Long Gia Nhạc

Chương 2: Mua đất



Vảy bạc phủ kín mu bàn tay nõn nà, nếu như lúc này có người chứng kiến chắc sẽ ngất đi vì sợ, sau đó lan truyền hắn là quái vật.

"Quái vật" Thẩm Chu Thành đối với điều ấy có vẻ đã quá quen thuộc, vẫn bình thản nhẹ nhàng rửa sạch đôi tay phủ kín những vảy ấy.

Từ một tháng trước, hắn đã phát hiện mình không phải là người.

Một tháng trước, Thẩm Chu Thành xảy ra tai nạn xe cộ, mọi người nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện. Vụ tai nạn đặc biệt khốc liệt, mà Thẩm Chu Thành ngồi ở vị trí hiểm, tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ trọng thương, nhẹ thì tàn tật, nặng thì thành người thực vật. Không ngờ rằng, sau một tuần Thẩm Chu Thành đã được xuất viện.

Vụ tai nạn khốc liệt đến thế, hơn nữa lại ngồi ở chỗ hiểm mà chỉ bị thương nhẹ, tất cả mọi người ——kể cả nhân viên y tế, đều cảm thán Thẩm Chu Thành chính là "Đứa con thiên mệnh", được nữ thần may mắn chiếu cố.

Lúc đó, Thẩm Chu Thành cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà sau khi hắn xuất hiện, lại phát hiện thân thể mình ngày càng xuất hiện nhiều điểm kì quái, cụ thể là khi thân thể gặp nước cả người sẽ ngứa ngáy vô cùng, nếu đưa tay lên gãi sẽ thấy rõ ràng vẫn là làn da mềm mại ấy, nhưng thật giống như cào phải một lớp vảy sần sùi.

Ban đầu hắn chỉ nghĩ mình mắc bệnh về da liễu.

Sau đó hắn lại nghĩ có lẽ mình mắc bệnh tâm lí thì đúng hơn.

Bởi vì đôi lúc hắn còn có ảo tưởng mình là rắn thành tinh, rất muốn đem cơ thể mình cuộn tròn lại, hơn nữa, cơ thể cũng dần dẻo dai hơn. Đáng sợ hơn chính là ——"Chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền" của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.

Thẩm Chu Thành vẫn luôn có một đam mê nho nhỏ không muốn người ta biết, đó là tích trữ vàng, đúng thật là một ham muốn vô cùng thô tục!

Nhưng hiện tại, loại đam mê này đã biến thành bệnh, đến mức vào buổi tối phải gối lên vàng thỏi hắn mới có thể ngủ được.

Thực sự là bệnh trạng quá nghiêm trọng!

Tham quan trong phim cổ trang không dám diễn như thế.

Thẩm Chu Thành không chỉ yêu thích mình vàng mà còn yêu thích tất cả các loại đồ vật sáng lấp lánh, hắn thậm chí còn có suy nghĩ, bản thân mình đã ở nơi ngập tràn trân châu mã não hoàng kim, bảo vật quay chung quanh mà lớn lên.

"........"

Học bá Thẩm Chu Thành với gương mặt không chút cảm xúc đi sưu tầm tiền vàng, đây rốt cuộc là cái loại bệnh tâm lý biến thái nào vậy?

Ham làm giàu cuồng ma? Đam mê tiền vàng? Chứng vọng tưởng?...

Tại thời điểm hắn hoàn toàn không tìm được đáp án, trên thân thể cao một mét tám mươi tám, dung mạo tuấn mỹ, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ đại chúng như Thẩm Chu Thành, trên trán lại mọc ra một cái sừng hươu non nớt.

Thời điểm soi gương, chỉ thấy nổi bật trên trán là chiếc sừng nhỏ trông ngốc ngốc dễ thương lẻ loi đón gió...

—— Há há há. Hắn tự nhìn cũng cảm thấy mình như chúa hề...

