Khi Dazai Trở Thành Saniwa

Chương 8: Dấu hỏi chấm đen to đùng???



Sau khi quay lại Honmaru, việc đầu tiên Yagen là là gọi Kasen Kanesada lại, cậu cấp thiết muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

  

Tự sát - nghĩ đến từ ngữ này, trong lòng Yagen không khỏi run rẩy. Dưới ảnh hưởng của chủ cũ, cậu đối với từ này nhạy cảm và kháng cự. Masanori Hatayama sau khi tự sát bằng Yagen Toushirou thất bại cũng không từ bỏ, mà tìm một thanh kiếm khác để tự sát.

  

Sau nhiều lần trằn trọc, Yagen Toushirou được hiến cho chủ nhân Oda Nobunaga, người chủ nhân này vô cùng yêu thương nâng niu cậu, người chủ nhân chỉ kém một bước nữa là trở thành người đứng đầu thiên hạ, để rồi cuối cùng chỉ kịp mang theo Yagen Toushirou bầu bạn, ngã xuống trong biển lửa rực trời ở chùa Honno.

  

Yagen Toushirou đã tận mắt chứng kiến quá trình tử vong của hai chủ nhân, khi đó, tuổi tác cậu còn nhỏ, chưa có năng lực biến thành Tsukumogami, nhưng cái cảm giác bất lực và tuyệt vọng sâu sắc đó khắc sâu vào đáy lòng cậu, trở thành một quá khứ đau buồn nghĩ lại mà kinh.

  

Nếu trời cao đã ban cho cậu sức mạnh mà cậu cần, cậu nhất định sẽ không bất lực nhìn chủ nhân tự sát mà không làm được gì nữa.

  

Có lẽ do mong muốn của Yagen Toushirou quá mức mạnh mẽ. Chính phủ Thời gian đã chọn cậu từ hơn hai trăm thanh Tantou nhà Awadaguchi, giao cho Yagen và những anh em của cậu một nhiệm vụ - dưới sự lãnh đạo của Saniwa, chống lại những kẻ có ý đồ thay đổi lịch sử.

  

Vì vậy, sau khi nghe được đoạn đối thoại giữa đại tướng và Kasen Kanesada, biết được Saniwa có ý định tự sát mạnh mẽ, Yagen đã vô cùng khiếp sợ, trong lúc hoảng hốt, hình ảnh Yagen nằm trong góc tường bị đâm thủng, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở chùa Honno, dòng máu đỏ tươi nóng bỏng,... tràn ngập tâm trí cậu.

  

Ký ức đột ngột khiến đầu óc Yagen choáng váng, bàn tay đang nắm chặt lấy ống tay áo của Kasen Kanesada vô lực buông xuống.

  

"Yagen, Yagen, cậu có sao không?" Kasen Kanesada quan tâm hỏi.

  

"Tôi không sao, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi." Yagen thẳng lưng, quật cường trả lời.

  

Kasen Kanesada nhìn về hướng rèn kiếm thất, do dự trả lời: "Tính toán thời gian, có lẽ thanh kiếm mới đã ra lò. Kashuu Kiyomitsu hẳn cũng đã sửa chữa xong. Tốt nhất là nên tập trung họ lại, phân phối những việc cần làm trong tương lai, để tránh những hiểu lầm không đáng có. "

  

Sắc mặt Yagen Toushirou càng thêm khó coi, cậu luôn cảm thấy có lẽ Kasen Kanesada đã biết điều gì đó, câu "tránh những hiểu lầm không đáng có" này như đang 'trần trụi' đập thẳng vào mặt cậu.

Cậu có thể làm gì bây giờ? Cũng không thể bỏ qua an nguy của đại tướng đi? Lần đầu tiên, Yagen cảm nhận được cảm giác má trái bị đánh cho một cái, mình còn phải mỉm cười dâng má phải lên.

  

Não bổ linh tinh gì đó quả nhiên là không được.

  

Đây là cuộc họp đầu tiên của các Tsukumogami sau khi Honmaru được thành lập, trọng tâm của cuộc họp là Dazai Osamu.

