Kinh Thiên

Chương 38: Nhân vương cảnh nhị giai



Kinh Thiên đem cất hết phần lớn cả hai lô mật ong vừa thu hoạch xong đi quay sang nhìn con hổ trắng đang đứng bên cạnh.

“Tất nhiên không thiếu phần của ngươi, ngươi có thể dùng được mấy chai một lúc?” Kinh Thiên cầm hai chai mật ong thường đưa về phía con hổ trắng và hỏi.

Nhưng bất ngờ là con hổ trắng lắc đầu gầm gừ vài tiếng ý nói không cần đến mật yêu ong. Điều này làm Kinh Thiên hết sức ngạc nhiên. Sau một lúc trao đổi với con hổ trắng thì Kinh Thiên cũng hiểu ra vấn đề.

Mật yêu ong rất tốt và có nhiều công dụng nhưng đối với tu luyện giả tu luyện luyện thể và yêu thú thì lại không có tác dụng nhiều. Nó thực sự tốt cho tu luyện giả tu luyện linh lực. Ngoài ra con hổ trắng cũng vừa mới nuốt một cây linh dược cấp một của yêu dơi mặt quỷ, đến hiện tại vẫn chưa tiêu hóa và hấp thu hết dược lực của cây linh dược đó. Thêm vào đó hiện tại việc con hổ trắng hấp thu dược lực từ linh dược của yêu dơi mặt quỷ chủ yếu là đang dùng để nó chữa thương, chứ chưa tích lũy năng lượng để tiến giai. Điều này cũng giải thích việc con hổ trắng đã đồng thời ăn nhiều thứ bổ dưỡng như vậy mà vẫn chỉ là yêu thú cấp một đỉnh phong.

“Được rồi nếu ngươi không cần dùng thì cứ để ở chỗ ta vậy. Khi nào cần thì sẽ đưa cho ngươi, ngoài ra nếu sau này kiếm được linh dược phù hợp với ngươi sẽ không thiếu phần ngươi”. Kinh Thiên nói với Con hổ trắng.

Kinh Thiên không muốn chiếm đoạt hết tiện nghi, con hổ trắng giờ đã là huynh đệ của anh. Nên việc chia sẻ lợi ích là điều nên làm, thêm nữa nếu con hổ trắng tiến lên một cấp nữa thì càng là lợi thế cho Kinh Thiên kiếm ăn sau này. Nên chẳng có lý gì mà tiếc rẻ hay tính toán với con hổ trắng cả. Vì giờ cả hai đã là bạn đồng hành rồi.

“Thời gian vẫn còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi, ta tu luyện một lát. Sau đó sẽ nướng thịt yêu trư và làm vài món từ yêu Tê tê xám cho ngươi thưởng thức”. Kinh Thiên ngước lên nhìn trời lúc này mới qua đầu giờ chiều liền nói với Con hổ trắng.

Con hổ trắng gật gù cái đầu tỏ vẻ đồng ý rồi nằm thoải mái trên mặt đất, mắt lim dim như ngủ để tu luyện chữa thương theo cách của nó.

Kinh Thiên cất toàn bộ số mật yêu ong, tiến ra ngoài cửa hang động lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một cái xoong khổng lồ có kích thước như một cái thùng to. Trong thế giới này từ lúc nhận thức ra vấn đề Kinh Thiên toàn gặp những con yêu thú có kích thước ngoại cỡ so với những nhận thức của anh từ kiếp trước. Do vậy chuẩn bị dụng cụ nấu ăn Kinh Thiên cũng chuẩn bị những loại xoong nồi ngoại cỡ để có thể nhét vừa những con thú ngoại cỡ.

Nhưng hiện tại không phải là thời điểm nấu ăn Kinh Thiên lại lôi những thứ này ra để làm gì?