Từ sự việc mọc lên cái cái sừng nhỏ đó, Thẩm Chu Thành cuối cùng cũng đã hiểu ra, hắn không mắc bệnh tâm lý gì sất, hắn chính là Long nhân trong truyền thuyết...

À không, nói chính xác hơn, hắn chính là một con rồng.

Rồng con Thẩm Chu Thành, bởi vì chịu phong ấn, biến thành tiểu nhân loại, sau đó được Thẩm gia gia cùng Thẩm nãi nãi lượm trở lại nuôi nấng khôn lớn. Hiện tại, hắn đã hai mươi tư tuổi và trùng hợp là vừa gặp tai nạn nghiêm trọng nên phong ấn trên người từ từ mở ra...

Hắn biến thành hình thái nửa người nửa rồng.

Sau khi phong ấn được mở ra, Thẩm Chu Thành cũng chậm rãi nhớ lại một số ký ức đứt quãn liên quan đến thân thế của hắn, tỉ như —— thời điểm ấp, chú rồng con bẹp bẹp nhai vỏ trứng. Thứ hồi ức vô dụng gì đâu không!!!

Tại sao lại vô dụng á?

Vì trong ký ức hắn chỉ nhớ ra vỏ trứng có vị bánh rán hành, trong thời điểm này thì có thể có ích lợi gì? Chẳng lẽ muốn hắn đi mua ít bánh rán hành về nhai nhai? Tái hiện hồi ức tuổi ấu thơ?

Càng làm cho Thẩm Chu Thành đau lòng chính là, ký ức liên quan đến thân thế rất vụn vặt, mà ký ức liên quan đến vỏ trứng giòn giòn, ăn ngon như thế nào lại vô cùng rõ ràng...

Thẩm Chu Thành bắt đầu hoài nghi nhân phẩm của bản thân, à không, là long phẩm.

Căn cứ vào một số ký ức vụn vỡ trong đầu, Thẩm Chu Thành nhớ lại nếu muốn triệt để mở phong ấn, khôi phục cơ thể rồng, hắn phải trở lại địa phương mà hắn sinh ra, vì thế nên lập tức từ chức hồi hương.

Thẩm Chu Thành đã rửa sạch vảy.

Làn nước trong chậu sắt vẫn như trong kí ức của hắn, vô cùng trong suốt, thậm chí so với nước đã lọc còn tinh khiết hơn, như là từ dòng suối len lỏi trên núi cao, thấm đẫm tinh hoa nhật nguyệt.

Thẩm Chu Thành có cảm giác rằng, thời điểm bản thân mọc vảy với sừng rồng sẽ giống như mở một miệng cống, trên người tản ra quanh quẩn một tầng long khí nhàn nhạt.

Long khí, có thể tẩm bổ vạn vật.

Nhưng mà bây giờ trên người hắn long khí vô cùng ít ỏi, cũng không biết có thể tẩm bổ được cái gì?

Thẩm Chu Thành bưng chậu nước đi ra ngoài từ cửa sau, ở đó có một vạt đất trồng rau, song lại có mấy cây ăn quả cùng dây leo lúc lỉu trái, tuy chủng loại rất hỗn tạp, nhưng sinh trưởng vô cùng tươi tốt.

Đây là mảnh vườn bà nội Thẩm trồng rau.

Thẩm Chu Thành hất nước từ chậu sắt xuống tưới cho vạt rau, từng giọt nước long lánh như châu như ngọc đọng lại trên lá, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Thẩm Chu Thành cảm nhận được lá cây kia tựa hồ càng thêm xanh biếc.

"Tiểu Thành, con xem rau bà nội trồng có đặc biệt tươi ngon không?"

"Đúng vậy ạ."

"Nhớ trước có một người trên huyện tìm bà nội, muốn bà cung cấp thực phẩm tươi sống..."

