Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 42: Bổn toạ hơi rối



(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Sở Vãn Ninh nói: "Nếu là Câu Trần Thượng Cung thật, sao lại chỉ điều khiển vật chết, chứ không phải vật sống? Tuy pháp lực của người này không yếu, nhưng không bằng thuỷ thần."

Nói rất có lý, nhưng Mặc Nhiên vẫn nghi ngờ: "Sư tôn nói vậy... Nói vậy là lúc hồ ly này chết, mới biết người kia mạo danh ư?"

Sở Vãn Ninh lắc đầu: "Không phải."

"Thế làm sao người biết..."

Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi có nhớ lúc Câu Trần xuất hiện, gã hỏi ta gì không?"

Mặc Nhiên suy tư, nói: "Hình như hỏi về vũ khí của người thế nào?"

"Không tệ." Sở Vãn Ninh nói, "Khí tức của thần võ ta chưa từng thu lại, cảm nhận chút sẽ nhận ra. Nhưng là vạn binh chi chủ, gã lại không nhận ra ngay binh khí ở Kim Thành trì, cho rằng ta chỉ có một món. Lúc ấy ta đã nghi ngờ, nhưng còn việc cầu kiếm, không tiện nói nhiều, chỉ chú ý mọi chuyện hơn một chút, không để gã phát hiện."

"Như vậy..." Mặc Nhiên nói, "Nếu gã không phải Câu Trần Thượng Cung, sao lại rèn thần võ?"

"Thứ nhất, Câu Trần đúc kiếm chỉ là lời đồn, chưa từng ai thấy tận mắt binh khí chìm dưới đáy hồ, nên chưa chắc là Câu Trần tạo ra. Thứ hai, người này cho ngươi chọn vũ khí trong kho, ai biết có phải gã làm thật hay không. Hơn nữa, lúc nãy ta đã xem qua hai binh khí của Sư Muội và Tiết Mông—— đều là hàng giả."

Mặc Nhiên nghe vậy cả kinh: "Hàng giả?"

"... Ừ."

"..." Mặc Nhiên ngây người một lát, mới nhớ tới mình, "Thế Gặp Quỷ kia..."

Sở Vãn Ninh nói: "Gặp Quỷ là thật. Nhưng mục đích của gã tuyệt đối không phải là ban vũ khí cho ngươi."

"Thế gã muốn làm gì?" Mặc Nhiên nói, chán ghét liếc mắt nhìn qua cái xác cáo quỷ quyệt nằm trên giường, "Đầu tiên thì tốn công sức nhốt chúng ta lại trong mật thất, còn mang thứ ghê tởm như vậy tới nữa. Mưu tính gì đây?"

Sở Vãn Ninh nói: "Mưu tính ngươi."

"Hả?"

"Lúc nãy, ngươi mới chỉ đúng một nửa. Câu Trần Thượng Cung kia, gã tốn công mưu tính không phải bọn ta, gã muốn cuối cùng là ngươi."

"Gã mưu tính ta làm gì?" Mặc Nhiên cười gượng hai tiếng, "Dù sao ta cũng chỉ là một tên ngu xuẩn."

Sở Vãn Ninh nói: "Ta chưa từng thấy tên ngu xuẩn nào trong vòng một năm đã có thể kết thành linh hạch."

Mặc Nhiên không nói nữa, tựa như nhận ra điều gì, bỗng dưng ngơ ngẩn.

—— Sở Vãn Ninh đây là, đang khen hắn ư?

Nhận ra điều này làm tim hắn bất giác đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh, sau một lát, mới thong thả chớp chớp mắt, da mặt luôn cậy là dày, thế mà cũng có thể ửng hồng.

Sở Vãn Ninh lại không nhìn hắn, mà vẫn còn trầm ngâm: "Chuyện khác, Thiên Vấn với Gặp Quỷ, hình như có chút liên quan tới cây liễu trong đình kia, ta từng đọc được trong sách cổ, năm đó khi Câu Trần Thượng Cung hạ phàm, mang theo ba đoạn liễu từ Thiên Đình xuống. Nhưng sách cổ kia đã rách nát rất nhiều, Câu Trần dùng ba đoạn liễu kia làm gì, ta vẫn luôn không biết."

Y dừng một chút, tiếp tục nói: "Có điều, nếu tin đồn là thật, trước mắt xem ra, có lẽ Thiên Vấn, Gặp Quỷ, cùng với cây liễu trong đình, chính là ba đoạn liễu kia. Hai đoạn thành thần võ, một đoạn ở cùng Kim Thành Trì, thành thủ vệ cho kho vũ khí cường đại của Câu Trần."

Mặc Nhiên nói: "Nhưng chuyện này liên quan gì tới ta?"

Sở Vãn Ninh lắc đầu nói: "Sao lại không liên quan, là ngươi đánh thức Gặp Quỷ."

Mặc Nhiên thở dài: "Ta cũng nói thật, đúng là gặp quỷ!"

"Ta đoán việc cuối cùng gã cần, có liên quan tới cây liễu trong đình kia. Nhưng trước mắt với những thứ đã biết xem ra, ta chỉ có thể phỏng đoán tới bước này. Nhiều hơn, tạm thời không thể nghĩ tới."