Trong thời gian qua quá trình tu luyện của Kinh Thiên gặp rất nhiều vấn đề đặc biệt là đối với tu luyện ‘Ngũ Hành Thần Thể’. Khi đạt được khẩu quyết của ‘Ngũ Hành Thần Thể’ Kinh Thiên hiểu rằng đây là một môn pháp quyết luyện thể rất cao thâm và đòi hỏi nhiều công sức trong quá trình tu luyện. Tuy nhiên tu vi luyện thể của Kinh Thiện hiện giờ đạt được đều là do may mắn. Ban đầu là Thiên Hỏa Linh Châu giúp anh có một bước tiến dài, tiếp đó là Thương Nhỉ Tử Quả phát huy diệu dụng. Thời gian gần đây không có linh tài, linh bảo nào hỗ trợ tu vi luyện thể tiến triển rất chậm nếu không muốn nói là chẳng có tiến triển gì.

Trong pháp quyết tu luyện của ‘Ngũ Hành Thần Thể’ có ghi rõ sử dụng linh dược và linh tài để hỗ trợ rèn luyện thân thể và tu luyện. Nhưng Kinh Thiên thì luôn trong tình trạng giật gấu vá vai, rách trên, rách dưới, nên cũng chẳng có dư dả gì mà tiêu phí linh dược và linh thảo vào việc tu luyện cho môn luyện thể tốn tài nguyên này. Đợt vừa rồi cướp đoạt được kha khá các loại linh dược, và trong buổi sáng này cùng con hổ trắng thu hoạch cũng tương đối khá. Kinh Thiên liền dứt khoát bỏ ra một lượng linh dược nhất định hỗ trợ quá trình tu luyện luyện thể. Cái nồi to bổ chảng mà Kinh Thiên lôi ra là để sử dụng phối chế một bồn linh dược phụ trợ cho tu luyện.

Bố trí một cái bếp ba chân đơn giản, để cái xoong to tướng lên đổ đẩy nước, thêm củi châm lửa. Những thao tác đó được Kinh Thiên xử lý rất nhanh và thuần thục. Lôi từ trong nhẫn trữ vật ra những dược liệu, linh thảo cần thiết, Kinh Thiên bắt đầu phối chế một lô dược liệu hỗ trợ luyện thể. Việc phối chế linh dược hỗ trợ luyện thể cũng không phải là việc gì khó khăn với anh cả, chỉ mất một ít thời gian Kinh Thiên đã hoàn thành việc phối chế dược liệu.

Để cho ngọn lửa âm ỉ nấu nồi nước cho các loại linh dược hòa quện với nhau, Kinh Thiên nhảy xuống khỏi cửa hang của con hổ trắng tiến về một vách núi đá khá chắc chắn gần đó và bắt đầu chuẩn bị luyện tập ‘Ngũ Hành Thần Thể’.

Đứng nhìn vách đã một chút và lựa chọn chỗ trống trải thuận lợi Kinh Thiên bắt đầu tu luyện theo kiểu hành xác. Vận dụng tay chân liên tục đấm đã vào vách núi, thỉnh thoảng lại lấy thân mình tông vào vách đá, tạo ra những tiếng động rầm rầm. Không chỉ ‘Ngũ Hành Thần Thể’ mà các công pháp luyện thể khác cũng tương tự như vậy. Quá trình luyện thể là một quá trình hành xác. Cơ thể chịu nhiều va đập và tổn thương sau đó vận dụng công pháp hồi phục và đào thải những tạp chất ra ngoài, rèn luyện gân, cơ, xương, lục phủ ngũ tạng…

Nghe những âm thanh rầm rầm phát ra từ việc tu luyện của Kinh Thiên, con hổ trắng đang lim dim tu luyện cũng ngẩng đầu nên nhìn. Tuy rằng mới chỉ là yêu thú cấp một linh trí cũng chỉ mới mở ra đôi chút nhưng nó cũng rất ngạc nhiên với kiểu tu luyện hành xác của Kinh Thiên. Lấy chi trước che mắt lại, ngục đầu xuống và tiếp tục tu luyện theo cách của nó, biểu hiện của con hổ trắng có thể thấy nó rất ngạc nhiên và cảm thấy thương cảm cho cách tu luyện của Kinh Thiên.

