Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 3



Hỗ Chu Kính xém chút nữa chết ngộp trong nước, tuy nước không cao quá đỉnh đầu của nàng, nhưng khắp người đều là nước, nước tràn vào khắp nơi trên mặt nàng, mũi, tai, miệng.

Thân thể dần sắp chết đột nhiên có phản ứng, mặc dù hiện tại thân thể nàng mang trọng thương, vả lại linh lực trong cơ thể cũng đã mất đi khống chế, liên tục kích thích kinh mạch của nàng, mỗi lần chạm phải đều khiến toàn thân đau nhức, ngược lại lâm vào hôn mê lại là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Thân thể nàng cũng may là chưa có tu luyện đến hỏng thân thể, thiên kiếp cũng chưa tới, thân thể của nàng hiện tại so với phàm thai cũng chỉ hơn được có chút ít.

Lúc tu luyện nhất định phải tìm được một chỗ yên tĩnh, không để kẻ khác quấy rầy, tâm cần vững vàng tĩnh lặng như nước, mới có thể khiến cho việc tu luyện tốt hơn.

Nhưng nàng trăm tính ngàn tính cũng không tính được Hồ Lệ Khanh lại đột nhiên xuất hiện.

Nàng ta xuất hiện khiến cho ý thức của nàng bị phân tâm, linh lực trong cơ thể không kịp khống chế trở nên tán loạn, khiến cho bản thân bị tẩu hỏa nhập ma.

Lúc này suýt chút nữa nàng phải chết ngộp trong nước, Hỗ Chu Kính từ trong nước hung hăng đứng dậy, thân thể mang theo những hạt nước nhỏ còn vương lại trên người, từ trong thùng gỗ bước ra khiến cho một mảng phía dưới ướt nhẹp.

Nhất thời bọt nước văng khắp nơi.

"Tại sao lại như vậy?!" Hỗ Chu Kính cúi đầu nhìn xuống thân thể chính mình, trên người không có một mảnh quần áo nào hình ảnh chân thực còn phản chiếu dưới mặt nước trong thùng gỗ, trên mặt nước còn phủ đủ loại hoa, hoa hồng trắng, hoa hồng, hoa sen, lục lục, mẫu đơn tím...

Tứ phía đều là hương hoa xộc đến mũi mắt.

Hỗ Chu Kính cũng không thể chịu được cái mùi hương hỏa thảo dược này, huống chi ong bướm gì đó lại bu đầy mặt, nghĩ tới là cơn hận lại tăng thêm.

Một đống hoa tươi tán loạn khắp nơi, Hỗ Chu Kính trừng mắt tức giận nhìn chính con hồ ly chết tiệt kia ỏng ẹo đi tới.

Hồ Lệ Khanh trong tay còn cầm cả một đống hoa, mà hoa tươi trên tay cũng đủ loại, nàng vội vàng đem hoa tươi rắc hết lên người của người kia.

"Ngươi..."

Hồ Lệ Khanh gỡ bông hoa hồng cắm trên tóc xuống nói, " Mạng của ngươi là do ta cứu."

"Ta..."

"Ta vì chữa thương cho ngươi nên hái đủ loại hoa mà tắm cho ngươi."

Nói hưu nói vượn, Hỗ Chu Kinh cũng không biết tâm tư của Hồ Lệ Khanh, cái gì mà đủ loại hoa đem tắm, cái gì mà chữa thương bổ khí chứ, căn bản là chuyện này không có, cái đống hoa này tắm trên người chỉ có thể khiến cho bản thân bị nhiễm đầy mùi hoa như nữ nhân.

Đôi môi anh đào hồng hồng của Hồ Lệ Khanh bĩu lên, hệt như là tràn ngập ủy khuất mà nói: "Cho dù ngươi mất hứng cũng đừng có như vậy mà giết ta a."

"Hồ nháo." Hồ Chu Kính từ trong thùng gỗ đi ra, trên người còn mang theo rất nhiều nước khoát ra bên ngoài, nàng vội lấy một cái áo trắng khoác lên người.

Trong cái phòng này đã bị mùi của hoa làm cho khó ngửi quá mức, cho nên càng ở lại bên trong sẽ càng cảm thấy ngột ngạt.

