Khi Gió Lại Thổi

Chương 67: Phương xa



Trải qua bảy ngày thẩm vấn ròng rã, Cố Hiểu Mộng tổn thương sinh lực nặng nề, nghỉ ngơi hơn mười ngày mới miễn cưỡng khôi phục lại tinh thần như trước.

Liên tiếp mấy buổi tối, cô luôn luôn gặp phải ác mộng. Trong mộng hết lần này đến lần khác xuất hiện hình ảnh người thẩm vấn nổ súng, đạn bắn lủng sọ, máu văng tung tóe nhìn thấy mà giật mình. Lý Ninh Ngọc khóc lóc ôm di hài của cô, nước mắt cùng máu tươi trộn lẫn vào nhau, đâm cho trái tim Cố Hiểu Mộng đau nhói. Cô muốn chạm vào Lý Ninh Ngọc, tay lại xuyên qua thân thể đối phương, người yêu gần ngay trước mắt, lại xa không với tới.

Đột ngột bừng tỉnh, nửa đầu Cố Hiểu Mộng đau nhức âm ỉ, cô đè lại mạch thần kinh đang đập nhảy bên huyệt thái dương, nhắm mắt hồi tưởng lại bức thư của Lý Ninh Ngọc. Trong khoảnh khắc ấy, cô mừng vì trong súng không có đạn, cũng mừng vì Lý Ninh Ngọc không ở bên cạnh mình.

Trong đoạn thời gian cô bị buộc nghỉ phép, Chính phủ Quốc dân cũng chính thức dời đô đến Nam Kinh. Phó cục trưởng Quân Thống Mao Nhân Phượng đích thân đến nhà viếng thăm cha con Cố gia, luôn miệng nhắc tới tình xưa nghĩa cũ với Đới lão bản, lại không hề đề cập đến việc lúc nào thì để Cố Hiểu Mộng khôi phục công việc.

Cho dù Cố gia đã vượt qua cuộc thẩm tra chính trị nghiêm khắc, nhưng trải qua một lần như vậy, lời đồn đãi trong nội bộ chính phủ vẫn chưa bao giờ ngừng. Nội bộ còn như vậy, huống chi là dân gian. Cố Dân Chương năm xưa là tâm phúc trước mặt Uông Tinh Vệ, giặc bán nước hàng đầu, luận số lần lên báo, phải nói là không phân cao thấp với Chu Phật Hải. Nói loại người như vậy không phải hán gian, dân chúng đã vô cùng phẫn nộ, nếu còn tiếp tục để ông làm quan lớn trong bộ phận kinh tế, sợ rằng cao ốc của Bộ tài chính sẽ chìm trong nước bọt.

Hiện nay vấn đề với Cộng Đảng còn chưa được giải quyết, thiết nghĩ không thể vì loại chuyện này mà làm mất lòng dân, nhưng Cố thuyền vương nắm giữ mạch máu kinh tế của khu vực Đông Nam, vị tổng tài họ Tưởng kia không nỡ buông bỏ con tàu lớn này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành âm thầm mời Cố Dân Chương làm Cố vấn Kinh tế cho Chính phủ Quốc dân.

Vừa đúng lúc Cục Quân Thống bị cải tổ, mạnh tay quyết đoán loại bỏ nhân viên thừa, chỉ giữ lại thành phần nòng cốt làm thành Cục Bảo Mật. Cố Hiểu Mộng thân là Khoa trưởng Khoa Tình Báo, vị trí rõ ràng là nòng cốt trong cốt lõi, nhưng vẫn bị thuyên chuyển ra khỏi Cục Bảo Mật, điều đến Sở Một Bộ Quốc Phòng, đảm nhiệm Khoa trưởng Khoa Hành Chính.

Sở Một, còn có một cái tên trực tiếp hơn —— Sở Kế hoạch Nhân sự.

Trong mắt người ngoài, có thể bước vào Bộ quốc phòng đã là vinh hạnh, nhưng mà đối với Cố Hiểu Mộng, đây là cách xử lý lạnh vô cùng châm chọc. Cô hiểu rất rõ, họ Tưởng hiện nay có thể chứa chấp cô làm việc ở Chính phủ Quốc Dân, chính là ôm tính toán giống như Đới Lạp và Uông Tinh Vệ năm xưa, chẳng qua là muốn mượn cô để ổn định Cố Dân Chương mà thôi.

"Ba, ngày mai con phải đến Sở Một báo danh rồi."

Trên bàn ăn, Cố Hiểu Mộng thong thả xé bánh mì trong tay, nhưng không bỏ vào miệng, bánh mì xé ra xếp thành hàng chỉnh tề ở trong đĩa, hầu như mỗi một khối đều kích cỡ ngang nhau, cứ như đã được chú tâm đo đạc vậy. Ăn một bữa cơm mà còn nghiêm cẩn như vậy, cũng không biết là thói quen lây nhiễm từ đâu.

