Khi Dazai Trở Thành Saniwa

Chương 10: Phản ứng dữ dội



Để xuất trận giết địch thì không thể thiếu trang bị, ngựa và binh lính thích hợp sẽ giúp Tsukumogami hành động nhanh nhẹn hơn trên chiến trường, tăng sức tấn công và trinh sát.

  

Đối với Saniwa khăng khăng muốn tự tay chế tác binh lính, Tsukumogami cũng không có biện pháp nào.

  

Rốt cuộc thì tất cả những việc họ được phép làm đều dưới tiền đề được sự đồng ý của Saniwa, đây là sự bi ai, bất đắc dĩ của người phía dưới, đồng thời cũng là nguồn cơn khiến Tsukumogami buộc phải giết chủ khi bị dồn đến bước đường cùng.

  

Những Saniwa khác có lẽ còn lo lắng về chuyện giết chủ thần ẩn các thứ, nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng đối với Dazai Osamu.

  

Bởi vì vị Saniwa không giống người thường này còn ước gì các Tsukumogami một kiếm chém chết anh, còn muốn thử bị thần ẩn xem cảm giác thế nào.

  

Kiếm của Honmaru: Tôi có thể làm gì giờ? Tôi tuyệt vọng thực sự!

  

Nơi rèn kiếm là ở rèn kiếm thất, trong mắt các Tsukumogami, rèn kiếm thất cực kỳ nguy hiểm.

  

Ở đó, Osamu Dazai đã có thể trình diễn ba trăm sáu mươi lăm kiểu tự sát đa dạng.

  

Sắp đến rèn kiếm thất, Yagen Toushirou và Kashuu Kiyomitsu đi theo phía sau Dazai Osamu, liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt đối phương.

  

Konnosuke, bị Kashuu Kiyomitsu ôm trong lòng, cảm thấy mình sắp hít thở không thông mà chết.

  

"Kashuu, nhẹ chút, tôi sắp chết..." Konnosuke còn chưa nói xong đã bị thiếu niên Uchigatana lưu loát che miệng lại.

  

"Roku - chan, đừng dùng từ 'chết' trước mặt chủ nhân." Kashuu Kiyomitsu nhỏ giọng cảnh cáo bên tai Konnosuke: "Nghe hiểu lời tôi nói thì chớp mắt."

  

Konnosuke nỗ lực chớp mắt đôi mắt vì hít thở không thông mà trợn cả lên, nếu tiếp tục thế này, nó thực sự sẽ bay màu mất.

  

Kashuu Kiyomitsu từ từ nới lỏng từng ngón tay, Konnosuke nhảy lên vai thiếu niên Uchigatana, há miệng thở dốc. Nó không tiếng động lên trời hét dài, vì cái gì? Tôi, một Roku - chan thông minh đáng yêu thiên chân vô tà, lại phải chịu một nỗi đau mà không Konosuke nào có thể gánh chịu.

  

"Kiyomitsu, nhanh lên." Mắt thấy Osamu Dazai đã bước một chân vào phòng rèn, Yagen Toushirou thúc giục Kashuu Kiyomitsu vẫn còn đang ở phía sau.

  

Kashuu Kiyomitsu vội vã theo sau, con Konnosuke trên vai đứng không vững đã đâm sầm vào ngưỡng cửa ngã lăn ra đất, nhưng không ai để ý đến nó.

  

Binh lính dựa theo phẩm cấp được chia thành ba loại, loại đặc biệt là Vàng, cấp cao là Bạc và cấp trung là Xanh. Chất lượng càng tốt thì tính năng càng cao.

  

Có nhiều loại binh lính, chẳng hạn như bộ binh cận chiến, kỵ binh, lính thương, lính khiên, lính tinh nhuệ, lính bắn xa, lính bắn cung và lính bắn súng. Trong số đó, bộ binh và kỵ binh còn được chia thành bộ binh nhẹ, bộ binh nặng và kỵ binh nhẹ, kỵ binh nặng.

