Khi Dazai Trở Thành Saniwa

Chương 2: Tôi không có thói quen ôm đực rựa



Từ phòng họp đến tàng kiếm thất cách một khoảng khá xa, Konnosuke đã tận dụng thời gian đi đường này để giới thiệu ngắn gọn về các đao kiếm nam sĩ với Saniwa mới nhậm chức. Năm thanh kiếm ban đầu đã được chuẩn bị trước mà không cần phải đến tàng kiếm thất để lấy, nhưng sau một số cuộc đàm phán quan trọng, Chính phủ Thời gian đã ngoại lệ tăng phúc lợi cho Dazai Osamu chọn một thanh kiếm hi hữu.

  

"Ngài có thể quay trở lại Honmaru sau khi chọn được thanh kiếm ưng ý. Nói một cách chính thức, cách duy nhất để có được kiếm là nhặt trên chiến trường hoặc rèn. Một số thanh kiếm hiếm chỉ có thể sở hữu bằng cách tham gia các sự kiện do chính phủ tổ chức vào thời điểm đó, hoặc rèn nhiều lần. Ngài là người mới nên không cần quá sốt ruột."

  

Ngẩng đầu nhìn vị Saniwa đang chăm chú đọc sách về các loại đao kiếm, Konnosuke nở nụ cười cha già.

  

Dazai Osamu đóng cuốn sách về đao kiếm, "bốp" một cái chỉ vào bụng, lẩm bẩm một mình: "Những con dao được các samurai sử dụng để mổ bụng trong thời Chiến quốc đều là tantou."

  

Dường như đã nghe một câu không thể giải thích được nhưng cũng rất nguy hiểm. Konnosuke lắc đầu, "Đúng rồi, có một điều ngài nhất định phải chú ý, đó là đừng nên nói với các Tsukunogami tên thật của ngài. Dù sao thì đao kiếm cũng là vũ khí tổn thương người. Mặc dù xác suất rất thấp, cũng đã có trường hợp thần ẩn chủ nhân mình vì hận thù hoặc tình yêu vặn vèo. Các thanh kiếm ám đọa thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Thời gian Tố hành quân quân.”

  

Dazai Osamu hỏi các thanh kiếm bị ám đọa sẽ bị xử lý thế nào, câu trả lời của Konnosuke là ngoại trừ một phần nhỏ ám đọa không sâu, những thanh kiếm hi hữu còn giá trị sử dụng, vận mệnh của các thanh kiếm còn lại phần lớn sẽ bị đưa đi tiêu hủy, một số ít có thể tinh lọc sẽ đưa cho các Saniwa nhận nuôi.

  

So với đao kiếm Tsukunogami, sự an toàn của các Saniwa là trên hết. Loại chuyện để những hạt giống Saniwa xuất sắc vào ám đọa Honmaru nguy hiểm để cứu vớt các thanh kiếm ám đọa chỉ là truyện cổ tích mà thôi, đó không phải là điều nhanh chóng và hiệu suất mà Chính phủ sẽ làm.

  

“Chủ nghĩa tư bản tàn nhẫn, độc ác.” Osamu Dazai thốt lên một cách dứt khoát.

  

Là một người yêu thích tự sát, anh càng tò mò hơn về những thanh kiếm này.

  

Trên đường đi, bằng kỹ năng nói chuyện phiếm cao siêu, Saniwa mới được bổ nhiệm và Konnosuke đã đi con đường vốn chỉ cần thời gian mười phút kéo dài gấp đôi.

  

“Rầm!”

  

Đi đến góc đường, Dazai Osamu nghe thấy tiếng xé gió, hơi nghiêng người sang một bên, tránh khỏi người thiếu niên vừa lao ra khỏi cửa và suýt đâm đầu vào anh. Konnosuke thì không may mắn như vậy, đuôi bị giẫm mạnh, ré lên một tiếng đau đớn.

  

“Aaaaaa, người trong Chính phủ Thời gian của mấy người đầu hung dữ như vậy, cho dù là hoan nghênh tôi cũng không cần cuồng nhiệt thế này đâu.”

  

Dazai Osamu đỡ thiếu niên thương thế không rõ đang ngã trên mặt đất lên, anh từng là Mafia, nhiều năm như vậy, nhìn thoáng qua là biết phần lớn vết thương trên người thiếu niên không phải do lần va chạm vừa rồi.

