Kẻ Ác

Chương 3



Lý Phong Niên lảo đảo trở lại lều bên trong công trường, cả người thoát lực nằm lên vị trí trên giường của mìn, sắc mặt của hắn đã trắng bệch, không ngừng đổ mồ hôi

Thời gian còn sớm những người làm chung vẫn còn đang ngủ.

Lý Phong Niên không muốn đi bệnh viện, bác sĩ vừa nhìn là có thể rõ ràng đã phát sinh chuyện gì, hắn không muốn cho người khác biết chuyện này. Hắn liền xin nghỉ một ngày, đi tiệm thuốc bỏ ra mấy chục khối mua một chút thuốc giảm nhiệt, bôi qua loa vị trí vết thương một chút liền xong việc.

Uống thuốc nắm trên giường một ngày, thân thể tốt lắm rồi. Vui mừng chính là vết thương không có nhiễm trùng, phải biết nếu như nhiễm trùng, cái kia thật sự không phải phiền phức bình thường, hơn nữa hắn cần tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, đương nhiên là tối tốt đẹp.

Ngày thứ hai, Lý Phong Niên vẫn mang theo thân thể không khỏe mà làm việc. Thấy thể chất mình còn làm được thì làm, hắn nghĩ vết thương của hắn khoảng một tuần nữa sẽ khỏi hẳn, không có gì đáng lo ngại.

Tháng ngày qua đi vẫn như thường, làm việc, ăn cơm, làm việc, tắm rửa, nghỉ ngơi, cứ như vậy lặp lại như vòng tuần hoàn.

Mấy ngày trước chủ thầu có thông báo chờ thêm mấy ngày nữa sẽ được lãnh lương.

Tính toán thấy mình sắp lãnh tiền lương của mấy tháng liền, tiền càng ngày càng nhiều, nhếch môi nở nụ cười, tiếp tục tiếp tục như vậy, chờ không lâu là có thể mang Lý Kỳ đi bệnh viện trong thành thị cẩn thận kiểm tra một chút.

Hắn rất liều mạng mà làm việc, sau mấy tháng, cả người hắn liền ốm đi.

Trước đây không lâu sự việc kia xảy ra (dụ rape á ^^), đã sớm bị hắn quên lãng.

“ Ha ha lão Lý, ngài mai là có thể lãnh tiền công rồi. Đến lúc đó, công sức chúng ta được trả thì ra ngoài ăn một bữa a!” lão Vương vỗ vai Lý Phong Niên nói.

Lý Phong Niên cao hứng gật gù đồng ý

“ cái công trình này xong, ngươi dự định sau này làm gì?”

“Hẳn là tiết tục tìm công trường khác làm việc đi.” Lý Phong Niên xoa chút mồ hôi trên trán.

“ai, vợ ta hôm qua gọi điện cho ta nói nàng sẽ sinh sớm, gọi cho ta xong việc này thì trở về liền. Ha ha... biểu thúc của ta tìm cho ta công việc tương đối nhẹ, vốn định làm xong việc này thì liền đi, hiện tại cũng không thể đi a.”

“ nhanh sinh? Ha ha, chúc mừng.” Hắn tự đáy lòng mà cao hứng vì Lão Vương.

“ha ha đúng rồi nhìn ngươi cũng có lúc đi gọi điện thoại, cũng là gọi cho vợ ở nhà à?”

“ không phải, đó là con trai ta.” Lý Phong Niên nhớ đến tiểu hài tử đáng yêu hiểu chuyện kia, trong lòng từng trận thoải mái, giống như có làng nước ấm từ đáy lòng tràn ra tới.

“cứ tưởng ngươi không có vợ! như thế mà, ai u, cả nhi tử đều có. Ha ha huynh đệ được đó!”

Lý Phong Niên cộc lóc cười cợt, sờ sờ đầu.

Cuộc sống khô khan, mệt mỏi, tiến hành theo quy luật.

Thế nhưng gần đây Lý Phong Niên cảm giác xung quanh bầu không khí có chút lạ, rất nhiều người cũng không giống như trước, không còn cười nói cùng hắn, đụng tới hắn là tùy tiện qua loa, vài câu liền vội vã rời đi, lại như trốn ôn thần.

Phát hiện không đúng, Lý Phong Niên lôi kéo Lão Vương người ngày thường đối tốt với hắn “ lão Vương, ta phát hiện mấy người này làm sao vậy không phản ứng đến ta”

Lão Vương lộ vẻ mặt khó xử, thấy sắc mặt của lão vương, Lý Phong Niên có chút lo lắng, hắn trước đây ở trong thôn không có nhiều huynh đệ như ở đây, hắn có chút sợ hãi. “ lão Vương ngươi nói một chút đến cùng là làm sao?”