  

Công thức 50 50 150 50 rất phù hợp với cấu hình kiếm hiện tại của Honmaru. Công thức này có thể chế tạo ra kỵ binh nhẹ cho Tachi, lính bắn xa cho Uchigatana và Tantou.

Vận may của Osamu Dazai cũng không được tốt lắm. Mười binh lính đầu tiên, anh thấy ba màu Vàng, một Bạc và sáu Xanh. Sau đó nhìn thấy Kousetsu Samonji vừa đến sau trở tay một cái là ra bảy cái Vàng. Dazai Osamu ngượng ngùng sờ mũi, chơi xấu nói: "Chơi không vui, ta muốn đi rèn kiếm."

  

Mấy cái Tsukumogami khẩn trương nhìn chằm chằm Dazai Osamu, sợ anh sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.

  

Osamu Dazai lần này cũng rất an phận, chỉ dựa theo đề nghị của Konnosuke để điều chỉnh công thức ra kiếm hi hữu tương đối cao.

  

Sự thật đã chứng minh, vận may của Saniwa hôm nay chả ra gì, rèn trang bị đen thùi lùi, rèn TouDan cũng đen thùi lùi, màn đen chữ đỏ, hai ký tự 1:30 đặc biệt ấm áp.

  

"Những người ở Yoroyuza đó nói đúng. Ta thực sự là tù trưởng Châu Phi đáng thương. Loại người như ta tồn tại còn có ý nghĩa gì, không bằng đi chết đi." Vị Saniwa bị đả kích trầm trọng bi thương mà nói, có dục vọng muốn nhảy vào Giải đao trì sang một thế giới khác.

  

A a a a a a a! Chủ nhân lại muốn tự sát.

  

Yagen Toushirou và Kashuu Kiyomitsu đã sớm có chuẩn bị nhanh chóng giữ chặt Dazai Osamu.

  

Kousetsu Samonji giờ mới hậu tri hậu giác nói lời khuyên bảo an ủi nhẹ nhàng thấm thía: "Chủ điện, thực ra... Uchigatana hai hoa cũng tốt lắm. Nhài xem Kiyomitsu và Kasen kìa, ngài thấy hai người họ có hợp tâm ý ngài không?"

  

Dazai tự đáy lòng nói: "Bọn họ đều rất tốt, ngoại trừ là nam nhân."

  

"Vì vậy ngài không cần phải vì không rèn được kiếm hi hữu mà tự sát, được không? Nếu ngài muốn thanh kiếm nào, xin hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ lên chiến trường nhặt về cho ngài." Kousetsu Samonji khẽ vuốt Phật châu trước ngực, nếu là vì Saniwa, dù tay dính máu tươi cũng không sao.

  

"Mặc dù ta rất tiếc nuối vì đã không rèn được một thanh kiếm hi hữu," Osamu Dazai nhún vai, buông tay giải thích, "Kỳ thực ta chỉ muốn tìm một lí do để tự sát thôi."

  

Kousetsu Samonji: "..."

  

"À phải rồi, lúc nãy anh có hỏi ta là muốn thanh kiếm nào. Kỳ thật ta rất có hứng thú với hai em trai Souza Samonji và Sayo Samonji của anh."

Kousetsu Samonji: "..."

  

" Yagen, chúng ta đi nha!" Ngoại viện, Dazai Osamu sung sướng phất tay với các Tsukumogami đến đưa tiễn, mở thời không thay đổi khí, định vị đến Hakodate. Trước khi biến mất, giọng nói sung sướng vang vọng của Saniwa đại nhân truyền đến, "Kousetsu - kun, anh cứ chờ xem! Ta sẽ cố gắng mang đám em trai của anh về nha."

  

Kousetsu Samonji: Lần đầu tiên, tôi không hy vọng được gặp lại đám em trai quá sớm...

