Lực Hấp Dẫn

Chương 20



Chờ Chu Mật trở về nước, lúc gặp Nghiêm Liệt, Chu Mật cả người tinh thần rã rời.

"Mình nói này, cậu vẫn chưa cùng người bạn nhỏ kia chơi xong à?"

Chu Mật để túi qua một bên, Nghiêm Liệt phát hiện cô hôm nay trang điểm rất nhạt, hơn nữa đội tóc giả là tóc dài màu đen, không phải cái bộ tóc Ai Cập kia, tóc dài đen thẳng rất thanh thuần.

"Chơi cái gì mà chơi, nói thật khó nghe, cậu đã thấy mình ôm tâm thái chơi đùa để làm chuyện gì chưa?"

"Ôi chẳng lẽ Nghiêm đại tiểu thư thật sự nghĩ đến làm loạn cơ à? Năm đó không biết là ai dùng mọi cách khinh bỉ mình, nói chúng ta đều là phụ nữ mà còn tìm phụ nữ! Bây giờ còn nhớ không?"

Nghiêm Liệt cũng không để ý bị châm chọc, nhìn thực đơn trong tay:

"Mình có quyền theo đuổi hết thảy sự tốt đẹp trên thế giới."

Chu Mật quả nhiên không chịu nổi vẻ nho nhã của Nghiêm Liệt, mặc dù trình độ học vấn của Nghiêm Liệt tiểu thư so với cô cao hơn một chút, nhưng cũng không cần phải mỗi lần mở miệng đều khiến đầu tê dại chứ.

"Tâm tư cậu cũng xoay chuyển quá nhanh đi, trước còn một bộ dáng xem thường đối với đồng chí trong vòng, bây giờ liền muốn bay vào rồi?"

"Mình chưa từng khinh bỉ đồng chí trong vòng, mình khinh bỉ chính là cậu. Cậu cũng không suy nghĩ một chút xem mình thấy được bao nhiêu mặt tối của con người từ cậu, đừng nói tìm bạn gái, bây giờ kể cả tìm bạn trai mình cũng thấy áp lực, đều là bị cậu phá hại. Nhưng mình sẽ không lảng tránh ý nghĩ chân thật trong lòng, mình chính là có hứng thú với Ngụy Tịnh."

Chu Mật vô cùng thất vọng lắc đầu với Nghiêm Liệt: "Tiểu Liệt à Tiểu Liệt, cậu có biết hay không, mình đã từng ảo tưởng vô số lần, 20 năm đã qua rồi mà một chút động tĩnh yêu đương cậu cũng không có, cuối cùng sẽ bị loại người gì kéo vào vũng bùn yêu, cho mình ba đầu óc mình cũng không thể đoán được sẽ là một học sinh nghèo như vậy. Xuất thân của họ Ngụy kia mình không nói, người nào có mắt đều nhìn ra được... Không đúng, cậu có mắt sao? Cậu thấy tướng mạo cô ta thế nào? Cái loại tướng mạo đó ở trên đường đi qua sát vai mười ngàn lần cũng chưa chắc sẽ khiến mắt người nhìn thẳng, rốt cuộc là điểm nào hấp dẫn cậu? Loại người bình thường này nếu cậu muốn, mỗi ngày mình bắt mười mười người đến cho cậu."

"Không cần."

Chu Mật sẽ không quên, chính buổi chiều hôm đó, chính là ở nhà hàng ngoài trời này, Nghiêm Liệt nở một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn phía xa chân trời, dường như đang ngây người với một đám mây trắng.

Cô đang nghĩ đến một người, trên khuôn mặt hiện ra ý cười tươi đẹp đều là đối với người kia.

"Có thể trên thế giới rất nhiều người xinh đẹp hơn cô ấy, nhưng chỉ mình cô ấy mới có sức hấp dẫn độc nhất vô nhị đó."

Chu Mật biết Nghiêm Liệt nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy cô lộ ra biểu tình hài lòng ấy, còn mang một chút tự do phóng khoáng của tiểu hài tử.

Lúc ấy Chu Mật nghĩ, thật ra cô rất hâm mộ Nghiêm Liệt hiện tại.

Coi như thích một cô nương nghèo lùn tịt, cũng là thản nhiên yêu thích, nhiệt liệt khẳng định.

Nghiêm Liệt này nói một không nói hai, lại hoàn toàn không quan tâm ánh mắt người khác, thật là không phụ lòng mẹ đặt cho cô cái tên này.

Đến mùa mưa thì đầu gối Ngụy Tịnh sẽ ê ẩm, có lẽ liên quan đến di chứng sau sự kiện bạo lực thời trung học của cô. Trong mùa như vậy, cô đến nhà hàng làm người phục vụ đứng cả một đêm, rất khó khăn.

Công việc tại nhà hàng này là cô mới tìm, trước kia giao hàng hỏa tốc không làm nổi, chính cô dần dần cảm thấy tinh lực không đủ, quản lí không nhìn nổi cô suốt ngày mệt đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tới nói với cô mấy lời ý vị sâu xa:

"Tiểu Ngụy à, cô một cô gái vừa gầy vừa nhỏ, suốt ngày dọn đồ nặng như vậy quả thực không thích hợp. Tôi nhìn cô cũng là sinh viên, chẳng qua là vừa học vừa làm mà thôi, không cần phải chọn công việc cực khổ như vậy chứ?"

Ngụy Tịnh đương nhiên biết một phen khổ tâm của đối phương, vì vậy từ chức.

Giao hàng hỏa tốc kiếm được không tệ, một tháng tiền lương năm ngàn đồng, chẳng qua di chứng về sau chính là cả người đau nhức, khó chịu đựng.

