Khi Dazai Trở Thành Saniwa

Chương 7: Vả mặt quy mô lớn



Chuyện xảy ra quá đột nhiên, không có có chút phòng bị nào.

  

Bên tai truyền đến hết tiếng hét chói tai này đến tiếng hét chói tai khác, bọt nước lạnh lẽo bắn lên mặt khiến Yagen Toushirou đang vẻ mặt mộng bức, nháy mắt tỉnh táo lại.

  

"Đại tướng?!!!"

  

Hầu kết Yagen lăn lăn, phát ra một tiếng rít gào trầm thấp mà dồn dập, theo bản năng lao về phía trước, nhảy xuống đài phun nước, dùng hai tay tóm lấy vai Osamu Dazai, vớt nửa thân trên của anh ra khỏi mặt nước.

  

Đài phun nước này cũng không sâu, chỉ cao đến bắp đùi của thiếu niên Tantou, dù là như vậy, nhưng sau một loạt hành động Yagen đã ướt sũng khắp người, kinh hách thình lình xảy ra làm cậu dù dưới mặt trời chính ngọ vẫn cảm thấy tay chân run rẩy.

  

"Khụ..." Dazai dựa vào bức tường cẩm thạch màu trắng ngọc bích, chậm rãi ho khan, khoang mũi cùng khí quản tràn đầy nước lạnh, mỗi một hơi thở đều giống như có dao cùn gỉ sắt cắt trên da thịt mềm mại máu tươi đầm đìa, nỗi đau quen thuộc mà xa lạ, thật khiến người ta hoài niệm.

  

Anh nhếch khóe miệng, làm cho khuôn mặt tái nhợt của mình trông có vẻ có sức sống hơn, quét mắt nhìn xung quanh, hành vi bột phát kỳ quái vừa rồi đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

  

Hiệu quả đúng là "tốt" đến bất ngờ.

  

Trong đám người, cũng không che lấp được những cuộc nghị luận hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tai

"Người thanh niên kỳ quái chỉ mang theo hai thanh kiếm bình thường vừa rớt xuống nước rồi."

"Có phải là tù trưởng Châu Phi đáng thương chỉ mang theo Kasen Kanesada và Yagen Toushirou không?"

"Tai Tai đừng khóc. Chúng ta cách cái quái nhân này xa một chút. "

"... "

  

Yagen tất nhiên cũng nghe thấy những cuộc đối thoại này. Cậu muốn phản bác đuổi tất cả những người nói đó đi, chỉ là thế lực đơn mỏng, thấp cổ bé họng, điều duy nhất có thể làm chỉ là cẩn thận giúp Saniwa băng bó vết thương trên trán.

  

Đó là vết thương do vừa rồi đụng vào đáy ao cẩm thạch trong đài phun nước, vì có dòng nước làm đệm nên cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng hơi đỏ và sưng lên vì bị xước da.

  

Yagen có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Dazai Osamu, tỷ như tại sao lại đột nhiên rơi xuống nước? Nước trong ao không sâu, tại sao khi cậu tới cứu viện, Saniwa đại nhân lại nằm yên không nhúc nhích? Giống như không có một chút dục vọng cầu sinh nào... Tantou nhỏ biết đây không phải lúc để hỏi chuyện này. Cậu nhận ra trên người Dazai Osamu có rất nhiều băng vải, giống như bị thương rất nhiều lần.

  

Trên thực tế, cậu cũng không quen thuộc vị Saniwa trẻ tuổi này lắm.

  

Kasen Kanesada, vừa bước ra từ cửa hàng đồ uống lạnh, đã nhìn thấy cảnh tượng dư lày.

  

Đôi mắt của anh nhanh chóng lướt qua Osamu Dazai, Yagen Toushirou và quần chúng đang nghị luận sôi nổi, mặc dù không tận mắt chứng kiến, ​​nhưng anh cũng đã đoán được bảy tám phần chuyện vừa xảy ra trong khoảng thời gian ngắn mình vắng mặt này.

  

"Xin lỗi, làm ơn nhường đường, cho tôi qua."

  

Kasen Kensada lướt qua đám đông chen chúc đến bên cạnh Osamu Dazai. Thành thạo mà giải thích cho cảnh vệ vừa nhận được tin chạy đến. "Saniwa nhà tôi có chứng thiếu máu, vừa rồi ngài tụt huyết áp nên không cẩn thận ngã xuống đài phun nước..Vâng, cũng không có vấn đề gì lớn, không cần đưa đi bệnh viện, chúng tôi sẽ chăm sóc cho chủ công. Thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài... "

Dù thế nào thì, hình tượng Saniwa ốm yếu thân thể không tốt luôn chiếm được thiện cảm và sự quan tâm của người bình thường hơn là hình tượng phần tử nguy hiểm động một chút là tự sát tự hại mình.

  

Bởi vậy, đã có mấy Shokudaikiri Mitsutada tình thương của mẹ tràn đầy mua bánh quế đậu đỏ, canh ngô xương,... các loại đồ ăn bổ máu cho Saniwa đại nhân.

