Khi Dazai Trở Thành Saniwa

Chương 6: Tantou 2m8 ngày nay



Ăn uống là tất yếu.

  

Ngay cả Osamu Dazai mỗi ngày đều thử đủ loại tự sát, cũng chưa bao giờ có ý niệm đói chết.

  

Vì vậy, sau khi Yagen đưa ra câu hỏi "Đồ ăn đã chuẩn bị xong, ngài muốn đến nhà ăn hay để người giao tới?", Osamu Dazai không chút do dự, lựa chọn đến nhà ăn để dùng bữa cùng mọi người.

  

Dù ôm tâm lý câu cá vui vẻ mà nhậm chức Saniwa, nhưng không có nghĩa Osamu Dazai là một tên ngốc không có đầu óc, ngược lại, anh rất thông minh và biết chính xác khi nào mình nên làm gì.

  

Là một cấp trên tự nhận là cực kỳ đủ tư cách, việc thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với cấp dưới là điều không thể thiếu.

  

Dưới tình huống không có chút tìm cảm nào, bạn xác định sẽ có người sẽ không chút do dự thay bạn bán mạng hả?

  

Nếu cùng nhau chiến đấu thì việc giao lại phía sau cho đối phương là cầu nối nhanh nhất để tạo sự tín nhiệm giữa hai bên, mà cuộc sống hòa hợp hàng ngày lại là nền tảng của cây cầu đó.

  

Từ khi làm việc ở Mafia Cảng, đến khi trở thành thành viên của Cơ quan Thám tử vũ trang, Osamu Dazai trí tuệ đã trải qua vô số lễ rửa tội tinh hoa tuế nguyệt.

  

*

Nhà ăn của Honmaru đại khái được chia thành hai phần, sảnh ngoài thiên về thiết kế theo phong cách phương Tây hiện đại, bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, có thể chứa hàng chục người dùng cơm cùng một lúc. Ngày thường các Tsukumogami đều ăn cơm ở đây, không phân biệt kiếm phái, cứ tùy ý mà ngồi.

  

Sảnh trong được bài trí theo phong cách Nhật Bản truyền thống, chủ vị là chỗ ngồi của Saniwa, hai hàng dưới được bố trí bàn nhỏ và đệm, có khoảng hai mươi chỗ ngồi. Chỉ có nhưng Tsukumogami được Saniwa ân sủng mới có tư cách ngồi ở đây dùng bữa. Vị trí ghế ngồi xa hay gần cũng căn cứ vào trình độ ân sủng cao hay thấp.

  

Osamu Dazai không ngoài ý muốn đối với hệ thống phân cấp này, và anh cũng không có ý định thay đổi nó.

  

Hệ thống phân cấp nghiêm ngặt trong nội bộ Honmaru khiến anh nhớ đến Mafia Cảng. Khi còn ở Mafia Cảng, dù tham gia hội nghị thường kỳ hoặc tham gia các cuộc họp tư nhân của Mori Ogai, chỗ ngồi cũng được sắp xếp theo địa vị của mỗi người. Chẳng qua với tư cách là cán bộ trẻ tuổi nhất của Mafia Cảng, lại là "hồng nhân" trong mắt thủ lĩnh Mafia Cảng, ngoại trừ vị trí bên tay phải của Mori Ogai, Osamu Dazai muốn ngồi chỗ nào thì ngồi.

  

Còn về người luôn ngồi bên phải Mori Ogai? Cái tên Lolicon chết tiệt kia, đó là bí mật mà nội bộ Mafia Cảng không ai không biết không ai không hiểu.

  

“Chủ nhân, thức ăn đã chuẩn bị xong, mời ngài ngồi lên ghế trên.”

  

Kasen Kanesada chuẩn bị thức ăn xong, ngồi sang một bên, hơi cúi đầu xin chỉ thị của Osamu Dazai.