Tuy rằng phần lớn đều là Sở Vãn Ninh suy đoán, nhưng hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh thông minh tới thế, y nghĩ vậy, tóm lại cũng đúng tám chín phần mười rồi.

Vừa nghĩ như vậy, vừa nhanh chóng thoát ra khỏi mật thất âm u dưới đáy nước. Thông qua đường đi vòng vòng vèo vèo, lại đi thêm một đoạn, rốt cuộc tới đường ra, họ lướt qua giao nhân tuần tra chưa chuẩn bị, thoát thân chạy đi.

Cửa động mật thất ngầm đặt tại chỗ cây liễu lớn trồng trong viện kia, vừa ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến Mặc Nhiên lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy trước cây liễu đặt bốn quan tài, trong đó có một cái trống không, trong ba quan tài còn lại, có ba người Sở Vãn Ninh, Sư Muội, Tiết Mông khác nhau.

Mặc Nhiên hoảng sợ nói: "Đây là có chuyện gì?!"

Sở Vãn Ninh nói: "Đây là tế thi quan, ngươi xem bên quan tài kia, có một sợi dây liễu leo lên, một đầu khác nối với cây cự liễu kia. Câu Trần giả chỉ cần mỗi ngươi, sau khi gã hạ thuốc bọn ta, để giao nhân đưa ngươi vào mật thất, mà lại đặt bọn ta vào ba quan tài này. Thông qua tế thi quan, gã có thể đưa linh tu cả đời của người trong quan vào trong cự liễu. Như hút máu."

Thấy sắc mặt Mặc Nhiên khó coi, Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi bớt lo, Sư Muội với Tiết Mông đều không bị thương. Khi ấy ta giả vờ hôn mê, tiện tay cũng có thể khử ba con giao nhân canh quan tài, ba người ngươi nhìn thấy, kỳ thật chỉ là thi thể yêu ma."

Số câu y nói vô cùng đơn giản, nhưng Mặc Nhiên lại không khỏi nâng mi lên, trộm nhìn đối phương.

Giao nhân trong Kim Thành Trì tu vi thâm hậu thế nào? Cái Sở Vãn Ninh gọi là "tiện tay cũng có thể khử", nhất định là trong vòng một chiêu yên lặng không tiếng động giết chết ba con.

Thân thủ người này phải giỏi thế nào...

Đã nhiều năm không đánh một trận ngang sức với Sở Vãn Ninh, nên Mặc Nhiên nghe câu thế này, nháy mắt có hơi hoảng hốt, gió sương tuyết bay kiếp trước tựa như hiện lên trước mắt, thân ảnh kinh thiên động thế, gương mặt hơi nghiêng, mắt như sao sáng.

Sở Vãn Ninh thấy hắn xuất thần, nên hỏi: "Làm sao vậy?"

Mặc Nhiên bừng tỉnh, vội nói: "Không sao."

"..."

"Chỉ là cảm thấy kỳ quái, sư tôn làm thế nào biến những giao nhân kia thành như vậy."

Sở Vãn Ninh cười lạnh nói: "Thuật che mắt của kẻ hèn thôi mà, Câu Trần Thượng Cung giả kia biết, chẳng lẽ ta lại không? Để đồ giả ở đây, chờ lúc bị mấy con cá trạch đó phát hiện. Gọi là gậy ông đập lưng ông."

Mặc Nhiên: "..."

Nơi đây nguy hiểm, hai người không tiện ở lâu, dừng lại một lúc đã rời đi ngay. Nhưng khi bọn họ chạy tới chỗ hẹn với Tiết Mông, lại thấy trống trơn, không có một ai.

Sắc mặt Mặc Nhiên trắng bệch: "Sư Muội đâu?!"

Thần sắc Sở Vãn Ninh cũng khẽ thay đổi, y không trả lời, mà nâng ngón áp út lên, đầu ngón tay hiện một tầng kim quang. Trước khi tới Húc Ánh Phong, y đều đặt một đoá hải đường lên người ba đồ đệ, đúng là dùng để tìm tung tích.

Một lát sau, Sở Vãn Ninh thấp giọng mắng thầm, thu ánh sáng lại: "Có lẽ ở đây cũng đã xảy ra biến cố, hẳn là vì tránh giao nhân tuần tra, chắc hai người kia đã trốn khỏi toà dinh thự, tới chợ rồi. Đi, tới đó xem."

Thân thủ hai vị này đều cực giỏi, rất nhanh đã trốn được giao nhân tuần tra, phi thân nhảy qua bờ tường cao ngất, phóng tới chỗ chợ Câu Trần Thượng Cung đưa họ tới ban sáng.

Dưới nước không biết sáng hay chiều, nhưng Kim Thành Trì không giống nơi khác, có thể thấy mặt trời lên trăng lặn. Lúc này, đêm dài đã tan, mặt trời mới mọc ở phương Đông.