  

“Cảm ơn… cảm ơn.” Kashuu Kiyomitsu tránh khỏi vòng tay của Dazai, lùi lại hai bước, mượn bức tường chống đỡ cơ thể đang run rẩy của mình, nhìn chằm chằm vào một người một hồ ly.

  

Dù bị thương rất nặng nhưng vẫn không quên cảm ơn, thật là một cậu bé ngoan ngoãn lễ phép.

  

Chỉ là sự căng thẳng khi được đỡ lên ban nãy, cùng với ánh mắt vô tình toát ra sự sợ hãi, bất lực và tỉnh táo đều cho thấy cậu ta rất bài xích tiếp xúc với người khác.

  

Giống hệt như Akutagawa Ryunosuke ở trong khu ổ chuột khi xưa.

  

Dazai Osamu quay đầu nhìn Konnosuke đang tủi thân ôm đuôi, đồng thời lắc lắc cuốn sách Bách khoa toàn thư Đao kiếm trên tay về phía nó. Mi xác định đây là Kashuu Kiyomitsu chứ không phải Yamanbagiri Kunihiro? Dù là Yamanbagiri Kunihiro cũng chỉ là không hòa đồng chứ không phải hoàn toàn bài xích Saniwa, phải không?

  

Không nhận được câu trả lời mong muốn, một tiếng hét phá vỡ thế bế tắc, "Saniwa đại nhân, xin hãy tránh xa cậu ta ra! Đó là một thanh kiếm bỏ đi sắp bị tiêu hủy." Sau khi câu nói này kết thúc, sáu thanh kiếm Tsukumogami dài ngắn khác nhau bao vây họ gần như cùng một lúc.

  

“Ngươi là… Saniwa?” Kashu Kiyomitsu ở trong góc cuộn cổ họng, khàn giọng nói.

  

Đôi mắt cậu ta chuyển từ cảnh giác sang hung hãn và sắc bén.

  

Khoảnh khắc tiếp theo, Dazai Osamu cảm thấy một vật cứng và mỏng đè lên tim mình, có thể là một mảnh thủy tinh hoặc kim loại. Cũng may là anh cao, nếu không thì bây giờ cái thứ này chắc sẽ dí vào cổ rồi, nhưng cũng chẳng khác gì mấy.

  

Kashu Kiyomitsu thì thào: “Tính mạng của ngươi trong tay ta, đừng chống cự, làm theo lời ta nói, mở thời không thay đổi khí và định vị vị trí ở chùa Honno.” Cậu ta bị thương nặng, nếu ở lại Chính phủ Thời gian thì cái chết cũng không còn xa, cơ hội sống chỉ có trên chiến trường.

  

Dazai Osamu rất phối hợp giơ tay lên để người kia lục soát cơ thể mình, "Ta thực sự rất muốn làm theo những gì cậu nói, nhưng vấn đề là, ta không có bất kỳ thời không thay đổi khí nào cả. Nếu cậu không tin, có thể giết ta. "

  

"Không có khả năng, ngươi là một Saniwa, một Saniwa sao có thể không có thời không thay đổi khí?" Lưỡi dao uy hiếp kia dường như đâm sâu vào một chút.

  

Osamu Dazai rũ mắt nhìn máu chảy trên mặt đất, như suy tư gì.

  

Konnosuke vội vàng giải thích: "Là thật. Hôm nay vị Saniwa này mới nhậm chức, còn chưa kịp nhận thời không thay đổi khí."

  

Không có cận vệ bảo vệ, cũng không phát hiện cậu là một thanh kiếm bị vứt bỏ, anh ta đúng là một Saniwa vừa mới nhậm chức. Kashu Kiyomitsu không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận lời giải thích này, đồng thời không nhắc đến thời không thay đổi khí nữa, mà chỉ kéo Dazai Osamu từng bước một tiến về phía trước, buộc nhưng thanh kiếm Tsukumogami đang vây quanh cậu phải lui lại.

  

Họ đều có chủ, Kashuu Kiyomitsu cũng không oán hận họ, nhưng cậu có lý do để tồn tại.

