Khi Dazai Trở Thành Saniwa

Chương 3: Hôm nay ngài ấy không uống thuốc



Nhưng khi ngài tặng hoa hồng và mời cô nàng Vu nữ xinh đẹp kia tuẫn tình cũng đâu đó nói như vậy...

Còn người dịu dàng, tốt bụng, ngốc nghếch và ngọt ngào đã thu nhận thanh kiếm đe dọa đến tính mạng của ngài vào Honmaru trong ấn tượng của tôi đâu?

  

Sau khi ra cửa, ngài thần quan và Konnosuke đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình khóe miệng hơi co giật, ngay lập tức cảm thấy mặt mình bị vả rất đau.

  

“Dịu dàng tốt bụng, rõ ràng là nhân thiết mà mi tự thêm cho ta đi?” Dazai Osamu như có thuật đọc tâm, mạnh mẽ cho họ một bạt tai. "Trước khi Chính phủ Thời gian chỉ định ta làm Saniwa, không có xem kĩ tư liệu hả?

  

Thần quan miễn cưỡng nở nụ cười: "Đó là cơ mật tối cao của Chính phủ thời gian, tôi chưa có đủ quyền hạn để tùy ý đọc thông tin của Saniwa."

Trải qua thời gian dài cùng Saniwa ở các thế giới tiếp xúc, chế độ của Chính phủ Thời gian ngày càng hoàn thiện, từ lúc đầu là cưỡng chế triệu hoán chuyển thành trao đổi đồng giá, mâu thuẫn cùng các Saniwa cũng càng ngày càng ít.

  

Một số nhân viên của Chính phủ thời gian sau khi trải qua khai phá linh lực cũng có thể triệu hồi kiếm Tsukumogami, nhưng bởi vì giới hạn linh lực không cao, không thể cung cấp linh lực tiêu hao cho quá nhiều kiếm, tất nhiên quyền hạn và phúc lợi không thể bằng Dazai Osamu là Saniwa được triệu hoán từ dị thế.

  

"E hèm..." Dazai hắng giọng, cắt ngang dòng ký ức của thần quan, vô trách nhiệm đẩy Kashuu Kiyomitsu đang ngất xỉu về phía anh ta, cười bắt tay: "Giao lại cho anh, phiền anh đóng gói cẩn thận rồi gửi tới Honmaru cho ta."

Này, đây là Tsukumogami chứ không phải một đồ vật bình thường nhá! Làm sao có thể đóng gói vào được? Mà khoan, nói là vật phẩm cũng không có gì sai, dù sao bản thể của cậu ta cũng là một thanh kiếm...

  

Thần quan công cụ cắn răng nói nói: "Không phải là không có khả năng... Chỉ là nếu không có ngài, tôi không thể vào Honmaru của ngài được. "

  

Honmaru là một thời không độc lập. Có kết giới bao quanh. Vì sự an toàn của các Saniwa, rất khó có thể phá hỏng nó bằng ngoại lực. Ngay cả nhân viên của Chính phủ Thời gian cũng chỉ có thể đứng ở cửa chờ sự đồng ý của chủ nhân. Truyện Dị Năng

  

Dazai Osamu nói, "Tại sao? Là bởi vì không đủ quyền hạn?"

  

Vị thần quan trẻ tuổi yếu ớt gật đầu, sắp khóc đến nơi, anh ta chỉ là một nhân viên cấp thấp bình thường nhất, tại sao anh ta phải chịu đựng sức nặng mà sinh mệnh này không thể gánh được?

  

Là một Saniwa thiện lương, tất nhiên không thể bắt nạt thần quan yếu đuối đáng thương, xua tay, "Vậy thì phiền anh đóng gói rồi giao đến tận cửa nhà ta, cảm ơn ~"

  

Còn anh? Tất nhiên là phải hoàn thành thủ tục còn dang dở - để lấy thanh kiếm đầu tiên và thanh kiếm phẩm chất hi hữu được tặng.

  

Gì? Bạn có nói rằng Kashuu Kiyomitsu cũng là một trong những thanh kiếm đầu tiên á?