Đã vậy Hô Lệ Khanh kia còn sợ không đủ mùi hương còn cố ý rắc thêm vào một đống cánh hoa nữa.

Hỗ Chu Kính mặc thêm áo khoác bên ngoài vào, trên bộ đò cũng bị mùi hương của hoa bám vào.

Hồ Lệ Khanh nâng gót chân nhúng vào trong nước, đá đá mặt nước nói: "Mạng của ngươi là do ta cứu được, ta rất vất vả mới có thể cứu sống được ngươi đó..."

Không thể nói được nàng đã rất vất vả đến nơi tiên cảnh để hái được hoa này, càng khỏi phải nói giúp cho Hỗ Chu Kính nuốt xuống cái viên tiên đan linh dược mà nhân gian khó cầu kia.

Hồ Lệ Khanh cũng không hề yêu thích hắn chút nào, đem tất cả những món đồ đáng tiền đều cất vào trong túi, vĩnh viễn cũng không hề chê ít.

Nói tới tiênđang linh dược người ngoài còn chưa có được, nhưng là là ai chứ, tự mình bởi vì muốn nàng vui vẻ, mới đem tiên đan làm điểm tâm cho nàng ăn, vậy mà nàng còn khinh thường những thứ linh đan diệu dược kia, chỉ sợ sau này mình vô tình hóa thành thần tiên thì không còn được sung sướng như trước nữa.

Đem một viên tiên đan bỏ vào miệng cọp cái, cọp liền biến thành hình người cũng là một cố gái chừng hai mươi còn chưa tới ba mươi, vóc người đầy đặn, gương mặt đoan trang xinh đẹp, từ đầu đến chân đều lộ ra ý vị của một thục nữ.

Hồ Lệ Khanh còn tưởng người cùng nàng đối nghịch là một yêu tinh xấu xí, mới biết nói chuyện không chịu buông tha người, ai biết được...

Sớm biết được cũng không thèm cứu nàng ta rồi, Hồ Lệ Khanh đối với nữ nhân không có chút hảo cảm, nhưng lại không muốn rời bỏ cái bộ lông mềm mại của nàng. Do dự nửa ngày mới quyết định cứu nàng, coi như là mình làm việc thiện tích phúc về sau đi.

"Có quả ắt có nhân, nếu như không đâu đột nhiên chạy tới làm nhiễu loạn tu tâm của ta, ta cũng sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma. Còn muốn ta báo đáp cho ngươi, tuyệt đối không bao giờ." Hỗ Chu Kính tỉnh táo nói với nàng, chỉ truy cứu đến cái sai của Hồ Lệ Khanh.

Nhìn bộ dạng đúng là một mottj chủ nhân không dễ bị khi dễ a, Hồ Lệ Khanh có chút tiếc nuối, nói làm sao đây, vừa nhìn tới cái dảng vẻ ngu ngốc kia nghe ra cũng là một nữ nhân ngốc ngếch, nhưng bây giờ lại trở nên khôn khéo hơn.

Hồ Chu Kính liền khoác một tầng áo mỏng đi ra bên ngoài, vừa ra tới bên ngoài không khỏi bị cảnh vật xa hoa làm cho chấn kinh.

Nếu như nàng không phải còn đang nhớ mình trên Tây Sơn, còn tưởng rằng đang đứng trong hoàng cung.

Trụ chống nhà được làm bằng gỗ đỏ cao to, đại sảnh vô cũng rộng rãi mọi thứ vật dụng bên trong cái nào cũng hoa lệ, đủ loại vật phẩm rườm rà, nhưng mà mấy thứ này cũng có một điểm giống nhau đó là quá nguy nga lộng lẫy lòe loẹt chói mắt.

Châu quang bảo khí trong đây suýt chút nữa chọc mù mắt nàng, những thứ trang sức lông lẫy nhưng thô tục kia khiến Hỗ Chu Kính nhận định chính mình rời đi càng mau càng tốt.

Hồ Lệ Khanh từ trong nhà đuổi theo nói, "Không cho phép đi."

Trong nháy mắt, Hỗ Chu Kính biến mất trong gió, Hồ Lệ Khanh dậm chân nói, "Lại để cho nàng trốn thoát."