  

Osamu Dazai ngồi tại chỗ, tay cầm bánh quế đậu đỏ cười bàng quan nhìn diễn tinh Kasen Kanesada biểu diễn, Yagen đơn thuần và người qua đường nghe mà sưng sốt, tin phục gật gật đầu, đồng thời thu hoạch được sự quan tân mềm mại của các chị gái Saniwa xinh đẹp, miễn bàn có bao nhiêu hưởng thụ.

  

Cho đến khi Kasen Kanesada miệng khô lưỡi khô tiễn đi đám quần chúng ăn dưa cuối cùng, anh mới nghiến răng nói: "Chủ - công - đại - nhân, cảm giác tự sát thế nào?"

  

"Rất tốt, rất tốt." Dazai theo bản năng gật đầu.

  

Uchigatana tóc tím bất lực thở dài, dùng ngữ khí nửa oán giận nửa thương lượng nói: "Lần sau trước khi tự sát ngài có thể báo trước một tiếng không? Để chúng tôi chuẩn bị tâm lý trước một chút, mỗi lần đều đột nhiên như vậy thật quá thách thức năng lực thừa nhận của kiếm. "

  

Osamu Dazai không quá tình nguyện mà ngồi thẳng thân thế, "Như thế sao được? Nếu báo trước, chẳng khác nào đang nói: 'Ta sắp tự sát, mau tới cứu ta' vân vân mấy lời nói không có cốt khí. Không đùa, ta muốn tự sát ngầm. "

  

Kasen Kanesada lùi một bước:" Ừm, vậy lần sau ngài tự sát, không cần chọn trường hợp quần chúng đông đúc như này được không? Giải quyết hậu quả thật phiền phức, còn dọa sợ trẻ con nữa. "

  

Lần này, vị Saniwa trẻ tuổi không từ chối.

  

Tay Yagen đang bôi thuốc cho Dazai run lên.

  

Tự sát?!

  

" Chờ đã!" Đồng tử Yagen vì sợ hãi mà co chặt lại, sau khi hậu tri hậu giác tiêu hóa nội dung đoạn đối thoại của Dazai Osamu và Kasen Kanesada, gian nan nói:" Vừa rồi đại tướng không phải vì tụt huyết áp mà rơi xuống hồ, mà là ngài thực sự muốn phí hoài bản thân?"

  

Kasen Kanesada kỳ quái mà nhìn Yagen Toushirou," Cậu không biết sao? Tôi còn tưởng Azuki Nagamitsu đã nói cho cậu rồi. "

  

Tôi không biết! Vấn đề là, tại sao khi gặp phải loại chuyện này mà anh có thể trả lời đạm nhiên lạnh nhạt như vậy, hả?!

  

" Đại tướng muốn phí hoài bản thân! " Thanh Tantou trung thành hộ chủ này túm lấy vạt áo Kasen Kanesada thất thanh gào thét.

  

Yagen Toushirou nổi tiếng là một thanh kiếm trung thành. Theo truyền thuyết, người chủ cũ Hakateyama Masanaga đã dùng thanh Tantou này để mổ bụng tự sát, nhưng làm thế nào cũng không thể chọc thủng bụng. Trong cơn giận dữ đã ném thanh kiếm này đi, nhưng Yagen lại xuyên thủng vách tường cứng rắn, nên mới có biệt danh như vậy.

  

Mắt thấy những quần chúng ăn dưa vừa tản ra trước đó dần dần tụ tập lại, Kasen Kanesada ấn bả vai Yagen thì thầm: "Yagen, bình tĩnh một chút. Bây giờ không tiện, trở về tôi sẽ giải thích kỹ càng cho cậu. "

  

Yagen không phải là một Tsukumogami vô cớ gây rối. Nếu không phải liên quan đến an nguy của Saniwa, cậu cũng sẽ không thất thố rống to như vậy. Lịch duyệt hàng trăm năm khiến cậu hiểu cách xem xét thời thế, nhìn vị Saniwa như tất cả mọi chuyện không liên quan đến mình, đang hạnh phúc hút trà sữa, không thể không gật đầu một cách bất lực.

  

Cậu nhớ lại cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Kasen Kanesada, thanh niên Uchigatana quần áo bất chỉnh, cả người ướt sũng, tay chân run nhè nhẹ... Không khác lắm hình ảnh khi cậu vừa cứu Saniwa ra khỏi đài phun nước.

  

Một suy đoán nguy hiểm và khó có thể tin xuất hiện từ tận đáy lòng, Yagen lắc đầu, đè ép cái loại ý tưởng nguy hiểm này xuống, tập trung kiểm tra cơ thể của Saniwa.

  

Sau khi ăn một đống đồ ăn để bồi bổ thể lực, sắc mặt Osamu Dazai có vẻ hồng nhuận hơn nhiều, tuy nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt nhưng thể chất lại tốt đến bất ngờ, đây chính là lý do khiến anh có thể hồi phục nhanh như vậy sau mỗi lần tự sát.

  

Osamu Dazai đối với Yorozuya có hứng thú nồng đậm, hiển nhiên là không có ý định quay trở lại Honmaru lúc này. Kasen Kanesada cũng thích ứng rất tốt, một mặt cẩn thận bảo vệ sự an toàn của Saniwa, một mặt còn dư thừa tinh lực mà mua không ít như yếu phẩm cần thiết cho Honmaru.