  

Tại địa bàn của mấy người, mấy người không giám sát chặt chẽ để thanh kiếm vô chủ chạy lung tung làm tổn thương tâm hồn mỏng manh yếu đuối của người khác, cụ thể là tư đây. Và ta, Dazai Osamu thiện lương bao dung, đã lấy ơn báo oán giúp Chính phủ Thời gian giải quyết rắc rối và thu nhận thanh Uchigatana này. Vị Saniwa này hung hăng lừa đảo một phen, thu được thu hoạch phong phú phiêu như bay trên đường.

  

Về thanh kiếm đầu tiên và thanh kiếm hiếm của mình, Dazai Osamu lần lượt chọn Kasen Kanesada và Azuki Nagamitsu.

  

Không có lý do gì khác, chỉ vì cả hai đều biết làm việc nhà.

  

Kasen Kanesada là một Tsukumogami thuộc hệ văn học thanh lịch và tao nhã, tất nhiên anh ta bẩm sinh đã giỏi trong công việc văn thư. Mặc dù tự nhận mình là người thuộc hệ trí tuệ, nhưng Dazai Osamu chưa bao giờ phải viết báo cáo hay làm những thứ tương tự. Trước đây khi còn làm việc trong Mafia Cảng, ngay cả khi bị chọc đến xù lông hết lần này đến lần khác, Nakahara Chuuya vẫn cam chịu viết báo cáo công tác cho Dazai sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ. Chưa kể từ khi đến Cơ quan Thám tử Vũ trang, báo cáo của Dazai Osamu đã được giao toàn bộ cho 'nhà giáo quốc dân' Kunikida-kun gánh.

  

Azuki Nagamitsu hiền lành đáng tin cậy, biết cách chăm sóc mọi người, còn biết làm đồ ngọt, khi xây dựng Honmaru, họ nhất định sẽ tiết kiệm được rất nhiều thứ.

  

Điều đáng tiếc duy nhất là họ đều là nam sĩ cứng nhắc không thú vị.

  

Nghĩ đến vấn đề này, đầu Dazai Osamu bắt đầu đau, cách đây một thời gian cũng có một tổ chức tìm đến và mời anh làm hạm trưởng gì đó nhưng bị anh cự tuyệt.

  

Nếu có khả năng nhìn thấu tương lai, đây có lẽ sẽ là điều hiếm hoi được quý ngài Dazai đây liệt vào danh sách những điều hối tiếc nhất trong cuộc đời.

 

Triệu hồi kiếm ở Chính phủ Thời gian có hơi khác so với rèn kiếm ở Honmaru. Có một bản thể kiếm chưa được đánh thức trong tàng kiếm thất nên không cần tài nguyên tương ứng. Chỉ cần đặt bản thể kiếm vào vòng tròn ma thuật, dán phù ủy thác, truyền linh lực vào là có thể đánh thức Tsukumogami đang ngủ say.

  

Khi linh lực được truyền vào lá phù ủy thác, một tia sáng trắng chói lọi bao phủ lưỡi kiếm, thân kiếm hơi rung lên.

  

Đây hẳn là rót vào linh hồn mà người ta thường hay nói.

  

Dazai Osamu nhìn ánh sáng tán thưởng, mong đợi nói: “Sẽ ám sát ta giống Kashuu Kiyomitsu vừa rồi, cho ta kinh hỉ sao?”

  

Konnosuke cho rằng Saniwa đại nhân có bóng ma tâm lí với đao kiếm, vội vàng giải thích: "Saniwa đại thần có quyền không chế tuyệt đối đối với Tsukumogami mà mình triệu hồi được. Ngài không cần lo lắng. Từ khi thành lập Chính phủ Thời gian tới giờ, xác suất kiếm giết chủ nhân không vượt quá 3%."

  

Không vượt quá 3%? Nói cách khác, vẫn có ít hơn hoặc bằng 3% các Saniwa chết vì bị kiếm của mình giết.

  

Dazai Osamu nhạy bén nắm bắt tất cả các chi tiết trong lời nói của Konnosuke. Konnosuke vừa nói “Các Saniwa có quyền không chế tuyệt đối đối với các Tsukumogami mà mình triệu hồi.” Nhưng theo thống kê của chính phủ, có 3% Saniwa đã bị giết bởi chính thanh kiếm của mình. Mà ngoài số đó ra nhất định có nhưng thanh kiếm có ý đồ giết chủ nhưng không thành công.