"Thượng cấp vẫn không có chỉ thị sao?" Thấy Cố Dân Chương không phản ứng gì, cô lại hỏi.

"Con có vẻ rất khẩn trương?" Cố Dân Chương cười một tiếng, hình như ông đã rất nhiều năm không thấy được dáng vẻ lo âu của con gái rồi, "Có phải là cảm thấy, nếu đi đến Sở Một, về sau sẽ không có đất dụng võ?"

"Thân là nhân viên điệp báo, vào giây phút bị điều đến Sở Nhân Sự, sinh mệnh nghề nghiệp của con xem như đã kết thúc." Nằm vùng trong phòng nhân sự, rất khó lấy được tình báo hàng đầu giống như lúc trước. Đối với việc này, Cố Hiểu Mộng đã cân nhắc rất nhiều ngày, cô nghiêm túc nói, "Con biết Trịnh Giới Dân sẽ không cần con, nhưng nếu tổ chức đồng ý, con muốn thử xin với bộ một chút, Sở Hai hay Sở Ba đều được, ngộ nhỡ có thể thành công..."

"Không được! Con nhất định phải ở lại Sở Một, đây là chỉ thị mới nhất của thượng cấp." Cố Dân Chương nghiêm nghị nói, Cố gia vừa trải qua sóng gió, loại thời điểm này lại đề yêu cầu với chính phủ Nam Kinh, chỉ sợ sẽ bị người cố ý lợi dụng hãm hại.

"Chính phủ Quốc dân mới vừa dời đến Nam Kinh, rất nhiều bộ phận đều tiến hành cải tổ, nhân viên lưu động rất lớn. Loại thời điểm này, tầm quan trọng của bộ phận nhân sự không cần nói cũng biết. Trước mắt, Trung ương Đảng dự định thành lập Thành ủy Đảng ngầm Nam Kinh, nhiệm vụ của con, chính là trợ giúp các đồng chí ở Thành ủy, gây dựng lại mạng lưới tình báo của đảng ngầm Nam Kinh."

Cố Dân Chương vỗ vỗ vai con gái, thành khẩn nói: "Hiểu Mộng, không cần lưu luyến công việc giải mã nữa, con còn có sứ mệnh quan trọng hơn."

Nghe lời này của phụ thân, Cố Hiểu Mộng nhíu mày thật sâu, trong đầu đột nhiên vang lên một câu nói:

"Tôi đã sắp ba mươi tuổi rồi, hai bàn tay trắng. Thứ đáng tự hào nhất, chính là thành tựu trong nghề giải mã này. Nó quan trọng ngang với sinh mệnh của tôi."

Đến tháng sau, cô cũng sắp ba mươi tuổi rồi, bị buộc rời khỏi nghề giải mã, thay đổi thói quen và phương thức làm việc, trong lòng Cố Hiểu Mộng khó tránh khỏi mất mát.

Nhưng cũng vào giờ khắc này, cô mới nhận ra được, Lý Ninh Ngọc năm đó bị ép bất đắc dĩ rời khỏi Thượng Hải, rời khỏi trái tim kẻ địch, rời khỏi tuyến đầu của công tác tình báo, trong lòng khó chịu đến bao nhiêu.

Ngày 26 tháng 6 năm 1946, Tưởng Giới Thạch xé bỏ 《 Hiệp định Song Thập 》, quân đội Quốc dân Đảng điên cuồng tấn công khu giải phóng Trung Nguyên. Nội chiến cuối cùng đã bùng nổ, hòa bình mặt ngoài bị phá vỡ, cố gắng của Đảng Cộng sản gần một năm qua đều bị một mồi lửa đốt trụi.

Máu chảy toàn thành đất nhuốm đỏ, chẳng qua chỉ nguyện cứu chúng sinh

Lại là một cuộc tranh đoạt với thực lực chênh lệch cách xa nhau, không ai biết cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu, có thể năm ba năm, hoặc có thể mười đến mười lăm năm. Nhưng mà Cố Hiểu Mộng tin tưởng, Lý Ninh Ngọc cũng tin tưởng, bất luận mất bao lâu, cho dù hao hết cả một đời, tín ngưỡng của bọn họ cuối cùng sẽ nghênh đón thắng lợi.

Bất tri bất giác, mấy tháng trôi qua, chiến sự tiền tuyến càng lúc càng căng thẳng, Cố Hiểu Mộng thân ở trại địch Nam Kinh, dĩ nhiên cũng càng lúc càng bận.

Nhưng không phải bận tăng ca giải mã như lúc trước, mà là bận giao thiệp xã giao, bận khiêu vũ uống rượu, bận làm thiên kim tiểu thư —— Tháo xuống công việc của Quân Thống, không bị những quy định cứng nhắc trói buộc, vị minh châu phú hào này dường như bắt đầu hành xử phóng đãng.