  

Được rèn cùng thời điểm với Yagen Toushirou, thanh kiếm có thời gian rèn là ba giờ hai mươi phút -- Kousetsu Samonji và Kashuu Kiyomitsu hơi có chút khẩn trương không được tự nhiên ngồi quỳ trên đệm ở phòng họp, mờ mịt nhìn sắc mặt căng chặt của Yagen Toushirou.

  

Dưới sự bao trùm của bầu không khí căng thẳng này, Kashuu Kiyomitsu càng trở nên bồn chồn hơn.

  

Thiếu niên Uchigatana nghiêng người sang bên cạnh hỏi nhỏ: "Kousetsu, anh có biết Saniwa đại nhân gọi chúng ta đến là để phân phó chuyện gì sao?"

  

Thanh Tachi như được đúc thành từ băng tuyết này mở đôi mắt màu xanh lam thuần tịnh trong suốt không pha lẫn chút tạo chất, đặt tràng hạt trong tay xuống, liếc nhìn Kashuu Kiyomitsu, "Ai biết được? Có thể là có chiến sự linh tinh gì đó! Thế giới này, thực bi thương." Nói xong, anh trầm trọng thở dài.

  

Kashuu Kiyomitsu ngượng ngùng mỉm cười, cậu quả nhiên không nên hỏi Kousetsu Samonji chán ghét chiến tranh, thiên tính bi quan những câu hỏi như thế này.

  

Nếu là chiến đấu, Kashuu Kiyomitsu tình nguyện giúp Saniwa đại nhân gương binh cho sĩ, lệnh khuyển mã chi lao. Chưa kể để đến việc báo ân yêu sủng, chiến đấu chống lại Thoái sử quân vốn là nghĩa vụ và lý do tồn tại của các Tsukumogami.

  

Đến lúc đó, nếu Saniwa đại nhân cho phép, chờ Honmaru có nhiệm vụ ở chùa Honno, cậu có thể cùng đồng đội mới đi tìm Yasusada thì càng tốt.

  

Một lúc sau, vẫn không thấy Saniwa đại nhân tới, Kashuu Kiyomitsu nhịn không được chọc chọc gương mặt nhỏ nghiêm túc căng chặt của Yagen Toushirou ngồi phía đối diện, hỏi. "Yagen, chủ nhân còn chưa có tới. Có cần tôi đi mời ngài lại đây không? "

  

Yagen Toushirou nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, đang định gật đầu thì nghe thấy tiếng trang phục cọ nhẹ trong không khí.

  

Tiếng bước chân nhỏ vụn từ xa tới gần, Kasen Kanesada đảm nhiệm việc hầu cận xốc rèm lên, hơi khom người đứng sang một bên chờ đợi.

  

Saniwa đại nhân tới.

  

Hô hấp của các Tsukumogami chờ đợi đã lâu trong phòng họp hơi ngừng lại, đồng thời bước khỏi chỗ ngồi, quỳ một chân xuống, cúi thấp đầu, tận lực đảm bảo mình có thể để lại ấn tượng tốt cho Saniwa đại nhân. Ngay cả Kousetsu Samonji phảng phất như đối với chuyện gì đều thờ ơ không quan tâm, cũng hơi mong đợi mà nhìn về phía cửa.

  

Đai lưng áo măng tô* màu nâu cát nhanh chóng lướt qua mi mắt các Tsukumogami, trên người Saniwa mang hương thơm thanh ngưng của hoa mai đầu xuân, phóng khoáng tùy ý nhưng không trương dương.

Osamu Dazai khoan thai tới muộn ngồi ung dung ở trên chủ vị, không chút quy củ dựa lưng vào ghế mềm, nhẹ nhàng mở miệng: "Mọi người đứng dậy đi! Không cần quá mức câu lệ. Ta nghĩ ta vẫn là một cấp trên biết quan tâm chăm sóc cấp dưới nha! "

  

Kasen Kanesada nghe xong câu này thì thân thể mềm nhũn, đầu gối như trúng một mũi tên "bịch" một cái quỳ mạnh xuống sàn.