Không lâu sau, vị thần quan tới muộn hét lớn: "Kashuu Kiyomitsu, hãy thả con tin ngay lập tức, buông tay chịu trói. Đừng cố gắng chống cự. Bị tiêu hủy là số phận của ngươi. "

  

Vị thần quan này mặc tranh phục thuần trắng, giày trắng, trên mũ có dán linh phù màu trắng, lời nói rõ là kích động kẻ khác giết con tin đi, Osamu Dazai nghĩ có lẽ đây là người mà kẻ thù phái đến để hố chết anh.

  

Chẳng lẽ thế lực của quý ngài Mori quyền lực đã thẩm thấu vào Chính phủ Thời gian rồi sao?

  

Từ cuộc đối thoại giữa hai bên, Dazai Osamu đã hiểu đại khái nguyên nhân và diễn biến của sự việc: Chủ sở hữu ban đầu của Kashuu Kiyomitsu đã bị ám sát bởi thanh kiếm ám đọa do một lí do khó nói nào đó, Chính phủ Thời gian đã quyết định sẽ quét sạch Honmaru đó, nên hủy thì hủy, nên thanh lọc thì thanh lọc. Mặc dù Kashuu Kiyomitsu không ám đọa, nhưng tỉ lệ rèn được hoặc nhặt được thanh kiếm này cũng không thấp, không ai muốn nhận một thanh kiếm đã có chủ. Chính phủ Thời gian không có nơi thu nhận những thanh kiếm bị vứt bỏ như vậy, nên quyết định sẽ tiêu hủy cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta lại bỏ trốn.

  

Trước khi thanh kiếm bị tiêu hủy, bản thể của thanh kiếm Tsukumagami sẽ bị lấy đi, nhưng không biết Kashuu Kiyomitsu đã giấu lưỡi kiếm trong người từ lúc nào.

  

Thấy hai bên lâm vào bế tắc, vị Saniwa luôn im lặng nói: “Có thể nghe ta nói một câu không?”

Sau một hồi im lặng, vị thần quan nói: “Xin ngài hãy nói.”

  

Kashuu Kiyomitsu quay đầu đi, không nhìn.

  

“Quay đầu lại nhìn ta.” Lời nói đơn giản nhưng lại có ma lực khiến Tsukumogami không thể cưỡng lại.

  

Dazai Osamu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên mình đầy thương tích, “Hãy nói cho ta biết lý do tại sao cậu muốn tồn tại.”

  

Kashuu Kiyomitsu rơi vào ký ức đau buồn, “Saniwa… ngày Saniwa bị ám sát, các đồng đội của tôi và tôi đều xuất trận ở chùa Honno. Chờ khi chúng tôi quay về, máy định vị không thể tìm thấy tọa độ của Honmaru. Sau này mới biết được, trước khi Saniwa chết, vì không cho mọi người có cơ hội chạy thoát, đã phong bế Honmaru, đồng thời cũng phong bế luôn đường trở lại của chúng tôi. Chúng tôi chờ ờ chùa Honno quá lâu khiến Thoái sử quân tìm tới. Để che chở chi chúng tôi trốn thoát, Tarou - dono và Jiroutachi - dono đã gãy nát. Trong quá trình chạy trốn, tôi, Yasusada, Honebami và Namazuo bị lạc nhau. Ngày hôm sau, tôi được một Saniwa khác cứu và gửi tới Chính phủ Thời gian. Sau đó, Honebami cũng được gửi đến. Cậu ấy thất vọng vì những thay đổi ở Honmaru và cái chết của Namazuo, nên trở thành một trong những Tsukumogami tự nguyện đi tiêu hủy, Yasusada vẫn còn sống, tôi phải cứu cậu ấy, vì vậy tôi không thể chết. ”

Osamu Dazai hỏi thần quan áo trắng, “Tội của Kashuu Kiyomitsu cũng không phải không thể tha. Lý do khiến cậu ấy bị tiêu hủy là gì?”

Vị thần quan cân nhắc một lúc, nói: “Trước khi bắt cóc ngài thì không có.”

  

“Nếu tôi nguyện ý tha thứ và thu nhận cậu ta?”

Thần quan và Kashuu Kiyomitsu đồng thời sửng sốt, nhìn vị Saniwa kỳ lạ và bí ẩn trước mặt với vẻ hoài nghi.