Ai mà không muốn nịnh hót thiên kim thuyền vương? Huống hồ Cố tiểu thư cởi mở không kiêng kỵ, ai tới cũng không từ chối. Đối phó nữ nhân, chính là mời bọn họ uống rượu xem phim tặng quà, đối phó nam nhân thì ngược lại, để cho bọn họ mời cô uống rượu xem phim tặng quà.

Tướng sĩ trên chiến trường anh dũng tắm máu, vũ hội của Cố thiên kim lại liên tục không ngừng. Ai gặp qua cô mà không cảm thán, hóa ra mấy lời đồn ngày xưa ở Thượng Hải đều là thật, người đã từng là học trò cưng của Đới Lạp, đời sống riêng tư lại hỗn loạn như vậy.

Những thứ này dĩ nhiên đều là biểu hiện giả tạo. Cố Hiểu Mộng đam mê giao thiệp chẳng qua chỉ vì hai mục đích, một là để thăm dò tình báo từ những người kia, hai là để cung cấp cho các đồng chí nơi tiếp xúc liên lạc —— Ai có thể ngờ rằng Đảng Cộng sản sẽ to gan đến mức truyền tình báo trong phòng khách Cố gia?

Vật đổi sao dời, cô vẫn là vị thiên tài giả heo ăn thịt hổ.

Chỉ là mỗi khi lời đồn quen thuộc lọt vào tai, Cố Hiểu Mộng đều sẽ nghĩ, nếu những chuyện này truyền tới chỗ Lý Ninh Ngọc, sợ rằng bản thân phải bị chị ấy xách lỗ tai mắng.

Không biết mấy tờ báo Hồng Kông có viết về chuyện của các quý cô thượng lưu Nam Kinh hay không, cũng không biết lúc Lý Ninh Ngọc xem báo có giống cô hay không, theo bản năng tìm kiếm tin tức của thành phố nơi đối phương đang ở...

Ngòi bút khoanh lại một bài báo, Lý Ninh Ngọc trầm tư nhìn tờ báo, cảm thấy có vài câu cần phải chỉnh sửa —— Đây là một bài báo cách mạng trình bày chủ trương hòa bình, tác giả ký tên "Trang Sinh".

Giống như Cố Hiểu Mộng luôn truyền đạt tình báo thông qua vũ hội và salon, Lý Ninh Ngọc cũng sẽ lợi dụng thân phận giảng viên đại học của mình, tham dự các dịp tụ họp liên quan đến học thuật, tiếp xúc với người theo đảng dân chủ của giới học thuật, tiến hành tuyên truyền mặt trận thống nhất một cách vô tri vô giác.

Truyền bá tư tưởng, chỉ dựa vào nỗ lực của hơn mười vị đảng viên đảng ngầm trạm Hồng Kông thì còn xa mới đủ. Cách đây không lâu, dưới chỉ thị của tổ chức, Lý Ninh Ngọc bí mật thành lập một tập san dân chủ, thi thoảng cũng sẽ dùng bút danh "Trang Sinh" để đăng bài —— Cô nghĩ ra bút danh này chỉ trong vòng chưa đầy ba giây, rõ ràng cô chỉ là tùy tiện đặt tên, Lý Minh Thành lại cười nhạo cô lấy việc công làm việc tư.

Đến nỗi, mỗi lần ký tên ở cuối bài, Lý Ninh Ngọc đều sẽ bất giác nhíu mày lại —— Nếu Cố Hiểu Mộng nhìn thấy bút danh này, liệu có giống như anh trai nói bản thân lấy việc công làm việc tư không?

Năm lại qua năm, đông đi xuân đến.

Thời gian nuốt chửng lấy mong đợi, tín ngưỡng che lấp đi nỗi nhớ. Đôi tình nhân cách xa ngàn dặm, cố thủ trên cương vị của mỗi người, vì tín ngưỡng chung mà bôn ba bận rộn. Cũng không phải hoàn toàn không liên lạc: Một năm hai ba cuộc điện thoại, mỗi lần bốn năm câu thăm hỏi, có còn hơn không.

Chẳng mấy chốc, lại ba năm trôi qua.

Trong ba năm này, chiến cuộc xoay chiều đảo ngược, lực lượng màu đỏ tiến tới với khí thế không thể ngăn chặn.

Sau chiến dịch Hoài Hải, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, Quốc dân Đảng đã không thể cứu vãn, chiến tranh đã đi đến thời khắc quyết thắng, giống như chiếc gương cầu lồi hướng về ánh mặt trời chói chang oi bức, tập trung cường độ ánh sáng lên gấp trăm ngàn lần vào một điểm, nung nóng, bốc khói, không thể không bùng cháy.