Bà nội Thẩm cười cười kể chuyện. Tay nghề trồng rau của bà tốt, được người ta đặt mối hợp tác. Trong thị trấn Liễu Nam có một cửa hàng bán đồ tươi sống mới khai trương mặt bằng ở khu phố ẩm thực, không phải bày bán vỉa hè nên cũng không vất vả né tránh quản lí khu vực, muốn bà cung cấp thực phẩm tươi sống cho họ. Tuy không kiếm được bao nhiêu, thế nhưng bà nội Thẩm lại rất cao hứng.

Thẩm Chu Thành không tạt nước lạnh vào tâm trạng vui vẻ của bà, cũng chẳng hề như con cháu hiếu thuận mà khuyên bà nội chớ vì một ít tiền mà khổ cực chính mình.

Lao động mới khiến người ta cảm nhận được giá trị của bản thân, như bà nội Thẩm vậy, cũng già rồi, cả ngày nhàn hạ không có vệc gì làm, chi bằng tìm chút gì đó để mình chú tâm, còn hơn là rảnh quá sinh phiền muộn, tâm tình sẽ nhanh chóng sa sút, dễ sinh bệnh.

"Lần này trở về, con dự định ở lại trong thôn bao lâu?"

Thẩm Chu Thành cười: "Bà nội, con không đi nữa, sẽ ở lại trong thôn, chăm bà dưỡng lão."

"Con thấy nãy bà kể là nhà mình nhận cung cấp thực phẩm tươi cho người ta mà, nên con định mua miếng đất, đào cái ao nuôi cá..." .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Bà nội Thẩm nghe câu trả lời của hắn, sửng sốt nửa ngày, sau đó nở nụ cười từ ái: "Con đấy, trong tâm chắc lại chủ ý sẵn rồi, con làm gì bà nội cũng sẽ đều ủng hộ con."

"Nửa đời sau của bà nội liền được nhàn hạ ngóng trông con kết hôn sinh con rồi."

Thẩm Chu Thành miễn cưỡng cười cười, hắn hiện tại là nửa người nửa rồng, kết hôn sinh con? Thật sự đừng nghĩ đến nữa, chẳng lẽ đến lúc đó bảo mình đang diễn Bạch nương tử truyền kỳ, đem đầu rồng lộ ra, đem con gái nhà người ta dọa chết tươi?

Hắn giúp bà nội hái một khóm hành, lảng sang chuyện khác: "Bà nội, hiện tại con đã trở về, chúng ta chuẩn bị tu sửa căn nhà này đi."

Trong thôn hiện tại nhà nào cũng có phòng lát gạch đỏ, trên sàn lát sứ, ở nơi quê cha đất tổ mà tu bổ thành phong cách hiện đại, chỉ có nhà bọn họ vẫn ở căn nhà gỗ giản dị mộc mạc.

Nguyên nhân là do hắn đi làm quanh năm, ở nhà chỉ có mỗi bà nội. Thêm nữa, bà cũng luyến tiếc những kỉ niệm trong căn nhà này, không muốn sửa nó đi bởi đây là căn nhà năm đó ông nội Thẩm tự tay thiết kế.

Kỉ niệm thì kỉ niệm, nhưng một vài chỗ gỗ đã mục, đã biến đen nên việc tu sửa là chắc chắn cần thiết. Bà nội Thẩm cũng biết điều đó, nên cũng đồng ý: "Tu sửa căn nhà là việc cần thiết, không thì con cưới vợ rồi về ở vào đâu, hiện tại ánh mắt cô nương nhà người ta đều rất cao, đều thích cái đẹp đấy"

Thẩm Chu Thành: "..."

Tại sao lại quay về việc cưới vợ rồi?

Thẩm Chu Thành: "Vâng."

Nhà cần tu sửa, cháu dâu cũng phải lấy.

"Đúng rồi, con bé Vương Miêu Miêu sắp lập gia đình đấy."

"Con biết rồi, trên đường trở về con có gặp qua thím Lan."

