Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 17: Đi ra ngoài độn lương



Bạch Duật kích động, mở tâm pháp ra. Thật ra tại thời điểm nha đầu đang nghiên cứu Huyền Tâm Quyết, lão cũng liếc qua một chút, nhưng nội dung bên trong quá mức huyền ảo, lão chỉ vừa xem hai hàng chữ thì đã không thể kiên trì đọc tiếp. Thế nhưng bản trong tay lão lại hoàn toàn khác biệt. Nha đầu không có huyền mạch, nên sách nàng viết sẽ không hàm ẩn Huyền lực, lão đọc nhanh như gió mà cũng không thấy choáng. Hơn nữa, nội dung bên trong cũng có chênh lệch.

Kỳ thật, nha đầu đã xóa đi chất thâm ảo vốn có của Huyền Tâm Quyết, giải thích tường tận từng câu từng chữ. Thậm chí bên cạnh còn có chú giải kĩ càng, chỉ cần nhìn sang liền hiểu rõ ý tứ cụ thể. Lão tự nhiên biết được lí do tên của quyển sách là phân tích tỉ mỉ Huyền Tâm Quyết. Nha đầu nói không sai, chỉ cần không phải thiểu năng trí tuệ, là người đều sẽ đọc hiểu.

Bạch Duật chưa từng nghĩ tới việc học tâm pháp Huyền Thuật lại đơn giản đến thế. Tiếp tục như vậy, có lẽ trong thời gian ngắn lão cũng sẽ học xong. Lão càng xem càng kích động, lật sách liên tục, điên cuồng như đói như khát đọc sách. Đọc hăng say đến mức cơm cũng quên ăn tiếp, mặc dù trong bát chẳng còn mấy miếng.

Mãi đến khi nha đầu rút quyển sách từ tay lão ra. "Chờ chút, nha đầu… cho ta xem thêm một chút!" Lần đầu tiên trong đời xuất hiện ý nghĩ muốn học tốt Huyền Thuật. Sư tôn nếu thấy lão chăm học như vậy chắc mừng đến phát khóc.

"Không vội, để học sau cũng được." Vân Hiểu gập sách lại, rồi trả cho lão. "Nếu ông có thời gian rảnh, hai ngày này đi chợ phiên gần nhất một chuyến nhé."

"Chợ phiên?" Lão đầu sửng sốt. "Thế nào, nha đầu ngươi thiếu đồ gì sao? Muốn mua cái gì, ta có bạc a!" Nói rồi liền móc túi tiền ra. Bốn mươi lượng lần trước còn chưa dùng đến đâu.

"Chúng ta cần lương thực." Nàng chỉ vào bát trước mặt lão. "Đây là số lương thực cuối cùng của chúng ta rồi, bữa sau không còn gì để ăn đâu." Ở hậu viện trồng rất nhiều rau củ, nhưng không có lương thực. Mấy ngày trước nàng đã định nói, mà mải đọc y thư nên quên bén mất.

"Hết nhanh vậy á?" Lão đầu sửng sốt. Quá lâu rồi không nấu cơm nên lão cũng chẳng ngó xem trong vại còn bao nhiêu gạo, nhưng một vại gạo trước kia có thể ăn trong nửa năm a. Nghĩ kĩ lại thì, bởi vì hiện tại có thêm nha đầu Vân Hiểu, còn có Tổ sư gia hiển linh, hết gạo nhanh cũng là bình thường. Bây giờ lão muốn bắt đầu tu luyện Huyền Tâm Quyết, nếu không chuẩn bị sớm thì về sau cũng không tiện ra ngoài.

Lão ngoái đầu nhìn sắc trời bên ngoài. "Chợ phiên ở ngay dưới chân núi. Sau khi xuống núi, đi thêm nửa canh giờ nữa sẽ đến nơi. Chúng ta đi liền hôm nay đi. Nhân lúc còn sớm, ăn cơm xong sẽ lên đường." Không chừng khi trở về vẫn còn thời gian đọc sách.

Nói rồi nhanh chóng tăng tốc độ càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn, cũng không chuẩn bị gì, vội lôi Vân Hiểu ra cửa. "Đi đi đi, tranh thủ thời gian, sợ đến khi trời tối thì mấy tiệm lương thực đóng cửa mất."

Bị bắt đi cùng, Vân Hiểu: "…"

CMN, ta không nói cũng muốn đi a!

Đáng tiếc đã không còn kịp rồi, nàng bị Bạch mỗ hừng hực khí thế học tập kéo thẳng ra cửa, cổng lớn cũng quên đóng lại.

Trong nháy mắt, cả khu vực Thanh Dương rộng lớn yên tĩnh trở lại.

Vài giây sau…

Cửa tháp đóng đã lâu, kẹt kẹt mở ra một khe hở, một đạo ánh sáng vụt ra, thân ảnh màu trắng trong nháy mắt đã xuất hiện trước bàn ăn hỗn độn. Ánh mắt đạm bạc đảo qua lượng nước canh chẳng còn bao nhiêu. Trong nhất thời, mày kiếm cau chặt, khuôn mặt tuyệt sắc xông lên hai phần hung hăng, bảy phần phẫn nộ, cùng một phần hơi hơi… Ủy khuất!

