Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 7



Hồ Lệ Khanh bước vào hang động phảng phất bên trong là một thế giới khác.

Hồ Lệ Khanh lại không nghĩ tới trong lòng núi lớn lại cất giữ một nơi thần bí như vậy, bên trên hang động to lớn là thạch nhũ đủ mọi màu sắc, treo ngược trên không được dòng nước ngày đêm không ngừng chảy mà tác tạo thành một kiệt tác. Nước tự biến thành màu sữa nhỏ xuống thạch nhũ, rơi xuống vách đá như măng tre, vỡ tung như hoa nước.

Tích tách tích tách, quả thực rất êm tai dễ nghe, huống chi khi vô số giọt nước từ các nơi truyền đến vô số âm thanh cao cao thấp thấp, tụ hợp thành một bài hát, nhịp điệu xướng hát từ ngàn đời vĩnh hằng không đổi.

Bước vào ánh sáng thế giới ly kỳ, Hồ Lệ Khanh nhìn không chớp mắt, thạch nhũ nơi này rất đẹp, thạch nhũ bên kia nhìn rất lạ, dường như màu sắc còn đẹp hơn, giống như là ánh lửa sáng rực đỏ thẫm của nắng chiều.

Đi qua bên này, ước chừng trong lúc đi vào tới sơn động, trước mặt xuất hiện một hồ nho nhỏ, trên đỉnh là ánh sáng tà tà chiếu xuống giữa hồ, nước trong hồ hiện lên sắc thái rực rỡ tựa như cầu vòng, đỏ xanh lục lam chàm tím, từng lớp thay đổi màu sắc đồng thời trong hồ xuất hiện một lần, hơn nữa thay đổi đủ lần, màu sắc nhìn thấy đều không giống nhau.

Hồ Lệ Khanh từng nhìn qua đủ mọi cảnh sắc thiên nam địa bắc, nhưng lại bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, khiến nàng nhìn đến trợn mắt hốc mồm.

Ánh sáng từ hồ bên cạnh thêm chói mắt, chiếu lấp lánh, màu sắc rực rỡ xinh đẹp.

Nhìn gần lúc này mới phát hiện, căn bản đây không phải là hoa, là đủ loại thạch anh long lanh trong suốt, thạch anh nở ra thành hình dạng của hoa, phát ra ánh sáng yếu ớt khi đi qua chúng được phản xạ liền biến thành 5 màu sáng khác nhau.

Hồ Lệ Khanh ngắt xuống một đóa hoa thạch anh, vì hoa có 6 cánh, trên tay lộ ra mảng trong suốt, khi bắt được ánh sáng, hoa liền biến thành 7 màu.

Mỗi một cánh hoa đều là một mảnh thạch anh tự nhiên, mà những bông hoa thạch anh này nhiều đến đếm không hết, lớn lên cạnh hồ, rồi ngã chiếu vào trong nước.

Hồ Lệ Khanh đi tới hồ kế bên, kéo vạt quần, ngồi xuống, đưa tay khua vào trong nước.

Xích Hồng đối với hành động to gan làm bậy của nàng chỉ đành để mắt nhắm mắt mở, thật lòng hy vọng cho nàng sớm nếm một chút mùi vị đau khổ, tránh cho việc còn không biết nặng nhẹ.

Bất quá nói tới thì thật đáng giận, Hồ Lệ Khanh làm xằng làm bậy gần cả ngàn năm, nhưng còn chưa được ăn khổ, ông trời thật là đối với người không công bằng.

Nước trong tay không có màu sắc, chảy vào trong hồ, mặt nước nổi lên gợn sóng lăn tăn, Hồ Lệ Khanh thấy mặt mình hiện lên trong nước, vẫn rõ ràng như vậy.

Hình ảnh một người trong nước trông rất sống động khác với nàng, giống nàng như đúc, mỗi cái nhăn mày hay là tiếng cười không hề khác chút nào.

Hồ Lệ Khanh nhìn đến thất thần, Xích Hồng nhìn Hồ Lệ Khanh giống như sắp ngã vào trong nước, ùm ùm một tiếng nhảy vào trong nước.

Nước hồ chỉ đến ngang hông, chân chạm đất, Hồ Lệ Khanh từ trong nước đứng dậy, nhìn thân thể mình ướt nhẹp, không hiểu vừa rồi mình mới vừa thoát ra khỏi ma trận.

Xích Hồng nhìn thấy nàng ngã xuống nước liền bay lên trước, lơ lửng giữa không trung, nói với Hồ Lệ Khanh: "Cái hồ này rất cổ quái, chỉ có kẻ ngốc mới đến gần nó."

"Sao ngươi không nói trước với ta." Hồ Lệ Khanh mạnh miệng, không chịu thừa nhận sai lầm của mình.