Tầng lớp thống trị của Quốc dân Đảng thấy bại cục đã định, các bộ phận bắt đầu rối rít dời về nam. Chỉ có Bộ Quốc phòng nơi Cố Hiểu Mộng làm việc là ngoại lệ —— Với tư cách là Cơ quan thống soái chỉ huy quân đội, một khi Bộ Quốc phòng dời về phía nam, ắt sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí lòng quân, không chỉ vậy còn gây nhiều bất tiện cho việc chỉ huy và nắm giữ tình hình tiền phương.

Ở lại không được, đi cũng không xong. Sau khi thích nghi tạm thời, lãnh đạo quyết định xem xét tình hình lưu lại một phần nhỏ trú đóng ở Nam Kinh, phần lớn nhân viên còn lại sẽ rút về phía nam.

Cố Hiểu Mộng vốn bị sắp xếp rời khỏi, nhưng Thành ủy Đảng ngầm nói, chiến dịch cuối cùng sắp đến gần, bên trong Bộ Quốc phòng không thể thiếu nội ứng, bất kể là bộ phận nào, đều phải để lại đồng chí của mình.

Do đó, Cố Hiểu Mộng gửi báo cáo cho Sở Trưởng, son sắt thề thốt nói rằng quê quán của bản thân chính là Nam Kinh, tuyệt không thể chắp tay nhường thủ đô cho người khác, thề cùng sống chết với thành Kim Lăng.

Trong lúc sứt đầu mẻ trán, ai thèm quan tâm cô có phải thiên kim thuyền vương hay không. Cấp trên vung bút lên, nguyện ý lưu lại thì lưu lại, muốn làm anh hùng không ai ngăn.

Đêm giao thừa hôm ấy, Nam Kinh lại hạ xuống một trận tuyết lớn, giống như đêm tuyết vào ngày Lý Ninh Ngọc ra đời vậy.

Cố Hiểu Mộng cùng phụ thân thỏa thích nâng ly, sảng khoái uống một trận. Cố Dân Chương cười đỡ con gái say bất tỉnh nhân sự trở về phòng. Vui mừng, nên vui mừng, Nam Kinh sắp giải phóng rồi, đây là Tết âm lịch mà hai cha con trôi qua thoải mái nhất trong những năm gần đây.

"Ba ba, sau khi Nam Kinh giải phóng, chúng ta không đi đâu nữa phải không?" Cố Hiểu Mộng nằm ở trên giường, mơ màng lẩm bẩm, "Ba để Lý Ninh Ngọc trở lại đi, con mua cho chị ấy bánh hoa mai, ở Hồng Kông không bán."

Cố Dân Chương nhìn con gái, vẻ mặt hơi cứng lại, Lý Ninh Ngọc có trở về hay không cũng không phải do ông định đoạt.

Cuối cùng vẫn không đưa ra câu trả lời khẳng định, Cố Dân Chương giúp con gái dịch chăn, xoay người ra khỏi phòng. Cố Hiểu Mộng mở mắt trong bóng tối, không nhịn được khẽ buông ra một tiếng thở dài.

Với tư cách Lão Quỷ, cô có một hạ tuyến mang mật danh Thâm Hầu, trùng hợp cũng nằm vùng trong Sở Một Bộ Quốc phòng, là tham mưu trung tá ở một bộ phận khác. Thê tử của Thâm Hầu cũng thuộc đảng ngầm, hai vợ chồng tuổi xấp xỉ Cố Hiểu Mộng, kết hôn hai ba năm, như keo như sơn, rất là ân ái. Đôi khi, vị phu nhân trẻ tuổi kia sẽ còn ôm đứa con gái trong tã lót, đặc biệt tới đón trượng phu tan việc.

Ngay lúc tan việc tối nay, Cố Hiểu Mộng còn bắt gặp bọn họ. Một nhà ba miệng vui vẻ hòa thuận, đứa trẻ an tĩnh vùi trong ngực phụ thân, phu thê trẻ tuổi thảo luận xem buổi tối ăn sủi cảo hay bánh trôi nước. Có người yêu ở bên, cho dù ẩn núp trong trái tim kẻ địch, hoàn cảnh làm việc nguy cơ bốn bề, hình như cũng thực sự rất hạnh phúc.

Thật tốt, thời đại hoàng kim sắp tới rồi.

Trái tim Cố Hiểu Mộng ê ẩm, hâm mộ mà ao ước. Nếu Lý Ninh Ngọc vẫn còn ở Nam Kinh, có phải cũng có thể giống như vậy, mỗi ngày cùng bản thân sánh vai ra vào? Cho dù không thể làm việc với nhau, có thể tới đón mình tan việc cũng được a.