Sau hơn một giờ đồng hồ chỉ dùng tay chân và thân mình tấn công vách núi như kẻ thù, toàn bộ cơ thể của Kinh Thiên lúc này rã rời mệt mỏi. Trên tay và thân của Kinh Thiên xuất hiện những vết bầm tím, thậm chí có chỗ có rách tóe cả máu. Kinh Thiên lê cái thân mệt mỏi rã rời lại gần cái nồi phối thuốc, lúc này lửa cũng đã tắt, nước trong thùng hòa quện với linh dược tạo ra màu hổ phách và vẫn còn ấm nóng.

Kinh Thiên nhanh chóng lột bỏ quần áo bên ngoài và nhảy vào trong nồi thuốc ngâm mình. Lúc này toàn bộ tâm trí của anh ở trạng thái thư giãn và bắt đầu vận dụng khẩu quyết của ‘Ngũ Hành Thần Thể’ hấp thu dược lực trong nồi để tu luyện.

Thời gian khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua nước trong nồi cũng dần chuyển sang màu lờ lờ, dược lực trong nồi nước thuốc đã bị Kinh Thiên hấp thu hoàn toàn.

Lắc mình ra khỏi cái nồi thuốc đã hết tác dụng, trên cơ thể Kinh Thiên đã trở lại bình thường, các vết bầm dập đã biến mất hoàn toàn. Làn da trên cơ thể Kinh Thiên càng trở lên trơn bóng như vừa được lột một lớp da. Nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo khác mặc vào, lúc này Kinh Thiên mới nhìn lại nồi nước thuốc.

Dược lực đã được hấp thu hết, cơ thể cũng đào thải ra cặn bã khiến cho nước trong nồi có màu lờ lờ đục và bốc lên mùi vị tương đối khó ngửi.

“Luyện tập cái môn luyện thể này thật sự rất mệt mỏi a”. Kinh Thiên lẩm bẩm và xử lý sạch sẽ cái nồi nấu thuốc, vì anh còn có thể sử dụng cái nồi này để nấu ăn nữa.

Tuy nhiên tu vi luyện thể của Kinh Thiên cũng chỉ tiến triển đôi chút chứ không phải tiến triển thêm một tiểu giai nữa. Không phải cứ tu luyện và ngâm dược lực thì tu vi sẽ tiến giai, mà nó là một quá trình rèn luyện và tích lũy rất nhiều lần thì tu vi mới có thể tiến lên được. Tuy nhiên lúc này cơ thể và tinh thần của Kinh Thiên thực sự sảng khoái và thư thái.

Đang lúc tinh thần sảng khoái và thư thái thời điểm này thực sự phù hợp để tu luyện tiến giai lên cấp. Kinh Thiên liền ngồi xuống xếp bằng lấy ra một lọ mật yêu ong chuẩn bị phá giai tiến lên Nhân vương cảnh nhị giai. Tu vi Nhân vương cảnh nhất giai của Kinh Thiên cũng đã rèn luyện một thời gian tương đối, việc tiến giai trong thời gian này nếu chỉ vận dụng tâm pháp ‘Kinh Thiên Quyết’ để tu luyện có lẽ sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể tiến lên được. Nhưng hiện tại trong tay Kinh Thiên đang có sẵn linh dược hỗ trợ tu luyện thì chẳng có lý do gì để trì hoãn cả.

Không chần chừ Kinh Thiên liền dốc cả lọ mật yêu ong vào trong miệng, mật ong theo cổ họng chảy xuống dạ dày vẫn còn đọng lại vị ngọt và một mùi hương thơm thoang thoảng khiến cho tinh thần của Kinh Thiên càng trở lên thư thái hơn.

Không chậm trễ, Kinh Thiên vận lên khẩu quyết của ‘Kinh Thiên Quyết’ hấp thu dược lực từ mật yêu ong dẫn vào trong kinh mạc chạy khắp toàn thân bắt đầu quá trình tu luyện. Trong đan điền của Kinh Thiên hai khí âm dương bắt đầu quay nhanh hơn đưa linh lực vào trong kinh mạch và huyệt đạo kết hợp với linh lực mà Kinh Thiên hấp thu từ mật yêu ong hòa quện vào nhau để hoàn toàn đồng hóa linh lực bên ngoài trở thành linh lực của Kinh Thiên.