  

Tóm lại, thật sự mong chờ, mong rằng cuộc sống sau này sẽ không còn tẻ nhạt nữa.

  

Nếu có một thanh kiếm thành công giết anh thì càng tốt.

  

Trong cơn mưa hoa bay lả tả, Tsukumogami tóc tím trang phục hoa lệ ưu nhã xoay vòng, "Tôi là Kasen Kanesada. Tôi là một thanh kiếm nghệ thuật yêu thích sự tao nhã. Rất vui khi được gặp ngài."

So với cái này thì thanh kiếm còn lại nội liễm hơn nhiều, anh mặc tây trang tiêu chí của phái Osafune, hơi khom người nói, "Tôi là Azuki Nagamitsu. Ngài có... thích món tráng miệng không?"

  

"Bốp bốp!" Dazai Osamu phối hợp vỗ vỗ tay, "Ta là Dazai Osamu, từ giờ ta sẽ là Saniwa của các anh, tôi hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa hợp... Phải rồi, các anh nhất định phải cố gắng ám sát tôi nha!"

  

Konnosuke âm thầm kêu rên, nó đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng không thể nói ra tên thật của mình!

  

Tim của Azuki Nagamitsu nhảy lên dồn dập..

  

Kasen Kanesada bí mật cau mày.

  

Saniwa đại nhân đang cảnh cáo bọn họ, ra oai phủ đầu?

  

Có vẻ như cuộc sống về sau sẽ không tốt lắm.

  

Hai Tsukumogami liếc mắt nhìn nhau, Kasen Kanesada mím môi, nắm tay phải để trên ngực, cúi đầu, chua chát nói: "Saniwa đại nhân, mạng của chúng tôi đều nằm ở trong tay ngài. Chúng tôi không thể tổn thương ngài... "

  

" A... Thật khiến người ta thất vọng, xem ra vẫn phải dựa vào chính mình. " Dazai Osamu tiếc nuối thở dài.

  

Hai Tsukumogami cúi đầu tỏ vẻ trung thành chưa kịp hiểu ý của Saniwa đại nhân thì đã nghe một cuộc đối thoại khó có thể tưởng tượng nổi.

  

Konnosuke hét lên: "Trời! Saniwa - sama, ngài đang làm gì???"

  

Dazai Osamu bình tĩnh trả lời, "Treo cổ. Ta thấy xà nhà của chính phủ cũng không tồi đâu, còn hướng ra ngoài cửa sổ. Trước khi chết còn có thể ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. "

  

Konnosuke lo lắng nhảy dựng lên," Nếu ngài nghĩ có quẩn trong lòng, xin hãy xuống trước, chúng ta có thể thương lượng. Xin ngài đừng tự sát. Tôi không bắt ngài mua đậu hũ chiên được không? Còn có, ngài lấy đâu ra sợi dây để treo cổ thế... "

  

" Vừa dùng để trói Kashuu Kiyomitsu, ta thấy có vẻ chắc chắn nên thuận tay hốt về." Dazai Osamu dùng sức kéo dây thừng đã được cột chắc chắn, khá là chắc chắn, có lẽ sẽ không đột ngột đứt giữa chừng.

  

Càng nghe, Kasen Kanesada và Azuki Nagamitsu càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, họ mạnh dạn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy vị Saniwa đã trèo lên bệ cửa sổ và đặt cổ lên dây thừng.

  

"Ôi! Ta đã chết rồi."

  

Dazai Osamu còn cố ý thè lưỡi ra.

  

Không quan tâm đến việc có phạm lỗi hay không, họ vội bật dậy lao tới, luống cuống tay chân mà cắt dây thừng, để Saniwa nằm ngửa, liên tục ấn ấn ngực.

  

“Không được, vẫn không có nhịp tim.” Thái dương Azuki Nagamitsu không ngừng đổ mồ hôi, một phần vì lo lắng, một phần thì bị Dazai Osamu dọa sợ hãi.

  

“Mau hô hấp nhân tạo cho Saniwa đại nhân đi, có lẽ còn cứu được.” Kasen Kanesada đề nghị.

  

"Chỉ còn cách này."

  

Dazai Osamu đột ngột mở mắt, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt không ngừng phóng đại của Azuki Nagamitsu, bởi vì khoảng cách quá gần, thậm chí anh còn ngửi thấy một mùi ngọt ngào thoang thoảng.