Nàng còn hồi tưởng tới bô lông mềm mại trên người nàng ta a, nhất là khi lên bụng của nàng ngủ, cảm giác vô cùng thoải mái, làm sao có thể tùy tiện để nàng bỏ đi được.

Ngày thứ hai, không cần người vắt giọng đi truyền bá, yêu ma trên Tây Sơn cũng biết rõ cánh rừng bên kia bờ suối nhỏ đã bị san bằng bình địa, mọc lên trên nó là một tòa thành lộng lẫy nguy nga tráng lệ.

Ngói nhà màu vàng, cột trụ màu đỏ, trên cửa chính còn có 999 cái đinh tán, tường cao nguy nga, một con sóc sau khi đi xem xét chng quanh liền trở về báo cáo lại, tòa thành lớn kia nhìn chung quanh chính là một hoàng cung, ngoại trừ có một chút kỳ quái...

Chỗ nào kỳ quái?

Con sóc nói tiếp, tấm bảng trên cửa ghi là Hồ phủ, trước cửa còn dựng hai bức tượng đá là hồ ly, cho nên mới nói là cảm thấy kỳ quái.

Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai chính là ổ của hồ ly.

Chúng yêu tiên bình thường rảnh rỗi nhất thời cũng hoảng hốt, nơi này gió êm sóng lặng, cũng không phải binh gia mà đi tranh đất, cũng không thể tính là do động thiên có đất lành, cũng không hiếm thần tiên yêu tinh ở chỗ này, cho nên bị một chút nháo loạn đả động, khiến mưa to gió lớn cũng chưa từng thấy qua.

Nơi này cũng chỉ là nơi cho mấy đại nhân vật lớn làm thành chỗ tĩnh tâm tu luyện tâm tính, cũng sẽ không dễ dàng mà gặp người khác, mà những kẻ kia cũng không trông cậy được vừa thành tiên thì tuổi tác cũng đã lớn rồi, yêu quái nơi này cũng không biết nên làm sao chỉ biết sống cho tốt khổng uổng thời giờ.

Hồ phủ an tĩnh lặng lẽ tọa ven hồ.

Hồ kia được người ta gọi là tẩy Tâm Hồ, cũng thành tiên hồ, nghe nói cũng từ chỗ này có tiên nữ tu luyện đắc đạo mà phi thăng lên trời, để lại một truyền thuyết xinh đẹp.

Hồ phủ tường cao cũn không che giấu được khí thế rộng rãi của nhà cửa, màu vàng trên ngói lưu ly được mặt trời chiếu lấp lánh, sừng nhọn của một con thú nhỏ đang cắn trên mấy chuỗi chuông, mỗi khi có gió thổi qua thì chuông sẽ kêu vang lên tiếng thật thấp.

Chung Hồ phủ đều là cây xanh, Hồ Lệ Khanh không phải là không muốn loại bỏ mấy cái cây đại thụ rậm rạp này đi, nhưng mà chỉ sợ hành động của mình sẽ khiến người khác không ưa, một hôi đem nuốt vào trong bụng, choi như không đáng giá.

Vì vậy nàng chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng tiếng chim hót ríu rít ồn ào không ngừng cả buổi tối, cũng chịu đựng bọn chúng ở trên một mực huyên nháo.

Trong rừng cây rậm rạp này, có thứ dang từ từ tiến về trước, người tới có kích thước khổng lồ, số lượng cũng đông đảo, từ bốn phương tám hướng mà tới, rốt rít vây chung quanh Hồ phủ, đem toàn bộ Hồ phủ vậy lại.

"Ai u..." Có tiếng người kêu thé một cái, tiếng sột soạt dừng lại, một cái đầu nhỏ từ trong bụi cỏ chui ra, trên đầu chỉ còn mấy cọng lông, con ngươi đen nhánh lên tiếng chờ người kia nói "Ngươi muốn hại chết chúng ta a!"

"Mới.. mới không phải.. Đau... Chó hoang kia... Đau... Đạp ta... Cái chân... Đau đau..." Một con rắn màu xanh từ trong bụi cỏ chui đầu ra bên ngoài, ngoắc cái đuôi bộ dạng rất là ủy khuất.

Con khỉ quản sự nói: "Ngậm miệng, nếu như chúng ta bị nàng phát hiện, ta sẽ nộp ngươi trước tiên, nàng đem ngươi đi làm canh rắn nướng..."