“ lão Lý ta nói rồi ngươi có thể đừng nóng giận a...”

“ sẽ không nói đi”

“ chính là sát vách công trường ta có một người. Trên công trường ta có mấy người quen biết hắn, hắn thấy chúng ta đồng thời làm việc cùng ngươi, hắn nói các ngươi là người trong cùng một thôn đi ra, liền nói với bọn họ nói ngươi là kẻ ác, kể những việc xấu của ngươi, còn nói ngươi bị sét đánh, có thể thấy được ngươi làm qua biết bao nhiêu chuyện xấu, nói chúng ta làm việc cùng ngươi như vậy, bảo đảm có ngày chết như thế nào cũng không biết..” lão Vương thở dài nói rằng, “ Có đều lão Lý ngươi đừng lo lắng, tuy rằng không biết ngươi trước đây, nhưng cùng ngươi ở chung lâu như vậy còn không biết ngươi là người như thế nào sao? Ta nhìn người ánh mắt luôn chuẩn, cái đám chó kia!” Lão vương tức giận nói.

Lý Phong Niên cảm thấy một góc thế giới sụp xuống, tại sao lại như vậy... khoảng thời gian này mặc dù mệt, thế nhưng hắn cảm thấy so với trước đây đều làm hắn hài lòng và hạnh phúc, hắn giúp đỡ những người khác ở trong thôn, làm chuyenj tốt vẫn sẽ gặp những người khing thường trào phúng hắn, hắn ở đây sẽ được người khác chân thành cảm tạ, còn rất nhiều rất nhiều...

“ đừng nghĩ nhiều như thế, quan tâm nhiều như vậy làm gì, làm tốt chuyện của mình mới là trọng yếu, ngươi không phải còn có con trai chờ ngươi chăm sóc sao?”

Lý Phong Niên cười khổ, nhưng cũng tiếp nhận lời Lão Vương an ủi.

Đều như vậy qua hai mươi mấy năm, còn có cái gì không thích ứng đây.

Phúc vô song chí, họa vô đơn chí.

Cách ngày đốc công liền tìm tới hắn. Nói rất nhiều công nhân đều dồn dập biểu thị không muốn cùng với hắn làm việc, phản ứng của quá nhiều người, đóc công cũng không thể làm gì.

Lý Phong Niên cũng không muốn làm khó đốc công, lĩnh toàn bộ tiền công rồi dự định quay về liều thu thập hành lý.

Hiện tại chính là lúc nghỉ trưa, lẽ ra là lúc dùng cơm sao các công nhân toàn bộ tụ tập bên trong lều.

“ Hắn trở về! Hắn trở về!”

Lều bên trong ầm ầm không biết chuyện gì xảy ra.

Một công nhân hướng về hắn đi tới, người xung quanh dồn dập nhường ra một con đường, “ Ngươi đem tiền của ta cất giữ nơi nào, nhanh mang ra! Ta có thể không cùng ngươi tính toán.” Công nhân hung thần sát ý nói.

“ Tiền gì?” Lý Phong Niên hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, nghe không hiểu chút nào.

“ ngươi trộm tiền của ta còn muốn ngụy biện sao? Còn có người tận mắt thấy!’

“ Ta... ta không có! Ngươi đừng có ngậm máu phung người!”

“ ngày đó ta đi qua nơi này nhìn thấy ngươi một mình ở lều lén lén lút lút,

Nhìn ngươi trộm đồ của người ta! Ngươi còn muốn ngụy biện gì! Hơn nữa không phải ngươi, ngươi gắp cái gì! Ngươi là tên trộm, ngươi là người ác nên mới bị xét đánh!” Lý Phong Niên nghe âm thanh này quen tai. Dảo mắt vừa nhìn, là hắn người ở trong thôn xóm với mình Phùng Hai, người này thường nói có thành không, nói không thành có, chế tạo thị phi, chỉ e thiên hạ không loạn.

“ Phùng Hai, ngươi nói mò cái gì! Ta không có ăn cắp khồng tin các ngươi lục soát đồ vật của ta!” Lý Phong Niên cuống lên nói, không làm không sợ ma quỷ gõ cửa, tốt chứng minh sự trong sạch của mình, ngược lại chính mình cũng phải đi.