  

Những kẻ theo chủ nghĩa sửa lại lịch sử thường xuất hiện vào những năm có sự kiện trọng đại xảy ra trong lịch sử Nhật Bản, trong những năm này, rút dây động rừng, thay đổi một sự kiện hẳn phải phát sinh có thể dẫn tới thay đổi cả lịch sử của Nhật Bản. Ví dụ như trong sự kiện ở chùa Honno, nếu Lục Thiên Ma Vương Oda Nobunaga còn sống sót, vậy Akechi Mitsuhide sẽ không chiến thắng, có lẽ sẽ không có Tokugawa Ieyasu Edo Mạc phủ... Cả Nhật Bản sẽ trải qua những biến động nghiêng trời lệch đất.

  

Tuy rằng Tsukumogami có thể tự lập tổ đội xuất trận, nhưng theo thông lệ, trận chiến đầu tiên sau khi thành lập Honmaru thường có sự đồng hành của Saniwa. Làm quen chiến trường, chỉ huy tác chiến, tặng cho Tsukumogami một viên thuốc an thần... Đừng bao giờ xem thường trận chiến đầu tiên này, có ý nghĩa rất lớn đối với sự phát triển lâu dài.

  

Đương nhiên Osamu Dazai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, một mặt là vì đây là thời cơ cực tốt để lung lạc Tsukumogami, mặt khác là vì tò mò với những kẻ theo chủ nghĩa thay đổi lịch sử, thời gian Tố hành quân các thứ.

  

Trên tư liệu của Chính phủ Thời gian có ghi lại tư liệu đối chiến cùng Thời gian Tố Hành quân từ trước đến nay, còn có một số bản đồ chiến đấu. Thời gian Tố Hành quân cũng giống như Tsukumogami, cũng phân chia thành nhiều loại kiếm khác nhau, nhưng hầu hết chúng không có hình người, được cấu tạo từ xương cốt và áo giáp, xung quanh là khí thế bất đồng hừng hực thiêu đốt.

  

Chiến trường ở Hakodate tương đối tiêu điều quạnh quẽ, đúng như Kashuu Kiyomitsu đã nói, ở đây không nhặt được tài nguyên, lại chỉ rớt Tantou, sẽ không có ai tới đây để luyện cấp.

  

Thời gian Tố Hành quân hình Tantou ở đây giống những bộ xương cá miệng ngậm kiếm, ba cái thành nhóm, không có tư duy tác chiến, chỉ biết thấy người là chém lung ta lung tung.

  

Trên đường, Osamu Dazai nhìn thấy mấy cái Tsukumogami như sói đói mà theo chém Thời gian Tố Hành quân, chỉ chốc lát sau, nơi mà họ từng giết qua đã phủ đầy cánh hoa màu hồng phấn, Tsukumogami vẻ mặt khổ qua ban đầu cũng trở nên thần thái sáng lán.

  

"Đây là những Tsukumogami sau một thời gian dài viễn chinh hoặc ở chiến trường cao cấp không đoạt được MVP, tới đây để khôi phục chỉ số trạng thái." Kashuu Kiyomitsu cực kỳ tri kỉ giải thích cho Dazai Osamu.

  

Tsukumogami khác với con người, nếu bị thương sẽ bị ném vào lò rèn để luyện lại lần nữa, khi mệt mỏi thì đi chém mấy con quái nhỏ để hồi phục.

  

Trong thời gian nói mấy câu, Azuki Nagamitsu đã chém chết boss của chiến trường và nhặt về một thanh Tantou, đây là một thanh kiếm chưa được thức tỉnh, vẫn còn duy trì hình dáng bản thể, vỏ kiếm màu trắng tuyết, phía trên có lấm tấm mấy điểm đen...

  

"Đây là?" Osamu Dazai lấy thanh kiếm từ trong tay Azuki Nagamitsu, rút ra, thân kiếm thật nhỏ, lưỡi kiếm sắc bén lóe lên hàn quang trắng muốt, là một thanh kiếm tốt để tự sát.

