loan phu nhân nhượng bộ, chuyện này vẫn còn có thể thương lượng mà. Tạm thời cứ giữ đứa trẻ ở bên cạnh mấy tháng, sau đó thì bàn bạc sau.

Vả lại Thanh Loan phu nhân còn là bề trên.

Chờ đến khi bà bớt giận là được.

Đình Hòa nhẹ cầm tay A Đào trấn an nàng, nói với Thanh Loan phu nhân: "Được ạ."

Lúc này Thanh Loan phu nhân mới gật đầu, thấy vừa lòng một chút.

A Đào nãy giờ im lặng lại nói một câu: "Không cần..."

" A Đào." Đình Hòa khẽ gọi nàng một tiếng.

Thanh Loan phu nhân cũng nhìn về phía nàng, liền thấy A Đào thản nhiên nói: "Nếu bà muốn mang trứng đi thì mang luôn đi, dù sao ta cũng cảm thấy phiền phức..." Nàng rút tay ra khỏi tay Đình Hòa, không quay đầu lại đi về phía hậu viện.

Thanh Loan phu nhân nhất thời không nói gì nhưng trong lòng tức giận vô cùng, đào này khiến bà cảm thấy mất hết mặt mũi, thử hỏi trên thiên giới này làm gì có con dâu nào đối xử với mẹ chồng như vậy? Bà nói với Đình Hòa: "Con nhìn lại mình đi, chiều nó thành cái dạng gì rồi? Nó cứ tưởng bước chân vào Cửu Nguyên sơn thì chúng ta phải cung kính nó như tổ tông à. Thật là quá..."

"...Mẫu thân."

Đình Hòa ngắt lời bà, giọng nói cũng lạnh hơn ngày thường.

Thanh Loan phu nhân sửng sốt nhìn hắn, liền nghe Đình Hòa nói: "Mẫu thân xin đừng nói vậy. A Đào không dịu dàng hiền lành bằng những tiên nữ khác trên thiên giới, nhưng đây cũng không phải là lỗi của nàng, có một số việc không có ai dạy nàng nên nàng thực sự không biết. Hôm nay A Đào sơ ý, nhưng nàng ấy đã nói với con là nàng chỉ vô ý. Hôm nay nàng mới sinh đứa nhỏ, nếu mẫu thân có nhiều bất mãn đi chăng nữa thì cũng nên thông cảm một chút."

Dừng một lát, hắn nói tiếp: "... Hy vọng mẫu thân cho nàng thêm chút thời gian, con sẽ dạy dỗ nàng ấy thật tốt. Nàng sẽ trở thành một thê tử tốt, sau này cũng sẽ trở thành một mẫu thân tốt."