  

Có lẽ do quá khiếp sợ, bản thân lại đang bị thương quá nặng, Kashuu Kiyomitsu buông lỏng tay, lưỡi kiếm trượt khỏi đầu ngón tay rơi xuống nền đá cẩm thạch vang lên một tiếng giòn tan.

  

Trong khoảnh khắc, thiếu niên Uchigatana bị các thuộc hạ Tsukumogami của thần quan chế phục, hai tay bị vặn ra sau lưng ấn xuống đất, kiếm kề lên nhưng nơi hiểm yếu.

  

Thần quan thở phào nhẹ nhõm, “Ngài quả nhiên danh bất hư truyền, có thể nghĩ ra phương pháp này khiến cậu ta buông lỏng.”

  

“Ta nghiêm túc.” Dazai Osamu sửa cà vạt, “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

  

“ Vị Saniwa này, tuy nói ra có điểm tuyệt tình, nhưng tôi không kiến nghị ngài nhận thanh kiếm này. Nếu ngài thích Kashuu Kiyomitsu, sẽ có những Kashuu Kiyomitsu khác trung thành hơn... "

  

Giọng của vị thần quan đột ngột im bặt, yết hầu như bị cắt đứt. Người mới biết điều gì. Anh ta không làm vậy nó, vị Saniwa mới này cái gì cũng chưa động, chỉ thản nhiên nhìn anh ta, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng mách bảo khiến anh ta không thể nói lên lời.

  

Một lúc lâu sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau nhức khó chịu khiến anh ta tỉnh táo lại, thần quan khó khăn nói: “Cái này… theo quy định là được.”

“Rất tốt, cái này nói ra là được rồi, còn để ta hỏi nhiều lần như vậy. ” Dazai cười như một làn gió xuân, mọi vừa rồi tưởng như chưa từng xảy ra.

  

Mãi cho đến khi ký khế ước hoàn tất, Kashuu Kiyomitsu bị đeo vòng cổ phong tỏa linh lực, Chính phủ Thời gian mới giao Kashuu Kiyomitsu cho Dazai Osamu. Chính phủ thời gian cũng không nghi ngờ vì sao Dazai Osamu dễ bị Kashuu Kiyomitsu bắt làm con tin như vậy, bởi theo thông tin mà họ thu thập được thì nếu bỏ qua dị năng lực và đầu óc sắc sảo của anh, chỉ xét về phương diện thể chất và chiến đấu, sức chiến đấu của Dazai Osamu quả thật còn cần thương nghị.

  

Kashuu Kiyomitsu lảo đảo đi phía sau Saniwa của cậu, cơ thể cậu ta run lên như có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào. Cậu ta nhìn bóng lưng không chút phòng bị của Saniwa và nhịn không được muốn nhắc nhở anh. Điều này quá nguy hiểm.

  

Cậu ta tự giễu, nói: "Tại sao ngài lại muốn cứu tôi? Tôi chỉ là một thanh kiếm bình thường. Tôi còn bắt cóc ngài, bắt ngài làm con tin. Tôi đã làm quá nhiều điều xấu xa. Không khác gì những thanh kiếm ám đọa. Sao có thể có Saniwa muốn thu nhận tôi chứ? "

  

Dazai Osamu quay đầu lại, kéo bàn tay phải đang nắm chặt của Kashuu Kiyomitsu, tách từng ngón tay ra. Trong lòng bàn tay đầy vết chai mỏng là những vết thương nông sâu không đồng nhất, một số vết thương còn chưa kết vảy, máu từ từ rướm ra.

  

"Thiện lương của cậu đã cứu cậu. Lưỡi kiếm của cậu luôn hướng vào chính mình."

Vậy mà bị phát hiện rồi.

  

“Cảm ơn ngài, chủ nhân.” Kashuu Kiyomitsu nhắm mắt lại, cơ thể vốn đã kiệt sức vì bị tra tấn của cậu ta cuối cùng cũng có thể thả lỏng vì những lời nói của Dazai, từ từ ngã về phía anh.

  

Không sao cả, chủ nhân sẽ đỡ được tôi. Kashuu Kiyomitsu tin chắc vào điều này trước khi bất tỉnh.

  

“Xin lỗi, nhưng tôi không có thói quen ôm đực rựa.” Vị Saniwa bị hương hoa tới gần, hắt xì hơi, hình như anh có bị dị ứng với phấn hoa thì phải.