  

Quan tâm chăm sóc cấp dưới á? Ngài chỉ cần không tự sát, đó chính là sự quan tâm chăm sóc lớn nhất đối với chúng tôi rồi.

  

"Kasen, dưới chân anh có gì sao?" Dazai hảo tâm hỏi Uchigatana tóc tím.

  

"Không có, đây là vị trí của tôi." Kasen Kanesada nuốt xuống câu nói trong lòng, di chuyển đầu gối lên hai bước, ngồi quỳ ở vị trí hầu cận sau sườn Saniwa.

  

Osamu Dazai làm như không nhìn thấy ánh mắt u oán của Kasen Kanesada, cảm khái nói: "Không nghĩ tới anh lại thiếu kiên nhẫn như vậy, rõ ràng thiếu một bước nữa là tới chỗ ngồi. Theo ta thấy, anh căn bản là không tao nhã! Xem ra tin tức của Chính phủ Thời gian lạc hậu rồi? "

  

" Tôi..." Uchigatana tóc tím nắm chặt tay, hít sâu một hơi.

  

"Anh không cần cảm thấy có lỗi nha! Đồng nghiệp cũ của ta Kunikida - kun bề ngoài trông giống phần tử tri thức, nhưng thật ra là một mãnh nam táo bạo nóng giận thể thuật cao siêu nha!" Biểu tình Osamu Dazai kiểu tôi hiểu anh mà. "Kasen anh cũng giống như vậy nhỉ? Này không phải sự tình đáng xấu hổ gì nha!"

  

"Quấy rầy, chủ nhân, đồ ngọt đã chuẩn bị xong, hiện có thể bưng lên sao?" Azuki Nagamitsu, người bận rộn nãy giờ trong nhà bếp đúng lúc xuất hiện, vừa vặn giải vây cho Kasen Kanesada.

  

Osamu Dazai mỉm cười, gật đầu: "Có thể nha! Vất vả rồi, Azuki - kun."

  

"Tôi qua trợ giúp."

  

Không biết đó có phải là ảo giác hay không, mấy cái Tsukumogami có mặt ở đây luôn cảm thấy bóng lưng Kasen Kanesada vô cùng bi tráng thê lương.

  

Sau khi Azuki Nagamitsu và Kasen Kanesada rời đi, Osamu Dazai chuyển sự chú ý tới các Tsukumogami mới tới, "Mọi người không định tự giới thiệu bản thân sao? Kiyomitsu cũng thế nha! Cậu vẫn chưa chính thức giới thiệu đâu, chính là cái kia... Lời thoại đầu tiên ý, ta rất muốn nghe nha. "

  

Kousetsu Samonji cúi đầu, mái tóc dài màu lam nhạt theo động tác của anh trượt xuống mặt đất, ưu thương rải rác khắp nơi, "...Tôi là Kousetsu Samonji. Liệu sẽ có ngày, chiến tranh biến mất khỏi thế gian này......?"

  

" Tôi là Kashuu Kiyomitsu. Đứa trẻ từ dưới dòng sông, đứa con của những bờ sông, tôi nghĩ vậy....." Kashuu Kiyomitsu nói được một nửa liền dừng lại. Cậu là một thanh kiếm không ai cần được Saniwa đại nhân nhặt về, thật sự ngượng ngùng giống như lúc trước, kiêu ngạo ưỡn ngực nói ra nửa câu sau.

  

- - Mặc dù khó sử dụng, nhưng khả năng của tôi rất tuyệt vời. Tôi luôn tìm kiếm người có thể phát huy hết khả năng của tôi, yêu thương tôi và chăm chút cho tôi thật đẹp đẽ.

  

Nếu một ngày nào đó, tôi chân chính trở thành thanh kiếm có ích với ngài, vì ngài sở dụng, trở thành thanh kiếm bảo vệ ngài. Tôi sẽ chủ động nói xong câu nói đó.

  

Cuộc gặp gỡ với Kashuu Kiyomitsu có thể nói là khá kịch tính, nhưng rõ ràng Osamu Dazai càng cảm thấy hứng thú hơn đối với một Tsukumogami trước nay chưa thấy bao giờ.