  

Quý ngài Dazai giật cả mình, ba chân bốn cẳng nhanh chóng dịch về phía sau vài mét, nửa ngồi dậy, chỉ vào Azuki Nagamitsu, nói: "Hết hy vọng đi! Chỉ có quý cô xinh đẹp mới có thể nhận được nụ hôn của ta."

  

Azuki Nagamitsu không ngừng ho khan, mém chút nữa sặc chết.

  

Đầu Kasen Kanesada giăng đầy hắc tuyến.

  

Konnosuke cuối cùng cũng thành công bổ nhào vào mặt Saniwa, ôm anh khóc lớn, "Thật tốt quá, Saniwa đại nhân ngài còn sống. Ngài dọa sợ Roku - chan rồi, ngài phải mua đậu hũ chiên cho Roku - chan để bồi thường."

  

"Vận may của ta thật là tốt đến không ngờ. Lần nào cũng may mắn thoát nạn, tuyệt địa phùng sinh, không biết là may mắn hay bất hạnh." Dazai Osamu xoa xoa bộ lông mượt mà óng ả của Konnosuke, tiếc nuối thông báo:"Vụ tự sát lần thứ 102 trong năm nay một lần nữa thất bại, nhưng ta sẽ không vì thế mà nản lòng. ”

  

Vậy nên, vị Saniwa này đơn giản chỉ là muốn tự sát, hoàn toàn không có ẩn ý nào khác.

  

Nhưng tại sao đầu lại đau hơn trước nữa vậy? Con đường về sau có lẽ sẽ càng thêm gánh nặng đường xa.

  

Kasen Kaneda dám cam đoan, ngay cả Tsurumaru Kuninaga cũng không hold nổi chuyện đáng sợ như vậy.

  

Sau một hồi quăng quật, mọi người đều không còn quá quan tâm tới tên thật của Saniwa.

  

Dazai Osamu? Đó hình như là tên của một nhà văn nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản. Nhưng dù đó là do anh thích hay thực sự là trùng tên, cũng không còn quan trọng.

  

Bởi vì Saniwa đại nhân không sợ chết mà còn một lòng muốn chết.

  

Konnosuke nằm trên mặt Saniwa đại nhân được một lát đã nghe thấy giọng nói ghét bỏ trên đỉnh đầu, "Roku - chan, trên người mi thật nhiều lông, sắp nghẹt chết ta rồi..."

  

"Vừa rồi không phải ngài còn muốn tự sát sao? " Konnosuke nhịn không được phun tào nói.

  

Dazai Osamu không nhanh không chậm ôm lấy Konnosuke đặt xuống dưới, nghiêm túc phản bác lại: "Nhưng hít thở không thông diễn ra vừa chậm vừa khó chịu nha. Điều này không phù hợp với mỹ học tự sát của ta."

  

Konnosuke: Khóc! Giờ muốn đổi Saniwa còn kịp không?

  

Sau này nó cũng trộm đi tới văn phòng cấp cao của Chính phủ Thời gian, và câu trả lời nhận được là: “Không được, xin hãy toàn tâm toàn ý phục vụ cho ngài Dazai.”

*

  

Tóm lại, chuyện này cứ như vậy hữu kinh vô hiểm mà trôi qua. Khi xem xét quá trình từ thiết bị giám sát, các nhân viên Chính phủ đều nhất trí cho rằng Dazai Osamu cái tai họa này nên được tiễn đi càng sớm càng tốt.

  

Những nhân viên Chính phủ trước giờ đều thích giở trò cao su, lần đầu tiên làm việc hết công suất, đóng gói tất cả các loại tài nguyên và thời không thay đổi khí mà lẽ ra phải được chính tay Saniwa kí nhận, gửi tới tay Dazai Osamu, đưa Tsukumogami tới tay, ý bảo Konnosuke nhanh chóng đem Saniwa của nó cút lẹ đi.

  

“Gấp không chờ nổi muốn tiễn khách như vậy, tôi còn muốn thăm quan Chính phủ Thời gian đó nha!”

  

Xin hãy té đi càng sớm càng tốt!

  

—— Đây là những lời tâm sự từ tận đáy lòng của các nhân viên thuộc Chính phủ Thời gian.