Đoán chừng là rượu cồn ăn mòn đầu não, suy nghĩ một chút, cô lại sinh ra một ý niệm, nếu bản thân và Lý Ninh Ngọc cũng có thể có một đứa con gái thì tốt rồi, dáng dấp giống Lý Ninh Ngọc là tốt nhất, nếu giống mình thì cũng được...

Cố Hiểu Mộng dùng sức lắc lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình điên rồi. Một ngày không gặp người, nhớ nhung như cuồng si; Ngàn ngày không thấy người, thuốc thang không thể trị.

Trong cơn mơ màng, phảng phất như Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng leo lên giường, từ phía sau ôm lấy cô, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống, nhẹ nhàng mà khắc sâu, bị ngăn cách bởi thời gian và không gian, vẫn trước sau như một dịu dàng.

Rạng sáng hôm sau, Nam Kinh giải phóng.

Trên đường lớn người người chen chúc hoan hỉ chúc mừng, băng qua Đền Khổng Tử náo nhiệt, Lý Ninh Ngọc dắt tay Cố Hiểu Mộng, bước dọc theo sông Tần Hoài, từ căn nhà hồi nhỏ của cô, một đường đi đến trường trung học.

"Hiểu Mộng, em xem, đây chính là nơi tôi lớn lên."

Bọn họ cuối cùng cũng có thể nắm tay nhau đứng bên dưới lá cờ màu đỏ, không còn cần mật danh, cũng không cần ẩn núp nữa...

Ngày hôm sau tỉnh lại, gối ướt hơn nửa.

Cố Hiểu Mộng choáng váng bò dậy, vò vò tóc nhét vào lỗ mũi, cổ họng vừa khô vừa ngứa, trán nóng lên. Rất rõ ràng, cô bị cảm rồi. Cô theo bản năng quay đầu, chỉ thấy tủ đầu giường trống rỗng, không có thuốc cũng không có nước ấm.

Cố Hiểu Mộng nở nụ cười khổ, quả nhiên là mộng.

Mộng cũng tốt lắm rồi, trước đây, bản thân đã bao lâu không nằm mơ thấy Lý Ninh Ngọc rồi? Cố Hiểu Mộng cố gắng nhớ lại, nhưng mà say rượu cùng cảm mạo khiến cho đầu óc cô trống rỗng, được rồi, không nghĩ nữa, nghĩ ra kết quả cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô thuần thục lấy ra mấy hộp thuốc từ trong hòm thuốc. Cầm một hộp trong đó quan sát rất lâu, cuối cùng lại thả nó về chỗ cũ —— Loại thuốc này đắng lắm, Cố Hiểu Mộng sợ nhất uống cái này, may mà Lý Ninh Ngọc không có ở đây.

Lý Ninh Ngọc đã rời đi năm năm, không còn ai ép cô uống thuốc lúc cô bị bệnh, kéo khóa áo khoác cho cô lúc cô hóng gió, càng không có ai cướp coca của cô vào mùa đông.

"Em ngoan ngoãn uống thuốc rồi nhé." Cố Hiểu Mộng nói chuyện với không khí, tự mình rót ly nước ấm, nghiêm túc nhét viên thuốc vào trong miệng, cau mày nuốt xuống.

Cô còn nhớ, sáng sớm ngày tiễn Lý Ninh Ngọc lên thuyền, bản thân không ngừng hắt xì, Lý Ninh Ngọc lúc ấy còn cười nhạo cô: "Ai bảo người nào đó buổi tối không chịu vào nhà, cứ muốn ở trong sân làm sư tử đá, giờ thì hay rồi, tự làm tự chịu."

"Chị cũng không thương em." Cố Hiểu Mộng khàn giọng, ủy khuất bĩu môi.

"Tôi đi rồi em cũng phải ngoan ngoãn uống thuốc, đừng nổi tính trẻ con, có biết không?" Lý Ninh Ngọc nói như vậy, giọng điệu lại giống như đang dỗ con.

Nói xong, nhẹ nhàng hôn lên con mèo bệnh trước mặt.

"Chị không sợ lây hả?"

"Tôi nghe nói, chỉ có đồ ngốc mới bị cảm."

Cố Hiểu Mộng không biết là, vị thiên tài Lý Ninh Ngọc này, sau đó ở trên thuyền chảy nước mũi năm ngày.

(Một tiếng bép cực vang đến từ vị trí của chị Lý ~ 🤣)

"Hắt xì!"

Trong phòng làm việc nào đó ở đại học Hồng Kông, Lý Ninh Ngọc đang chấm bài thi bỗng hắt xì một cái.

"Lý giáo sư, có phải có học sinh ở sau lưng mắng cô không?" Một đồng nghiệp trêu ghẹo nói.

"Có lẽ là bị cảm." Lý Ninh Ngọc đêm qua vừa tiễn mấy vị nhân sĩ trong chính giới và thương giới lên tàu đi Thanh Đảo, bến tàu gió lớn, chắc là bị cảm lạnh.