Nhìn cái hồ cũng không có gì kì quái, ít nhất Hồ Lệ Khanh vẫn cảm nhận được thân thể có chút thay đổi, linh lực vận hành trong kinh mạch vẫn như bình thường, hồn phách mình cũng không bị chèn ép, nhìn cái hồ chẳng qua cũng bình thường mà thôi, chỉ là Xích Hồng quá lo lắng, Hồ Lệ Khanh nghĩ.

Xích Hồng hừ lạnh một tiếng nói: "Ta đã nhắc nhở ngươi, mà ngươi cũng không thèm nghe lời ta."

"Dài dòng." Hồ Lệ Khanh chửi nhỏ một tiếng, cúi đầu nhìn đá sặc sỡ dưới đáy hồ, từng viên nhẵn nhụi trên đó còn có hình vẽ xinh đẹp quỷ dị, mỗi viên đá cũng không giống nhau, khiến cho nàng rất là tò mò.

"Ngu ngốc, đừng có nhìn chằm chằm mặt nước!" Xích Hồng phát ra tiếng hét chói tai.

Hồ Lệ Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi đỏ thẫm, trong đó mơ hồ còn có ánh lửa thoáng hiện.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một nụ cười so với bình thường hoàn toàn bất đồng, bình bình đạm đạm đảo qua yêu khí trên người.

Đầu ngón tay linh xảo cởi thắt áo mình ra, cử chỉ ưu nhã, giống như là hoàn toàn biến thành một người khác.

"Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại nhập vào người nàng!" Xích Hồng đi tới trước mặt 'Hồ Lệ Khanh', thân thể nhỏ hình ngọn lửa màu xanh nhấp nhô, toàn thân nàng xù lông lên, biểu tình hung dữ hướng về phía 'Hồ Lệ Khanh'.

Nhưng Hồ Lệ Khanh lại xem như nàng không hề tồn tại vậy, đối với nàng lại làm như không thấy.

Nàng cởi xiêm y xuống, nghiêm túc bước xuống hồ nước, trong miệng nhẹ nhàng nói: "Ta làm sao biết mặc xiêm y thô tục trên người, chẳng lẽ là nàng chuẩn bị vì ta... nàng lại cầm đồ ta trên tay mà nháo sao?"

"Tên kia, rốt cuộc ngươi là ai?" Xích Hồng nhìn nhất cử nhất động của nàng ưu nhã hào phóng, ngược lại có chút thích giả Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh cởi toàn bộ xiêm y xuống, giống như bông sen trong nước, duyên dáng yêu kiều đứng trong hồ.

Nàng vốc chút nước lên tay, ngửa mặt hất lên, trang nghiêm tắm rửa, giống như là tự mình đang làm nghi thức tẩy rửa.

Xích Hồng bên cạnh càng gấp hơn, bay tới bay lui, dứt khoát bỏ qua những bông hoa thạch anh bên dưới, nhìn nàng cũng chưa có hành động tiếp theo.

Đột nhiên có một cổ lực lượng cường đại lấy tốc độ cực nhanh lao tới bên này, tốc độ nhanh, giống như là cuồng phong lao đến, chỉ một cái búng tay, cái bóng trắng đã hiện ra trước mặt nàng.

Thân ảnh Bạch Hổ dừng lại, nhưng chỉ biết đứng im không đi tới, si ngốc nhìn bóng lưng người trong hồ, giống như bị trúng thuật định thân, không thể nhúc nhích.

Người đứng trong hồ nước thân người duyên dáng yêu kiều đứng cạnh hoa ngũ sắc, tóc đen mượt mà trên lưng như dòng thác đang đổ xuống bên dưới, che đi hơn phân nửa vai trần của nàng. Bên ngoài bả vai là cánh tay như ngọc châu.

Lúc đầu Bạch Hồ còn không tin, nàng cho là mình nhìn lầm, làm vì cho rằng mình đang nhìn thấy ảo giác, nàng cúi đầu nhìn bóng mình dưới mặt hồ, quên mất sự hoài nghi, từ từ hóa thân thành hình người, trở thành một nữ nhân quỳ bên cạnh bờ hồ.

Từ trên bờ hồ nàng bước vào trong nước, đi về phía Hồ Lệ Khanh.

Xích Hồng lúc này lại chọn lựa đứng xem cuộc vui, hai người dường như đã bị trúng ma trận, không thể nói ra được sự cổ quái ở đâu.

Hỗ Chu Kính đi đến gần, khiến cho mặt nước rung động, cầu vồng trong nước giống như nhau, chập chờn theo gợn nước.

Hai người thuần khiết đứng trong nước, như là hai bông hoa, bông hoa nhẹ nhàng đến gần, Hỗ Chu Kính từ đến gần sau lưng ôm lấy Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh chấn động một cái, đứng yên bất động.

Người vẫn trong lòng nàng, ôm lấy, nhưng lòng vẫn không nỡ.

Hỗ Chứ Kính hỏi: "Là ngươi sao? Thật sự là người đã quay lại nói với ta đây không phải là mộng đi?"