“ Tốt, đây là ngươi nói.” Người công nhân kia nói xong liền xoay người hướng về phía chỗ nằm của Lý Phong Niên đi đến. Chỗ nằm của Lý Phong Niên rất chỉnh tề so với những người xung quanh, người công nhân kia xốc chiếu của Lý Phong Niên thì nhìn thấy một cái túi ni lông màu trắng. Công nhân mở túi ra, bên trong khoảng chừng có mấy ngàn khối, “ Đây chính là tiền của ta, ngươi còn muốn ngụy biện sao?”

Nói bị trộm tiền công nhân cắm ghét nhìn Lý Phong Niên, xung quanh mọi người đều dồn dập ồn ào.

“ Còn nói không phải hắn trộm..”

“ nhìn người này thành thật như vậy, không nghĩ tới biết người biết mặt mà không biết a...”

“ chính là chính là nghe nói hắn ăn cắp thành thói quen thuộc, không biết mấy lần trước công trường bị mất trộm chính là hắn trộm!”

“....”

Các loại lời nói khó nghe tràn ngập trong lều.

“ lần này tiền ở trên giường ngươi phát hiện ngươi còn không thừa nhận sao?” Phùng Hai nói tự nhận là sắp xếp làm ra một bộ mặt chính nghĩa.

Lý Phong Niên trên mặt trắng bệch, xem ra là thật sự rồi mọi người muốn đuổi hắn đi, hắn thật sự không có trộm tiền, trời ạ, tại sao muốn đối với hắn nhứ vậy! Hắn đến cùng đã làm nên cái nghiệt gì a!

“ nhìn ngươi làm việc cùng nhau thời gian dài như vậy, đồ vật tìm được rồi chúng ta cũng không báo cảnh sát, ngươi sắp tới thu dọn đồ đạc rời đi đi!” công nhân kia nói.

Giải thích cũng vô ích, người ta là muốn đuổi hắn đi, hắn lưu lại cũng vô vị, mọi người đều không thoải mái.

“ Nhanh thu dọn đồ đạc rời đi đi” xung quanh các công nhân đều nói.

“ đi thôi! Chúng ta không tha cho tên trộm này.”

“...”

Lý Phong Niên im lặng không lên tiếng, tranh luận không có ý nghĩa, không có một ai tin hắn... hắn là kẻ ác, sét đánh kẻ ác, trời cao chỉ tên kẻ ác...

Lý Phong Niên thu dọn đồ đạc rời đi chỉ có một mình Lão Vương đưa hắn.

“ Huynh đệ không nói đến những kẻ khác ta tin tưởng ngươi. Ngươi căn bản là không ngồi qua, mấy ngày nay ngươi cùng ta một chổ, bọn họ là ý định đuổi ngươi đi.”

“ Lão Vương tâm ý của ngươi ta nhớ, ngươi mau trở về đi, đừng vì ta mà mang phiền toái cho ngươi.” Lý Phong Niên nói, trên đời hắn không nghỉ ngoài người thân còn có người ngoài tin tưởng hắn a.

“ đúng rồi lão Lý, ta xem hai ta bình thường quan hệ không tệ, ta quãng thời gian trước có nói biểu thúc của ta giới thiệu công việc cho ta, bởi vì lão bà ta sinh sớm, ta cũng không thể đi, ngươi có muốn hay không đi nhìn thử một chút?”

“ như vậy không hay lắm, dù sau cũng là biểu thúc ngươi giới thiệu cho...”

“ có cái gì không tốt, ngươi đồng ý liền đi. Ta nói cho biểu thúc một tiếng là được rồi.”

Lý Phong Niên sờ sờ đầu, môt lúc lâu mới nói, “ vậy thì phiền phức ngươi vậy.”

“ giữa hai ta mà còn nói như vậy, khách khí cái gì, ha ha” Lão Vương nặng nề vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Như vậy Lý Phong Niên liền xác định kế hoạch tiếp theo.

Lý Phong Niên trước tiên gửi một chút tiền về, gọi về cho nhà, sau đó phong trần mệt mỏi chạy đến địa phương sắp tới kia.

Công tác tiểu khu là một tiểu khu xa hoa, ở đây hắn làm bảo vệ trực cổng. Nếu không có bản lĩnh hoặc quan hệ, thì đừng nghỉ đến việc đến đây làm, Lý Phong Niên đối với lão vương trong lòng rất là cảm động cùng cảm kích.

Bởi vì tiểu khu nằm ở giữa nội thành và ngoại thành, xung quanh cây cối rất khá, hoàn cảnh rất tốt.

Công việc ngoài ý muốn này lại vô cùng ung dung.

Lý Phong Niên làm chức vụ này bất tri bất giác đã qua một tháng.