  

"À... Cái kia, anh là Kousetsu Samonji đi? Hôm nay ta còn nghe thấy Saniwa khác nhắc tới anh đó. To cảm thấy chúng ta rất hợp nhau."

  

Kousetsu Samonji kinh ngạc ngước mắt, bởi vì thiên tính không cho phép, nên anh khó mà thể hiện bản thân trước mặt Saniwa, loại tính cách không vui vẻ này thường bị vùi lấp trong đông đảo đao kiếm nam sĩ, mà anh vui vẻ khi được ở một mình.

  

Chỉ là, dù cho thanh kiếm có thờ ơ quái gở đến đâu thì vẫn là vât, tận sâu trong đáy lòng bọn họ, vẫn khao vọng được chủ nhân thân cận và sủng ái.

  

Lần đầu tiên, có một Saniwa nói với Kousetsu Samonji, " Tính cách chúng ta có lẽ rất hợp nhau."

  

Thanh niên Tachi ngẩng đầu, ánh tà dương nhỏ vụn chiếu vào khóe môi mím chặt của anh, không thấy rõ biểu cảm, nhưng trong một cái chớp mắt, anh phảng phất như đang cười.

  

Chỉ là nụ cười này chỉ thoáng qua trong giây lát, "Có lẽ chủ điện không hiểu rõ tôi đi? Tôi ghét chiến tranh. Thay vì ra chiến trường chén giết kẻ thù, tôi càng muốn làm việc nội phiên chăn ngựa trồng rau hơn." Kousetsu Samonji nói xong, cụp mắt xuống, hàng mi mảnh mai như quạt hương bồ che đi đau thương nơi đáy mắt.

  

Xin lỗi, chủ điện, khiến ngài thất vọng rồi.

  

Chỉ nghe vị Saniwa trẻ tuổi nói thế này: "Chuyện này ta đã sớm biết. Ta có đọc bách khoa toàn thư đao kiếm rồi, thông tin chi tiết của các anh đều được viết trong đó. Đừng nhìn ta như vậy, trí nhớ ta thật ra cũng khá tốt đó.. Trước đây ta cũng làm công việc tay nhuốm máu tươi, lấy bạo chế bạo. Sau này chuyển sang làm nghề thám tử do một số lý do, hiện giờ kiêm luôn chức Saniwa.

Nói được một nửa, anh như nhẹ nhàng thở phào nói: "Từ đầu ta còn lo lắng, tính cách của anh có khả năng sẽ không giống trong sách viết, dù sao thì không phải có một cái Kasen Kanesada ngoại lệ đó sao. Anh như vậy tôi cũng yên tâm rồi."

  

Đối với Kousetsu Samonji mà nói, thanh âm này giống như tiếng trời.

  

"Có phải vậy chăng? Ngài đồng ý hiểu tôi, chấp nhận tôi?" Kousetsu Samonji không thể tin hỏi. Anh giống như huyền băng ngàn năm phủ đầy bụi bặm, tâm cảnh như giếng cổ không chút gợn sóng, đang từng tấc từng tấc vỡ vụn.

 

"Đương nhiên, tôi không cần phải lừa anh, đúng không?" Osamu Dazai không biết đã rời khỏi chỗ ngồi từ khi nào, đi đến trước mặt Kousetsu Samonji, cầm lòng không được mà nắm tay anh, tình xảm mãnh liệt bắn ra bốn phía dõng dạc hùng hồn tuyên bố. " Anh không phải cảm thấy thế giới này thật đau khổ sao? Tồn tại thật vô nghĩa phải không? Ta cũng cho là như vậy. Vậy nên, chúng ta cùng chết đi! Tuy không có quý cô mỹ cô mỹ lệ cùng tuẫn tình có hơi đáng tiếc, nhưng có thể cùng chết với bằng hữu cùng chí hướng cũng không tồi đâu! Cái chết không có đau đớn của đao kiếm các anh là nhảy vào giải đao trì đi? Tới luôn, đêm nay chúng ta cùng chết."

Kousetsu Samonji:" Hả?! "