Nhưng hiện tại đổi công việc, càng có chuyện khó khăn hơn.

Mỗi ngày tám giờ tối, đều đúng giờ nghênh đón Nghiêm Liệt tiểu thư.

Ngụy Tịnh không biết tại sao Nghiêm Liệt luôn biết công việc của mình, cho dù cô đổi nhà hàng mới rồi vẫn gặp Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt mỗi tối đúng tám giờ sẽ đi xuống góc tây nam nhà hàng, còn chỉ đích danh yêu cầu Ngụy Tịnh phục vụ.

Ngụy Tịnh nhắm mắt bưng trà dâng nước lên cho cô, Nghiêm Liệt hỏi những món ăn nào ngon, Ngụy Tịnh nói cái này căn cứ khẩu vị mỗi người khác nhau, khó nói.

Nghiêm Liệt nói, vậy em thích ăn cái gì thì mang hết lên cho tôi đi.

Lúc Ngụy Tịnh đối mặt Nghiêm Liệt, phần lớn tâm tình đều có thể dùng một chuỗi im lặng tuyệt đối khái quát.

Ngày đó Nghiêm Liệt tới đúng lúc nhà hàng muốn đóng cửa, Ngụy Tịnh bị giám đốc gọi tới mời Nghiêm Liệt rời đi.

Nghiêm Liệt bảo Ngụy Tịnh ngồi vào đối diện cô, Ngụy Tịnh nói:

"Dựa theo quy định tôi không thể cùng khách ăn chung."

"Em không cùng ăn thì chẳng phải sẽ không trái quy định sao?"

"..."

Ngụy Tịnh có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống.

"Ngày mai có rảnh không?"

"Hả? Ngày mai? Ngày mai tôi còn phải đi làm."

"Em đã làm liên tiếp sáu ngày, chẳng lẽ không nghỉ ngơi?"

"Tôi làm hết bảy ngày mới có thể nghỉ."

"Nghỉ ngơi mấy ngày?"

"Ba ngày."

"Ừm, ba ngày đủ rồi, đúng lúc nghỉ phép ngắn ngày." Nghiêm Liệt lẩm bẩm.

"Hả? Cái gì?"

Nghiêm Liệt giơ tay chống ở trên cằm, ngón tay nhỏ sơn móng tay trong suốt, tinh tế mỹ lệ, tốt đẹp giống như nụ cười của cô vậy:

"Tôi muốn đi du lịch ngắn ngày với em. Tôi biết có một khách sạn nghỉ mát rất tốt, còn có thể ra biển. Mùa này đi thật thích hợp, tôi đã hỏi trước, chờ em có thời gian."

Nghiêm Liệt cảm thấy Chu Mật nói rất đúng, cá tính khó hiểu giống như Ngụy Tịnh này nhất định cần người khác chủ động xuất kích. Nếu thật sự nói với cô lời thú vị, phải nắm chắc thời gian đột kích nhiều một chút.

"Đừng trách mình nói khó nghe, không có ai không ham tiền, huống chi Ngụy Tịnh ở khu dân nghèo như vậy, chẳng lẽ lại không thích căn phòng lớn? Không thể nào. Cậu đưa cô ấy đi quán rượu lớn, ra biển ăn hải sản, cậu nghĩ cô ấy có động tâm không."

Lời Chu Mật như cũ rất chói tai, nhưng Nghiêm Liệt cân nhắc một hồi, lời cẩu thả nhưng lý lẽ không sơ sài, có thể thử một lần.

Ngụy Tịnh không giải thích được: "Nghiêm tiểu thư sao đột nhiên lại muốn hẹn tôi? Cô có thể đi cùng bạn trai cô, hơn nữa tôi..."

Thật ra Ngụy Tịnh muốn nói, chúng ta hình như không thân quen nhiều như vậy.

Nhưng lời này sẽ ở mức độ nào đó tổn thương Nghiêm Liệt, Ngụy Tịnh kịp thời dừng lại không nói ra khỏi miệng.

"Tôi không muốn đi cùng hắn, với lại lần này đi đều là mấy người bạn nữ, các chị em tụ họp, đàn ông xin miễn."

"Có thể..."

"Bọn họ đều có đôi có cặp, tôi đơn độc một người, rất buồn chán."

Trong đầu Ngụy Tịnh suy nghĩ hàm nghĩa cụ thể của thành ngữ "Có đôi có cặp" này, nhưng lại cảm thấy có lẽ là mình đa nghi rồi. Phụ nữ có lúc dùng từ ngữ sẽ không bận tâm nhiều như vậy.

"Được rồi, ngày kia lên đường, trước hết quyết định vậy nha."

"Nhưng... tiền tôi còn chưa trả xong, giờ lại còn đi chơi với cô nữa."

Nghiêm Liệt rất nghiêm túc nói: "Đã là bạn rồi, còn nói tiền cái gì, không tốt đâu. Hơn nữa, lần trước là bạn tôi thấy tôi bị thương có chút tức giận nên mới nói năng cọc cằn như vậy, sau đó cửa kính xe mấy trăm tệ, em sớm đã trả xong rồi. Đừng cứ để trong lòng như thế được không? Tôi muốn ra ngoài chơi với em một chút, nói chuyện phiếm. Ở cùng một chỗ với em vô cùng thư thái. Em đừng từ chối tôi nữa mà."

Ngụy Tịnh không lên tiếng, thái độ lúc Nghiêm Liệt nói chuyện nghiêm túc khiến Ngụy Tịnh rất thoải mái.

Lâu lắm rồi, trừ em gái ra, không có người nào nhìn thẳng cô, coi trọng yêu cầu của cô như vậy.