Một chút… Một chút cũng không để lại.

(இдஇ;)

Thật muốn trục xuất người nào đó khỏi sư môn.

—— —— ——

Hắt xì!

Bạch Duật đang vội vã xuống núi, thì tự dưng hắt hơi một cái, cảm giác hơi lành lạnh sau lưng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, kỳ quái! Rõ ràng đang nắng chói chang a. Lão lắc đầu, có lẽ do ảo giác thôi. Lão quay ra nhìn gương mặt bình tĩnh như cũ của Vân Hiểu, không nhịn được nhắc nhở:

"Nha đầu, đi sát theo ta. Địa hình Quý sơn tương đối phức tạp, không có người chỉ dẫn thì rất dễ lạc đường." Lão nói với giọng điệu của người từng trải. "Cũng vì ta sinh sống ở đây đã mấy chục năm, nên mới quen thuộc địa hình. Chỉ cần đi thẳng hướng đông thì sẽ đến phiên chợ."

"Biết rồi." Vân Hiểu gật nhẹ đầu, ngay sau đó đột nhiên túm người kia lôi lại.

"Hướng này! Bên đó là hướng tây." Thế mà vừa bảo biết đường.

Bạch Duật: "…"

"Khụ, cái kia…" Biểu cảm Bạch Duật cứng đờ, tức khắc lại khôi phục dáng vẻ làm bộ ta đi không sai. "Ta đã nhắc ngươi cầm theo cái túi phải không?"

"Cái này?" Vân Hiểu giơ cái túi nhỏ bằng bàn tay lên, không nhịn được hỏi: "Dùng để làm gì?"

"Đương nhiên là để đựng lương thực."

"…" Vân Hiểu sững sờ. Nhỏ như thế thì đựng được mấy cái bánh bao a?

"Ngươi không biết sao?" Bạch Duật đắc ý cười, chỉ vào túi trong tay nàng, nói: "Đây chính là túi Càn Khôn, mắt nhìn thì chỉ thấy bằng bàn tay, nhưng bên trong khắc trận pháp Càn Khôn, có thể chứa được hơn trăm cân gạo. Đây là bảo bối của quán, sư tôn truyền lại cho ta. Ngươi nhớ giữ cho kĩ."

Vân Hiểu hơi kinh ngạc nhìn túi nhỏ trong tay. Túi Càn Khôn? Có phải là loại túi thần kì không gian bốn chiều mà trên TV thường nói, khoa học kĩ thuật của thế giới này đã đạt đến trình độ có thể chồng chập không gian rồi sao? Nàng cẩn thận lật qua lật lại túi, cũng không nhìn ra được nguyên lý gì. Học thần tự dưng hơi hối hận vì hồi học đại học không chọn vật lý làm môn tự chọn. Cái túi này tuyệt đối là phát minh xứng đáng đạt giải Nobel a.

Người xưa nói đúng, sách đến lúc dùng mới thấy ít. Ừm, đợi lát nữa trở về, nàng quyết tâm gặm hết mười bản sách.

Lúc này, lão đầu dẫn nàng đi theo một con đường khác, có lẽ vì khác hướng nên rừng cây bên này rậm rạp, không hề có dấu vết bị trận gió khủng khiếp lúc trước quét qua. Không biết có phải do quá nhiều cây chắn hết ánh nắng, mà hai người càng đi xuống núi, càng thấy bốn phía tối tăm, heo hút như đã đến thời điểm hoàng hôn.

Bạch lão đầu đi trước, mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng. Đảo mắt nhìn xung quanh, mặt mày cau lại, chọc chọc Vân Hiểu bên cạnh, nói: "Nha đầu, ngươi có thấy tự dưng hơi lạnh không?"

Vân Hiểu vô thức ngẩng đầu xem bốn phía, đột nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm vào cổ thụ phía trước.

"Thế nào?" Lão đầu nhìn theo tầm mắt của nàng, nhưng chẳng thấy gì ngoài chạc cây to lớn. "Có cái gì, ngươi thấy cái gì?" Nghĩ đến việc nàng có Thiên nhãn, lão cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, hạ giọng nói. "Nơi này... Nơi này sẽ không có quỷ đâu đúng không?"

Khóe miệng Vân Hiểu co rúm ở mức độ mắt thường không thể thấy được. Nàng yên lặng gật nhẹ đầu, hồi lâu mới chỉ về phía chạc cây, sắc mặt bình tĩnh nói. " Ừm, cái thứ leo cây được một nửa thì bị kẹp chân, đang điên cuồng đạp đạp thoát ra kia chính là nữ quỷ a."

Sợ ngây người, Bạch Duật: "…"

Định nhảy xuống dọa người, nữ quỷ: "…"

CMN!