  

" Mọi người cứ tùy ý là được rồi.” Dazai Osamu xua tay ngắt lời Kasen Kanesada, cuối cùng ánh mắt mang ý cười bổ sung: “Ít người như vậy, mọi người ngồi gần nhau cho thêm náo nhiệt. Mọi người cảm thấy thế nào?"

Mấy người tất nhiên cầu mà không được.

  

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Osamu Dazai sảng khoái nói: "Được rồi, tôi sẽ không nói lời khách sáo, chúng ta bắt đầu dùng bữa đi! Cơm nước xong chúng ta sẽ đi Yorozuya để mua sắm."

Nói xong, anh dẫn đầu lấy đũa lên an tĩnh ưu nhã mà dùng cơm. Không biết là do đồ ăn hấp dẫn hơn hay Yorozuya hấp dẫn hơn. Mãi đến khi bữa cơm kết thúc cũng không có "sự việc ngoài ý muốn" nào xảy ra.

  

Hình ảnh Osamu Dazai trong mắt Tsukumogami là một người tản mạn, bất cần, khiến người ta không thể bớt lo. Nhưng khi anh trầm mặc, lại bí ẩn cô độc và đầy xa cách, khiến người ta không thể với tới.

  

Rõ ràng đang ngồi ở nơi giơ tay là có thể chạm vào.

  .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Azuki Nagamitsu nhìn chằm chằm vào Osamu Dazai vừa nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, hơi khẩn trương hỏi: “Chủ nhân, đồ ăn có hợp khẩu vị không?”

  

Osamu Dazai không có xem nhẹ sự bất an và lo lắng trong mắt Azuki Nagamitsu. Những Tsukumogami tay nhuốm đầy máu tươi này, thật ngoài ý muốn khiến người ta có cảm giác muốn bắt nạt, chính vì thế nên sau này anh vẫn luôn thực tiễn loại tư tưởng này. Giống với Nakahara Chuuya, trong lòng thầm bổ sung.

  

"Ừm, ăn rất ngon. Nếu tử tù được ăn một bữa như vậy trước khi thụ án thì chắc chắn là chết không hối tiếc, tôi cũng vậy nha!" Bị Saniwa trẻ tuổi đặt đũa "bốp" một cái xuống miếng kê đũa -

"Không bằng đặt tên nó là "Bữa trưa cuối cùng" thế nào?"

  

Không, không ổn.

  

Trái tim đang run rẩy của Azuki Nagamitsu khó khăn lắm mới buông xuống lại run lên. Tuy được Saniwa đại nhân khen ngợi, nhưng sao cứ có cảm giác sai sai vậy?

  

Thẳng đến khi nghe được lời nhắc nhở của Kasen Kanesada, ngẩng đầu lên nhìn vị Saniwa nào đó đang cười tủm tỉm chống cằm, Azuki Nagamitsu mới biết mình vừa bị chơi. Saniwa đại nhân còn không có ý định tự sát đâu.

  

“Ngài thật là một đứa trẻ hư.” Thanh niên Tachi bất lực thở dài, giống như người mẹ đối xử với đứa con nghịch ngợm, bao dung vô hạn.

  

Tính theo tuổi, Osamu Dazai 22 tuổi quả thực chỉ là một đứa trẻ trong mắt các Tsukumogami đã sống hàng trăm năm, nhưng khi nghe một nam sĩ có vẻ ngoài tương đương mình nói câu này, Osamu Dazai thực sự không cảm nhận được một chút tình "mẫu tử" thiêng liêng cao quý nào..

  

Anh hiếm khi cảm thấy mất tự nhiên, đứng lên nói, “Tôi đi lấy tiền để chuẩn bị tới Yorozuya.”

  

“Tôi đi với ngài.” Kasen Kanesada nhanh chân theo sau.

  

Azuki Nagamitsu và Yagen Toushirou tự giác ở lại dọn dẹp bát đĩa.