Bà nội Thẩm nghiêng người, muốn tỉ mỉ đánh giá thần sắc trên khuôn mặt của Thẩm Chu Thành, liếc nhìn hồi lâu, cười giảo hoạt: "Trước bà nội có nhìn qua người chồng tương lai của con bé, thấy nửa điểm cũng không so được với con."

Thẩm Chu Thành khóe miệng giật một cái, nghẹn lời không biết nói gì cho phải: "Bà nội... Con thật sự không thích Vương Miêu Miêu."

Bà nội hừ một tiếng, đối với sự giúp đỡ của Vương gia năm đó, trong lòng bà nội Thẩm rất cảm kích, thế nhưng đối Đường Lan xưa nay vẫn luôn khinh bỉ Thẩm Chu Thành, trong lòng bà ít nhiều cũng có chút tức giận.

"Bà nội biết bây giờ ánh mắt chọn người của con cao, dù sao ở nhiều năm trong thành phố lớn... Nhìn dáng dấp cháu trai bà thế này, minh tinh trên TV cũng không dễ nhìn như con, coi như con bé Vương Miêu Miêu không có phúc khí."

Thẩm Chu Thành: "Thật ra, con cảm thấy được như bây giờ rất tốt."

Bà nội Thẩm nhẹ nhàng cười, có chút trẻ con mà hướng về phía Thẩm Chu Thành nháy mắt: "Bà cũng cảm thấy như vậy rất tốt, may mà Miêu Miêu không gả cho con, không thì ta không chịu nổi mẹ con bé mất."

"Thời điểm con đi uống rượu mừng, nhớ chuẩn bị bao lì xì dày một chút."

Thẩm Chu Thành lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Con biết rồi ạ."

"Bà nội, tí nữa con đi một chuyến lên thị trấn."

"Được, nhưng nếu lúc nào con có gặp được trưởng thôn, thì nhớ nói với ông ấy việc nhà ta muốn mua đất, nhận thầu nuôi trồng cung cấp thực phẩm sạch, trưởng thôn nhất định sẽ rất cao hứng, ông ấy à, một lòng một dạ muốn giúp mọi người thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu, thế nhưng mọi người khác đều không để ý..."

Trưởng thôn Thanh Tuyền là một cán bộ vô cùng nhiệt tình, cực kỳ hưởng ứng lời quốc gia kêu gọi, ngày đêm nghĩ ra biện pháp dẫn dắt người trong thôn thoát khỏi nghèo khó, nhưng nhiệt huyết là vậy lại không có mấy ai trong thôn ủng hộ.

Kiến thiết nông thôn? Thoát nghèo làm giàu? Ở trong thôn mọi người đều nghĩ rằng, bọn họ ở cái địa phương nghèo nàn này, chi bằng sớm rời khỏi, có tiền liền lên thị trấn mua nhà sinh sống mới là đúng đắn, ai lại lưu lại đây làm ruộng, không có tiền đồ.

Trong thâm tâm bọn họ luôn nghĩ nơi đay là chốn thâm sơn cùng cốc, khẳng định không giàu lên nổi.

Cái gì mà thoát nghèo làm giàu cơ chứ, đều là phí công.

Thanh niên đều ra ngoài làm công, trên núi cỏ dại rậm rạp, đất ruộng cũng hoang vu.

Còn lại mỗi bà nội Thẩm yêu thương chốn quê cha đất tổ này, nhưng người già yếu bệnh tật cả rồi, cho dù là muốn ủng hộ Vương trưởng thôn, cũng đều là lực bất tòng tâm.

"Cái việc dắt mối cung cấp thực phẩm sạch của nhà ta cũng là trưởng thôn giới thiệu, ài.....Mấy ngày nay ông ấy còn đang bận chút chuyện, nghe nói còn muốn xây cái nông trại vui vẻ an dưỡng ( nông gia nhạc), đi cùng mấy ông già trồng hoa, dựng phong cảnh, có non có nước, suy tính làm hòn non bộ tại gia... Người trong thôn đều kêu ông ấy suy nghĩ lung tung, cuối cùng lại là công dã tràng."