Hiện nay khu vực thống trị của Quốc dân Đảng được phòng bị nghiêm ngặt, muốn từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, trước phải ghé qua Hồng Kông, sau đó lại vòng qua Thanh Đảo và Thiên Tân, lượn quanh một vòng lớn. Vì để đảm bảo an toàn, cô và các đồng chí đã hao tốn rất nhiều tâm sức.

Đồng nghiệp quan tâm nói: "Trời vẫn còn lạnh, buổi tối xem điện ảnh, cô đừng quên mang áo khoác."

"Điện ảnh?"

"Đúng vậy, buổi tối chiếu phim trong hội trường của trường học, cô không biết sao?"

Lý Ninh Ngọc lúng túng lắc đầu, ban ngày cô bận rộn công việc trường học, buổi tối còn phải lao tâm làm việc, luôn không quan tâm những hoạt động giải trí này.

"Anh có bao giờ thấy Lý giáo sư hứng thú với chuyện gì khác ngoài toán học chưa?" Một vị đồng nghiệp khác trêu ghẹo nói.

Lý Tri Cẩn nhậm chức chưa đầy năm năm, đã trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất học viện. Cô thường ngày say mê học thuật, trong mắt như chỉ có công thức toán học, không thích nói chuyện, cũng không hay cười. Nếu không phải từng mấy lần gặp cô ở quán bar, các đồng nghiệp quả thật cho rằng cô là cái máy làm toán không biết mệt mỏi.

"Phim gì?" Lý Ninh Ngọc thuận miệng hỏi.

"Gone with the Wind."

"Loạn thế giai nhân, bộ phim đó cũ lắm rồi." Nghe tên phim, Lý Ninh Ngọc nhíu mày.

"Cũng được không ít năm rồi, nhưng rất kinh điển a." Vị nam đồng nghiệp kia không khỏi cảm khái, "Đặc biệt là Melanie, ưu nhã lại xinh đẹp, thật làm tôi thương xót."

"Scarlett không tốt sao?" Cô bỗng nhiên nói.

"Scarlett đẹp thì đẹp, nhưng mà quái gở phóng túng, tâm cơ lại sâu. Rõ ràng sinh gặp thời loạn thế, trong mắt lại chỉ có tình yêu, quả thực khó mà yêu thích." Đồng nghiệp nói xong lắc đầu một cái.

"Nhưng mà cô ấy thông minh xinh đẹp, dũng cảm tự tin, vừa thẳng thắn, lại cố chấp, từ trong xương cốt luôn sáng bừng sức sống. Người như vậy, cho dù gặp phải bất hạnh không ngừng nghỉ, ngọn lửa trong lòng cũng vĩnh viễn không phai mờ." Lý Ninh Ngọc không nhịn được phản bác anh ta.

Đồng nghiệp có chút bất ngờ: "Lý giáo sư hình như nghiên cứu Scarlett rất kỹ?"

Lý Ninh Ngọc cười một tiếng, trong phút chốc tựa như nhớ lại rất nhiều chuyện. Cô yên lặng cúi đầu xuống, nghiêm túc viết một câu trên giấy nháp:

"After all, tomorrow is another day."

(*) "Sau tất cả, ngày mai sẽ là một ngày khác". Câu nói của nữ chính Scarlett trong Cuốn theo chiều gió.

Mùa xuân về, cỏ cây sinh trưởng, chim chóc lượn bay, chẳng mấy chốc đã đến đầu tháng tư.

Quân giải phóng đã tiến đến sát thành, cự ly công thành chỉ vỏn vẹn khoảng cách một con sông. Bên trong thành Nam Kinh, không khí hoảng hốt lo sợ, trông gà hóa cuốc.

Bộ Quốc phòng lưu lại trấn thủ ở thủ đô, hầu như mỗi ngày đều mở họp khẩn cấp, thương thảo cách bố trí phòng ngự trên sông Trường Giang, an bài kế hoạch tác chiến. Đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể đánh vào, bên trong phòng họp nhân tâm bàng hoàng, ai cũng không biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho dù tất cả mọi người đều có thể dự đoán kết quả cuộc chiến này, nhưng có một rãnh trời vắt ngang ngoài thành như sông Trường Giang, muốn thuận lợi công chiếm thành Nam Kinh cũng không phải dễ dàng như ăn cơm uống nước. Cố Hiểu Mộng và các đồng chí nằm vùng trong các bộ phận đều bận rộn đến không thể phân thân làm chuyện khác, đi khắp nơi thu thập tài liệu tác chiến, bản đồ phòng thủ trong thành, bản đồ phòng ngự trên sông, sắp xếp vũ khí, đạn dược dự trữ...