  

Bởi vì Osamu Dazai trên bàn ăn biểu hiện rất an phận ngoan ngoãn, ngoại trừ vài câu đối thoại khiến người ta chả hiểu kiểu gì, nên ấn tượng đầu tiên của Yagen về Osamu Dazai vẫn dừng lại ở ôn nhu hiền lành, bình dị gần gũi.

  

Điều này càng củng cố quyết tâm giành lại quyền rèn kiếm cho Saniwa đại nhân của cậu.

  

Khi tới phòng bếp, một mình ở chung với Azuki Nagamitsu, có ý đồ nắm lấy cơ hội để thu phục chiến hữu, Yagen mở miệng hỏi thử: “Anh có phát hiện Kasen và tướng quân rất thân thiết không?”

  

Azuki Nagamitsu như an ủi vỗ nhẹ vai Yagen, "Kasen là thanh kiếm khỏi đầu của chủ nhân, còn là hầu cận nên tất nhiên không giống. Đừng lo lắng, tôi và cậu sớm muộn cũng trở thành hầu cận tiếp theo. Dù sao thì Saniwa đại nhân ngài ấy như vậy... Một mình Kasen khẳng định là nuốt không trôi, cậu phải chuẩn bị tâm lý. "

  

Gương mặt vốn tái nhợt của Yagen chợt ửng hồng, đứt quãng nói:" Tôi... Tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí cho chuyện này. Nhưng... Nếu tướng quân có nhu cầu, tôi sẽ cố gắng làm tốt... Nếu... Nếu các anh em của tôi tới đây, mong anh giữ bí mật giúp tôi. Bọn nhỏ còn nhỏ, tôi không hi vọng chúng biết đến những chuyện thế này. "

  

(Cười ngất với Yagen mất 🤣)

Azuki Nagamitsu gật đầu đồng ý," Tôi hiểu mà, nếu không phải không đủ nhân thủ, tôi cũng không muốn phiền cậu, dù gì cậu cũng chỉ là một Tantou."

(Câu nói gây hiểu lầm cực mạnh)

  

" Tôi là nam tử hán, đừng lo lắng, cứ giao cho tôi!" Yagen vẻ mặt kiên định nói.

  

Hai cái Tsukumogami có mạch não hoàn toàn lệch pha, lại giao lưu thông suốt tới bất ngờ.

  

"Azuki, tôi nghĩ chúng ta dù thế nào cũng là vì tốt cho tướng quân. Chúng ta là chiến hữu trên cùng một mặt trận đúng không?" Cảm thấy thời cơ đã tới, Yagen thẳng sống lưng, đứng đắn nói. "Về việc Kasen ngăn cản tướng quân rèn... "

  

"Mọi người đang nói gì thế? Nhìn vui vẻ như vậy. "Osamu Dazai đột nhiên thò đầu vào, cuộc nói chuyện của hai người cứ như vậy không tật mà chết.

  

Yagen có chút ảo não, cậu vậy mà không phát hiện ra Saniwa đại nhân đã tới, thật sự quá sơ ý.

  

"Không, không có gì..." Hai Tsukumogami chột dạ trả lời.

  

Yagen cảm thấy rằng họ đang nói về những khó có thể mở miệng, tất nhiên ngượng ngùng nói ra cho Saniwa. Còn Azuki Nagamitsu lo lắng rằng Osamu Dazai biết bọn họ muốn hủy bỏ hệ chế độ hầu cận, cuối cùng thì, tất cả quyền lợi của bọn họ đều dựa trên tiền đề Saniwa đại nhân không phản đối.

  

Thanh kiếm có thể bảo vệ chủ nhân, nhưng nếu chủ nhân muốn vứt bỏ thanh kiếm, chỉ dựa vào bọn họ, đúng là không thể ngăn cản được.

  

Osamu Dazai làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt né tránh của hai Tsukumogami, anh cũng không để ý đến bí mật nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục của cấp dưới. Anh không thể trở thành một cấp trên tốt như Fukuzawa Yukichi, quan tâm đến mọi thành viên trong Cơ quan thám tử, cũng như không thể trở thành một thủ lĩnh hà khắc như Mori Ogai. Có một số việc, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

  

Anh lắc lắc cái ví trong tay, Tôi muốn đi Yorozuya, mọi người đi cùng không?”