Mặc Nhiên nhìn chợ Kim Thành Trì đã sáng, dòng người xô đẩy chen chúc trên phố xá sầm uất rộn ràng nhốn nháo, không khỏi thở hắt ra một hơi. Xem ra nhóm Sư Muội không sao, bằng không nơi này sẽ không có cảnh tượng thái bình như vậy.

Vẻ mặt của Sở Vãn Ninh không biết vì sao lại không quá tốt, nhưng y không nói gì, không nói một lời kéo Mặc Nhiên lại.

"Sư tôn?"

"Lại đây."

"Sao lại thế?"

"Đừng đi xa." Giọng Sở Vãn Ninh tựa như đang tự trách, cho dù y vẫn trầm lạnh, "Tiết Mông và Sư Muội lạc rồi, ta sợ ta lại không cẩn thận, ngươi cũng..."

Mặc Nhiên thấy sắc mặt Sở Vãn Ninh có hơi tái nhợt, dường như đang lo lắng cho mình, đầu tiên sửng sốt, sau đó không biết nghĩ thế nào, trong lòng ẩn ẩn hơi động, mở miệng an ủi y: "Ta sẽ không lạc đâu, đi thôi sư tôn, chúng ta mau đi tìm người."

Hắn nói, vừa lên phía trước, vừa lật tay lại, tùy tiện kéo lấy tay Sở Vãn Ninh.

"..." Đầu ngón tay Sở Vãn Ninh hình như ở trong tay hắn, run run nhè nhẹ.

Có điều một chút ấy quá nhanh cũng rất nhỏ, trong lòng Mặc Nhiên nhớ mong Sư Muội, cũng không để ý kỹ, chỉ cho là ảo giác của mình.

"Màn thầu huyết ngư, màn thầu huyết ngư vừa lấy ra khỏi lồng hấp đây."

"Xác rắn mới lột, dùng may xiêm y rất tốt, còn ba thước cuối cùng, bán hết phải đợi nô gia lột xác lần sau."

"Bán mực đại tử đây, bổn thiếu gia mới phun mực sáng nay, dùng mực đại tử viết không thể tốt hơn—— Ấy ấy, tiểu nương tử đừng đi mà."

Tiếng rao hàng trong chợ không dứt bên tai, cảnh tượng kỳ dị khiến người nhìn không kịp.

Mặc Nhiên cười hì hì kéo tay Sở Vãn Ninh, đột nhiên, cũng chợt nhận ra có chỗ không đúng, bước chân bỗng ngừng, nháy mắt mở to hai mắt, máu chợt lạnh lẽo.

Không đúng!

Ở đây không đúng!

Hắn nhìn quanh một vòng, quả nhiên...

Một con quỷ không đầu ngồi trước sạp son phấn, tay sơn móng đỏ tươi đang cầm lược, tự chải cái đầu chảy máu đầm đìa của mình để trên đùi, vừa mềm nhẹ nói: "Lược xương thượng đẳng, khách quan mua một cái đi."

Đúng là như thế!

Đúng là như thế! Phố xá sầm uất này, động tác từng người, lời của từng người, thần thái mỗi người, đều như khi họ được Câu Trần Thượng Cung dẫn tới hôm qua, giống nhau như đúc!

Mặc Nhiên chợt lui lại hai bước, đụng vào ngực Sở Vãn Ninh, hắn lập tức ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Sư tôn, đây là?"

Sở Vãn Ninh như đã nghĩ tới chuyện này từ lâu, nhưng khi chính mắt xác nhận, tim y vẫn như rơi xuống đáy, y giữ chặt Mặc Nhiên.

"Sao lại thế? ——- đây là gì? Ảo ảnh lừa người à?"

Sở Vãn Ninh lắc đầu, nhưng ngẫm một lát, bỗng nhiên chậm rãi nói: "Mặc Nhiên, ngươi nghĩ thử xem, Kim Thành Trì nhiều dị thú sinh linh, trong bọn có không ít, từng gặp Câu Trần Thượng Cung chân chính. Vậy, đối với kẻ giả mạo này, vì sao họ không nhận ra?"

Trên mặt Mặc Nhiên không chút huyết sắc, có hơi sợ hãi: "Quả thật... là thế."

Sở Vãn Ninh nói: "Ta lại hỏi ngươi, nếu ngươi giả làm Câu Trần Thượng Cung, trốn ở Kim Thành Trì, ngươi nên nói thế nào để người khác nghe lời ngươi, làm chuyện ngươi muốn làm, tới chết không từ, giúp ngươi diễn kịch?"

Mặc Nhiên nháy mắt hiểu ra.

Trân Lung Kỳ Cục!

Quân cờ đen trắng, thiên hạ quy tâm. Không ai rõ uy lực cấm thuật này hơn hắn. Hắn thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra, nhưng nhìn thoáng qua ánh mắt Sở Vãn Ninh, lại lập tức dừng lại.

Mình mới mười sáu tuổi, sao có thể dễ liên tưởng tới Tam Đại Cấm Thuật?

Vì thế Mặc Nhiên nói: "Chuyện này rất khó."

"Không." Sở Vãn Ninh nói, "Chuyện này rất đơn giản."

Y dừng một chút, sau đó nói: "Chỉ cần đều là người chết thì được rồi."