"Không muốn... Ô ô... Đau... Ta còn nhỏ a..." Thanh Xà một bên thè lưỡi khóc, nước mắt không ngừng từ trong mắt nàng tràn ra.

Xa xa, Hồ Lệ Khanh ngồi trang điểm trước gương, cầm cái lược bằng đá ngọc nạm vàng, chải lên mái tóc dài đen nhánh, trước mặt trên thông thiên văn dưới rành địa lý không chỗ nào là không biết trong ma kính kia chín là khuôn mặt tuyệt diễm của nàng.

Sau đó cảnh sắc trong gương dần thay đổi, xuất hiện hình ảnh trong một bụi rậm bên ngoài tường phủ.

Hồ Lệ Khanh nhìn đám tiểu yêu đang đùa giỡn cười nhạo nhau, một bên nghĩ, bon họ tới đây làm gì?

Canh rắn? Hồ ly thích ăn canh rắn sao? Con khỉ kia tại sao lại cho là nàng đem con rắn đần kia đi làm canh rắn ăn?

Nhìn thấy hai con ngươi của Thanh Xà ướt át, Hồ Lệ Khanh không nhịn được cười lớn.

Ngốc tới như vậy mà còn làm rắn? Nghĩ tới mấy trăm năm trước gặp được Bạch Xà, xảo quyệt âm hiểm, tiếu lý tàng đao, đó mới là cảnh giới giết người tối cao.

Một đám mấy cái đầu tóc đen, lại nhìn thấy mấy tiểu yêu này lại núp trong bụi cỏ, từ từ đi đến bên này.

Gấu lớn đi theo cuối cùng, muốn giả vờ mình là một con thỏ, nhất thời cái tên chậm tiêu đầu đất kia đụng gãy một cái cây lớn.

"Chỗ này ta nên suy tính một chút có nên ở lâu thêm một chút, không đúng có thể nào sẽ giống bọn họ trở nên ngu ngốc như vậy không. Bât quá... cũng không phải yêu quái chỗ này tên nào cũng đều ngu..." Hồ Lệ Khgang lại nhớ tới con mèo lớn có bộ lông trắng như tuyết kia, hình dáng nàng ta như in sâu trong ký ức nàng, chỉ cần hồi tưởng lại trong đầu lại xuất hiện hình ảnh sinh động ấy, nàng từ trên cao hạ xuống đất, thân thể cao lớn đứng trên đất, sau đó nhe ra răng nanh, từ trong cổ họng phát tiếng gầm thét trầm thấp...

Hồ Lệ Khanh theo bản năng của hồ ly mà khiếp sợ khiến cho toaanf thân nàng phát run, nhưng trong cái sợ hãi kia lại có vô vàn tình cảm vô hình bên trong.

Lúc này hình ảnh trong ma kính cũng được kéo đến gần, đám tiểu yêu biến thành hình người, những tên tiểu yêu này đạo hạnh vẫn còn kém cỏi, Hồ Lệ Khanh liếc qua một cái cũng có thể nhận ra, lâu nhất cũng được 500 năm, thiếu một chút cũng mới lên đường, còn chưa tu luyện tới được hình người. Trong đó còn có tên đầu đàn Thanh Xà, mặc dù mang hình dáng con người lại mặc xiêm y tơ lụa màu xanh, nhưng vẫn không thoát được bản năng của loài rắn, đi đứng còn lắc lư ưỡn ẹo, thỉnh thoảng còn thè cái lưỡi chẻ hai ra bên ngoài.

Mây tên này còn chưa tiếp xúc qua với con người, cho nên cũng không thể học được hành động của một con người, nên vẫn duy trì được bản tính nguyên thủy.

Hồ Lệ Khanh đối với bọn họ cũng không có ác ý, mà trên thực tế nàng cũng đã là người tu luyện ngàn năm từng bị khi dễ sao có thể vì người ta yếu thế thì lại chê bai thân phận được, nàng khinh cái chuyện phân chia cấp bậc.

Nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể cho những tên này qua loa như vậy mà xông vào nhà nàng.

Đưa tay lau đi Ma Kính hiện lên khuôn mặt cười tà mị của nữ nhân, ánh hẹp dài quyến rũ lộ ra nụ cười không mang theo hảo ý.

u