Mấy tháng này, cuộc sống trôi qua hỗn loạn mà phong phú, nhưng Cố Hiểu Mộng biết, tất cả cố gắng của bản thân và các đồng chí, không lâu sau đều sẽ được chứng kiến kết quả.

Cho đến một buổi tối nọ, cô tan việc về nhà, Cố Dân Chương mặt mày trầm trọng ngồi ở phòng khách, xem ra đã đợi cô rất lâu.

"Hiểu Mộng, thu thập hành lý, chúng ta phải đi rồi." Cố Dân Chương vẫn giọng điệu bình tĩnh, song lại không cho phép thắc mắc. Bên chân ông đặt hai rương hành lý, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

"Đây là mệnh lệnh của Thành ủy sao?" Cố Hiểu Mộng giật mình, đi? Thượng cấp không phải nói muốn cô ở lại Nam Kinh, làm chuẩn bị cho trận công thành sau cuối sao, tại sao đột nhiên phải rút lui.

"Là ý của Chu lão bản, đặc sứ của ông ấy hai tháng trước đã đến tìm ta." Cố Dân Chương nghiêm túc nhìn con gái, khoảng thời gian này, ông vẫn luôn chuẩn bị cho việc rút lui, chỉ là Cố Hiểu Mộng quá bận rộn, từ đầu đến cuối không phát hiện.

Chốc lát sau, trí nhớ của Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt nối liền, cô chợt nhớ ra vào mồng một đầu năm, có hai nam nhân lạ mặt tự xưng là người của thương hội Thượng Hải tới nhà chúc tết, Cố Dân Chương ở trong thư phòng cùng bọn họ nói chuyện cả buổi chiều. Mà từ ngày đó trở về sau, phụ thân liền bắt đầu thường xuyên lui tới giữa Nam Kinh và Thượng Hải...

Xem ra tâm nguyện ở lại Nam Kinh của cô sắp tan vỡ rồi, đặc sứ của Chu lão bản đích thân đến cửa, nhất định là nhiệm vụ cấp cao nhất. Tám chín phần là, để cho cha con bọn họ đi theo chính phủ nòng cốt của Tưởng Giới Thạch, tiếp tục xuôi nam nằm vùng, Cố Hiểu Mộng biết, trạm kế tiếp của cô, chỉ sợ sẽ là Thượng Hải.

Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng nặng nề gật đầu một cái, xoay người lên lầu.

Không có gì để thu thập, Cố Hiểu Mộng từ phía sau kệ sách lấy ra một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận bỏ vào ngăn kép của rương hành lý —— Trong đó có quà sinh nhật Lý Ninh Ngọc tặng cô năm 25 tuổi, có bản thảo máy Enigma mà Lý Ninh Ngọc vẽ, có mấy tấm hình của Lý Ninh Ngọc, dĩ nhiên, còn có cuộn phim mà gã buôn tình báo ở Thượng Hải chụp lén.

Từ trong tủ quần áo lấy ra bộ quân trang Uông Ngụy mấy năm qua không bao giờ mặc, giũ ra nhìn nhìn, dấu vết may vá ở bên trong vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Cẩn thận xếp quân trang cất vào rương hành lý, Cố Hiểu Mộng lại tháo xuống bản vẽ treo đầu giường, xoa xoa khung thủy tinh —— Tuy rằng vốn không nhiễm một hạt bụi nào.

Nhìn quanh phòng ngủ một vòng, kiểm tra xong, chắc hẳn đều đã mang đủ, những thứ này đã bầu bạn cô từ Hàng Châu đến Nam Kinh, hiện tại lại phải từ Nam Kinh đi Thượng Hải, tương lai còn không biết phải đi đâu, cũng coi như kinh nghiệm phong phú rồi.

Nhấc hành lý lên, xách lên khung tranh, Cố Hiểu Mộng đột nhiên cười: Sao mà thu thập đến cuối cùng, tất cả đồ vật cô muốn mang theo đều liên quan đến Lý Ninh Ngọc vậy, bản thân ngay cả một bộ quần áo thay đổi cũng không cầm.

Đêm đã khuya, cô Triệu ở phía trước lái xe, hai cha con ngồi ở phía sau, ba người im lặng không nói gì.

"Hiểu Mộng, nhìn lại Nam Kinh thêm một lần đi." Cố Dân Chương kéo mở rèm cửa, phá vỡ bầu không khí an tĩnh trong xe.

Cố Hiểu Mộng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc quen thuộc từng chút một lui dần về sau, dường như đang cùng cô cáo biệt —— Đợi đã, cô đột nhiên kinh ngạc nói: "Ba ba, đây đâu có phải đường đến Thượng Hải?"

"Chúng ta không đến Thượng Hải, đi sân bay."