"Ngược lại, bà nội hi vọng ông ấy đem nó làm xong, đến khi ấy trong thôn có thể náo nhiệt hơn chút..."

Thẩm Chu Thành tán thành gật gật đầu, thu thập đồ đạc, đi ra khỏi thôn đến đại lộ, bắt một chuyến xe buýt lên thị trấn.

Đến thị trấn, trước tiên hắn đi tìm một người bạn học cũ, trong nhà mở một cửa hàng bán các loại xe giá rẻ, từ thượng vàng cho đến hạ cám đều có. Thẩm Chu Thành trước đó đã bàn với bạn học cũ muốn mua một chiếc xe thuận tiện chở đồ.

"Thẩm Chu Thành, cậu thật sự trở lại? Sau đó ở lại đây? Vậy cũng quá đáng tiếc đi, ở trên Thâm thành thật sự rất tốt..." Bạn học cũ Khương Dương, một người gầy gầy đen đen, đã thế còn thấp, cái thời còn mòn đít trên ghế nhà trường hay bị người ta gọi là thằng đào than đá. Khương Dương mỗi lần nhìn thấy Thẩm Chu Thành, chung quy đều nói liên miên, đến giờ vẫn đang cằn nhằn vài tiếng đáng tiếc.

Khương Dương là bạn cùng bàn với Thẩm Chu Thành từ thời sơ trung, hai người quan hệ không tệ, bởi hắn vô cùng sùng bái Thẩm Chu Thành.

Bởi vì thành tích học tập của Thẩm Chu Thành tốt, mà Khương Dương lại là một kẻ xui xẻo, có học tập nghiêm túc chăm chỉ đến thế nào thì cuối cùng cũng là người xếp hạng cuối lớp.

Trước kia trong nhà Khương Dương tu sửa xe motor, xe gắn máy nên khi đó hắn làm người vô cùng hào phóng, tiêu xài xa xỉ, bình thường rất hay mua tạp chí văn học cùng với các thể loại sách vở phụ đạo linh tinh nhằm cứu vãn thành tích học tập của mình. Thẩm Chu Thành mượn đọc, hắn cũng sẵn sàng cho. Nhớ hồi đó, hắn cũng là người đầu tiên trong lớp mua máy luyện nghe tiếng Anh.

Bánh ít cho đi bánh quy cho lại mới toại lòng nhau, nên Thẩm Chu Thành mỗi ngày đều rất sẵn lòng phụ đạo miễn phí, cứu vãn thành tích học tập của hắn, nhưng có điều... Không biết làm sao mà năng lực phân tích của Khương Dương rất kém, trí nhớ cũng đáng lo, cho dù có đại học bá Thẩm Chu Thành kè kè bên cạnh phụ trợ cũng không khá lên nổi.

Lúc đó Thẩm Chu Thành vò đầu bứt tai, thay hắn nghĩ đủ các loại biện pháp, tất cả đều không làm nên chuyện. Ví dụ như giải đề toán học đi, học một quên mười, làm bài tập Hình học thì đề bài mới đọc xong đã quên mất...Còn việc luyện nghe tiếng Anh ấy hả, Thẩm Chu Thành nghe cùng hắn đến mức thuộc lòng, có thể đọc lộn ngược lại luôn, trong khi đó, ngay cả chủ đề Khương Dương cũng không nhớ được.

Trời sinh ra hắn xung khắc với việc học tập.

Thật sự.

Thẩm Chu Thành cũng muốn quỳ lạy hắn.

Đúng vậy, điều thất bại lớn nhất trong thời kì trưởng thành Thẩm Chu Thành chính là việc dạy phụ đạo cho Khương Dương.