"Sau khi ngươi đi, ta cũng biết ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không trở về gặp mặt ta, nhưng ta vẫn đang đợi, nếu ngươi không đến thì ta sẽ lên trời cao tìm ngươi. Luôn nhớ đến chuyện này, niệm gần ngàn năm, rốt cuộc cũng chấm dứt, cho nên ngươi mới vào trong mộng gặp ta sao?"

Ngươi trước nàng yên lặng không tiếng động, chỉ có hô hấp nhàn nhạt.

Hỗ Chu Kính không khỏi kích động nói: "Đợi ta lên trời tìm được ngươi, sẽ ở bên cạnh bồi ngươi, làm nha hoàn cho ngươi cũng tốt, làm vật cưỡi cho ngươi cũng được, chỉ cần ngươi không bỏ ta cũng cảm lòng."

"Có thật không?" Người trước nhẹ nhàng hỏi.

Hỗ Chu Kính không ngờ nàng lại đáp lời mình, càng kích động hơn nhưng lại không thể phân biệt được âm thanh có giống với trong trí nhớ của mình hay không, nàng si ngốc nói: "Ta thề, chỉ cần ngươi chịu cho ta ở bên cạnh người ngươi, ta cũng đã hài lòng, ta nguyện hầu hạ bên cạnh ngươi."

"Được."

Hỗ Chu Kính lấy được một chữ, đó là câu nói đã chờ ngàn năm mới lấy được, nhưng lại là ở trong mộng, nàng không khỏi vừa vui lại vừa buồn, vui buồn lẫn lộn.

"Ngươi không phải nói yêu ta sao, sao lại thờ ơ với ta vậy?" Lời nói lớn gan làm bậy của nàng khiến Hỗ Chu Kính kinh ngạc không thôi.

"Ngươi..."

"Đây chẳng qua là mộng, trong mộng ngươi cũng còn muốn ràng buộc mình sao?"

Đúng vậy, đây là mộng a, mộng là ảo cảnh, không biết trong thế giới thật đã xảy ra chuyện gì, một khi tỉnh lại, người còn đó không, hay là ở trên thiên đình rất xa kia, là nơi nàng không thể nhìn thấy. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Người trong ngực đột nhiên xoay người, đem mặt chôn vào trước ngực nàng, tốc độ rất nhanh, khiến trước mắt nàng ngẩn ngơ một hồi.

Đôi môi ấm áp dính lên cổ Hỗ Chu Kính, ngoài ra đầu ngón tay còn nâng lên, đặt vào bên hông nàng, xoa cái eo thon của nàng.

"Ngươi còn đứng ì đó làm gì?" Người nọ mang theo nụ cười âm thanh câu hồn, Hỗ Chu Kính bị tay nàng chạm vào, đặt sau eo, khi chạm đến da thịt nàng, Hỗ Chu Kính ngây ngô không dám nhúc nhích.

Nàng cười khẽ, thổi hơi nóng lất phất bên tai nàng: "Nhanh lên một chút a, mộng sẽ tỉnh, mà ta cũng sẽ biến mất không thấy, bây giờ tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm, sao ngươi lại ngây người, trước kia, chúng ta nhưng là..."

Người bị đẩy ra, Hỗ Chu Kính kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Ngươi không phải nàng."

Hồ Lệ Khanh không nghĩ tới đột nhiên mình bị nàng đẩy ra, thụt lùi ba bước, nước trong hồ vì động tác hai người không ngừng tạo gợn sóng vỗ lên hoa thạch anh, phía trên xuất hiện cầu vồng nhỏ.

Trong lúc nước văng lên Xích Hồng liền bay lên, tránh cho lông trên người mình bị dính ướt,

Nàng bay bay trên không, xuất hiện giữa hai người.

Hỗ Chu Kính không dám tin nhìn nàng: "Là ngươi!"

"Đương nhiên là ta, chứ ngươi cho là người mà ngươi đang ôm là ai?" Hồ Lệ Khanh cười nói.

Nàng và nàng ấy thân thể hoàn toàn như nhau, cũng không phải cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn tự nhiên hào phóng đứng đó, thưởng thức vóc người Hỗ Chu Kính, gia nhân như vậy, thật là đẹp a.

Hỗ Chu Kính tức giận sát ý chợt tỏa ra: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây!"

"Ngược lại ta phải hỏi ngươi trước đó, ngươi nhận lầm ta thành ai? Còn nói muốn cùng ta chung một chỗ thề rằng vĩnh viễn cũng không bao giờ chia lìa."

Mới vừa tình nồng ý mật, bây giờ lại thành đối mặt trợn mắt, nàng không thể không nhớ đến người khi nãy lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ.

Nàng muốn có được sự đối đãi ôn nhu của Hỗ Chu Kính, mặc dù không đến nỗi quá cao hứng, nhưng cũng là một chuyện thoải mái.

Nguyên lai mèo lớn ôn nhu là muốn làm người hài lòng, lại còn cạ nàng.

Nụ cười càng sâu, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mềm mại hơn.