  

Ngoại trừ Yagen còn đang thất thần, mọi người đi dạo đều rất vừa lòng.

  

Khi đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm lớn nhất Yorozuya thậm chí là lớn nhất thời không này, bước chân Kasen Kanesada không tự giác dừng lại, hơi do dự một chút, gọi Yagen Toushirou lại nói: "Yagen, tôi muốn vào mua một ít mực nước, phải rời đi một lát, làm phiền cậu chăm sóc bảo vệ Saniwa đại nhân một chút?"

Yagen như lâm đại địch mà siết chặt thanh kiếm," Tôi hiểu rồi, anh cứ yên tâm."

  

Mặc dù Dazai Osamu không ngại có một tiểu tùy tùng đi theo, nhưng Yagen hơi nghiêm túc quá mức, ánh mắt lộ hung quang, khuôn mặt đầy sát khí. Ở cửa hàng bách hóa nhân viên dày đặc, vậy mà nửa mét quanh bọn họ không có một bóng người dám lại gần.

  

Điều này sẽ khiến các quý cô mỹ lệ sợ hãi.

  

Sau nhiều lần khuyên bảo không có hiệu quả, Osamu Dazai cảm thán từ tận đáy lòng rằng Yagen thực sự là một cục sắt không hiểu phong tình.

  

Ở Mafia Cảng lăn lộn mấy năm cũng không phải làm không, lão bánh quẩy Dazai Osamu nhảy đông một cái chạy tây một cái, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi Yagen Toushirou.

  

Chỉ là những chị gái xinh đẹp và cô em dễ thương đều mang theo mấy đao kiếm nam sĩ hung ác, hoàn toàn không thể đến gần.

  

Osamu Dazai nỗ lực tìm kiếm một tiểu thư Saniwa đi một mình, đi đến cửa thư viện, lại bị một thiếu niên đột nhiên lao ra đâm sầm vào.

  

"Anh không sao chứ? Xin lỗi, tôi đi quá nhanh." Cậu bé tóc vàng và mắt đỏ chắp tay trước ngực, mỉm cười lễ phép với anh.

  

Osamu Dazai là một người hiền lành dễ tính (excuse me?), sẽ không vô cơ gây sự với người khác. "Không sao." Anh không chút để ý phất phất cánh tay quấn đầy băng vải. " Nếu vì thế nà chết thì còn phải cảm ơn cậu." Thuận tay giúp thiếu niên nhặt cuốn sách "Nhân gian thất cách" --Cùng tên với dị năng của anh lên. Tay Dazai Osamu khựng lại trong một khoảnh khắc nhỏ đến không thể phát hiện, sau đó lại như không có chuyện gì mỉm cười: "Cuốn sách này, không hợp cho trẻ em đâu nha!"

  

Thiếu niên lắc đầu, giải thích, "Không em xem, em mua cho Kousetsu."

  

"Kousetsu à? Hẳn là có thể..." Osamu Dazai sờ cằm, nhớ lại thông tin về Tsukumogami nọ trong bách khoa toàn thư ghi chép về đao kiếm, sau đó nhướng mày cười, đẹp như bầu trời đêm đầy sao ở Yokohama. "Em trai, em cũng là Saniwa à? Một mình trốn ra ngoài như vậy rất nguy hiểm nha, đừng khiến Tsukumogami của em lo lắng!"

  

"Anh cũng trốn ra ngoài à?"Thiếu niên đột ngột hỏi, trong đôi mắt màu đỏ sẫm như cất dấu một trí tuệ to lớn.

  

Loại cảm giác bị nhìn thấu này cũng không tốt lắm đâu.

  

"E hèm, ta là người trưởng thành rồi." Osamu Dazai nhìn thoáng qua Kasen Kanesada đằng đằng sát khí cách đó không xa, cười gượng.

  

Không ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy, có phải do anh rời khỏi giới Mafia lâu quá không? Khả năng phản trinh sát giảm đi nhiều nha...

  

"Chủ -- công --" Kasen Kanesada nỗ lực áp chế tâm trạng ngày càng táo bạo của mình, "Ngài lại tự tiện bỏ trốn."

  

Osamu Dazai buồn bực, anh nghiêm túc sửa đúng lỗi sai trong câu nói của Kasen Kanesada, "Sao có thể nói như vậy chứ? Chúng ta rõ ràng mới ở chung chưa tới một ngày, đây cũng là lần đầu tiên ta bỏ trốn."

  

Gân xanh nơi thái dương Kasen Kanesada nổi rần rần, đây trông phải trọng điểm, được chưa?

  

Thanh Uchigatana này vỗ vỗ bả vai Yagen, "Cậu đã biết Saniwa đại nhân của chúng ta là cái đức hạnh gì chưa?"

  

Yagen lòng còn sợ hãi mà thở dài một hơi, dường như cậu đã hiểu được một chút.

  

Cho nên nói, kỳ thực ngay từ đầu là cậu hiểu lầm?

  

Này là chuyện gì hả?