Hết vòng chu thiên này đến vòng chu thiên khác dẫn động linh lực đi khắp cơ thể, kinh mạch và huyệt đạo, hấp thu linh lực của mật yêu ong cứ thế diễn ra trong cơ thể Kinh Thiên. Chỉ sau khoảng gần nửa giờ đồng hồ toàn bộ dược lực của mật yêu ong đã được anh hấp thu hoàn toàn. Lúc này Kinh Thiên bất chợt mở ra hai mắt, ánh mắt lóe sáng thần thái sung túc.

Tung mình nhảy lên cao hai tay dang rộng ra Kinh Thiên sảng khoải cảm nhận tu vi của mình hiện đã phá thêm một tiểu giai nữa. Lúc này anh chính thức trở thành tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh nhị giai.

Tiến lên một tiểu giai nữa cảm giác của Kinh Thiên lúc này có sự khác biệt, cảm nhận về cơ thể như được bồi dưỡng thêm một phần sinh khí. Điều đặc biệt ở tu luyện giả trên thế giới Lạc Hồng này là tu vi càng cao thì tuổi thọ sẽ càng được kéo dài. Với những người bình thường ở tu vi Hóa cảnh cũng có tuổi thọ đến cả trăm năm. Còn lên đến Nhân vương cảnh tu luyện giả cũng đã có đến hai trăm năm tuổi thọ, nếu đạt đến Nhân hoàng cảnh thì tu luyện giả có đến ba trăm năm tuổi thọ. Còn nếu đạt đến Địa cảnh thì tu luyện giả có tuổi thọ đến cả nghìn năm, đặc biệt nếu tu luyện giả có thể tiến lên tu vi Thiên cảnh thì tuổi thọ kéo dài đến hàng vạn năm. Đây cũng chính là lý do mà tu luyện giả không ngừng tìm cách tăng cao tu vi của mình, để có thể được sống lâu hơn. Bởi theo truyền thuyết tu luyện giả còn tin rằng nếu vượt qua cấp mười hai tức là cấp thần thì có thể trường sinh bất tử. Nhưng thần cấp thì trước giờ không có ai đạt được nên tất cả chỉ là suy đoán và truyền thuyết. Suy cho cùng thì cũng là con người và ai cũng sợ chết cả.

Vận dụng ‘Kinh Thiên Quyết’ điều động linh lực chạy khắp cơ thể thêm vài chu thiên nữa để ổn định lại tu vi của mình. Kinh Thiên nhảy lên cửa hang động nhìn con hổ trắng đang nằm lim dim tu luyện, cất tiếng nói:

“Ta với ngươi đánh một trận tập luyện, ngươi dám không?”

Con hổ trắng mở to hai mắt nhìn Kinh Thiên, với ánh mắt rất nhân tính hóa tỏ ra kính nể anh. Vừa nãy thì lúc nhằm núi đá hết đấm đá, lại lấy thân mình lao vào vách đá cho bầm dập bây giờ thì toàn thân lành tinh thần sảng khoái, tinh kỳ.

Con hổ trắng gầm gừ lắc đầu ra hiệu cho Kinh Thiên biết nó không đồng ý với ý kiến của Kinh Thiên. Tuy rằng tu vi của nó là yêu thú cấp một đỉnh phong cao hơn tu vi luyện thể của Kinh Thiên là luyện thể cấp một đại thành. Nhưng hiện giờ nó đang bị thương vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, nên sức chiến đấu của nó hiện giờ còn thấp hơn cả Kinh Thiên. Đánh nhau với Kinh Thiên bây giờ chưa chắc có thể thắng được cùng lắm là chỉ ngang tay, đặc biệt là quá trình dưỡng thương của nó chưa hoàn tất. Nếu đánh nhau một trận bây giờ thì thương thế của nó có thể nặng thêm và cần nhiều thời gian hơn để hoàn toàn bình phục.

“Thôi được rồi, ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương đi, ta không ép buộc ngươi. Giờ ta sẽ làm vài món yêu thú rừng nướng, ta và ngươi cùng ăn mừng cho tu vi của ta vừa mới tiến thêm một bước nữa”. Kinh Thiên nói với con hổ trắng sau khi hiểu được con hổ trắng muốn nói gì.