Vào thời điểm trực ban của Lý Phong Niên, một chiếc xe riêng lái vào tiểu khu, số lượng xe chạy qua đây hầu như là hộ gia đình, tất cả đều là hộ gia đình tinh anh thượng lưu, thế nhưng hắn cảm giác chiếc xe này đều hơn những chiếc xe đã đi ngang qua đây.

Lý Phong Niên đang nhìn chiếc xe này đây, bỗng nhiên không biết mốn đồ gì từ trong cửa sổ xe ném ra, cái đồ vật này rơi xuống đất vẻ ra một đường pa-ra-bon, trên đất xoay chuyển vài vòng, đợi đến dừng lại, Lý Phong Niên mới nhìn thấy rõ là một chiếc di động.

Bởi vì lái xe vào tiểu khu nên tốc độ khá là chậm, di động không có bị bể nát, vẫn cẩn thận mà nằm trên đất.

Lý Phong Niên vội vàng từ phòng trực đi ra nhặt lên, sau đó đi bộ theo chiếc xe đẹp đẽ kia. Đợi sau khi chiếc xe kia dừng lại ở chỗ đỗ xe. Lý Phong Niên vỗ chỗ điều khiển xe, kính xe màu đen chậm trải hạ xuống.

Nhìn người trong xe Lý Phong Niên có chút sốt sắng, hắn đọc không nhiều sách, để hắn dùng nhiều từ ngữ phong phú để hình dung nam nhân này hắn cũng không làm ra. Hắn chỉ biết là người này rất đẹp, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người còn đẹp hơn người vợ mà hắn nhặt được, trên người nam nhân này tỏa ra khí chất lạnh băng, sự lạnh này gây ra cảm giác ngột ngạt. Lý Phong Niên có chút sốt sắng nói: “ Tiên sinh... tiên sinh... ngươi... đồ vật của ngươi bị đánh rơi.”

Hắn đem di động trong tay, đưa tới trước mặt nam nhân ngồi trong xe.

Nam nhân nhàn nhạt lướt qua di động trong tay Lý Phong Niên sau đó nói: “ không cần, cho ngươi.”

Tuy rằng Lý Phong Niên xuất thân từ nông thôn, chưa từng nhìn quen mặt, ngươi lấy ra đồ hiệu nổi tiếng, hắn cũng nhất định không nhận ra được, nhưng nhìn cái di động này bị ném ra ngoài mà vẫn còn nguyên vẹn. Hắn cùng từng cằm qua di động của bạn bè khi mượn gọi về nhà thì so cái di động trên tay này hoàn toàn khác nhau, hơn nữa nhìn chiếc xe thể thao này, dù hắn không biết đi nữa cũng cảm thấy chiếc xe đắc giá cùng với nam nhân suất khí này thì chiếc di động cũng không phải là vật phàm. “ đừng.. Tiên sinh.. nếu không có hỏng thì ngươi nên lấy lại đi. Ta..” từ ngữ của Lý Phong Niên có chút eo hẹp nói, hay là tâm lý tố chất của hắn quá kém, cùng nam nhân khí suất này nói chuyện, mặt hắn đều đỏ a.

Lý Phong Niên có chút tay chân luống cuống, hắn nghĩ muốn trực tiếp đem chiếc di động này nhét vào ngực nam nhân rồi liền chạy đi, ngược lại chính mình đưa trả lại, chờ sau đó nam nhân muốn ném hay giữ lại thì tùy ý y.

Trong lúc hắn đang suy tư, chợt phát hiện nam nhân xinh đẹp kia đang đăm chiêu nhìn hắn.

“ Tiên sinh, ngài vẫn là thu trở về đi thôi, ta sẽ không nhận lấy.” Lý Phong Niên kiềm nén nói ra.

Hắn nhìn nam nhân trước mặt, hắn phát hiện nam nhân vẻ mặt đang đăm chiêu giờ biến thành dáng vẻ tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn.

Nam nhân cũng không trả lời hắn làm hắn dị thường lúng túng, nhìn tay cầm di động để trước mặt nam nhân, tay thu lại cũng không phải, tay thả ra cũng không xong.

Hắn đem bàn tay tiến vào cửa sổ xe đem dị động nhét vào ngực nam nhân, sau đó lập tức xoay người liền chạy.

Trong xe nam nhân nhìn bóng lưng Lý Phong Niên đi xa, mãi đến khi hắn chạy tới cửa phòng bảo vệ, hắn mới nhàn nhạt nhìn lướt qua di động trong lồng ngực.