Yagen nắm chặt kiếm, “Vâng, Yagen Toushirou nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của ngài, vì ngài xuyên thủng tất cả kẻ địch phía trước.”

  

Ta nhìn yếu đuối đến mức cần người ta bảo vệ hả? Osamu Dazai nhìn tay phải của mình, ở thời đại vũ khí lạnh, dị năng của anh hình như đúng là không có đất dụng võ.

  

Azuki Nagamitsu suy nghĩ một lát rồi khom người nói: "Xin lỗi chủ nhân, tôi sẽ không đi. Honmaru cần có người ở lại, Kashuu Kiyomitsu đã trải qua nhiều thống khổ như vậy, sau khi tỉnh lại chỉ có một mình sẽ cảm thấy cô đơn đi? Đồng đội mới sắp ra lò trong rèn kiếm thất cũng cần có người nghênh đón.” Konnosuke trở về Chính phủ Thời gian để báo cáo công tác, không biết khi nào mới trở lại, nếu anh cũng rời đi rồi, vạn nhất nếu Honmaru xảy ra trường hợp khẩn cấp gì, vậy thực sự là người báo tin cũng không có.

  

"Vậy thì vất vả anh nha! Máy tính trong phòng của tôi hình như có thể mua sắm trực tuyến đó. Tôi sẽ đóng kết giới. Nếu cần mua cái gì thì có thể tự mua nha." Có cấp dưới làm lụng vất vả quên mình như vậy, vị Saniwa vô lương tâm nào đó tỏ bẻ anh càng yên tâm đi chơi. Không nói thêm lời khách sáo gì nữa, thuận miệng dặn dò vài câu rồi phất tay áo hướng mục tiêu Yorozuya đi tới.

  

—— Hỡi các tiểu thư Saniwa xinh đẹp, tôi tới đây.

  

Yorozuya cũng là một không gian độc lập trên trục thời gian giống Honmaru của các Saniwa. Khác với Honmaru có kết giới bảo hộ và đại bản doanh của Chính phủ Thời gian trang trọng và nghiêm cẩn. Đây là nơi ăn chơi mở ra cho tất cả các Saniwa và Tsukumogami...

  

Là nơi duy nhất được Chính phủ Thời gian đầu tư xây dựng và là nơi duy nhất để các Saniwa mua sắm đồ dùng, nhằm đáp ứng nhu cầu vật chất và tinh thần ngày càng cao của các Saniwa, Yorozuya đã từ một cửa hàng ban đầu được mở rộng thành cả một thành phố.

  

Đa số các Saniwa khi tới đây đều mang theo kiếm hi hữu để thể hiện thân phận và huyết thống, nhưng thanh kiếm bốn hoa năn hoa hiếm gặp thường ngày ở đây chỗ nào cũng có, đối lập, chỉ mang theo hai thanh Kasen Kensada cùng Yagen Toushirou - hai thanh kiếm chỉ cần là các Saniwa có chút trình độ đều sẽ tiêu hủy - nên Osamu Dazai nhìn qua có vẻ cực kỳ bình thường.

  

Sau khi bị truyền tống đến Quảng trường Trung tâm Yorozuya, thậm chí không ai thèm liếc qua bên này lần nào.

  

Osamu Dazai buồn bã ngồi bên đài phun nước ở Quảng trường Trung tâm, như vậy thì không thể hấp dẫn được sự chú ý của các chị đẹp.

  

Đột nhiên cảm thấy nhân sinh vô nghĩa.

  

Không bằng cứ chết ở đây đi?

  

Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú của Yagen Toushirou, Osamu Dazai "ùm" một cái thả mình nhảy xuống đài phun nước sâu nửa mét.