Con hổ trắng ngóc cái đầu lên liên tục gật gù tỏ vẻ đồng ý, vì từ sáng tới giờ cùng Kinh Thiên lang thang trong rừng săn yêu thú cùng là vì những món thịt thú rừng nướng của Kinh Thiên.

Chỉ có điều Kinh Thiên làm những việc cá nhân mà chưa nướng thịt thú rừng cho nó, nên nó cũng đang chờ và thèm thuồng chờ đợi Kinh Thiên.

“Trời cũng sắp tối rồi, cần chút ít thời gian để chuẩn bị và xử lý thịt yêu thú rừng nướng. Chờ thêm một lát khi xong việc lúc đó trời cũng tối hẳn. Vừa đốt lửa vừa thưởng thức thịt yêu thú rừng ngắm trăng cũng là cái thú đó”. Kinh Thiên lại tiếp tục nói với Con hổ trắng.

Bất chợt quay lại nhìn con hổ trắng như phát hiện ra điều gì còn thiếu Kinh Thiên một tay sờ cằm, một tay khoanh trước ngực, tỏ vẻ suy tư nói với Con hổ trắng.

“Từ lúc gặp ngươi đến giờ chỉ toàn xưng hô ta và ngươi như vậy cũng không thuận tiện lắm. Giới thiệu với ngươi ta tên Kinh Thiên, ngươi có thể gọi ta là Lão đại cũng được”. Kinh Thiên cười nói với Con hổ trắng.

Con hổ trắng tỏ vẻ đồng ý, với nó dù sao cũng là cái tên với cách gọi. Nó cũng chưa hiểu được cái từ ‘Lão đại’ nghĩa là gì. Nó chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là một cách gọi xưng hô với Kinh Thiên mà thôi. Thực tế thì con hổ trắng vẫn chưa thể nói được nó chỉ gầm gừ cũng như ra hiệu cho Kinh Thiên mà thôi. Nếu không ký kết kế ước ngang hàng với con hổ trắng để cho cả hai linh thức tương thông thì có lẽ nó có gầm gừ cả ngày hoặc Kinh Thiên nói gãy lưỡi thì cả hai cũng chẳng ai hiểu được ai nói cái gì cả.

“Còn ngươi cũng nên có một cái tên để thuận tiện cho việc giao tiếp chứ nhỉ?” Kinh Thiên tiếp tục nói với con hổ trắng.

Con hổ trắng ngóc cái đầu vểnh cái tai lên để nghe Kinh Thiên nói. Nó không biết Kinh Thiên sẽ đặt cho nó cái tên gì. Vì nó là yêu thú làm gì có tên, chỉ khi nào đạt đến cấp bảy cấp tám có thể mở kiếu nói chuyện và lúc đó linh trí của yêu thú tương đối hoàn thiện thì mới tìm kiếm cái danh tự để nói chuyện và giao tiếp. Chứ như hiện tại với con hổ trắng chỉ là yêu thú cấp một, và cũng chẳng phải là linh thú của tu luyện giả nào cả nên làm gì có danh tự mà gọi.

“Ngươi có lớp lông chủ yếu là màu trắng. Gọi ngươi là ‘Tiểu Bạch’ đi”. Kinh Thiên tiếp tục nói với Con hổ trắng.

Không để cho con hổ trắng ý kiến và phản kháng Kinh Thiên tiếp tục buông thêm một câu rồi quay đầu bỏ đi.

“Cứ thế đi từ giờ gọi ngươi là ‘Tiểu Bạch’, giờ ta ra ngoài xử lý thịt yêu thú, lát nữa chúng ta liên hoan”.

Con hổ trắng cái đầu ngóc lên dựng cái tai và chẳng kịp phản kháng gì thì đã thấy Kinh Thiên quay đầu bỏ ra ngoài cửa hang rồi. Nó ngục cái đầu xuống lim dim tiếp tục tu luyện và chữa thương. Còn lại nó cũng chẳng buồn ý kiến gì nữa, có thể cũng chẳng quan tâm lắm đến danh tự Kinh Thiên đặt cho nó là tốt hay xấu. ‘Tiểu Bạch’ thì Tiểu Bạch cũng chẳng quan trọng dù sao cũng là cái tên để gọi.