"Đi Quảng Châu?" Hiện nay trừ chính phủ nòng cốt thối lui về Thượng Hải ra, phần lớn các cơ quan Quốc dân Đảng đều dời đến Quảng Châu.

"Hồng Kông." Cố Dân Chương nhắm mắt lại, chậm rãi đáp.

Nghe hai chữ kia, Cố Hiểu Mộng thoáng sửng sốt, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại —— Cuối năm ngoái, trước chiến dịch Hoài Hải, Tưởng Giới Thạch đã bắt đầu lén lút vận chuyển một lượng tài sản lớn trong quốc khố đến Đài Loan. Sau đó, rất nhiều quan chức trọng yếu trong chính phủ cũng đem người thân và tài sản di chuyển đi Đài Loan. Mà hiện nay nếu muốn đến Đài Loan, hầu như đều phải từ Hồng Kông chuyển sang tàu thủy.

Nghĩ như vậy, Hồng Kông đoán chừng chỉ là trạm trung chuyển.

Trung chuyển cũng được, dù sao cũng có thể gặp mặt một lần. Cố Hiểu Mộng cố gắng khắc chế tâm tình, thanh âm khẽ run: "Vậy chúng ta có thể dừng lại ở Hồng Kông bao lâu?"

Cố Dân Chương mở mắt ra, đầy thâm ý nhìn con gái, không trả lời vấn đề của cô, chỉ thần bí cười: "Hiểu Mộng, ta hỏi con, cả nước giải phóng, sau khi thuận lợi lập quốc, chuyện quan trọng nhất là gì?"

Trong đầu Cố Hiểu Mộng lóe lên vô số đáp án, sau khi lập quốc, nhiệm vụ mà Tân Trung Quốc phải hoàn thành thực sự quá nhiều, hình như mỗi một chuyện đều rất quan trọng, cô không xếp thứ tự được.

Nhìn ánh mắt mê mang của con gái, Cố Dân Chương thở dài, nghiêm túc giải thích: "Quốc gia bách phế đãi hưng*, xây dựng tổ quốc, cần có công nhân, cần học sinh, cần khoa học gia, nhưng trước đó, chúng ta còn cần vốn.

(*) bách phế đãi hưng: có rất nhiều việc dang dở chờ được hoàn thành

"Dõi mắt nhìn lại, Mỹ và Liên Xô đều đứng ở bên phía Tưởng Giới Thạch. Tân Trung Quốc của chúng ta, sợ rằng không chỉ hai mặt thụ địch trên phương diện quân sự, tương lai trên phương diện kinh tế cũng sẽ chịu áp chế. Nhưng Hồng Kông thì khác, hiện tại nó vẫn là thuộc địa của thực dân Anh. Cho dù Tân Trung Quốc thành lập, buôn bán bên kia cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

"Vì vậy, đặc sứ của Chu lão bản giao cho ta nhiệm vụ đặc thù hàng đầu. Thừa dịp cao quan của Chính phủ Quốc dân Đảng trốn ra ngoài, đem toàn bộ trọng tâm của Cố gia chuyển tới Hồng Kông. Mấy tháng qua, ta vẫn luôn tiến hành công việc này."

"Cho nên..." Trong lòng Cố Hiểu Mộng đã miêu tả sinh động đáp án, lại không dám hỏi ra miệng.

Cố Dân Chương nhìn vào mắt con gái, nói nghiêm túc từng câu từng chữ: "Cho nên, chờ chúng ta đến Hồng Kông, thì không đi nữa."

Không đi? Cố Hiểu Mộng khó tin nhìn phụ thân, nhất thời không nói nên lời, sợ mình hiểu sai ý.

"Tiên sinh, ngài úp úp mở mở như vậy, Hiểu Mộng bị dọa sợ rồi kìa." Cô Triệu cười nói.

Sân bay ở ngay phía trước, máy bay riêng đã dừng trên đường băng, chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào.

Đương lúc con người không hy vọng xa vời điều gì, có lẽ mọi thứ đều sẽ đúng hạn mà tới.

Cố Hiểu Mộng ôm thật chặt bức tranh trong ngực, ngón tay khẽ vuốt ve căn nhà trong tranh, trăm mối cảm xúc lẫn lộn, vành mắt ướt át. Cô quay đầu lại, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thành phố Nam Kinh lần cuối cùng, khóe miệng đưa lên một nụ cười vui mừng thanh thản.

Đây là thành phố nơi Lý Ninh Ngọc lớn lên, cũng là thành phố mà bản thân chiến đấu ba năm. Hiện tại cô phải rời khỏi nơi này, đi đến phương xa.

Cô không hề sợ thành phố xa lạ chốn phương nam kia, bởi vì cô biết, địa phương mà bản thân đi đến, tuy là phương xa, lại không phải tha hương.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Nơi gọi là cố hương, chỉ bởi vì nơi ấy có người