  

"Là Gokotai. Tantou của nhà Awataguchi, em trai của Yagen." Azuki Nagamitsu thuận thế lấy thanh kiếm Gokotai đã bị rút khỏi vỏ về. Thứ đồ nguy hiểm này càng nguy hiểm hơn khi nằm trong tay Saniwa đại nhân.

  

Anh xin chỉ thị: "Chủ nhân, có giữ cậu ấy lại không?" Kiếm chưa thức tỉnh không có ý thức, giữ lại hay bỏ đi là tùy theo yêu thích của Saniwa, dù sao bỏ đi cũng sẽ có chủ nhân mới nhặt được.

  

Dazai Osamu nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lưu luyến mà nắm tay: "Vậy giữ lại đi, Yagen hẳn là rất vui vẻ." Anh vươn ngón tay ra, trên không trung phía trước đầu ngón tay xuất hiện một trận được cấu thành từ dị năng lực, hiện thì gọi là linh lực, tuy sức mạnh bất đồng, nhưng căn nguyên bản chất khác nhau không lớn.

"Linh lực của chủ nhân, thật thần kỳ." Kashuu Kiyomitsu kinh ngạc cảm thán không thôi. Cậu đã từng thấy qua linh lực của vài Saniwa, đều là từng đợt từng đợt khí dao động nhè nhẹ, linh lực đọng lại trong không khí còn có hoa văn mỹ lệ như vậy, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thiếu niên Uchigatana si mê tiến lại gần sát bên trận Nhân gian thất cách, muốn ngắm nhìn kỹ hơn, nhưng không ngờ lại mềm nhũn té ngã trên mặt đất.

  

"Kashuu, cậu không sao chứ?" Azuki Nagamitsu vội vàng đỡ cậu lên.

  

"Không sao, chỉ là tôi đột nhiên không còn sức lực, cảm giác mệt mỏi quá." Kashuu Kiyomitsu xoa xoa tóc, ngáp một cái. "Có lẽ là do tôi không giết địch."

  

Không đánh một hiệp mà mệt thành như vậy? Azuki Nagamitsu tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không tìn hiểu kỹ, chỉ lấy hộp Bento đưa cho Kashuu Kiyomitsu. "Ăn một chút để khôi phục thể lực đi!"

  

Dazai im lặng thu tay lại, người khác không biết, nhưng anh biết rất rõ, nguyên nhân khiến Kashuu Kiyomitsu mất hết sức lực là do dị năng Nhân gian thất cách của anh. Dị năng này có thể vô hiệu hóa tất cả năng lực khi chạm vào, hấp thu linh lực trong cơ thể Kashuu Kiyomitsu.

  

Cũng không phải Dazai Osamu cố ý che giấu, nhưng loại năng lực siêu phàm không thể tưởng tượng nổi này, giải thích rất phiền phức, đợi đến thời khắc mấu chốt cần bộc lộ tài năng rồi nói sau.

  

Sau khi linh lực rót vào bản thể Gokotai, một cậu bé có mái tóc bạch kim đôi mắt vàng, trên mặt có những đốm tàn nhang mờ nhạt xuất hiện trước mặt mọi người.

  

Cậu bé có vẻ rất sợ người lạ, nhanh chóng cúi đầu xuống sau khi nhìn thấy Dazai Osamu, nhược nhược mở miệng nói, "Em là Gokotai. Ưm......Em không thể đuổi chúng đi. Em xin lỗi. Vì em thương những chú hổ này lắm."

  

" A! Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy?!" Gokotai thấy Dazai ngồi xổm xuống trước mặt đám hổ của mình, dùng một thanh Tantou không biết nhặt được ở chỗ nào để cắt băng trên cổ tay của mình.

  

"Cắt thịt cho hổ ăn!" Osamu Dazai cắt mạnh động mạch cổ tay mình, mỉm cười hỏi: "Em đã từng nghe câu chuyện Đức Phật Thích Ca hy sinh thân mình để nuôi hổ chưa?"

_____________________

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!